Ngã Dục Phong Thiên

Chương 1869: Đuổi giết Hàn Bối




Nhất là thiếu niên áo bào vàng, lúc này hắn run run một chút, cảm nhật được sát cơ của người này đã đạt đến mức nào. Hắn cơ hồ theo bản nâng sờ vòng tay trữ vật của mình một cái, lúc này mới yên lòng trở lại.

- Là Cửu Tôn...

- Loại khí tức này, hắn… hắn thế nào mà lại mạnh được như vậy?

- Hắn mất tích mấy trăm năm sao, không ngờ hôm nay lại trở về!

Mọi người rối rít, ai nấy đều biến sắc. Mạnh Hạo đứng trên bầu trời Thương Mang Tinh, hắn cất bước chạy thẳng tới đại lục thứ nhất.

Thời khắc này trên đại lục thứ nhất, Thương Mang Thánh nữ cũng chính là Hàn Bối đang ở trong cung Thánh nữ, nàng khoanh chân tĩnh toạ, sắc mặt tái nhợt, thần sắc mệt mỏi. Đột nhiên nàng mở mắt ra, ngẩng đầu lên, nàng cảm thụ được khí tức ở bên ngoài, trên mặt khẽ lộ ra nụ cười.

Nhưng rất nhanh, nụ cười này trong nháy mắt đọng lại, lộ ra vẻ không thể tin cùng hoảng sợ.

- Không ngờ hắn còn thanh tỉnh, không có khả năng! Thân thể Hàn Bối run mạnh, lập tức lui về sau. Ánh sáng truyền tống nhoáng lên một cái, thân thể nàng liền biến mất. Gần như ngay lúc đó, một luồng uy áp không cách nào hình dung ầm ầm phủ xuống, trực tiếp đánh vào cung Thánh nữ.

Cả cung điện dưới tiếng nổ vang hoàn toàn hoá thành tro bụi, tất cả tồn tại đều trực tiếp bị loại bỏ. Ở đó, xuất hiện một cái hố lớn rất sâu, Mạnh Hạo đứng bên ngoài hố sâu, ngẩng đầu nhìn về phía xa xa, trong mắt lóng lánh sát cơ.

- Ngươi không chạy được!

- Nếu hôm nay ngươi không chết, Mạnh mỗ tuyệt không bỏ qua. Mạnh Hạo cắn răng. Ở bên ngoài Thương Mang, hắn cửu tử nhất sinh nên đối với Hàn Bối này, dĩ nhiên là hận thấu xương. Lần này hắn thề chắc chắc phải diệt sát ả, về phần Sở Ngọc Yên, Mạnh Hạo cũng có chuẩn bị.

Thời khắc này, Mạnh Hạo chợt ngẩng đầu, ánh mắt như sấm sét khiến bốn phương tám hướng "ầm" một tiếng, hư không trực tiếp bị xé mở. Hắn mang theo tàn nhẫn cùng sát khi điên cuồng truy sát người. Sát khí dĩ nhiên đã tản ra cả tinh tú, thần thức của hắn lúc này cũng bao trùm mặt đất. Giờ khắc này, tất cả mọi tồn tại trên tinh tú này, bất kể là người phàm hay tu sĩ, thậm chí là cửu nguyên, nội tâm ai nấy đều không khỏi run rẩy, giống như tai vạ đến nơi. Một luồng uy áp khủng khiếp trực tiếp phủ xuống

- Chuyện gì đã xảy ra? Thiếu niên áo bào vàng hít ngược một hơi, hắn đã nhận ra sát khí kinh người của Mạnh Hạo, lại cảm nhận được Mạnh Hạo lúc này so với năm đó, không biết cường đại hơn gấp bao nhiêu lần.

Những năm này, hắn cùng đám người chưởng giáo đương nhiên cũng đều có tăng tiến, thông qua tế đàn đại lục Minh Cung, tu vi của bọn họ đều tăng lên không ít. Vốn ai cũng tưởng rằng họ đã đạt đến cửu nguyên đỉnh phong, dĩ nhiên đã đứng ở chỗ cao nhất, nhưng giờ này sau khi cảm nhận khí thế của Mạnh Hạo, thiếu niên áo bào vàng biến sắc, hắn không thể không thừa nhận khí tức của Mạnh Hạo khiến cho hắn sợ hết hồn hết vía.

- Vì sao hắn phải giết chết đệ tử Đệ Nhất Tông kia?

Mặc dù Hàn Bối là Thánh nữ Thương Mang Phái nhưng trong mắt cửu nguyên, nàng chẳng qua chỉ là một đệ tử mà thôi.

- Quả là không phải đệ tử tầm thường, không ngờ ngay tại cú đánh đó có thể trốn khỏi Đệ Nhất Tông! Cặp mắt thiếu niên áo bào vàng nhoáng lên một cái, thân thể lập tức cất bước. Hắn sẽ không quấy rầy Mạnh Hạo, nhưng phải nhìn xem chuyện này rốt cuộc là chuyện gì.

Chẳng những hắn thế này, mà ngay trên sa mạc Thương Mang Tinh, lúc này đây gió lốc ngập trời. Sa Cửu Đông từ trong bão cát đi ra, một dạng kinh hãi. Hắn hít ngược một hơi, cặp mắt nhoáng lên một cái, phát hiện chuyện này có chút không thích hợp, liền cất bước, vội vã đi.

Về phần Bạch Vụ Trần Tiên, nàng chần chừ một chút, không dám xuất hiện ngay lúc này. Hiển nhiên là sợ trạng thái bạo nộ của Mạnh Hạo lúc này. Nàng trầm mặc, làm bộ như không phát hiện ra khí tức của Mạnh Hạo.

Ngoại trừ nàng không đến, giờ khắc này trong Thương Mang Tinh, thân thể lão nhân chưởng giáo gào thét lao đi, những cửu nguyên khác cũng đều lục tục bay ra.

Mỗi một người bọn họ đều sợ hết hồn hết vía, bị khí tức của Mạnh Hạo chấn nhiếp, đáy lòng đã sớm hoảng sợ.

Nhất là lão nhân chưởng giáo kia còn hơn thế, tu vi của lãi giờ này đã đạt tới một trình độ mà lão khẳng định chính là đỉnh phong, thậm chí đám người thiếu niên áo bào vàng liên thủ cũng không phải là đối thủ của lão.

Nhưng khí tức của Mạnh Hạo khiến nội tâm lão lộp bộp một tiếng, loại uy áp kinh khủng đó cho dù là lão cũng cảm thấy có chút khó có thể thừa nhận.

"Giờ này, hắn… đến cùng là đã cường hãn đến trình độ nào!" Lão nhân chưởng giáo hít ngược một hơi.

"Mấy người chúng ta thông qua tế đàn Minh Cung, tu vi tăng lên có thể lý giải được. Nhưng hắn biến mất mấy trăm năm sao, lúc này trở về, không ngờ so với lúc trước lại cường hãn hơn rất nhiều!"

Cặp mắt lão nhân chưởng giáo nhoáng lên một cái, tốc độ nhanh hơn. Vị đệ tử Hàn Bối Đệ Nhất Tông kia là đệ tử của lão.

Là đệ tử quan môn trước đây lão nhận nhưng giờ này lại bị Mạnh Hạo đuổi giết, chuyện này… hiển nhiên là có ẩn tình, chắc chắn là có chỗ bí ẩn.

Mọi người lúc này đều tăng tốc độ. Mạnh Hạo đã xuất hiện ở một hướng khác trên đại lục thứ nhất. Ở nơi nào đó, còn lưu lại khí tức truyền tống, Hàn Bối truyền tống chính là đi tới chỗ này.

Nơi này có một tông môn, không phải là Thương Mang Phái. Mà là trên Thương Mang Tinh có một tông môn nhỏ, gần như ngay trong nháy mắt Mạnh Hạo xuất hiện, lập tức có tiếng nổ vang truyền ra từ tông môn nhỏ này. Chỗ này là do chín núi hợp thành tông môn, lúc này, chín núi tản ra ánh sáng mãnh liệt, như có trận pháp vận chuyển, bạo phát ra chín đạo kiếm khí, đánh thẳng tới Mạnh Hạo.

Thậm chí cả mặt đất cũng run rẩy, chín núi đồng loạt bay lên, có rất nhiều thân ảnh tu sĩ, ai nấy đều tròng mắt đỏ thẫm, như mất đi thần trí, gào thét hướng Mạnh Hạo mà giết.

Hàn Bối ở tại Thương Mang Tinh này đã nhiều năm, đối với Mạnh Hạo thuỷ chung là có phòng bị cùng cảnh giác. Cũng nhân mấy ngày này thư giãn một chút, chuẩn bị trước cả.

Mà nơi này chính là nàng bố trí nhằm vào Mạnh Hạo.

- Giết! Tiếng gào thét vang vọng, chừng mấy chục ngàn người cùng với đại trận, cùng với chín núi, cùng với chín đạo kiếm khí tản ra sát khí ngập trời, đánh đến Mạnh Hạo.

Trong mắt Mạnh Hạo hàn mang nhoáng lên một cái, thời khắc này đáy lòng tràn ngập sát ý. Hắn nhìn mấy người này, bọn họ ngăn trở mình chính là vì phụ thuộc vào Hàn Bối, chính là kẻ thù của hắn.

- Chết! Thần sắc Mạnh Hạo không kiên nhẫn, hắn nhấc tay lên, hướng về phía dưới nhấn mạnh một cái. Một cái nhấn này, thiên địa thất sắc, gió mây cuồn cuộn, huyễn hoá ra một bàn tay khổng lồ, rầm rầm nhấn xuống dưới.

Bàn tay trực tiếp đụng chạm với chín đạo kiếm khí. Chín đạo kiếm khí này uy lực vốn không tầm thường, nếu là cửu nguyên bình thường gặp cũng phải nhíu mày, trì hoãn một chút thời gian, nhưng giờ này, chín đạo kiếm khí vừa đụng chạm bàn tay hư ảo của Mạnh Hạo liền rầm rầm tan vỡ, dường như là một tờ giấy yếu đuối không chịu nổi một kích.

Tiếng nổ vang, chín đạo kiếm khí đồng thời tan vỡ, bàn tay kia lại phóng lên trên chín núi, tiếng nổ lại ngập trời, chín núi run rẩy, từng khe nứt dần xuất hiện. Trong tiếng nổ "ầm ầm", đỉnh núi bắt đầu tan vỡ, chớp mắt một cái liền toàn bộ chia năm xẻ bảy, ầm ầm vỡ nát.

Mà bàn tay kia, không hề dừng lại, một lần nữa rơi xuống, trực tiếp đánh mấy ngàn tu sĩ kia cùng với trận pháp trên mặt đất. Tiếng nổ long trời lở đất, đinh tai nhức óc. Bàn tay đánh xuống, mặt đất vỡ vụn, một thủ ấn to lớn xuất hiện ngay trên mặt đất.

Bên cạnh thủ ấn trên mặt đất, vô số khe nứt tràn làn khắp bốn phía mà trận pháp kia dĩ nhiên đã vỡ vụn, về phần mấy ngàn tu sĩ dường như không sợ chết muốn cản trở Mạnh Hạo kia thời khắc này toàn bộ trở thành thịt nát, máu tươi tràn ngập, huyết nhục văng khắp nơi.

Mặt đất lập tức trở nên an tĩnh, chuẩn bị này nếu là những cửu nguyên khác, mặc dù có thể diệt đi nhưng ít nhiều cũng sẽ bị trì hoãn thời gian, mà thứ Hàn Bối cần chính là chút ít thời gian này.

Nhưng đối với Mạnh Hạo mà nói, diệt đi chỗ này chỉ là mấy nhịp thở mà thôi.

Cặp mắt hắn nhoáng lên một cái, một trảo đánh vào hư không, lập tức tìm được khí tức thảm thiết của Hàn Bối. Tra xét xong, hắn hừ lạnh một tiếng, men theo khí tức này. Trong mắt hắn ánh sao nhoáng lên một cái, thần thức rầm rầm tản ra nhưng trong thần thức của hắn không ngờ lại không có thân ảnh của Hàn Bối, nhưng Mạnh Hạo không gấp, hắn nhàn nhạt lên tiếng.

- Anh Vũ!

Anh Vũ trong nháy mắt bay ra từ trong túi trữ vật, toàn thân lóng lánh tia sáng, trong mắt lộ ra hào quang mãnh liệt, thần thức Mạnh Hạo lần nữa khuếch tán. Lần này, Anh Vũ phát ra thanh âm bén nhịn, dung hợp với thần thức Mạnh Hạo.

Thiên địa chấn động. "Rầm rầm rầm".

Cả mặt đất lấy Mạnh Hạo làm trung tâm tạo nên một cơn gió lốc. Bởi vì thân thức Mạnh Hạo giờ khắc này đột nhiên bạo tăng nên dẫn động ra gió lốc. Tại một sát na này, thần thức Mạnh Hạo bạo phát vô số lần, quét ngang bốn phía, trong nháy mắt bao trùm cả Thương Mang Tinh, cũng thấy rõ ràng Hàn Bối trong một tông môn nhỏ ở phương xa!

Gần như trong nháy mắt hắn thấy được Hàn Bối, thân thể Mạnh Hạo bước lên trước, lập tức hư vô "rắc" một tiếng trực tiếp bị xé mở, hắn trực tiếp bước chân vào, với tu vi cường hãn coi như không thấy gió lốc hư vô mà cưỡng ép vượt qua. Lúc hắn xuất hiện chính là ngay trước tông môn mà thần thức hắn tìm được.

Gần như khoảnh khắc hắn xuất hiện, Hàn Bối bước chân vào một trận pháp trong tông môn nhỏ này. Thân thể nàng run lên, nàng ngoảnh đầu lại, thấy được Mạnh Hạo đang ở không trung, chạy nhanh đến.

Sắc mặt Hàn Bối tái nhợt, tay phải hung hắn nhấn một cái, trực tiếp vỗ vào trận pháp, "ầm" một tiếng, trận pháp được triển khai. Tất cả tu sĩ trong tông môn này, tất cả bố trí, tất cả thủ đoạn đều không diệt Mạnh Hạo mà tự khắc tan vỡ, bạo phát lực lượng.

Mượn lực lượng bạo phát, mặt đất sụp xuống, một cột sáng to lớn nổi lên ngập trời, bao phủ Hàn Bối ở bên trong. Tia sáng trận pháp lóng lánh, thân ảnh của nàng dĩ nhiên mơ hồ, dường như muốn truyền tống đi rất xa.

Nhưng Mạnh Hạo sao có thể để nàng rời đi, mắt nhìn tay phải của đối phương, hắn cũng nâng tay lên, trực tiếp chỉ về phía Hàn Bối.