Ngã Dục Phong Thiên

Chương 239: Phương đỉnh bên ngoài!(2)




Loại Tuế Vẫn chi bảo này ở thời thượng cổ đã cực kỳ hiếm thấy, nay đã sớm thất truyền, nếu thật sự có thì chỉ có ở nơi đây! Còn về quyển thứ nhất của Tuế Nguyệt tàn quyển, chính là… vật gia truyền của tiểu muội.



Tiểu muội muốn tập trung ba quyển lại để luyện chế ra Tuế Vẫn chi bảo, chuyện này có nguyên nhân cá nhân, không muốn cho những người khác ở Hàn gia biết được, cũng không muốn để cho Thanh La Tông tra xét, cho nên mới mời các vị đến. Về phần Tạ sư huynh, bởi vì từng có ước định với tiểu muội nên mới xuất hiện ở nơi này.



Hàn Bối chậm rãi nói.



Chỉ là thật giả như nào mọi người đại khái đều biết trong lòng, vả lại lấy Hàn Bối triệu tập mọi người tác pháp thì cũng tồn tại manh mối rồi. Lúc này Mạnh Hạo đảo mắt nhìn qua đám người kia một lượt, thầm cười khẩy trong lòng.



- Nơi đây sợ là ai cũng có tâm tư riêng, mà kẻ thật sự nghe chuyện xưa của Hàn Bối thì sợ là ngoài ta ra cũng không còn ai khác. Vả lại Hàn Bối cũng biết rõ điểm này, lối ra lúc nãy rất có vấn đề.



Nhưng mà… Tuế Nguyệt tàn quyển này chắc chắn tám chín phần là thật. Nay ta thiếu pháp bảo sắc bén, kiếm gỗ có thể coi là một, còn cần cái khác để dự phòng. Vả lại dùng gương đồng phục chế Xuân Thu Mộc không khó, nếu có được phương pháp luyện chế thì cũng giải quyết được vấn đề này. Nhưng phải cẩn thận, một khi thấy không ổn là phải lập tức dùng Như Ý Ấn rời đi ngay.



Mạnh Hạo hạ quyết tâm, thì lúc này Hàn Bối giơ tay lên kháp quyết, ấn xuống cổ trận bên dưới.



Trận này toát ra vẻ tang thương, như một con mãnh thú ngủ say đang dần thức tỉnh, phát ra tiếng ông ông. Mặt đất cũng chấn động theo, ngay sau đó ánh sáng lóe lên, không có phát đi rất xa mà chỉ bao phủ trong phạm vi trăm trượng, không hề phát lên không trung.



Gần như khi hào quang trận pháp xuất hiện, Hàn Bối ngẩng đầu nhìn sắc trời như đang tính toán thời gian gì đó, sau đó mới bước vào trong trận pháp. Tạ Kiệt mỉm cười, cũng bước theo sau. Mà đám người Từ Hữu Đạo thì lúc này cũng không nói lời nào, từng người bước vào một.



Mạnh Hạo dùng linh thức quét qua, xác định nơi đây chỉ là một truyền tống trận thì ngẫm nghĩ một chút, nhìn mấy bóng người sắp mờ dần đi trong trận pháp, thế mới chầm chậm bước vào. Khi bước vào trận pháp không lâu, hào quang nơi đây chợt tối dần, cùng lúc đó bóng dáng mọi người cũng biến mất.



Lúc xuất hiện thì bầu trời vẫn là bầu trời của phúc địa như trước, nhưng mặt đất lại có vô số kẽ nứt, ở phía xa thì rõ ràng có một vật cực kỳ to lớn. Khi nhìn rõ vật ấy, đôi mắt Mạnh Hạo ngời sáng, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường.



Đó là một chiếc thanh đồng phương đỉnh cực lớn!



Đỉnh này cao chừng mấy vạn, sừng sững đứng giữa trời đất như muốn chống đỡ bầu trời. Màu thanh đồng, trông tang thương mà cổ xưa, dường như không biết đã tồn tại qua bao nhiêu năm tháng. Một loại khí thế mênh mông tràn ra từ đại đỉnh khiến cho tất cả người bước vào nơi đây, bao gồm cả Hàn Bối đều lập tức bị thanh đồng đại đỉnh này chấn nhiếp.



- Đỉnh là quốc khí, không phải người có đại khí vận thì không thể luyện chế được! Nơi đây… lại có một chiếc đỉnh kinh người đến thế!



- Vật này đích thị là chí bảo, là ai có khí phách lớn đến như vậy, luyện chế được một chiếc thiên địa đỉnh như này!



- Trông bộ dáng tang thương này thì nó cũng phải tồn tại ít nhất vài ngàn năm, thậm chí còn lâu hơn, chẳng lẽ là một vị đại năng giả nào đó thời thượng cổ luyện ra…



Đủ mọi tâm tư nảy ra trong lòng mọi người ở giây phút này. Ai nấy đều hô hấp dồn dập, dù là tu sĩ áo bào tro luôn tỏ ra lạnh lùng thì nay cũng hít sâu một hơi, nhưng trong mắt lão lại lóe lên tia sáng kỳ dị.



Tạ Kiệt thì nheo đôi mắt lại, sau một lúc lâu mới khôi phục như cũ.




Mạnh Hạo liếc mắt liền nhận ra đỉnh này chính là chiếc đỉnh do dây mây truyền hình ảnh ra trước khi bị hủy diệt ở cái gọi là lối ra ban nãy, thậm chí lúc này hắn nhìn bốn phía thì lập tức nhận ra, nơi này… chính là lối ra mà lúc nãy mọi người cảm ứng.



Mạnh Hạo thầm cười lạnh, nhưng không để lộ ra chút nào, thầm lấy Như Ý Ấn ra thử một lần, lòng không thể không bội phục Kháo Sơn Lão Tổ. Như Ý Ấn này không biết là bảo vật gì mà vẫn có tác dụng ở chỗ này.



Lúc này Mạnh Hạo mới hơi yên lòng, ngẩng đầu lên nhìn đại đỉnh thì vẫn phải khiếp sợ. Mặc dù không phải là lần đầu nhìn thấy, nhưng hôm nay đứng ở đây, hắn vẫn cảm giác mình nhỏ bé như con sâu cái kiến.



- Đỉnh này đã bị nứt…



Từ Hữu Đạo thở dài một tiếng.



Lúc này mọi người đều nhận ra trên chiếc đỉnh thanh đồng kinh thiên động địa này lại có một vết nứt cực lớn, vết nứt này lan từ bên này qua bên kia dường như muốn vỡ làm đôi, mặc dù không thành công nhưng cũng để lại một vết nứt thật lớn.




Người khác nhìn thấy vết nứt này đều thầm đoán đây là tổn hại do va đụng với một pháp bảo cũng kinh người khác, nhưng với Mạnh Hạo thì nó lại khiến mắt hắn co rụt lại. Mạnh Hạo cảm thấy vết nứt này không phải do pháp bảo gì gây ra, hắn ngẩng lên trời, nghĩ tới lôi kiếp mà mình đã trải qua, dường như cảm thấy vết nứt này đúng là rất giống bị lôi đình đánh xuống.



- Nếu ai có thể lấy được đại đỉnh này đi luyện thành pháp bảo của mình, như vậy là có thể rung chuyển Tu Chân Giới.



Tạ Kiệt khẽ nói, khi nhìn thấy đại đỉnh thì đôi mắt lóe lên lửa nóng.



Hàn Bối hít sâu một hơi, vẻ kích động nhanh chóng lóe lên trong mắt rồi lại vụt tắt. Nàng ta phất tay, ngay lập tức một miếng cổ ngọc hình trăng lưỡi liềm bay ra, ngọc này màu xanh đen, không giống vật thường được người cầm thưởng thức, mà giống như chôn sâu trong cổ mộ, lâu ngày không thấy ánh mặt trời khiến ngọc này hấp thu nhiều âm tử khí nên mới tạo nên màu sắc này.



Lúc này cổ ngọc Nguyệt Nha bay ra, bỗng nhiên tỏa ra hào quang rực rỡ giữa không trung. Hào quang này bao trùm bốn phía, mọi người lập tức nhìn thấy ánh sáng này như làn sóng lan thẳng tới chỗ khe nứt trên đại đỉnh, nhưng lại thuận theo khe đó tiến vào trong.



- Hai quyển còn lại của Tuế Nguyệt đang ở bên trong!



Hạ Bối tinh thần rung lên, lập tức bay thẳng tới phía trước. Tạ Kiệt, nữ tử trung niên họ Lý cùng Từ Hữu Đạo và tu sĩ áo bào tro kia tức khắc bay theo.



Mạnh Hạo cũng bay vọt theo bọn họ, sáu người hóa thành cầu vồng trực tiếp bay tới gần đại đỉnh mênh mông kia. Càng tới gần, một uy áp khó có thể hình dung lại càng ngập tràn. Mà trong mắt mọi người, đỉnh này dường như càng lúc càng lớn.



Một lát sau, khi sáu người tới gần chỗ kẽ nứt của đỉnh rồi thì thấy vết nứt này sâu như vực thẳm, cả đám dừng lại, không đi tới nữa, mà chỉ ngó qua khe nhìn vào trong đỉnh, một màu tối đen.



Mà bên cạnh khe nứt này lại có sương mù lượn lờ, sương này rất mỏng, nhưng hoàn toàn bao phủ khe này lại.



Khi tới gần, Tạ Kiệt vỗ túi trữ vật, một vệt sáng xanh lục bay vụt ra từ bên trong, hóa thành một con thú lông xanh. Con thú này lao vọt tới khe kia, nhưng ngay khi đụng tới sương mù trong khe thì phát lên tiếng rú rít thảm thiết, thân thể lập tức bị chia năm xẻ bảy.