Ngã Dục Phong Thiên

Chương 304: Tứ Phương Châu giải độc




Dưới cỗ uy hiếp này, vô tận tàn hồn ở dưới Thập Vạn Đại Sơn của Thanh La Tông giờ phút này toàn bộ run lên, vậy mà lại lập tức lặng ngắt như tờ.

- Ngươi là ai!

Trong cảnh tĩnh mịch này, từ Thập Vạn Đại Sơn của Thanh La Tông phút chốc cũng có một cỗ khí thế bộc phát ra, khí tức này cực kỳ mạnh mẽ, trong khoảng thời gian ngắn dường như có thể lay động được thi thể kia, sau khi truyền ra thì tất cả tàn hồn đều bị bẻ gãy nghiền nát, như thể chúng nhìn thấy quân vương, nhất tề quỳ lạy.

Khí thế ngập trời, tràn ngập bầu trời Thanh La Tông, khiến cho trăm vạn dặm thiên địa xung quanh trong nháy mắt lâm vào cảnh tối đen, nhưng cực kỳ quỷ dị chính là cảnh tượng này người ở bên ngoài nhìn vào căn bản không thấy gì, bầu trời vẫn xanh lam như biển!

- Ta vì tìm nguyên nhân mà đến.

Một cái thanh âm tang thương quanh quẩn ở dưới Thập Vạn Đại Sơn của Thanh La Tông, thanh âm này mang theo cảm giác, trong nó chứa đựng vô tận năm tháng, thậm chí còn lộ ra một chút mỏi mệt.

Nhưng trong sự mỏi mệt lại ẩn chứa một luồng khí thế không thể phát hiện, nếu đã không thể phát hiện thì cả đời cũng không thể lĩnh hội... sát khí thao thiên.

Dường như người này chinh chiến cả đời, giết chóc nhiều đến mức khó có thể hình dung, cho nên cho dù là một thanh âm cũng ẩn chứa sát khí làm cho lòng người kinh hoảng.

- Ngươi có toan tính gì!

Khí thế như quân vương dưới Thập Vạn Đại Sơn của Thanh La Tông truyền ra ý chí.

- Duyên tới duyên đi, chứng đạo tự tại, kẻ này hữu duyên, bọn ngươi lại quấy nhiễu, ta không tìm được Vãng Sinh niệm cũng muốn cải niệm, đồ diệt các ngươi.

Khí thế như quân vương dưới Thập Vạn Đại Sơn của Thanh La Tông dường như đang trầm mặc, hồi lâu sau mới dần dần tiêu tán, nhưng ngay khi tiêu tán cũng thốt ra một thanh âm kiệt ngạo vang vọng.

- Ngươi không cần cải niệm, bởi vì chúng ta sẽ tìm ngươi trước! Truyền khắp Thanh La Tông, chọn ba mươi thiên kiêu tiến vào Thanh Minh Động của bổn tông, mượn thân thể trở về phàm trần!

Cùng lúc đó, tại sâu trong Vãng Sinh Động có một cỗ hài cốt, hài cốt này không phải là người, mà là một con cá chỉ lớn bằng lòng bàn tay.

Trong chớp mắt, chỗ vốn là đôi mắt của cá nhỏ này bỗng nổi lên một chút u hỏa.

Ngay sau đó dưới Thiên Hà Hải, theo sợi dây leo tới chỗ sâu nhất tại đáy biển, quan tài trong vô số cự thạch trận, giờ phút này truyền ra tiếng răng rắc, giống như có người ở trong đó, đang dùng móng tay ma sát vào thành quan tài.

- Phong Yêu nhất mạch...

Mơ hồ hình như có thanh âm khàn khàn ẩn chứa trong đó một chút phiền muộn, mang theo một chút hồi ức, chậm rãi truyền ra, làm rối loạn cả Thiên Hà Hải, tạo nên một trận Thiên Hà phong bạo.

Mưa gió vẫn như trước, nhưng chân trời đã không còn tối đen, ánh trăng sau mây đen cũng dần dần nhạt đi, mặt trời mọc ở phương đông dần dần xua tan đi đêm tối, như đại diện cho ánh nắng đang đến.

Tại thời điểm nhật nguyệt giao hoán, trong màn mưa, Mạnh Hạo đi thẳng về phía trước, ánh mắt của hắn bằng phẳng, không chút gợn sóng, trời mưa như thế này làm hắn nghĩ đến tuyết của Triệu quốc.

Hắn không biết nơi này thuộc về vị trí nào của Nam Vực, chỉ thấy được một dãy núi liên miên, không nhìn thấy bờ, bốn phía chỉ có mưa làm bạn, chỉ có gió lạnh tiễn đưa.

Trận chiến cùng Chu Kiệt, Mạnh Hạo đã kiểm chứng được chiến lực đỉnh cao của của bản thân sau khi có năm tòa đại đài, nó có thể áp chế Đạo tử Trúc Cơ mạnh nhất.

- Đáng tiếc, thuật pháp của ta vẫn còn thiếu, pháp bảo cũng chỉ có một, cho nên không nghiền ép được hoàn toàn được.

Mạnh Hạo trầm tư suy nghĩ đi trong mưa, từ khi đi vào con đường Tu Chân giới khác hoàn toàn so với việc đọc sách, hắn dần dần học được cách tìm kiếm điểm còn thiếu của bản thân, không thể để cho điểm thiếu xót này trở thành mảnh đất chôn mình trong trận chiến tiếp theo.

- Về phương diện thuật pháp này nhất thời không có biện pháp giải quyết, nhưng nếu có thể bái nhập Tử Vận Tông, cũng có thể giảm bớt không ít, nhưng pháp bảo....

Mạnh Hạo nhíu mày.

Pháp bảo của hắn phần lớn là đoạt được qua đấu pháp, nhưng theo tu vi không ngừng lên cao, lại dần dần thiếu bảo vật sắc bén, chỉ có kiếm gỗ, chỉ có lôi vụ, còn lưới nhỏ màu đen, hay là bảo phiến, cung tiễn… cũng dần dần mất đi tác dụng.

- Cũng không phải không có biện pháp, ta có hai loại phương pháp luyện chế pháp bảo, thứ nhất là phải đi Mặc Thổ, tìm Hàn Tuyết Tàm, lấy Tất La Lôi Tang Đình Diệp nuôi nấng, khiến cho nó lột biến thành Vô Mục, phun ra tơ tằm bất diệt kia!

- Thứ hai, chính là lấy ngọc trang của tổ tiên Hàn Bối, luyện ra chí bảo Tuế Nguyệt, hai thứ này có thể thành một, thì lập tức có thể giải quyết khốn khổ của ta hiện nay. Đáng tiếc… là đều rất khó khăn, không thể hoàn thành trong thời gian ngắn. Ngoài ra, còn có lá cờ ba đuôi này, đáng tiếc vật ấy lấy tu vi hiện này của ta... không thể lay động lấy ra.

Mạnh Hạo lắc đầu, trầm ngâm, khi nhìn mưa không có ý dừng, ngược lại càng lớn dần, thân hắn lóe lên một cái, thẳng đến dưới chân một dãy núi, tay phải nâng lên, có phi kiếm gào thét ra, một lát sau, một cửa động phủ đã được mở ra.

Mạnh Hạo vung tay áo, thân mình như chim ưng bay thẳng vào trong động phủ đó, tại bên trong khoanh chân ngồi xuống, tu vi tản ra phía ngoài, nhất thời, hơi ẩm trong động phủ vừa mở ra này, lập tức tiêu tan, mà lại nhiều thêm một chút hơi ấm.

Mạnh Hạo vừa há mồm phun thì lôi vụ bay ra bao phủ lối vào động phủ. Lúc này hắn mới nhắm mắt lại, yên lặng vận chuyển tu vi trong cơ thể, khoảng chừng nửa nén hương trôi qua, Mạnh Hạo mở mắt ra, tay phải nâng lên chạm vào túi trữ vật, trong tay hắn xuất hiện một viên trân châu.

Hạt trân châu thoạt nhìn thì giống như đi khắp tứ phương, nhưng rất cẩn thận nhìn lại thì không phải như thế, rất là kỳ dị. Mạnh Hạo nhìn hạt trân châu trong tay, hít thở sâu một cái, trong mắt lộ ra sự chờ mong.

Sau đó lấy gương đồng ra, không tiếc linh thạch phục chế lại một viên nữa. Đáng tiếc, linh thạch của hắn đã không còn nhiều, sau khi phục chế được một viên thì Mạnh Hạo chần chờ một lúc, không tiếp tục nữa.



- Hi vọng trân châu này có thể giải độc Bỉ Ngạn hoa của ta.

Mạnh Hạo cầm Tứ Phương Châu, hai mắt lóe lên, hắn không biết cách sử dụng viên trân châu này, nhưng Mạnh Hạo hôm nay cũng không còn là tu sĩ ngày đó, đã là người mạnh nhất trong Trúc Cơ, giờ phút này linh thức mạnh mẽ động, đi thẳng đến trân châu này, trong khoảnh khắc dũng mãnh tiến vào trong.

Một lát sau, Mạnh Hạo nhìu mày, cắn chót lưỡi phun ra một ngụm máu tươi. Máu này rơi lên hạt trân châu, dùng tốc độ mắt thường có thể thấy mà nhanh chóng bị hạt trân châu hấp thu, lập tức hạt trân châu trong tay Mạnh Hạo bắt đầu hòa tan.

Từng làn khói màu trắng bay ra, mang theo một cỗ mùi thơm ngát, lại giống như ẩn chứa một cỗ khí tức thanh lọc, hai mắt Mạnh Hạo lộ ra vẻ trầm tư. Hồi lâu tay phải hắn nâng lên hướng mặt đất nhấn một cái, lập tức dãy núi của động phủ này chấn động, dưới bàn tay Mạnh Hạo xuất hiện một cái khe, một cây dây leo mạnh mẽ chui ra.