Ngã Dục Phong Thiên

Chương 161: Gió lên, Côn Bằng giương cánh




Vài ngày sau, dưới sự đưa tiễn của đám tu sĩ, Mạnh Hạo rời khỏi khu vực sơn cốc này, thần sắc hắn luôn bình thản không chút thay đổi, ngồi trên một chiếc lá cây, hóa thành một đạo quang mang, bay về phía Nam Vực.



Mạnh Hạo rời đi, mới khiến cho nội tâm của đám người này được thả lỏng phần nào, về phần kẻ đã chết đi thì bọn họ cũng không để ý, cũng chẳng có ý báo thù cho gã, vì lúc này bọn họ chỉ có một mong muốn rằng, Mạnh Hạo rời đi rồi thì vĩnh viễn đừng bao giờ quay lại nữa.



Qua thêm mấy ngày, lúc này đã vào đêm khuya, trong một chỗ sâu ở khu vực sơn cốc kia, một chỗ mà người ta không thể nào tìm ra được, có một cổ động, vô cùng tĩnh mịch.



Ở sâu bên trong cổ động, lần theo sợi dây màu đỏ kia, tầm tám trăm trượng, có vài quỷ ảnh hình dáng tựa như hài đồng bảy tám tuổi, đang ngồi ở đó, lâu lâu lại phát ra tiếng hừ nhẹ.



Lần theo sợi dây đỏ, xuống phía dưới thêm một chút, động sâu tựa như không có tận cùng, kéo dài vô tận, dần dần, có thể nhìn thấy một cái đầu của một nữ tử bị sợi dây đó xuyên qua, sắc mặt nàng ta tái nhợt, hai mắt mở to, mờ mịt nhìn màn đêm.



Ở phía dưới cái đầu có một đám sợi dây màu đỏ vô cùng vô tận.



Một vạn trượng, mười vạn trượng, năm mươi vạn trượng... rồi một mảnh hải tinh dần hiện ra, đám dây đỏ đó chui vào trong mặt nước, vẫn vô cùng vô tận như trước.



Nếu như có người có thể tìm tới được khu vực trăm vạn trượng này, hẳn sẽ hoảng sợ mà phát hiện được, ở trong một mảnh hải dương đen kịt này, đám dây đỏ kia vẫn lan tràn không ngừng, vượt qua không biết bao nhiêu cái trăm vạn trượng ở dưới đáy biển, cho đến khi xuất hiện ở một thạch trận ước chừng mấy vạn dặm!



Nơi đó có rất nhiều cự thạch dựng đứng, một vòng lại một vòng, một tầng lại một tầng. Tại trung tâm thạch trận này có một khối quan tài đặc, dây đỏ kia chính là buộc ở trên quan tài đó.



Từ nơi này đến mảnh sơn cốc kia, phạm vi to lớn khó có thể hình dung, sợi dây đỏ kia quá dài, mà cũng không thẳng tắp, cho nên khi bị lực lớn kéo ra một chút, nhìn như năm trăm trượng, nhưng thực tế đối với sợi dây đỏ này mà nói, đoạn đó có lẽ chỉ là một trong trăm vạn trượng mà thôi.



Quan tài kia để ở chỗ này giống như vĩnh cửu, nhưng tại thời khắc này, một tiếng ma sát rất nhỏ chậm rãi vang lên, theo tiếng ma sát kia, khối quan tài kia... vậy mà lại chậm rãi di chuyển sang phải ba tấc!



Một cỗ mực đen từ bên trong quan tài gỗ tràn ra, tan vào bên trong nước biển...



Biển này, tên là Thiên Hà Hải.



Nó tồn tại ở giữa hai khối đại lục của thế giới này, đám mực đen kia dần khuếch tán, rồi có tới mấy trăm con cá to bằng lòng bàn tay tuy chạy trốn rất nhanh nhưng vẫn bị nước biển nhuộm đen kia bao trùm lên.



Hồi lâu đám mực đen dần co rút lại, cho tới khi biến mất không còn gì nữa, mấy trăm con cá kia cũng mất đi sinh mệnh, cuối cùng biến thành một đám xương trắng, trong đám xương trắng đó, lại xuất hiện một con cá, mạnh mẽ lắc lư cái đuôi, thân thể của nó biến thành màu đen, sau đó ở trên người nó hiện ra hai sợi râu dài, càng ngày càng thêm dài, được một lát thì dài tới chừng trăm trượng, sau đó hướng về phía thượng du bơi đi, sợi râu rung động, thoạt trông vô cùng kinh người.



Tốc độ của nó cực nhanh, ở trong biển lao đi như một tia chớp, tốc độ như vậy khiến cho mặt biển quay cuồng, nó mạnh mẽ phóng ra khỏi biển, ở trong đêm đen tiếp xúc với thiên địa.



Ngay khi nó rời khỏi mặt biển, thân thể chấn động không ngừng, có thể thấy được bằng mắt thường với tốc độ bành trướng cấp tốc không thôi, dần dần biến thành mười trượng, trăm trượng, ngàn trượng, vạn trượng.



Chỉ mấy cái hô hấp, thân thể của nó đã biến lớn tới mười vạn trượng, mà không còn là cá, nó đã hóa thành một con phi điểu, chính xác là một con Côn Bằng!



Tử khí nồng đậm lượn lờ trên người nó, thân thể của nó tựa như từ viễn cổ tỉnh lại, sinh mệnh không còn nhiều, ngay cả đôi mắt của nó cũng ảm đạm, tựa như tùy thời có thể mất đi sinh mệnh chi hỏa.



- Vãng sinh...



Một âm thanh trầm thấp, vang lên từ miệng con Côn Bằng này, cánh nó đập mạnh một cái rồi lao thẳng về phía phương hướng Nam Vực.



Tuy vậy với tốc độ của nó, muốn vượt qua mảnh Thiên Hà Hải này, chạy về phía Nam Vực, thì cũng phải mất hơn nửa năm.




Lúc này, Mạnh Hạo đang ngồi khoanh chân trên chiếc lá, bay nhanh qua bầu trời, xung quanh hắn đôi lúc lại có tia chớp xẹt qua, bên trên là mây đen cuồn cuộn, mưa rơi tầm tã, tiếng sét nổ không ngừng.



Nhưng mưa lại không có rơi lên người Mạnh Hạo, phiến lá tự phát ra một loại quang mang nhu hòa, khiến cho hạt mưa bị cản trở ở bên ngoài, đi trong giông tố như này, thì thân ảnh của Mạnh Hạo lâu lâu lại bị tia chớp chiếu rọi, có thể nhìn thấy rõ ràng.



Hắn cúi đầu, trong tay cầm một viên ngọc giản, trong mắt đầy vẻ trầm tư.



- Cổ động kia, hẳn là thông tới Thiên Hà Hải... Từng trại ở xung quanh sơn cốc, từ thời tổ tiên vẫn luôn canh giữ, mỗi ngày trăng tròn, thì đều phải tới kéo sợi dây đỏ kia.



Mỗi lần kéo đi, thì đều xuất hiện những đồ tốt, chuyện này thực là khó hiểu.



Hai mắt Mạnh Hạo đảo quanh, quay đầu nhìn về phía sau, ánh mắt xuyên qua màn mưa, nhìn thẳng về vị trí của sơn cốc kia.



- Thiên Hà Hải cách nơi này quá mức xa xôi, nhưng bát đại phong yêu lại nói tầm trăm vạn trượng...



Trong mắt hắn dần lộ ra tinh mang, càng cảm thấy chuyện này có chút manh mối, một lúc sau, hắn thu lại ngọc giản, cầm lấy túi trữ vật, bên trong có không ít chai lọ, chính là mấy viên độc đan mà đám người lão giả cưỡi cóc luyện chế, còn có do tổ tiên bọn họ truyền xuống nữa.



Những đan dược này là bọn hắn hiếu kính Mạnh Hạo, còn xuất ra cho hắn mấy viên ngọc giản.



Trong đó đại đa số chỉ có độc tính bình thường, có thể coi là trí mạng với Ngưng Khí kỳ, nhưng với Trúc Cơ mà nói thì hiệu quả rất là nhỏ, nhưng cũng có một số loại đan dược đặc thù, có nhiều chỗ khác lạ, tựa như có một thứ tên là Hoan Du đan, chỉ cần hóa thành khói, để người khác hút vào hẳn sẽ sinh ra ảo giác, đưa bản thân đi vào mê tình.




Mạnh Hạo nhìn đám độc đan trong túi trữ vật, rồi bỏ qua, lấy ra một viên ngọc giản.



Trong đó có ghi lại bốn bức bản đồ, thậm chí còn miêu tả ở cách nơi này khoảng nửa năm lộ trình có một tòa truyền tống trận.



Trận pháp nơi này là do một gia tộc tu sĩ nắm giữ, mà nó cũng là nơi gần nhất có thể truyền tống về Nam Vực, thông qua truyền tống trận kia thì có thể giảm bớt được hơn nửa lộ trình, chỉ cần đi thêm nửa tháng nữa là có thể đi vào biên cảnh Đông Lai quốc trong cửu quốc của Nam Vực rồi.



- Cửu quốc Nam vực, là trung tâm của Nam Vực, chín quốc gia phồn hoa nhất, mỗi một cái đều vượt qua Triệu quốc không biết bao nhiêu lần, nhờ có trụ cột khổng lồ, cho nên tài nguyên phong phú, mới khiến cho chín quốc gia này xuất hiện những tông môn gia tộc danh chấn Nam Vực.



- Ngũ đại tông môn, tam đại gia tộc, đều tự tồn tại ở một quốc gia, về phần nước thứ chín kia, bởi vì gần với Tây Mạc, cho nên thường làm nơi giao dịch cho Tây Mạc và Nam Vực, được gọi là Mặc Thổ.



Mạnh Hạo thu hồi ngọc giản, nội dung bên trong không có nhiều lắm, so với nhưng tri thức của Mạnh Hạo nhận được từ tông môn, trong đầu hắn còn ghi nhớ toàn bộ vị trí của Nam Vực, cho nên không cần phải xem tiếp.



- Sau khi tiến vào Nam Vực, còn cần có địa đồ nơi này, mới có thể lý giải rõ hơn được.



Mạnh Hạo ngẩng đầu, nhìn về giông tố mà trong mắt hiện lên tinh mang.



- Ở Nam Vực cũng có không ít người quen, Hứa sư tỷ, Trần sư huynh, tên mập, còn có... Vương Đằng Phi!



Khóe miệng Mạnh Hạo lộ ra một nụ cười, tựa như có chút cố chấp.



- Xa cách mấy năm, Mạnh mỗ tới đây.




Mấy tháng sau ở trong núi hoang vô tận bên trong Nam Vực, bên ngoài một ngọn núi cao ngất, bỗng nhiên vang lên tiếng nổ, trên sơn phong tú lệ, có không ít sơn trại, nối liền với núi non tứ phía, tạo thành một dạng xích sắt liên tiếp, giống như hợp thành một tòa trận pháp.



Lúc này, ở trên thiên không kia, đang có hai người đấu pháp với nhau, ở phía sau có không ít người đứng nhìn.



Hai người đấu pháp một bên là vị đại hán khoảng hơn ba mươi, ở trần, tay phải có một con hoàng kim công ngô đang vờn quanh, tay trái bấm pháp quyết, một cây đại côn lơ lửng trên không, lâu lâu lại phóng ra âm thanh bén nhọn, còn người còn lại là Mạnh Hạo.



Mạnh Hạo cũng không dùng lôi kỳ, hai thanh mộc kiếm cũng không xuất hiện, chỉ có một thanh kiếm bình thường được phóng xuất, ra tay khá tùy ý, phóng ra một con đại hỏa mãng dài hơn hai mươi trượng, rít gào tấn công, xung quanh người cũng có một đạo phong nhận đang không ngừng xoay tròn, từ xa nhìn lại thấy khá kinh người.



Một tiếng nổ vang lên, thân ảnh hai người đều tự lui lại, tiếng cười của đại hán kia truyền ra, đứng trên không trung nhìn Mạnh Hạo mà ôm quyền.



- Tu vi của Mạnh huynh không tầm thường, Sơn mỗ bội phục.



Tay phải Mạnh Hạo nâng lên, thanh mộc kiếm bay trở về, vờn quanh người hắn, trên mặt lộ ra nụ cười, đưa tay ôm quyền.



- Sơn huynh khiêm tốn, chỉ dùng tám phần công lực đã khiến cho Mạnh mỗ phải toàn lực chống đỡ, tại hạ cũng bội phục vô cùng.



Những lời này tuy chỉ là tùy ý nói, nhưng sau khi hắn nói xong thì vị đại hán kia cũng cảm thấy chấn động trong lòng.



Hai ngày trước, Mạnh Hạo tới nơi này, nói muốn mượn truyền tống trận, nơi này không thể so sánh với sơn cốc vì phụ cận có một trại khá lớn, trại chủ cũng là tu sĩ Trúc Cơ, khi Mạnh Hạo tới thì cũng nhiệt tình tiếp đón, mở tiệc chiêu đãi, Mạnh Hạo cũng muốn thử giao thủ với tu sĩ Trúc Cơ để thể nghiệm thực lực bản thân cho nên mới có trận chiến này.



Là Mạnh huynh khiêm tốn rồi, Mạnh huynh ra tay tùy ý, đương nhiên cũng không có sử dụng toàn lực, không biết vừa rồi Mạnh huynh xuất ra mấy thành? Hai mắt đại hán kia lộ ra tinh mang. Một trận chiến này là do y đề nghị, nhưng càng đánh lại càng kinh hãi. Tu vi hai người đều là Trúc Cơ sơ kỳ, nhưng khi y cảm nhận, đối phương bên kia tựa hồ chỉ vận dụng nửa thành công lực, vả lại chỉ tiện miệng liền chỉ ra điểm hư thực của mình, nên lúc này mới lên tiếng hỏi.



Không biết khi nào thì Mạnh mỗ có thể sử dụng trận pháp. Mạnh Hạo không nói về chuyện này nữa, lúc trước hắn sử dụng không đến ba thành, lúc này thần sắc cười nhẹ, giống như xem thấu mục đích của đối phương, thản nhiên hỏi.



- Việc này cũng dễ thôi, hôm nay cũng có thể.



Đại hán hơi suy nghĩ một chút, rồi gật đầu nói.



Không lâu sau, ở ngọn núi nơi trận pháp tọa lạc bỗng phóng lên cao một đạo hào quang, thân ảnh Mạnh Hạo ở bên trong cũng dần biến mất, cho tới khi tia sáng cuối cùng biến mất, thì tên đại hán kia mới nhíu mày.



- Trại chủ, kẻ này...



Ở bên người đại hán, khi nhìn Mạnh Hạo rời đi, còn có hai lão giả Ngưng Khí tầng chín, một kẻ trong đó chần chờ lên tiếng.



- Kẻ này không biết từ nơi nào tới, thuật pháp xa lạ, mà tuy hắn chỉ có tu vi Trúc Cơ, nhưng khi ra thử ra tay thì hắn lại thể hiện ra sự lão luyện, khi tới đây một mình nhưng lại rất thong dong, hẳn là có thủ đoạn sắc bén, thôi vậy, kẻ này tốt nhất không nên chọc vào.



Đại hán trầm giọng nói, truyền tống trận này của y, cũng không phải là ai cũng có thể dùng, nếu thực lực không đủ thì chỉ có thể để lại mạng nơi này mà thôi.



Nhưng đối với Mạnh Hạo, y cũng thử nhiều lần, chỉ là đối phương cẩn thận, hơn nữa trong lời nói và hành động của đối phương đều có chứa ẩn ý, cho nên y càng thêm kiêng kị, cùng có chút chần chờ, cuối cùng cũng để cho Mạnh Hạo mượn truyền tống trận rời đi, cũng vì thế mà tránh cho bản thân một hồi đại tai họa diệt trại.