Ngã Dục Phong Thiên

Chương 1434: Khai Hồn Đăng, vào Cổ Cảnh!




Cổ Cảnh đại môn màu đỏ chậm rãi mở ra, truyền ra tiếng nổ ầm ầm long trời lở đất, bên trong đại môn truyền ra một cơn gió, cơn gió này thổi tới Mạnh Hạo, khiến thân thể hắn run lên, vào giờ phút này, sinh mạng, linh hồn của hắn dường như sắp bị thổi tắt mất.



Thấy nguy cơ ập tới, Mạnh Hạo chợt gầm nhẹ một tiếng, trái tim hắn gia tốc đập mạnh, lực lượng thân thể liền bạo phát ngập trời, tạo thành một cỗ lãng khí, đối kháng với trận gió từ trong cửa thổi ra!



Trên mặt biển, tất cả tu sĩ Cửu Hải Thần Giới đều đang nhìn không chớp mắt.



Khi trận gió thổi qua, bên trong Cổ Cảnh đại môn màu đỏ bất ngờ xuất hiện... một chiếc chuông!



- Cổ chung!



- Cổ chung xuất hiện, gõ chuông này, có thể thắp lên Hồn Đăng, gõ lên bao nhiêu tiếng, sẽ thắp lên bấy nhiêu Hồn Đăng!



- Nói như vậy, là năm mạch một ngọn, mỗi năm đầu tiên mạch, sẽ có thể mở ra một ngọn Hồn Đăng!



- Tên Mạnh Hạo này... có 123 đầu tiên mạch, vậy hắn... hắn có thể mở ra 20 ngọn Hồn Đăng sao?



- Hồn Đăng càng nhiều, tiến vào Cổ Cảnh càng khó, nhưng đồng dạng, cũng càng mạnh!



Trong khi xung quanh còn đang bàn tán huyên náo, Mạnh Hạo hít sâu một hơi, lần này không phải tu vi của hắn tiến vào Cổ Cảnh, mà là thân thể của hắn, hắn cũng không biết có xuất hiện Hồn Đăng hay không.



Mà Mạnh Hạo cũng không có người để tham khảo, thân thể hắn nhìn như Thể tu, nhưng lại không giống với Thể tu. Thể tu cần dùng thần huyết thanh tẩy, khi đã được thanh tẩy, sẽ bước vào cảnh giới không phân Tiên - Cổ.



Mà con đường của Mạnh Hạo lại bất đồng với người khác, không phải đi theo con đường Thể tu thời viễn cổ, mà là kết hợp với hệ thống tu hành hiện tại, đi lên một con đường chỉ thuộc về hắn.



- Có Hồn Đăng hay không, thử một lần sẽ biết! Mạnh Hạo hít sâu một hơi, rồi không chần chờ nữa, cất bước tiến vào bên trong Cổ Cảnh đại môn, đi tới trước mặt cổ chung to lớn, tay phải nâng lên, đấm một quyền lên chiếc chuông.



Tiếng chuông truyền ra, Đệ Cửu Hải nổi sóng cuồn cuộn, hư không trở nên mơ hồ, thế giới vặn vẹo, vào giờ khắc, tất cả tu sĩ cũng đều trở nên mờ mịt.



Mạnh Hạo chấn động mạnh một cái, mắt thường cũng có thể thấy được, thân thể của hắn đang trở nên khô héo. Tất cả lực lượng sinh mạng, tất cả khí huyết cũng không phải bị cổ chung hấp thu, mà là bị một cái lỗ đen vừa xuất hiện nơi ngực của hắn điên cuồng hấp thu.



Mạnh Hạo không thể khống chế, hắn hít sâu một hơi, hai mắt nhắm nghiền, hồi lâu sau, khi hắn mở mắt ra lại, nơi ngực của hắn bất ngờ xuất hiện hư ảnh một vật!



Đó chính là... hư ảnh một ngọn Hồn Đăng. Hư ảnh này giống như một tiểu nhân, rõ ràng đã thay thế trái tim Mạnh Hạo, khoanh chân ngồi nơi đó!



- Không ngờ thật sự có Hồn Đăng xuất hiện!





- Thân thể đạp Cổ cũng có Hồn Đăng, tên Mạnh Hạo này thật nghịch thiên! Mọi người giật mình, nhưng ngay sau đó, hầu hết bọn họ lại chuyển thành ngây ngốc, tỏ vẻ không thể tin nổi.



Bởi vì, Hồn Đăng tiểu nhân này, không ngờ không phải đang cháy, mà là đang tắt!



Một màn này, khiến trong đầu tất cả mọi người đều trở nên ong ong, bởi vì người bước chân vào Cổ Cảnh, Hồn Đăng xuất hiện khi gõ cổ chung đều ở trạng thái đang cháy, sau này cần phải lần lượt vượt qua cửa ải sinh tử dập tắt từng chiếc một, từ đó mà trở nên cưỡng hãn hơn.



Nhưng không ngờ Hồn Đăng của Mạnh Hạo vừa xuất hiện lại ở trạng thái tắt, dường như... ngược lại với tất cả mọi người, Hồn Đăng của hắn không phải cần lần lượt dập tắt, mà là đốt lên!



- Nghịch Cổ!



Hai mắt Thần Sư mở mạnh ra, thân thể khẽ run lên, với tu vi và định lực của hắn, thời khắc này cũng thất thanh thốt lên.



- Đây chính là... Nghịch Cổ! Cửu Bà tỏ ra không thể tin nổi, Lăng Vân Tử hít sâu một hơi, trở nên ngưng trọng, mà thời khắc này hai lão tổ yêu tu kia lại như bị sét đánh, thân thể chấn động mạnh, hoảng sợ nhìn về phía Mạnh Hạo.



Thân thể thành Cổ xuất hiện Hồn Đăng, vốn đã làm cho người ta giật mình, mà sau khi ra hiện Hồn Đăng, lại là dập tắt, hai chuyện này liên kết lại với nhau, khiến những lão tổ Đạo Cảnh này lập tức nghĩ đến một loại cảnh giới Cổ Cảnh kinh khủng trong truyền thuyết!



Đó chính là... Nghịch Cổ Cảnh!



Trong truyền thuyết xa xưa, khi Chí Tôn Tiên Giới còn đang ở thời kỳ huy hoàng, đã từng xuất hiện một người, người này khác với những Cổ Cảnh khác, không lần lượt dập tắt Hồn Đăng mà là thắp lên Hồn Đăng.



Người này cả đời thần bí, hậu nhân không biết cụ thể, chỉ biết rằng, đó chính là một tồn tại cấm kỵ, bị Chí Tôn lúc đó cố ý diệt trừ đi. Sau đó Chí Tôn Tiên Giới sụp đổ, thì cái từ "Nghịch Cổ" này chỉ có ba đại đạo môn là còn giới thiệu qua vài câu, còn lại phần lớn chưa từng nghe qua.



Trong khi những vị Đạo Cảnh này còn đang khiếp sợ, Mạnh Hạo bên trong Cổ Môn hít sâu một hơi, hai mắt trợn lên, lần nữa đấm một quyền lên cổ chung.



Quyền thứ hai vừa hạ xuống, theo tiếng chuông truyền ra, thân thể Mạnh Hạo liền run mạnh, càng thêm khô héo, truyền đến cảm giác hư nhược, khiến cơ thể hắn khẽ run lên.



Hồn Đăng thứ hai, trực tiếp xuất hiện ở bụng của Mạnh Hạo, hấp thu khí huyết cùng sinh mạng của hắn!



- Thân thể Hồn Đăng, thật ghê gớm...



Mạnh Hạo lấy ra đan dược nuốt vào, hắn chợt nhíu mày, đan dược... không ngờ lại mất hiệu lực, không thể hồi phục, hơn nữa cảnh giới Vĩnh Hằng của hắn cũng bị phong ấn, không thể vận chuyển.



Ánh mắt Mạnh Hạo lóe lên, rồi dứt khoát không để ý đến nữa, lại đánh ra quyền thứ ba, quyền thứ tư!




Thân thể hắn ngày càng khô héo hơn, đã trở thành da bọc xương, cùng lúc đó, hai vai của hắn cũng bất ngờ xuất hiện hai ngọn Hồn Đăng!



Mạnh Hạo lảo đảo, cảm giác hư nhược đã mãnh liệt đến cực hạn, nhưng hắn không cam lòng chỉ có bốn ngọn Hồn Đăng, hắn lại cắn răng gầm nhẹ, lần nữa đánh ra bốn quyền, mỗi một quyền, đều làm cho Mạnh Hạo càng thêm khô héo!



Trong nháy mắt, hai đầu gối của hắn ầm ầm xuất hiện Hồn Đăng, mi tâm cũng xuất hiện hai ngọn Hồn Đăng, mà Mạnh Hạo thì đã sớm không còn ra hình người, thoạt nhìn như bộ xương khô vậy, thần sắc hắn ảm đạm, sinh mạng lực suy yếu, như thể dầu hết đèn tắt!



Loại cảm giác hư nhược này trước giờ hắn chưa từng gặp phải, tựa như một lão nhân sắp tử vong, toàn bộ khi huyết, sinh mạng lực của Mạnh Hạo tựa hồ đều đã rót hết vào Hồn Đăng trong cơ thể rồi vậy!



Trái tim của hắn, hai vai của hắn, bụng của hắn, hai đầu gối, mi tâm của hắn, tổng cộng xuất hiện bảy ngọn Hồn Đăng!



Lúc này, cảm nhận được Mạnh Hạo đã đến cực hạn, cổ chung như có ý chí, từ từ tiêu tán.



- Vẫn chưa kết thúc! Mạnh Hạo mạnh ngẩng đầu, hai mắt nhảy lên ánh sáng ảm đạm, ngửa mặt lên trời hét lên. Trong khoảnh khắc cổ chung sắp tiêu tán, hai tay hắn thành nắm thành quyền, đồng thời đánh lên cổ chung, theo tiếng nổ ngập trời truyền ra, toàn thân Mạnh Hạo như muốn vỡ nát, tan rã, nhưng hai mắt của hắn, lại là đột nhiên... xuất hiện hai ngọn Hồn Đăng!



Chín ngọn Hồn Đăng!



Hồn Đăng của hắn hoàn toàn khác với những người khác. Ngay cả hình dáng cũng bất đồng, những người khác là ngọn đèn chân chính, còn Mạnh Hạo lại dùng thân thể Cổ Cảnh của hắn, hoá thành ngọn đèn!



Mỗi một tiểu nhân trên ngọn đèn đều đang ngồi tĩnh tọa, thần sắc trang nghiêm không giận mà uy, nhìn kỹ, giống với bộ dáng Mạnh Hạo như đúc.



Chín ngọn Hồn Đăng trải khắp toàn thân, cũng không phải vây quanh bên ngoài, mà là... nằm trong cơ thể Mạnh Hạo.




Đây, chính là thân thể Cổ Cảnh!



Gần như ngay khi cặp mắt của hắn xuất hiện Hồn Đăng, cổ chung liền trở nên mơ hồ, đồng thời, từ bên trong đại môn ầm ầm thổi ra một cỗ cuồng phong quét tới người Mạnh Hạo, khiến thân thể Mạnh Hạo chấn động, rồi từ trong làn trực tiếp bạo phát ra một cỗ lực lượng khí huyết cuồn cuộn, Mạnh Hạo lập tức hấp thu vào cơ thể.



Thân thể Mạnh Hạo giống như ruộng lúa khô hạn, mà luồng gió này, lại ẩn chứa vô tận chất dưỡng chất, trong khoảnh khắc khi thổi vào cơ thể Mạnh Hạo, lập tức tạo thành sinh cơ cuồn cuộn, tẩm bổ từng tấc máu thịt của Mạnh Hạo, tẩm bổ từng tấc xương cốt, thân thể của hắn, khiến khí huyết của hắn dùng một loại tốc độ khủng khiếp, ầm ầm bạo phát, không ngừng kéo lên.



Hắn có thể cảm nhận được rõ ràng, giờ khắc này hắn đang trở nên mạnh mẽ, trong cơ thể truyền ra tiếng lách cách như thoát thai hoán cốt, lực lượng thân thể hắn rốt cục cũng đột phá Tiên Cảnh đỉnh phong, bước lên một độ cao mới, trở thành Cổ Cảnh!



Trong nháy mắt khi thân thể Cổ Cảnh xuất hiện, cả thiên địa đều chấn động ầm ầm, Đệ Cửu Hải gầm thét ngập trời, Mạnh Hạo cảm nhận được rất rõ ràng, chín ngọn Hồn Đăng trong cơ thể mình đang điên cuồng hấp thu hết thảy những luồng gió của thế giới này, chuyển hóa thành... động lực để thắp lên ngọn đèn của bản thân!



Hắn có thể cảm nhận được, một khi Hồn Đăng cháy lên, thân thể của hắn sẽ còn thể mạnh hơn nữa!




Hấp thu những ngọn gió, khiến chín ngọn Hồn Đăng trong cơ thể hắn có dấu hiệu cháy lên, nhưng cuối cùng, dường như vẫn còn thiếu một ít, chỉ đủ khiến cho Hồn Đăng trong hai mắt của hắn, trong phút chốc xuất hiện ánh lửa, trực tiếp cháy lên.



Cùng lúc đó, trong đầu Mạnh Hạo như có 1 triệu luồng sấm sét đồng thời nổ ầm ầm kinh thiên, khiến ý chí của hắn chấn động dữ dội, lực lượng thân thể của hắn lần nữa bạo phát kéo lên, loại cường hãn của thân thể này, khiến hư không cũng phải vặn vẹo. Hắn cảm nhận được, khi nắm tay lại, đầu nằm đấm như khiến cho không gian cũng muốn vỡ vụn ra.



Loại bộc phát như vô cùng vô tận này, loại lòng tin một quyền có thể đánh chết hầu hết Cổ Cảnh đã dập tắt nhiều ngọn đèn này, còn có... loại lực lượng như thể một quyền đánh ra khiến cả thế giới cũng phải run rẩy này, khiến cho Mạnh Hạo chân chính cảm nhận được, bản thân đã trở nên mạnh mẽ!



Giờ phút này hắn tăng lên quá lớn so với trước!



Mạnh Hạo hít sâu một hơi, hai mắt sáng lấp lánh, phía sau hắn, Cổ Cảnh đại môn dần dần trở nên mơ hồ, cho đến hoàn toàn biến mất, lúc này, chấn động trên Đệ Cửu Hải mới yên tĩnh lại.



Nhưng không yên tĩnh lại là nội tâm của vô số tu sĩ nơi đây. Bọn hắn vừa được chứng kiến một màn bước chân vào Cổ Cảnh ngắn nhất, cũng là rung động nhất!



Nhưng chấn động sẽ còn không chấm dứt, hôm nay là một ngày in dấu Mạnh Hạo chân chính quật khởi tại Cửu Hải Thần Giới, cũng là một ngày mà vô số năm sau, người ta cũng không thể quên được!



Thời khắc này Mạnh Hạo hóa thành một luồng cầu vồng, ầm ầm lao thẳng xuống mặt biển, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã xuyên qua lòng biển, trực tiếp đi tới Cửu Hải Thần Giới, tiến vào khu vực uy áp dưới đáy biển sâu bên dưới Kim Môn Thạch Bi!



Tốc độ hắn trầm xuống cực nhanh, truyền ra tiếng nổ ầm ầm, dẫn động Đệ Cửu Hải nổi sóng cuồn cuộn, thậm chí đáy biển còn xuất hiện lốc xoáy, nhưng uy áp ở nơi này, đối với Mạnh Hạo lúc này gần như đã không hề tạo thành ảnh hưởng gì.



10 ngàn trượng, 20 ngàn trượng, 30 ngàn trượng, 40 ngàn trượng...



Mạnh Hạo mang theo khí thế ngập trời, điên cuồng trầm xuống, mà ở bên ngoài, xếp hạng của hắn trên Kim Môn Thạch Bi mặc dù vẫn là thứ năm, nhưng cho dù là đệ nhất, cũng chỉ là ở độ sâu 33 ngàn trượng mà thôi!



Mạnh Hạo sớm đã vượt qua độ sâu này, kém chỉ là thời gian, nhưng... Kim Môn Thạch Bi thứ nhất này, không phải tất cả khu vực đều dùng thời gian để phân chia, nếu có thể trầm xuống tới 60 ngàn trượng, cho dù chỉ một cái chớp mắt, cũng sẽ trực tiếp đè đầu tất cả những người xếp hạng phía trên, hoàn toàn xứng đáng trở thành đệ nhất!



Theo tiếng nổ ầm ầm kinh thiên, Mạnh Hạo vẫn đang chìm xuống, 50 ngàn trượng... 60 ngàn trượng, 70 ngàn trượng, 80 ngàn trượng... Cho đến khi xuống tới 87143 trượng, hắn... thấy được đáy biển, trong nháy mắt khi nhìn rõ, Mạnh Hạo chợt chấn động mạnh.



Lúc này, bên ngoài Kim Môn thứ nhất đang tỏa ra hào quang vàng rực trước giờ chưa từng có, mà tên của Mạnh Hạo, đã xếp hạng... đệ nhất!!



Bên cạnh tên của hắn cũng hiển thị độ sâu mà hắn đạt tới, vào giờ khắc này, tất cả mọi người đều đã trở nên thất thần, đầu ong ong.



----------oOo----------