Ngã Dục Phong Thiên

Chương 25: Ra tay quyết đoán (2)




Tử Dương kiếm bay ngược ra, trên hào quang tím vàng của nó có chút u ám, trên lưỡi kiếm đã xuất hiện vết nứt, nhưng vẫn còn sắc bén như trước.



- Ngưng Khí tầng bốn thì thế nào, không có lợi khí, giết ngươi không khó, cho dù là Hỏa Xà thuật, không tới Ngưng Khí tầng năm, ta xem ngươi có thể thi triển được mấy lần.



Mặc dù Lục Hồng trong lòng xót phi kiếm, nhưng ngoài mặt vẫn là cười dài, bản thân không lùi mà tiến tới.



- Phi kiếm của ngươi mặc dù sắc cũng có cực hạn, ta xem ngươi có thể chém thêm mấy thanh, phi kiếm... ta có cả đống. Về phần Ngưng Khí tầng năm, có đan dược mà Hứa sư tỷ thường xuyên tương trợ, ta cuối cùng cũng sẽ bước vào.



Mạnh Hạo mặt không chút thay đổi, nhưng trong lòng cũng là rất khẩn trương. Một trận chiến này mới xem như hắn cùng người đấu pháp thực sự. Lúc này thân thể dứt khoát bất động, tay phải lại vỗ túi trữ vật, lập tức ba luồng kiếm quang bay ra, ba thanh phi kiếm xuất hiện đâm thẳng tới Lục Hồng.



Sắc mặt Lục Hồng nhất thời khó coi, nhưng không kịp nghĩ nhiều, gầm nhẹ một tiếng, tức thì ba thanh phi kiếm của Mạnh Hạo liền va chạm với Tử Dương kiếm.



Rầm rầm rầm, ba thanh phi kiếm vỡ vụn hết, nhưng ánh sáng màu tím của Tử Dương kiếm đã tiêu tan hơn phân nửa, vết nứt trên mặt càng nhiều thêm, Lục Hồng nhìn mà đau lòng đến cực điểm.



Nhưng không đợi gã có động tác, Mạnh Hạo lại vỗ túi trữ vật, mặt không chút thay đổi, lại có ba thanh phi kiếm gào thét lao ra, bàn tay vung lên, một Hỏa Xà lại được ngưng tụ một lần nữa xông tới. Một màn này rơi vào trong mắt mọi người xung quanh, lập tức một đám người tâm thần chấn động.



- Mạnh Hạo này... hắn vậy mà... vậy mà làm cho Lục sư huynh chật vật như thế, hắn chính là Ngưng Khí tầng bốn!



- Hắn vào tông môn mới bao lâu, lại có thể đến Ngưng Khí tầng bốn! Đích thị là tầng bốn, bằng không quyết không thể làm Lục sư huynh thành như vậy. Nhưng hắn làm thế nào tu luyện nhanh như vậy? Hứa sư tỷ rốt cuộc cho hắn chỗ tốt gì? Chết tiệt, nếu ta có người chống lưng như vậy, cũng có thể tu hành nhanh chóng như thế.



Mọi người nhất thời ồn ào, đều lộ ra vẻ khó tin cùng ghen tị mãnh liệt.



Sắc mặt Lục Hồng bây giờ hoàn toàn hoảng sợ, thân mình lập tức lui về phía sau, cắn răng bấm thần chú vung lên, Thủy Cầu lại xuất hiện, gã chẳng thể ngờ tới đối phương lại có thể có nhiều pháp bảo như vậy.



Tiếng nổ vang vọng, ba thanh phi kiếm của Mạnh Hạo tan vỡ, Hỏa Xà cũng biến mất, quang mang của Tử Dương kiếm cũng đã ảm đạm đến cực hạn. Nhưng làm cho Lục Hồng hoảng sợ chính là, Mạnh Hạo đứng ở đó mặt không chút thay đổi, cư nhiên lại lấy ra ba thanh phi kiếm nữa. Tiếng nổ bung chấn động bốn phía, ba thanh phi kiếm này tuy rằng tan vỡ, nhưng Tử Dương kiếm cũng vang lên một tiếng buồn bực, rồi chia năm xẻ bảy.



Hai mắt Lục Hồng như muốn nứt ra, thân mình lảo đảo lui ra phía sau, há miệng phun ra máu tươi, nhìn chằm chằm Mạnh Hạo.



Mặt Mạnh Hạo nhìn như không chút thay đổi, nhưng trên thực tế, nội tâm cũng là đau lòng muốn chết. Mỗi một thanh phi kiếm đều là linh thạch a! Lúc này tay phải hắn vung lên, triển khai Hỏa Xà thuật, Hỏa Xà gào thét vờn quanh bên người, từ phía Mạnh Hạo xông thẳng tới Lục Hồng.



Thân ảnh hắn như cầu vồng, nháy mắt tiếp cận phía sau Lục Hồng. Cùng Hỏa Xà gào thét, trong tay Mạnh Hạo lại xuất hiện phi kiếm, kiếm quang mang theo sát khí, chớp mắt tới trước người Lục Hồng trong vòng một trượng.



- Đây là ngươi ép ta!



Lục Hồng tóc tai bù xù, quần áo dính đầy máu tươi. Gã từ lúc vào tông môn đến nay, chưa bao giờ chật vật như ngày hôm nay. Lúc này hai mắt gã đỏ bừng, gầm nhẹ một tiếng, xé quần áo lộ ra một cái thúy hồ lô ngọc đeo trên cổ, linh khí toàn thân bất chấp, cùng nhau điên cuồng dũng mãnh tiến vào trong thúy hồ lô ngọc.




Nháy mắt hồ lô xanh biếc này phát ra quang mang gai sắc chói mắt, tiếng kêu vù vù, cuối cùng giữa không trung trước người Lục Hồng, xuất hiện một ảo ảnh hồ lồ mờ ảo lớn gấp mấy lần, cao hơn nửa người.



Nhưng rõ ràng Lục Hồng tu vi không đủ để thúc dục hồ lô này, ảo ảnh này giống như có thế tùy thời biến mất, còn không chờ tới lúc hoàn toàn thành hình, Lục Hồng đã phun ra máu tươi, thân mình lui thẳng về phía sau, sắc mặt trắng bệch tới cực điểm, nhưng trong mắt càng thêm điên cuồng, lộ ra sát cơ mãnh liệt.



Mặc dù hồ lô này còn không có thành hình, nhưng trong đó ẩn chứa linh áp, làm cho sắc mặt Mạnh Hạo bỗng nhiên biến đổi. Đúng lúc này, hồ lô hư ảo kia nháy mắt phát ra tiếng nổ vang thật lớn, một luồng chấn động từ miệng hồ lô mạnh mẽ xuyên ra, biến thành một luồng lục quanh trực tiếp đánh dập Hỏa Xà, nháy mắt đã bao phủ thân hình Mạnh Hạo ở bên trong.



- Đây là pháp bảo Vương Đằng Phi sư huynh đưa cho ta, vốn phải ở Ngưng Khí tầng bốn mới có thể lấy ra thi triển. Mạnh Hạo ngươi nếu muốn chết, ép ta trả giá thật nhiều, không đến tầng bốn thi triển bảo vật này. Lúc này ngươi nhất định phải chết.



Lục Hồng thê lương cười, nhưng không đợi tiếng cười của gã truyền ra, cả người nháy mắt như bị sấm sét đánh trúng, đứng sững sờ tại chỗ.



Lục quang đánh thẳng vào thân thể Mạnh Hạo, khiến Mạnh Hạo liên tục lui ra ngoài hơn mười trượng, nhưng cuối cùng, thân thể của hắn lại được một tầng ánh sáng hồng nhạt bao phủ, ngăn cản, cho đến khi lục quang tiêu tan, quầng sáng kia cũng biến mất theo, hóa thành một miếng ngọc bội màu hồng nhạt trong tay Mạnh Hạo, mặt trên ngọc bội đã xuất hiện một vết nứt.




Nắm chặt ngọc bội, Mạnh Hạo thầm rơi mồ hôi lạnh, lòng còn sợ hãi. Một màn lúc trước, nếu không phải là lập tức lấy ra ngọc bội mà Hứa sư tỷ cho này, sợ là dưới lực khủng bố của hồ lô kia, bản thân hẳn là chết chắc.



- Đây là pháp bảo gì!



Mạnh Hạo chợt nhìn về phía thúy hồ lô ngọc trên cổ Lục Hồng, thân mình lập tức nhảy tới gần Lục Hồng đã trọng thương kiệt sức, nắm một cái, kéo thúy hồ lô ngọc xuống, mắt liếc về phía sau, trực tiếp để vào trong túi trữ vật.



- Đó là pháp bảo Vương Đằng Phi sư huynh cho ta, nếu ngươi dám cướp đi, phải thừa nhận lửa giận của Vương sư huynh!



Lục Hồng giọng nói nhỏ lại, thân thể run run, trong lòng hoảng sợ đến cực điểm. Gã chẳng thể nghĩ tới, hồ lô này vậy mà cũng không cách nào làm gì được đối phương.



- Môn quy có định, đoạt đến tay chính là vật của mình.



Mạnh Hạo trong lòng chần chờ một chút, nhưng hồ lô kia quá mạnh mẽ, hắn không cam lòng đưa ra. Huống hồ thù đã kết rồi, khó có thể hóa giải, trong lòng dứt khoát, hung ác, mắt lạnh nhìn về phía Lục Hồng.



- Nơi này không phải khu công khai cao cấp, ngươi dám giết ta chính là phạm vào môn quy!



Ánh mắt Lục Hồng lộ ra tuyệt vọng, cũng có sợ hãi mãnh liệt, lúc này liền khàn giọng hô lên, muốn cho mọi người xung quanh đều nghe thấy rõ ràng.



- Môn quy, Mạnh mỗ sẽ không vi phạm. Nhưng hôm qua, ngươi muốn phế tu vi của ta, hôm nay ta liền phế tu vi của ngươi.



Mạnh Hạo thần sắc bình tĩnh, tay phải vung lên, phi kiếm nháy mắt đâm vào đan điền của Lục Hồng, phá hủy kinh mạch, phế bỏ tu vi đối phương. Trong tiếng kêu thảm thiết của Lục Hồng, thân ảnh Mạnh Hạo đứng ở nơi đó, kinh sợ toàn bộ Bình Đỉnh sơn.