Ngã Dục Phong Thiên

Chương 1789: Cấm Phong Diệt Thế Chỉ




Sấm sét vốn là căn nguyên đơn giản nhất. Có rất nhiều cường giả Đạo Cảnh cảm ngộ đạo căn nguyên đầu tiên là lôi căn nguyên vì căn nguyên này khá đơn giản, cho nên có thể cảm ngộ dễ dàng hơn một chút. Tuy nhiên, uy lực của lôi căn nguyên lại rất bất phàm cho nên trong tinh không mênh mông này, không chỉ riêng Sơn Hải Giới mà ngay cả thế giới của hắn cũng có rất nhiều tu sĩ Đạo Cảnh cảm ngộ căn nguyên lôi.



Mà thiếu niên áo bào vàng Kim Vân Sơn ngày lại biến căn nguyên lôi thành căn nguyên thứ chín cực kỳ quan trọng, cũng chính là phượng mao lân giác. Điều này vô cùng hiếm thấy.



Bởi vậy mới có thể thấy, ý đồ thiếu niên áo bào vàng này cực lớn.



Như hắn nói, căn nguyên thứ chín mà hắn cảm ngộ được mặc dù là căn nguyên lôi nhưng cũng không phải là sấm sét tầm thường mà là kiếp. Đó chính là Thương Mang lôi kiếp. Dựa theo phán đoán của hắn, một khi hắn Siêu Thoát trở thành Đạo Nguyên Cảnh, tự thân thành đạo, hắn có thể thay thế Thương Mang, nhập chủ lôi kiếp!



Lúc đó, hắn sẽ vô cùng cường hãn, trình độ đạt tới một cảnh giới khó tin. Tuy rằng đây hết thảy chỉ là suy đoán, nhưng hắn chắc chắn rằng, một khi tự mình Siêu Thoát hắn có thể làm được như vậy.



Thời khắc này, lúc hắn đối mặt với Mạnh Hạo, cảm nhận được sự cường hãn của Mạnh Hạo cùng với sự quỷ dị của Phong Yêu cấm pháp, thiếu niên áo bào vàng không một chút chần chừ, lập tức lựa chọn thi triển căn nguyên thứ chín!



Ngưng tụ vô số lôi kiếp chỉ trong một sát na này đồng loạt đánh ra, hóa thành một chỉ tay lôi kiếp, phá vỡ bầu trời, khiến người ta không khỏi chấn động. Dường như một phần Thương Mang cũng sáp nhập vào ngón tay này, dường như địch nhân của nó cũng chính là địch nhân của Thương Mang!



Trong tiếng nổ “ầm ầm”, ngón tay này mang theo uy nghiêm vô thượng một đường xé rách tinh không, xông về phía Mạnh Hạo. Bầu trời vỡ vụn, đằng vân giá vũ. Cùng lúc ngón tay dữ tợn đang tới gần, hai tay Mạnh Hạo bấm quyết thi triển các loại cấm pháp.



- Đệ thất cấm! Đệ thất cấm bỗng nhiên bạo phát, cùng với lực lượng của đệ bát cấm lúc trước tản ra khắp bốn phía, dường như muốn giam cầm ngón tay này. Mơ hồ, lực lượng đó tạo thành hai sợi tơ, quấn một vòng quanh ngón tay kia!



Bát cấm quy nhất, giờ này Mạnh Hạo cùng với tu vi và chiến lực của hắn có thể thi triển thần thông mạnh nhất. Thời khắc này, thiên địa nổ vang, hư vô rung động, ngón tay kia mang theo diệt thế chi uy, đánh sâu vào Mạnh Hạo.



Toàn thân Mạnh Hạo nổ vang, máu tươi phun ra. Dường như không gian lúc này mang theo một luồng khí thế, hết sức nghiền ép hắn. Thân thể Mạnh Hạo run lên, lập tức lui về phía sau. Mỗi một bước lui của hắn đều khiến hư vô vỡ vụn, mặt đất sụp đổ.



- Chết! Thiếu niên áo bào vàng gầm nhẹ, uy áp càng thêm mãnh liệt. Ngón tay sấm sét từ trời hướng về phía Mạnh Hạo, đánh xuống.



Cặp mắt Mạnh Hạo đỏ thẩm, từng hình ảnh trên bích họa một lần nửa hiện lên. Nhưng giờ khắc này hắn không còn suy nghĩ được nữa, nguy cơ đã ngay trước mắt, hai tay hắn bấm quyết thi triển cấm pháp.



- Đệ lục cấm!



- Đệ ngũ cấm!



Ngón tay cách Mạnh Hạo chừng mười ngàn trượng. Nhưng chỉ trong nháy mắt, đột nhiên “ầm” một tiếng, đệ lục cấm, đệ ngũ cấm đồng thời phủ xuống ngón tay kia. Trong tiếng nổ “ầm ầm”, hai đạo cấm pháp ngưng tụ thành hai sợi tơ, tung hoành không gian cùng với sợi tơ của đệ thất, đệ bát cấm, quấn quanh ngón tay này!



Mà lúc này, khoảng cách giữa ngón tay và Mạnh Hạo càng lúc càng ngắn. Trong mắt Mạnh Hạo, ngón tay càng lúc càng lớn, càng lúc càng gần. Vào giờ khắc này, lực lượng diệt thế bộc phát ra khuếch tán khắp bốn phương, thậm chí thay thế cả bầu trời. Dường như trên bầu trời, cùng chỉ còn lại một ngón tay lôi kiếp!



Mạnh Hạo phun ra máu tươi, chung quanh hắn bị phong tỏa. Mặt đất dưới chân hắn vỡ nát, hư vô bốn phương tám hướng thời khắc này trở thành như trở thành hắc động. Nhưng hắn vẫn không lùi bước, hai tay liên tục bấm quyết, tiếp tục thôi phát cấm pháp. Trong nháy mắt, đệ tứ cấm cùng đệ tam cấm lần lượt xuất hiện ngay trên ngón tay, hóa thành hai sợi tơ tiếp tục quấn quanh ngón tay. Thời khắc này, ngón tay kia đã bị sáu sợi tơ vây quanh, những sợi tơ này lần lượt thay đổi lẫn nhau, dường như mơ hồ tạo thành một cái lưới lớn!



“Ầm” một tiếng, thân thể Mạnh Hạo từ giữa không trung rơi xuống mặt đất khiến một khoảng đất lớn sụp xuống. Mà ngón tay kia lúc này chỉ cách hắn có hai ngàn trượng!



Ngón tay này có thể thay thế tinh không, lúc rơi xuống, chỉ cố tình nhắm vào một mình Mạnh Hạo. Những người khác ở đó đều không bị ảnh hưởng.




Trong tiếng nổ “ầm ầm”, ngón tay này một lần nữa phủ xuống, lúc này chỉ cách Mạnh Hạo một ngàn trượng, Thời khắc này, đệ nhị cấm xuất hiện, một lần nữa hóa thành sợi tơ, khiến cho tấm lưới lớn trên ngón tay này thoạt nhìn dày đặc hơn.



Xương cốt cả người Mạnh Hạo phát ra âm thanh kẽo kẹt. Nhưng hắn vẫn gắt gao ngẩng đầu như cũ, trong mắt mang theo băng hàn cùng sát cơ. Yêu khí trong cơ thể hắn vốn bị ẩn tàng nhưng vào giờ khắc này lại toàn diện bộc phát khiến cho con ngươi của hắn, chỉ trong một lúc hóa thành màu đỏ. Một luồng khí tức, giống như tiên nguyên lại không phải tiên, trái ngược với ma nhưng dường như lại có liên hệ, ầm ầm bộc phát.



Đó là yêu khí!



Yêu khí này vừa tản ra đã khiến cho Thương Mang ý trên chỉ tay kia dường như cũng lập tức sôi trào, làm cho tầng mặt đất thứ nhất dường như hơi chấn động, mơ hồ có một chút biến hóa.



Cụ thể là biến hóa gì, Mạnh Hạo cũng không có thời gian quan sát. Thời khắc này, thần sắc hắn dữ tợn, hắn ngẩng đầu nhìn ngón tay, cười ha hả, nụ cười kia mang theo cuồng ngạo, sát khí cùng với khoa trương



Khí tức tràn ra khiến thiếu niên áo bào vàng chẳng biết tại sao đáy lòng lại lộp bộp một tiếng. Chẳng những hắn, mà mọi người xung quanh cũng đều là tâm thần rối rít không giải thích được, ai nấy đều bất an.




Cũng chính vào lúc này, Chí Tôn chưởng giáo trên tế đàn đột nhiên mở mạnh hai mắt. Hai mắt vừa mở, lão lập tức lên tiếng, thanh âm ầm ầm truyền ra.



- Kim Vân Sơn, đủ rồi



- Hôm nay, cho dù là ai cũng không ngăn được Kim mỗ diệt sát người này. Thương Mang lão đạo, ta không tin lão không cảm giác được, mấy người chúng ta ai nấy đều có thể phát hiện sát khí đối với người này từ Minh Cung truyền ra!



- Ta giết hắn, chính là hoàn thành ý muốn của lão tổ Thương Mang. Thiếu niên áo bào gầm nhẹ, tay bấm quyết, tu vi không tiếc cạn kiệt một lần nữa bạo phát. Ngón tay kia “ầm” một tiếng, trực tiếp vượt qua hơn một ngàn trượng, khoảng cách với Mạnh Hạo lúc này chỉ còn 50 trượng. Đột nhiên, ngón tay nhấn xuống!



Toàn thân Mạnh Hạo tràn ngập máu tươi. Hắn vẫn run rẩy như cũ đứng ở đó, ánh mắt lộ ra ánh sáng đỏ cùng với vẻ điên cuồng. Chỉ trong nháy mắt, ngón tay gần như sắp phủ xuống.



- Đệ nhất cấm! Mạnh Hạo gầm nhẹ, đệ nhất cấm rốt cuộc cũng phủ xuống ngón tay kia, ngưng tụ thành sợi tơ quấn quanh nó!



Thời khắc này, những sợi tơ do tám đạo cấm pháp tạo nên hóa thành tấm lưới lớn!



Mạnh Hạo chờ chính lúc này. Hắn nâng hai tay lên, trong mắt mang theo chiến ý. Từ đầu đến cuối, hắn đều không có sợ hãi chút nào, cũng không có nửa điểm muốn rút lui. Ý muốn giết thiếu niên áo bào vàng này không hề giảm.



- Bát cấm, quy nhất! Hai tay Mạnh Hạo bấm quyết đột nhiên vung lên, lập tức tám sợi tơ trên ngón tay kìa lần lượt thay đổi hợp thành một tấm lưới lớn. Chỉ trong một sát na, tấm lưới kia co rút lại với lực độ vô cùng lớn, dường như muốn tách rời hết thảy tồn tại, bất kể là lôi kiếp hay Thương Mang, bất kể là máu thịt hay thần hồn đều phải bị tách rời.



Trong tiếng nổ “ầm ầm”, bát cấm bạo phát, yêu khí trong cơ thể Mạnh Hạo cũng trong chớp mắt ầm ầm bộc phát, rót vào trong cấm phát khiến choa tám sợi kia dường như trở thành một vật sắc bén nhất trong trời đất, thoáng cái… đã xuyên thủng ngón tay kia. Lúc đó, ngón tay chỉ cách đỉnh đầu Mạnh Hạo mười trượng nhưng lại bị chia năm xẻ bảy, tách rời thành vô số sấm chớp, ầm ầm vỡ nát!



- Không có khả năng! Khóe miệng thiếu niên áo bào vàng tràn ra máu tươi, thần sắc hắn lộ vẻ không thể tin cùng với hoảng sợ.



- Ngươi, chưa có tư cách giết ta! Mạnh Hạo vung tay áo, sấm chớp tản ra. Thân thể hắn mất đi trói buộc, một bước nhảy vọt lên trời, khí thế như hồng khiến thiên địa biến sắc.