Ngã Dục Phong Thiên

Chương 170: Sát cơ của Sở Ngọc Yên




- Lại dám đấu giá với người trong phòng chữ Thiên, kẻ này thực không biết là ai, chỉ tiếc là mang theo đấu lạp, cho nên không nhìn thấy mặt.



- Một miếng Xuân Thu Mộc mà có thể bị đẩy lên cái giá như vậy, lá gan kẻ này đúng là không nhỏ.



- Không biết kẻ ở trong phòng còn lại là ai đây... Thực có ý tứ...



Bên trong phòng đấu giá truyền ra vô số lời bàn luận, chỉ có Kiều lão trên đài kia là không có biến hóa gì hết, không nhìn Mạnh Hạo, mà cũng không quan tâm tới phòng chữ Thiên kia.



Chỉ là Xảo Linh ở phía sau lúc này cũng cẩm thấy hứng thú vô cùng, vẫn luôn đưa mắt nhìn về phía chỗ Mạnh Hạo đang đứng. Vì hắn có mang đấu lạp, mặc áo bào để che dấu, cho nên là nàng cũng không thể nhận ra hắn.



- Năm mươi vạn!



Sở Ngọc Yên nhíu đôi mi thanh tú lại, nói ra một cái giá mà đối với nàng cũng có áp lực thật lớn, cho nên vừa nói nàng ta lại bước thêm ra một bước, mở tấm màn che nơi này ra, khiến cho thân hình nàng lộ ra trước mắt đám người trong phòng đấu giá.



Khi thân ảnh của nàng hiện ra thì lập tức cũng có người nhận ra thân phận thật sự của nàng.



- Nàng là...



- Sở Ngọc Yên, chính là Sở Ngọc Yên của Tử Vận Tông!



- Hóa ra là nàng ta...



Trong phòng đấu giá lập tức dậy lên một trận ồn ào, bởi thân phận của Sở Ngọc Yên ở Đông Lai quốc vô cùng tôn quý. Thân là tu sĩ của Tử Vận Tông, còn là đệ tử thân truyền của Đan Quỷ đại sư, thậm chí nghĩa phụ của nàng ta còn là đại tông chủ của Tử Vận Tông, dung nhan nàng ta lại tuyệt mỹ, cho nên đi tới nơi đâu thì Sở Ngọc Yên cũng vẫn luôn được chú ý.





- Hẳn là không còn gì nữa rồi, Sở Ngọc Yên nếu không lộ diện thì thôi, chỉ là nàng ta đã xuất hiện, mà Xuân Thu Mộc này cũng không phải là chí bảo gì, cho nên kẻ này hẳn sẽ không tiếp tục đấu giá với nàng ta nữa.



- Xem ra tấm Xuân Thu Mộc Sở Ngọc Yên nàng nhất định phải có được, vì thứ này mà tự mình ra mặt, phải chăng tin đồn mấy năm trước là thật?



- Chắc là thực, nếu không thì cũng không thể nào hiểu được tại sao phải lấy Xuân Thu Mộc.



Trong lúc đám tu sĩ nơi đây đang bàn tán, Sở Ngọc Yên cũng cho rằng một màn cạnh tranh Xuân Thu Mộc của ngày hôm nay hẳn là chấm dứt rồi thì thanh âm lãnh đạm của Mạnh Hạo lại vang lên.



- Sáu mươi vạn!



Hắn không có thêm một vạn một nữa, mà lên tiếng đã thành sáu mươi vạn, trực tiếp kéo dài thêm mười vạn từ cái giá của Sở Ngọc Yên. Chỉ như vậy thôi cũng đã đủ khiến cho mọi người ở đây oanh động, ngay cả vị Kiều lão cũng phải đưa ánh mắt nhìn về phía Mạnh Hạo một lần.



Sở Ngọc Yên nhíu mày, đưa mắt nhìn Mạnh Hạo đang đội đấu lạp trên mặt.



- Sáu mươi lăm vạn!



- Bảy mươi vạn!



Mạnh Hạo chậm rãi lên tiếng, tựa như đối với hắn thì mảnh Xuân Thu Mộc này hẳn phải lấy được, nhất định sẽ không từ bỏ.



- Vị đạo hữu này, hẳn là ngươi cũng biết thân phận của ta, vật ấy cũng không đáng giá tới ngần ấy linh thạch, ta mua là bởi vì muốn giúp người khác ép độc, vị đạo hữu này xin hãy nhường lại, thì chuyện này ta xin ghi nhớ, coi như thiếu ngươi một cái nhân tình, được không?




Sở Ngọc Yên nhẹ nhàng lên tiếng, ánh mắt nhìn về phía Mạnh Hạo.



Nàng vừa nói xong, thì đám tu sĩ trong phòng đấu giá không nhịn được lại bàn tán không thôi.



- Xem ra lời đồn đại này quả nhiên không sai, nàng mua thứ này là vì Vương Đằng Phi của Vương gia!



- Theo như người của Kim Hàn Tông nói thì vị thiên kiêu của Vương gia, Vương Đằng Phi này năm đó ở một tiểu quốc hẻo lánh nào đó, vì một truyền thừa to lớn, mà tranh giành thân phận đệ tử nội môn với người ta. Cuối cùng thất bại, bị tên tu sĩ tiểu quốc kia chặt đứt một ngón tay.



- Việc này tám chín phần hẳn là đúng rồi, vị Lý Phú Quý bị Kim Hàn Tông để ý kia hẳn là có chút ân oán gì với Vương Đằng Phi này. Hơn nữa hắn còn kể lại cho người khác nghe về chuyện đó. Mà tên Vương Đằng Phi này cũng đủ ngoan độc, lại muốn lần nữa luyện lại ngón tay đó, nhưng mà là một ngón độc chỉ, mà việc này thì hiếm người biết lắm! Sở Ngọc Yên muốn mua Xuân Thu Mộc thì hẳn là muốn giảm đau cho việc luyện lại độc chỉ của Vương Đằng Phi đây mà!



Mạnh Hạo nghe những người xung quanh nói chuyện, thì trong mắt chợt hiện lên tinh quang, hiểu ra vì sao Sở Ngọc Yên lại chấp nhất với Xuân Thu Mộc này đến như vậy. Hơn nữa nghe lời mọi người thì có vẻ tên mập Lý Phú Quý kia đến Kim Hàn Tông sống cũng khá tốt đấy chứ.



- Sở đạo hữu, vật này đối với ta cũng rất cần.




Mạnh Hạo thản nhiên nói.



Trong mắt Sở Ngọc Yên hiện lên một tia hàn mang, nhìn chằm chằm vào Mạnh Hạo, cắn răng, lên tiếng nói!



- Bảy mươi lăm vạn!



- Chín mươi vạn.




Linh thạch trong túi trữ vật của Mạnh Hạo còn thừa khá nhiều, cho nên hắn hạ quyết tâm hôm nay phải mua cho bằng được Xuân Thu Mộc kia, vì thế trực tiếp đẩy lên cái giá tiền này.



Một giá phóng ra toàn bộ tu sĩ trong phòng đều khẽ hít một hơi, trong ánh mắt nhìn Mạnh Hạo đã thêm một phần tham lam, có thể tưởng tượng được Mạnh Hạo dám cướp đoạt với Sở Ngọc Yên của Tử Vận Tông, thì lai lịch hẳn cũng không nhỏ đâu.



- Ngươi!



Sở Ngọc Yên cắn chặt răng, tuy nàng là thiên kiêu của Tử Vận Tông, nhưng lượng linh thạch này vẫn là đồ của tông môn, nếu như tiêu phí vào Vương Đằng Phi nhiều quá thì chỉ sợ cho dù nàng ở tông môn có địa vị đặc thù thì cũng không thể nào làm như vậy. Cho nên lúc này khi nghe cái giá chín mươi vạn, thì nàng có cảm giác vô lực, trong im lặng, nàng chỉ có thể lạnh lùng mà nhìn Mạnh Hạo, trong mắt đã lộ ra sát cơ.



Hồi lâu, nàng không còn ra giá, tấm Xuân Thu Mộc này đã là của Mạnh Hạo, ngay sau đó có người của Bách Trân Các tới tìm, dẫn hắn đi nhận đồ, sau khi lấy được Xuân Thu Mộc thì Mạnh Hạo cũng không ở lại, mà lựa chọn rời khỏi phòng đấu giá.



Mặc kệ phía sau còn có vật phẩm nào, hắn cũng bỏ qua, hơn nữa tu sĩ có thể tùy thời rời khỏi phòng đấu giá thì cũng chẳng có ai quản hết.



Lúc này rời khỏi phòng đấu giá, Mạnh Hạo lấy tốc độ cực nhanh luồn qua mấy con ngõ nhỏ thì đã lấy đấu lạp xuống, vứt mặt nạ, đổi áo bào, nói chung hình dáng này khác xa hoàn toàn so với lúc trong phòng đấu giá



Phóng đi liên tục, cho tới khi thoát khỏi cửa thành phải tới trăm dặm, Mạnh Hạo lập tức bay lên cao, hóa thành một đạo quang mang điên cuồng lao đi. Chừng một nén nhang thì phía sau hắn bỗng nhiên vang lên một tiếng hạc kêu, có rồi một con tiên hạc toàn thân màu trắng không chút bụi trần đang dùng tốc độ nhanh hơn hẳn Mạnh Hạo, đang đuổi theo sát nút.



Mạnh Hạo khẽ nhăn mày, quay đầu nhìn lại.



Đứng ở trên tiên hạc là một nữ tử mặc một thân áo trắng, chính là Sở Ngọc Yên, khuôn mặt nàng không chút biểu cảm, nhưng trong hai mắt là hàn quang lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Mạnh Hạo. Tiên hạc tê minh một tiếng, hóa thành một đạo quang mang lao thẳng tới, lúc tới gần, nó liền phun ra một mảnh bạch quang, tựa như một cái lưới lớn, bao phủ không gian phía trên người Mạnh Hạo.