Ngã Dục Phong Thiên

Chương 154: Lên trúc cơ!




Đoạn thời gian này, hắn đã bị độc phát hai lần, cũng may là Mạnh Hạo đã có chuẩn bị, sau khi chịu đựng đi qua liền tiếp tục trùng kích Trúc Cơ cảnh.



Loại phương thức mạnh mẽ cưỡng ép này, sau khi trôi qua một tháng nữa, tại trong một đêm, trong thân thể Mạnh Hạo đã cuốn lên từng đợt nổ vang ngập trời, tiếng nổ này, người bên ngoài không nghe thấy, nhưng tự thân Mạnh Hạo cảm thụ thì giống như lôi đình.



Trong cơ thể hắn, Đan Hải màu vàng rít gào mạnh mẽ chưa từng có, kim quang vạn trượng xuyên qua thân thể Mạnh Hạo, làm cho Mạnh Hạo nhìn như kim nhân.



Hắn nhắm mắt ngồi yên, tùy ý Đan Hải rít gào, toàn bộ tâm thần đều đặt ở việc ngưng tụ Đạo Đài, trùng kích Trúc Cơ. Trong Đan Hải, yêu đan kịch liệt xoay tròn, dần có dấu hiệu hòa tan.



Trong hơn nửa năm này, yêu đan thường xuyên có loại biến hóa này, trên thực tế Mạnh Hạo đã hiểu được, nếu không có yêu đan này thì Trúc Cơ sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Chính là vì yêu đan mà hắn Trúc Cơ so với người khác gian nan hơn nhiều, dù đã đến Ngưng Khí đại viên mãn.



Mỗi lần Đạo Đài sắp ngưng tụ thì bị yêu đan xoay tròn nhiễu loạn, khiến cho Đạo Đài vẫn mãi không thể xuất hiện. Giờ phút này, trong Đan Hải của Mạnh Hạo, kim quang vạn trượng, nước biển mạnh mẽ ngưng tụ một chỗ, trong lúc mơ hồ như muốn đọng lại, muốn hóa thành một Đạo Đài khổng lồ. Nhưng vào lúc này, yêu đan kia lại chuyển động, khiến cho Đan Hải vốn bình tĩnh lập tức nổi lên gợn sóng, Đạo Đài kia cũng lập tức bất ổn.



- Lại thế này! Trong mắt Mạnh Hạo lộ ra hàn mang, không chút do dự nâng tay phải lên, lập tức nuốt thêm ba viên Trúc Cơ Đan.



- Yêu đan vẫn luôn chuyển động, làm cho Đan Hải không cách nào Trúc Cơ, khó mà ngưng tụ ra Đạo Đài Muốn ngưng tụ Đạo Đài, muốn Trúc Cơ thì phải làm cho yêu đan bất động, điều này phải cần nhiều linh lực hơn trấn áp!



Ba viên Trúc Cơ Đan vào miệng liền tan, phát ra linh lực kinh người, trong chớp mắt đã dũng mãnh tiến vào trong Đan Hải của Mạnh Hạo. Làm cho Đan Hải vốn muốn ngưng đọng lại, nhưng vì yêu đan chuyển động mà vẫn tạo thành gợn sóng, tại linh lực truyền vào liền mãnh liệt trùng kích.





Lực trùng kích này làm cho Đan Hải của Mạnh Hạo lấp lánh kim quang, làm cho yêu đan như mãi xoay tròn cũng phải tạm ngừng lại. Linh khí trong Đan Hải tràn đầy tới cực điểm, lại một tiếng nổ vang lên, rốt cục đã làm cho yêu đan đang tạm dừng lại có dấu hiệu chuyển động lại cũng hoàn toàn bị trấn áp.



Ngay tại khoảnh khắc này, nó đã không còn dao động, toàn bộ Đan Hải của Mạnh Hạo truyền ra từng tiếng ken két, quanh quẩn trong cơ thể hắn. Toàn bộ Đan Hải như đông kết, chỉ qua một hơi thở liền hoàn toàn đọng lại.



Giờ khắc này, sinh mệnh dường như cũng trở nên yên lặng, hơi thở của Mạnh Hạo trở nên chậm rãi mà kéo dài, thân hình hơi run, hai mắt hắn lại sáng ngời tới cực điểm. Hắn hít sâu một hơi, trong đầu hiện lên Thái Linh Kinh Ngưng Khí quyển, theo quá trình không ngừng vận chuyển mà Đan Hải đọng lại rồi chậm rãi thu nhỏ lại.




Rất nhanh, toàn bộ Đan Hải co rút lại mà hóa thành một khối nhỏ có hình thoi giống như tinh thạch, bao trùm lấy yêu đan vào bên trong. Theo từng luồng linh khí thiên địa mãnh mẽ tiến vào, chút linh khí còn dư lại của Trúc Cơ Đan cũng mãnh mẽ trào ra, khiến cho Đan Hải của hắn lại bị nhồi nhét đầy thêm.



Gần như tại lúc được nhồi thêm linh khí thì Đan Hải lập tức co rút lại, rồi hóa thành một viên hình thoi giống như tinh thạch. Nó tự động quay vòng vòng, theo thời gian qua đi, linh khí bốn phía không ngừng truyền vào.



Trong lòng Mạnh Hạo biết rõ quá trình này sẽ rất lâu dài, cần rất nhiều linh khí, cho nên lúc trước hắn mới chọn sơn cốc này. Lúc này hắn lại còn mở ra túi trữ vật, không ngừng nuốt đủ loại đan dược.



Đan Hải của hắn liên tục được nhồi linh khí vào, mỗi lần đều hóa thành một viên hình thoi như linh thạch, Mạnh Hạo đã gần như quên mất thời gian, không biết trôi qua bao lâu.



Một tháng, hai tháng, ba tháng. sáu tháng.




Xuân đi thu đến, tuyết rơi gió lạnh thổi qua bầu trời bên ngoài. Mạnh Hạo bế quan trong động phủ đã qua một năm, một năm này, bảy tên tu sĩ kia đều vào sơn cốc kéo dây đỏ kia.



Lần tốt nhất là kéo được bốn trăm chín mươi chín trượng, nhưng một trượng cuối cùng lại vẫn mãi không thể kéo lên. Hơn nữa, theo thời gian trôi qua, bảy người bọn họ cũng nhận thấy linh khí thiên địa bốn phía giảm dần, bị sơn cốc chỗ Mạnh Hạo hấp thu.



Việc này làm cho bọn họ rất khó hiểu, nhiều lần dò xét cũng không tìm được nguyên nhân, về phần Mạnh Hạo thì bọn họ đã gần như bỏ qua. Một năm không ra, bọn họ đã coi như hắn đã chết đi là giải thích tốt nhất.



Tên tu sĩ đã mất đi linh xà kia, mỗi lần nhìn vào động phủ Mạnh Hạo ở thì đều lộ ra nụ cười lạnh, linh xà của gã chết đi làm cho gã cực kỳ hận Mạnh Hạo.



Cũng là kẻ này từng nhiều lần muốn phá vỡ động phủ của Mạnh Hạo, muốn thu lấy di vật của Mạnh Hạo, nhưng vẫn chưa từng thành công.



Thời gian cứ như vậy mà chậm rãi trôi qua, lại qua nửa năm, Mạnh Hạo bế quan khoảng một năm rưỡi. Tại một đêm khuya, sau khi Đan Hải lại ngưng tụ một lần nữa, linh thạch hình thoi kia đã xuất hiện hơn trăm viên.




Rầm một tiếng, một trăm viên hình thoi kia liền dung hợp với nhau, dần dần xuất hiện một cái Đạo Đài trong suốt!



Đạo Đài Trúc Cơ!




Theo Đạo Đài xuất hiện, hô hấp của Mạnh Hạo dần biến mất, hai mắt dần trở nên ảm đạm, trái tim đập cũng trở nên chậm dần, đến cuối cùng thì gần như ngừng lại. Máu trong cơ thể hắn cũng không chảy nữa, toàn thân hắn như lâm vào trạng thái chết giả.



Tất cả, đều yên tĩnh như chết!



Mạnh Hạo biết, lần Trúc Cơ này đã bước qua quá trình thứ hai, tên là Dưỡng Tức!



Hắn yên lặng khoanh chân ngồi đó, trong đầu vẫn quanh quẩn về Thái Linh Kinh, như chìm đắm vào trong một trạng thái kỳ dị. Máu thịt trên người hắn nhìn như không thay đổi gì, nhưng trên thực tế thì đã bắt đầu có chỗ bất đồng với lúc ở Ngưng Khí, như có được thay đổi, biến hóa để thích hợp cho việc hấp thu linh lực hơn.



Kinh mạch của hắn không ngừng mở rộng, trong đó có không ít linh lực vận chuyển, nhưng mỗi ngày kinh mạch đều có chỗ khác biệt, cứng cỏi hơn, thông thuận hơn. Xương cốt của hắn cũng có chỗ khác với lúc trước, thậm chí mỗi một nơi đều đã xuất hiện từng điểm trong suốt, giống như là lột xác khỏi phàm trần. Loại biến hóa này, làm cho trong ngoài thân thể Mạnh Hạo đều có biến hóa nghiêng trời lệch đất, tóc hắn đã dài hơn không ít, thậm chí chiều cao cũng tăng trưởng thêm mấy phần.



Lúc này, trong cơ thể hắn đã không có Đan Hải, mà chỉ tồn tại một Đạo Đài màu vàng. Đó là một Đạo Đài hình tròn, trên đó không có kim quang mà vô cùng ảm đạm, nhìn rất cô tịch. Nhưng lại mơ hồ ẩn chứa điểm kỳ dị nào đó, lơ lửng tại trong đan điền của hắn. Nếu cẩn thận nhìn thì tại trung tâm đ*o Đài có chứa yêu đan của Mạnh Hạo.



Yêu đan yên tĩnh nằm trong đó, dung hợp một cách hoàn mỹ với Đạo Đài!



Tim không đập, máu không chảy, kinh mạch bất động, hơi thở biến mất. Toàn thân Mạnh Hạo như khô héo, khoanh chân ngồi đó, Đạo Đài trong cơ thể hắn cũng thế, khí tức toàn thân thu liễm đến cực hạn, gần như mất đi.