Cả đời yêu tiền, cho nên cực kỳ keo kiệt, mà kẻ này lại tu hành, in dấu tận trong linh hồn, thế mới nói hóa làm đạo, ngộ là tâm, quan là bảo, như thế liền chém xuống đao thứ nhất của lão, dùng vật yêu quý cả đời để chém linh thân thứ nhất của mình.
Cho nên mới có cấm chế trong nơi bế quan này, vô số của cải cóp nhặt suốt cuộc đời lão, nơi này ngoài lão thấy hứng thú ra, phần lớn là lão lựa chọn.
Lúc này nhìn tài sản tích góp cả đời bị lấy đi, Kháo Sơn Lão Tổ bi phẫn không thôi.
Cũng chỉ hơn mười giây, ngọn núi linh thạch này đã hoàn toàn biến mất, thậm chí ngay cả một khối cổ ngọc chẳng rõ đặt ở nơi đâu cũng bị hút vào trong túi Càn Khôn.
- Đó là Như Ý Ấn năm đó lão phu lấy được! Chết tiệt, Mạnh Hạo ngươi để Như Ý Ấn lại cho ta, ngươi Kháo Sơn Lão Tổ còn chưa nói hết lời, bỗng nhiên mắt trợn tròn, ngơ ngác nhìn Mạnh Hạo hút đi hết linh thạch rồi lại xem xét khắp nơi, ánh mắt tỏa sáng kia làm cho Kháo Sơn Lão Tổ run rẩy.
Trong đầu lão dâng lên một ý niệm không ổn, dù thấy thế nào thì cũng cảm thấy ánh mắt của Mạnh Hạo như một tên trộm.
Mạnh Hạo quăng tầm mắt tới một dược viên, nơi đó có gieo trồng ít dược thảo, trong đó có không ít màu sắc, còn có ánh sáng mờ toát ra từ trong cấm chế bị vỡ đang khép lại, trông không hề tầm thường.
Thậm chí Mạnh Hạo còn nhận ra một số dược thảo ở nơi đây là vật cũng có trong túi trữ vật của Thượng Quan Tu. Mạnh Hạo lập tức cất bước, không chút do dự kháp quyết giơ tay ra, lập tức hai thanh kiếm gỗ kia gào thét dựng thẳng lên, trực tiếp đâm vào quầng sáng cấm chế bên ngoài dược viên này, khiến cho khe nứt nơi đó vốn đang khép lại lại lớn ra gấp mấy lần.
- Mạnh Hạo, ngay cả bảo vật của Lão Tổ mà ngươi cũng dám lấy! Dược viên kia ngươi không thể động tới, đó là năm đó Lão Tổ ra trả giá cực lớn mới có được Kháo Sơn Lão Tổ lại càng nóng nảy, tiếng nổ vang dưới nền đất vang lên, nhưng Mạnh Hạo mắt cũng không thèm chớp một cái, lòng lại càng thêm hả giận.
- Thần Linh thảo của ta Ngươi Ngươi Ngươi lại còn rút cả gốc rễ!!!
- Đó là Thiên Phương mộc của ta, ta trồng cả mấy trăm năm, khó khăn lắm mới mọc lên, ngươi không thể lấy đi Kháo Sơn Lão Tổ lửa giận ngút trời, hét lên những tiếng thê lương. Mà trong lúc đó, Mạnh Hạo đã gần như thu hết chỗ dược thảo trong dược viên kia vào túi Càn Khôn như vào cạo ba thước đất, lúc tay cầm kiếm gỗ thì dược viên này như vừa bị gió lốc quét qua, bừa bộn vô cùng.
- Đủ rồi, đủ rồi, tiểu tổ tông ơi, hãy để lại cho Lão Tổ này một ít đi, chớ lấy Kháo Sơn Tông giờ là của hai ta rồi, đồ của ta sau này chẳng phải cũng là của ngươi sao. Mạnh Hạo ngươi hãy nghe lão ta nói đây, ngươi là vãn bối, phải khiêm tốn lễ phép, ngươi Kháo Sơn Lão Tổ trơ mắt nhìn tất cả, vội vã khuyên can.
- Từ bé Mạnh mỗ đã như thế rồi. Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, nhại lại lời lúc trước của Kháo Sơn Lão Tổ. Lúc này hắn đảo mắt nhìn bốn phía, chợt thấy ở một quầng chế cấm sáng đơn lẻ chỉ có một cây nhỏ trông có phần khô héo, có ba bốn chiếc lá nhỏ con con. Chẳng qua ở bốn phía lá cây này có điện quang chạy dọc, khiến cho chiếc cây thoạt trông héo rũ này không hề tầm thường.
Mạnh Hạo chưa từng thấy thứ này bao giờ, nhưng trong nơi bế quan của Kháo Sơn Lão Tổ này những thứ được bao phủ trong cấm chế riêng lẻ thế này không nhiều, bởi vậy có thể thấy được cây héo này tất có giá trị rất lớn. Nghĩ vậy, Mạnh Hạo bước thẳng tới bên cạnh cấm chế này, phất tay lên, hai thanh kiếm gỗ trực tiếp đâm vào vết nứt đang nhanh chóng khép lại trên cấm chế kia.
- Đó là Lôi Đằng diệp của ta, kia là dược thảo thuộc tính Lôi hiếm có khắp cả Nam Vực a! Kháo Sơn Lão Tổ lại lần nữa gầm lến, tiếng rống vang vọng khắp nơi. Mạnh Hạo mặc kệ lão, cầm lấy túi Càn Khôn trực tiếp đặt lên cái khe kia. Cây héo rũ kia lung lay dữ dội, ba chiếc lá nhỏ trên thân cây lập tức thoát ra, bay lên, nhưng lại hóa thành ba tia chớp lao thẳng vào trong túi Càn Khôn.
Càng làm cho Kháo Sơn Lão Tổ phẫn nộ là Mạnh Hạo lấy đi ba chiếc lá rồi mà không có ngừng lại, ngược lại còn làm cho cây héo rũ kia lung lay, cuối cùng bị nhổ tận gốc, bị hút vào trong túi Càn Khôn. Thậm chí một cây cờ nhỏ màu tím cắm trong đất cũng bay lên, cùng với cây héo rũ kia bị Mạnh Hạo lấy đi.
- Ngươi ngươi ngươi còn ngươi còn nhổ tận gốc Lôi Đằng, Lão Tổ ta tức chết mất thôi!! Mạnh Hạo, đồ oắt con khốn kiếp kia, còn lôi kỳ kia nữa, tuy là vật phẩm tiêu hao, mà uy lực rất yếu, chỉ chống được công kích của Trúc Cơ, nhưng vật ấy có thể hút lôi điện, là vật cần có để trồng Lôi Đằng diệp!!! Kháo Sơn Lão Tổ lòng đau như muốn nhỏ máu, ở dưới lòng đất rống ầm lên.
- Mạnh mỗ tốt tính, ngài là Lão Tổ của Kháo Sơn Tông ta, toàn bộ Kháo Sơn Tông nay chỉ còn hai người chúng ta, vãn bối sẽ không giận ngài. Hơn nữa người mắng vãn bối nhiều lắm, không sao, không sao. Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, tiếp tục nhại lại lời lúc trước của Kháo Sơn Lão Tổ để phản kích lão, sau đó lại ngắm nhìn bốn phía.
Hắn như vậy khiến Kháo Sơn Lão Tổ lo lắng, lại nhìn thấy Mạnh Hạo dừng mắt trên một chỗ gieo trồng dược thảo thì mới thở phào nhẹ nhóm, nhưng vẫn tiếc của như trước. Nơi bế quan đây có thể nói là tích cóp cả đời của lão, có thể coi những thứ cất trong đây cũng phân chia tốt xấu.
- Chỉ cần không động tới bảo bối kia của ta là được, những cái khác chỉ là vật ngoài thân, sau này Lão Tổ ta khắc kiếm lại được. Kháo Sơn Lão Tổ nghiến răng, nhưng cái cảm giác tiếc của lại càng mạnh, chỉ nói lời này thôi mà đã nghiến răng nghiến lợi.
Một lát sau, Mạnh Hạo lấy đi vài sân trồng dược thảo, lại đi xuống nơi khác. Kháo Sơn Lão Tổ phẫn nộ lắm rồi, nhưng chẳng thể làm gì, chỉ có thể chửi ầm lên, đổi đủ mọi lời mà chẳng được đáp lại lấy nửa chữ.
Nhưng mắng thì cứ mắng, Mạnh Hạo lại khẽ ngân nga câu hát, rõ ràng là đầy vui mừng, rõ ràng là bài mà nãy Kháo Sơn Lão Tổ đã ngân nga. Lúc này nghe thấy vậy, Kháo Sơn Lão Tổ tức tới như muốn hộc máu, loại cảm giác khó có thể hình dung này khiến cho lão cảm nhận được sâu sắc sự tức giận ban nãy của Mạnh Hạo.
- Tên khốn nhà ngươi thật quá ác độc, Lão Tổ ta chẳng phải chỉ là không giải độc cho ngươi, nhưng còn ban thưởng cho ngươi, một khối linh thạch hạ phẩm cũng là linh thạch nha.
Kháo Sơn Lão Tổ thấy Mạnh Hạo lượn lờ khắp nơi, mắt thấy tới gần một bức tường thấp bé thì lòng khẩn trương, vội tức giận nói.
Mạnh Hạo dạo bước trong nơi bế quan này, tìm kiếm những nơi cấm chế nứt ra, nhưng không phải tất cả các cấm chế đều có vết nứt. Mà thời gian dần trôi, không ít cấm chế đã khép lại hoàn toàn.
Lúc này chạy một vòng đã không thấy được cấm chế nào bị nứt ra, đang đảo mắt nhìn bốn phía thì chợt nghe được Kháo Sơn Lão Tổ vốn không nói gì một lúc lâu nay bỗng mở miệng, Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng. Hắn chỉ lấy đi có ba phần mười bảo vật nơi đây, mà phần lớn là thảo dược, lúc này vẫn chưa thấy hết giận nên lại nhanh chóng lượn quanh một vòng.