Ngã Dục Phong Thiên

Chương 1703: Toàn diện phản kích




Thứ quỳ xuống, chỉ là thân của Chí Tôn không phảihồn của Chí Tôn.

Một lần quỳ xuống khiến cho cả dị tộc Sơn Hảichỉ trong chớp mắt đã lâm vào tĩnh lặng, không một chút dao động nào.

Cho dù là bất kỳ chủng tộc nào, trừ phi là trời sanh giốngđó ham tư lợi, vô cùng hiếu chiến, còn lại hầu hết đều vì quê hương, vì gia tộc,vì tài nguyên mà chiến đấu.

Dị tộc Đệ Nhất Thiên chính như vậy, mà Đệ Nhất Thiên tanvỡ khiến cho tất cả dị tộc trong lòng run rẩy, lâm vào mờ mịt cùng khủng hoảng,cũng có chút hối tiếc. Trong mắt bọn họ, nhà… đã tan vỡ.

Mọi mục tiêu của họ… đều đã chết.

Chiến tranh, dường như đã mất đi ý nghĩa. Nếu bọn họ có đủthời gian, chắc chắn sẽ không quản hết thảy mà điên cuồng báo thù nhưng căn bảnlà không có thời gian, Chí Tôn trở thành nô dịch như đánh một quyền vào ý chí củabọn họ, khiến nó vỡ vụn, sĩ khí rớt xuống đến âm độ.

Ở xa xa, Chủ Tể dị tộc đang bỏ chạy, thân thể hắn run lênbần bật. Hắn khó khăn quay đầu, nhìn thân ảnh mười ngàn trượng kia đang quỳ lạytrước mặt Mạnh Hạo, đầu óc của hắn “ong” một tiếng, ngây người.

- Thất bại… Chủ Tể dị tộc khàn khàn lên tiếng, thanh âmchua xót. Hắn cười thảm. Đệ Nhất Thiên tan vỡ, hắn phẫn nộ thậm chí muốn điêncuồng liều mạng, cho dù rất nhiều dị tộc đang hoang mang thì hắn lại nhanhchóng biến suy nghĩ này thành sát ý.

Chỉ là Chí Tôn trở thành nô dịch khiến cho hắn chua xót,cảm thấy hối hận khi đã bỏ chạy. Với suy nghĩ phức tạp đó, Chủ Tể dị tộc chỉ cóthể cười thảm.

Ánh mắt Hải Mộng phức tạp, nhìn vị Chí Tôn dị tộc kia, mặcdù trong lòng phấn chấn nhưng vẫn khẽ thở đai. Thân là Chí Tôn, vốn là thiên địađỉnh phong, cho đến cả thân ảnh thần bí kia cũng khó khiến hắn khuất phục.

Ngược lại với dị tộc, tu sĩ Sơn Hải giới sau khoảnh khắctrầm mặc ngắn ngủi, bạo phát ra tiếng hoan hô long trời lở đất. Tiếng reo hò từĐệ Tứ Sơn Hải truyền ra, lan đến Đệ Cửu Sơn Hải rất nhanh cả Sơn Hải Giới đã bạophát âm thanh ngập trời.

- Sơn Hải tất thắng!

- Sơn Hải tất thắng!

- Sơn Hải tất thắng! Không biết làm người nào hô lên bốnchữ này, dần dần, cả Sơn Hải Giới, bốn chữ này không chỗ nào không có. Thanh âmlong trời lở đất cùng với tiếng kèn phản công của tu sĩ Sơn Hải Giới, giờ khắcnày ầm ầm nổi lên.

Tất cả tu sĩ Cửu Đại Sơn Hải đều xuất chiến, giết chết dịtộc!

Toàn bộ dị tộc đã mất đi chiến ý. Bịn họ hoảng loạn, runrẩy, kinh sợ. Đệ Nhất Thiên tan vỡ, quê hương không còn, tộc nhân chết hết, ChíTôn trở thành nô dịch. Hết thảy đã khiến cả dị tộc tuyệt vọng.

Cùng với sự phản công của Sơn Hải Giới, tiếng hoan hô phấnchấn liên tiếp vang lên. Mạnh Hạo nhìn Chí Tôn đang quỳ trước mặt mình, hắn trầmmặc, trong mắt lộ vẻ phấn chấn cùng cảm khái.

Hắn ôm quyền, hướng về phía Chí Tôn, cúi đầu thật sâu.

Thứ hắn bái lạy chính là hồn bất khuất của vị Chí Tônnày. Mạnh Hạo ngẩng đầu, trừ đi sự thương hại trong lòng, phức tạp trong mắtcũng bị sự lạnh lùng thay thế. Giữa chủng tộc với chủng tộc, tồn tại sự khâm phụcnhưng không thể lùi bước!

Có, chính là sinh tử!

Không phải ngươi chết thì là ta vong. Cuộc chiến tranhnày, không chấp nhận thương hại, không chấp nhận sự đồng tình, không chấp nhậnyếu đuối. Trên thực tế, chiến tranh vẫn là chiến tranh.

- Thực ra thứ ta muốn không phải là hồn của ngươi mà làthân Chí Tôn của ngươi. Mặc dù như vậy, chiến lực của ngươi sẽ yếu đi rất nhiềunhưng cho dù là yếu hơn nữa, ngươi vẫn là Chí Tôn! Thân thể Mạnh Hạo nhoáng lênmột cái, cất bước trực tiếp đạp lên đỉnh đầu của Chí Tôn kia. Thời khắc này,thân thể của Chí Tôn bị ý chí của Mạnh Hạo khống chế. Chỉ một ý niệm của hắn đãcó thể thao túng Chí Tôn kia.

Gần như trong nháy mắt đạp lên đỉnh đầu, thân Chí Tôn chậmrãi ngẩng đầu, thân thể rầm rầm đứng lên, khí thể hùng dũng khuếch tán khắp bốnphương tám hướng.

Mà Mạnh Hạo phía trên Chí Tôn, thân ảnh của hắn, sự hiệnhữu của hắn giờ khắc này trở nên long trời lở đất. Chẳng những tu vi của hắn làSơn Hải Giới đỉnh phong, mà chiến lực của hắn nhờ có thân Chí Tôn mà thành đỉnhphong của đỉnh phong.

Nhưng những điều này không cách nào so sánh với biểu tượngcủa Mạnh Hạo. Bởi vì chỉ trong khoảnh khắc Đệ Nhất Thiên tan vỡ, Chí Tôn trởthành nô dịch, hắn... đã trở thành biểu tượng của Sơn Hải Giới trong lòng tất cảtu sĩ.

Cặp mắt Mạnh Hạo nhoáng lên một cái, hắn nghiêng đầu nhìnvề phía Hải Mộng, ôm quyền cúi đầu, đáy lòng có chút áy náy, cũng có hối hận, hắnkhẽ thở dài.

- Hải Mộng tiền bối, năm đó… vãn bối ngây thơ, trong lòngchỉ có bản thân, không có Sơn Hải, đã có chỗ đắc tội. Mong tiền bối không để ởtrong lòng.

Mạnh Hạo lần nữa cuối đầu. Năm đó, hắn vì bản thân nênkhông để ý đến Sơn Hải Giới. Vì vậy, mới giằng co cùng Hải Mộng ở ngoài NhưPhong Giới.

Thời khắc này nhắc lại, Mạnh Hạo cũng thấy mình năm đóquá đáng.

Hải Mộng mỉm cười, nàng rất ít khi cười. Lúc này nàng cười,nụ cười như mẫu đơn nở rộ, vô cùng xinh đẹp. Ánh mắt của nàng mang theo nhu hoàcùng từ ái, trong mắt nàng, Mạnh Hạo chỉ là một hài tử, một tiểu bối.

- Đi làm chuyện ngươi nên làm đi.

Mạnh Hạo gật gật đầu, không chần chừ, khoanh chân ngồi xuống,hai mắt nhắm chặt. Lập tức ánh mắt của thân Chí Tôn lộ ra ánh sao, giống nhưánh mắt của Mạnh Hạo.

Giờ khắc này, thần niệm của Mạnh Hạo sáp nhập vào thânChí Tôn, khống chế nó như chính bản thân mình. Trong tiếng nổ “ầm ầm”,trên người Chí Tôn bạo phát một luồng khí tức Chí Tôn kinh khủng.

Thân thể của Mạnh Hạo có thể so với tám phần thần thức củaChí Tôn, khiến cho hắn có thể không chế, phát huy tám phần lực lượng của Dịch CổChí Tôn. Thời khắc này, thân thể Chí Tôn một bước quét ngang tinh không, xuấthiện ngay trước mặt Chủ Tể dị tộc.

- Thần phục hoặc chết! Thanh âm của Mạnh Hạo, mượn miệngcủa Chí Tôn dị tộc, truyền ra mênh mông cuồn cuộn ngập trời, rung động cả Sơn HảiGiới.

Chủ Tể dị tộc kia cười thảm, hắn nhìn người đã từng làChí Tôn tộc trước đây, trong mắt lộ ta điên cuồng cùng ý nghĩ muốn chết. ChíTôn thà chết chứ không khuất phục, thân là Chủ Têt hắn đã thác một lần không muốnthác lần thứ hai.

- Ngươi phá huỷ nhà của ta, giết chết tộc nhân của ta,lúc này còn muốn ta thần phục? Ta dù có chết cũng sẽ hoá thành oán niệm, đời đờikiếp kiếp nguyền rủa Sơn Hải Giới của ngươi! Chủ Tể dị tộc ngửa mặt lên trời cườito, bạo phát tu vi cường hãn trong cơ thể, phía sau ầm ầm xuất hiện sáu đạo lốcxoáy.

Thần sắc Mạnh Hạo cổ quái. Hắn nhìn Chủ Tể dị tộc, nhànnhạt lên tiếng.

- Nói, như thế nào cũng bất khuất không phục, như thế nàocũng oán hận điên cuồng… Thanh âm Mạnh Hạo như thiên lôi đánh xuống. Trong tiếngnổ “ầm ầm”, khí thế của Chủ Tể dị tộc mất hẳn.

Không đợt hắn già mồm át lẽ phải, Mạnh Hạo khống chế tayphải của con rối Chí Tôn, đánh một trảo. Trong tiếng nổ “ầm ầm”, tinhkhông bốn phía Chủ Tể dị tộc vỡ vụn. Thân thể của hắn cũng run rẩy, máu tươiphun ra, lui nhanh về phía sau. Một phất tay, vô số pháp bảo bay ra, phía sau hắnđồng loạt bạo phát sáu đạo căn nguyên lốc xoáy, xuyên qua thân thể hắn chạy thẳngtới Mạnh Hạo. Mạnh Hạo khống chế Chí Tôn, đánh ra một quyền nữa.

- Dường như ngươi đã quên, phe xâm lược không phải Sơn HảiGiới của chúng ta mà là 33 Thiên của các ngươi!

Lời nói của Mạnh Hạo vang vọng. Trong tiếng nổ “ầm ầm”,một quyền đánh xuống khiến tinh không vỡ nát lần nữa, nghiền vụn những pháp bảokia, phá nát sáu đạo căn nguyên lốc xoáy. Một quyền này đánh xuống, thân thể vịChủ Tể dị tộc kia “ầm” một tiếng, đôi chân trực tiếp nổ tung, nhưngthân thể tránh khỏi sát cơ một lần nữa lui về sau. - Bắt đầu cuộc chiến này,cũng không phải Sơn Hải Giới chúng ta mà là các ngươi! Mạnh Hạo sao có thể bỏqua cho Chủ Tể dị tộc. Lời vừa nói ra giống như tiếng sấm khiến tâm thần Chủ Tểdị tộc phát run. Hắn chua xót ý thức được, Mạnh Hạo tuy nói khó nghe nhưng đềulà sự thật.

Bắt đầu chiến tranh, là bọn họ. Phe xâm lược cũng là bọnhọ.

- Thế thì thế nào, chúng ta còn chưa huỷ diệt Sơn Hải Giới,vẫn chưa diệt tộc của các ngươi như các ngươi đã phá nhà của chúng ta! Chủ Tể dịtộc rống lớn, thời khắc này không còn đạo lý gì nữa. Hắn gào thét, hoá thânthành bản thể là một con thằn lằn to lớn mấy ngàn trượng. Toàn thân ngập trongbiển lửa màu đen, đâm thẳng đến chỗ Chí Tôn do Mạnh Hạo khống chế.

- Sơn Hải Giới, nhất định diệt vong!

- Sơn Hải Giới diệt vong hay không ta không biết, ta chỉbiết, ngươi… lúc này phải chết! Mạnh Hạo nhàn nhạt lên tiếng. Chí Tôn bị khôngchết nhấc mạnh tay lên, bấm quyết, vung về phía trước, bạo phát toàn bộ lực lượngChí Tôn, phong toả bốn phía, tạo thành một cái nhà giam, hung hăng đè xuống.

”Ầm” một tiếng, toàn thân Chủ Tể dị tộc run rẩy,thất khiếu chảy máu, ngọn lửa ngoài thân cũng tắt, vảy vỡ nát. Hắn gào thét thêlương, thân thể dưới uy lực kia trực tiếp vỡ nát, “ầm” một tiếng,hình thần câu diệt!

Đánh chết Chủ Tể dị tộc, Mạnh Hạo cảm thấy thân thể hưnhược. Khống chế thân Chí Tôn dị tộc, đối với Mạnh Hạo mà nói, tiêu hao rất nhiềusức lực. Hắn mở mắt ra, nhìn Sơn Hải Giới, không tiếp tục khống chế thân ChíTôn mà truyền ra thần niệm, khiến cho con rối kia bước vào Đại Sơn Hải Giới. Nhữngdị tộc kia thấy được, toàn bộ đều tuyệt vọng, có điên cuồng có chua xót. Chiếntranh không có hi vọng này, bọn họ không có nhiều lựa chọn.

Rõ ràng là phe xâm lược lại cảm nhận được nỗi đau khổ củabị xâm lược. Chiến tranh… là thanh kiếm hai lưỡi.

- Trận chiến đầu tiên của 33 Thiên, có thể kết thúc!

Mà giờ khắc này, người mạnh nhất trong dị tộc đang giaochiến với Kháo Sơn lão tổ run rẩy. Hắn lui nhanh về sau. Kháo Sơn lão tổ hừ mộttiếng, lập tức truy kích.

Dị tộc Đệ Nhất Thiên hoàn toàn đại loạn.