Ngã Dục Phong Thiên

Chương 1293: Dương Tinh mười nhịp thở




Mạnh Hạo đi ra một bước, trong nháy mắt bước qua một trượng này... khoảng cách ngày Đông Thăng kết thúc, chỉ có mười nhịp thở!



Bước này rơi xuống, hắn đạp tới độ cao 150 ngàn trượng, bước ra... Đông Thắng Tinh, bước chân vào tinh không!



Tại khoảnh khắc bước chân vào tinh không, một luồng sáng và độ nóng khiến Mạnh Hạo không cách nào hình dung ầm ầm ập tới, dường như trong chớp mắt liền có thể trực tiếp hòa tan thân thể hắn. Cùng lúc đó, cây lớn màu vàng bên trong mảng kiếp vân cuồn cuộn kia, đánh thẳng tới Mạnh Hạo.



Hết thảy, đều phát sinh trong chớp mắt, nhanh đến cực hạn.



Mà Mạnh Hạo, gần như ngay khi hắn bước ra một trượng này, đồng thời, phía sau hắn bỗng nhiên xuất hiện pháp tướng, pháp tướng trong tiếng nổ ầm ầm biến ảo, không còn là độ cao năm ngàn trượng, mà đạt tới bảy ngàn trượng!!!



Bảy ngàn trượng có thể so với Thất Cảnh Tiên, coi như tiên mạch trong cơ thể đã mở ra 70 mạch, thậm chí theo phán đoán của rất nhiều tu sĩ tầm thường, Thất Cảnh Tiên, chính là Tiên Cảnh đỉnh phong.



Pháp tướng có thể đạt tới bảy ngàn trượng này, không phải vì tiên mạch trong cơ thể Mạnh Hạo xuất hiện 70 mạch, tiên mạch của hắn như cũ còn là một cái, như cũ chỉ kém nửa điểm là có thể đột phá.



Mà bởi vì thân thể Chân Tiên của hắn, do đó dẫn động khí tức trong người hắn, lúc này mới hình thành độ cao đó.



Nhưng điều này... đối với Mạnh Hạo vậy là đủ rồi, đủ để hắn triển khai... Chí Tôn Kiều... là thần thông mạnh nhất trong tất cả thần thông đạo pháp hắn hiểu rõ từ trước đến nay!!!



Đây là Chí Tôn Pháp hắn lĩnh ngộ từ trong thí luyện của ba đại đạo môn!



Pháp này lúc trước không ít người nhìn thấy, một khi thi triển, sẽ bại lộ thân phận Phương Mộc của Mạnh Hạo, nhưng nếu hắn đã quyết định thi triển, tự nhiên là có chuẩn bị, khi biến ảo không còn là hình dáng cây cầu, mà giống nhau trở thành một cây lớn.



Cây thương tang cổ xưa vốn là Chí Tôn Kiều, xuất hiện ở bốn phía Mạnh Hạo. Chỉ là một hư ảnh, dường như không xong, nhưng ngay khoảnh khắc nó xuất hiện, một lực lượng vô thượng ầm ầm bùng phát.



Dưới bạo phát đó ánh sáng và độ nóng lập tức bị xua tan, rồi rầm rầm cuốn tới hướng cây kiếp vân đang đánh tới kia.



Ngay khoảnh khắc va chạm! Đây là Mạnh Hạo đã dung nhập toàn bộ lực lượng tu vi toàn thân vào Chí Tôn Kiều biến thành cây lớn, liều mạng một phen!



"Rầm rầm rầm!" Tiếng nổ ngập trời, ngay khoảnh khắc hai cây lớn đụng nhau, cây kiếp vân kia lập tức run rẩy, rồi không ngờ... tầng tầng vỡ vụn nổ tung với tốc độ mắt thường có thể thấy được.



Cùng lúc đó, Chí Tôn Kiều cũng bị chấn động mạnh, tiêu tán. Chí Tôn Kiều tuy rằng cường hãn, nhưng tu vi của Mạnh Hạo không thể phát huy ra hết uy năng. Hắn liều mạng ngưng tụ hết thảy sinh mạng linh hồn, cũng chỉ có thể làm cho kiếp vân vỡ nát mà thôi.





Mạnh Hạo thân thể chấn động, phun ra một ngụm máu tươi. Một màn này rung chuyển bầu trời.



Chưa từng có người nào khi đối kháng với tiên kiếp, có thể giống như Mạnh Hạo trực tiếp đánh sụp đổ tiêu tan, đó là Chí Tôn Kiều cường hãn, đó là bá đạo chí cực.



Theo kiếp mộc chia năm xẻ bảy, kiếp vân tiêu tán, từng luồng tiên khí trong giây lát chạy thẳng tới Mạnh Hạo, theo lỗ chân lông chui vào toàn thân hắn, tưới nhuần thân thể hắn, khiến cho thân thể hắn, vào giờ khắc này triệt để lột xác, chân chính đạt tới Tiên thể, chân chính thành Thánh!



Tiên khí điên cuồng vọt tới, khiến cho Mạnh Hạo thu được tư cách đối mặt với Dương Tinh trong tinh không, cho dù tư cách này rất miễn cưỡng, chỉ giúp hắn trì hoãn tử vong trong nháy mắt, nhưng đối với Mạnh Hạo vậy là đủ rồi!



Mượn tiên khí tẩm bổ, Mạnh Hạo tĩnh táo đứng trong tinh không, không để ý tới kiếp mộc, mà trong đối kháng giữa tiên khí và quang nhiệt, tranh thủ cho mình... mười nhịp thở cuối cùng này!




Mạnh Hạo không chớp mắt nhìn Dương Tinh khổng lồ, mặc cho thời gian từng nhịp thở trôi qua, thân thể Chân Tiên của hắn có tiên khí tẩm bổ, nhưng thân thể hắn vẫn như cũ ở dưới Dương Tinh kinh khủng chỉ có Đạo Cảnh mới có thể đối mặt kia, đã bắt đầu hòa tan. Chỉ mới ba nhịp thở, hai chân hắn liền hòa tan, sau sáu nhịp thở, hai tay cùng với thân thể của hắn bị che mất, chỉ có hai mắt của hắn, mang theo ý kiên nghị kinh người, nhìn chằm chằm vào Dương Tinh.



Một loạt hiểu rõ, một loạt quy tắc và pháp tắc, giờ khắc này ào ào tràn vào trong đầu Mạnh Hạo, hắn nhanh chóng hấp thu. Trong tâm thần của hắn, không có mảy may hoảng loạn, không phải hắn lạnh lùng đối với bản thân, mà là hắn biết mình... sẽ không chết!



Khi tới nhịp thở thứ bảy, thân thể Mạnh Hạo đã trở thành mơ hồ; khi nhịp thở thứ tám, một con mắt của hắn hòa tan; khi nhịp thở thứ chín, đầu hắn cũng đều sụp xuống.



Tử vong sắp tới, nhưng hắn chỉ còn lại một con mắt, vẫn nhìn chằm chằm vào Dương Tinh. Hắn rất bình tĩnh, rất tự tin, không có mảy may hoảng loạn. Từ lúc hắn bước ra tinh không, hết thảy phát triển đều nằm trong thôi diễn tính toán của hắn, còn chưa có xuất hiện điều gì ngoài ý muốn.



Một nhịp thở cuối cùng... chợt đến!



Tại khoảnh khắc ý thức của Mạnh Hạo sắp tiêu tán, đột nhiên, viên Dương Tinh trong tinh không kia trong nháy mắt mơ hồ, mơ hồ đó giống như một loại pháp tắc cao thâm hơn, Mạnh Hạo tận mắt nhìn thấy, có một bóng tối to lớn trong một nhịp thở cuối cùng này, trực tiếp xuất hiện phía trên Dương Tinh che phủ nó.



Bóng tối này chớp mắt một cái che đậy toàn bộ Dương Tinh, cả tinh không tức thì đen như mực; cùng lúc đó, tất cả ánh sáng và độ nóng đều tiêu tán trong vô hình.



Ngoài thân thể Mạnh Hạo, độ nóng trí mạng kia vào giờ khắc này cũng theo đó tiêu tan. Thân thể hắn trong cảnh giới Vĩnh Hằng, nhanh chóng khôi phục chỉ sau mấy nhịp thở, thân thể của hắn, lần nữa xuất hiện trong tinh không.



Mạnh Hạo ngẩng đầu, thần sắc từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh, nhìn tinh không xa xôi, nơi đó một mảnh đen nhánh, cái gì đều không nhìn thấy, nhưng hắn có thể cảm nhận được ở nơi đó có Dương Tinh.



- Núi thứ chín, che đậy Dương Tinh... Mạnh Hạo lẩm bẩm, trong đầu hắn hiện lên hình ảnh Dương Tinh bị che phủ, còn có những cảm ngộ pháp tắc của Dương Tinh hắn nhìn thấy trong mười nhịp thở trước đó.




Trong mơ hồ, dường như hắn nắm bắt được điều gì, có một loại cảm ngộ giống như thời điểm sáng lập thần thông ở trong thí luyện của ba đại đạo môn lúc trước.



Mạnh Hạo trầm mặc, hai mắt nhắm nghiền, tâm thần đắm chìm trong hình ảnh lưu lại trong đầu, từ từ khoanh chân ngồi xuống. Gần như ngay khoảnh khắc hắn khoanh chân ngồi xuống, bất ngờ từ trong Đông Thắng Tinh bay ra những thân ảnh, phụ thân của Phương Tây cũng ở trong đó. Những người này bay tới, chừng trên trăm người, mỗi người... đều là cường giả của nhất mạch dòng chính.



Những này người thần sắc kích động, sau khi bay tới gần Mạnh Hạo, lập tức liền nhìn ra trạng thái của Mạnh Hạo giờ này, mọi người đều sắc mặt rung lên.



- Hắn đang cảm ngộ!



- Chỉ có Đạo Cảnh mới có thể ở tinh không đối diện thẳng với Dương Tinh, nhưng đứa nhỏ này, không ngờ với tu vi như thế đã làm được điểm này, cho dù chỉ là mười nhịp thở, nhưng đối với hắn tạo hóa này cũng quá lớn đi!



- Không được để bất kỳ kẻ nào quấy nhiễu hắn! Những lão già nhất mạch dòng chính này, lập tức bảo vệ bốn phía Mạnh Hạo làm hộ pháp cho hắn.



Đông Thắng Tinh, trong chấn động từ từ khôi phục vận chuyển. Thời khắc này một mảng đen như mực trên mặt đất Đông Thắng Tinh, trở thành đêm tối.



Ngày Đông Thăng đã kết thúc, trường tạo hóa này cũng bế mạc.



Đám người Phàm Đông Nhi, mỗi người mang theo vẻ mặt phức tạp, lần lượt rời Đông Thắng Tinh. Khi bay ra tinh không, mỗi người bọn họ đều nhìn về phía Mạnh Hạo, trong mắt càng phức tạp hơn.



Chu Tâm, Tống La Đan, Vương Mộc, Thái Dương Tử, Tôn Hải, Lý Linh Nhi, toàn bộ đều như thế.




- Lần này trở về, ta sẽ bế quan, không đạt tới Chân Tiên không xuất quan! Chu Tâm trước khi đi nhìn về phía Mạnh Hạo, nhỏ giọng nói.



- Nếu không có gì ngoài ý muốn, trong một trăm ngày ta sẽ bước chân vào Chân Tiên! Lý Linh Nhi oán hận nhìn Mạnh Hạo, xoay người đạp phi toa, nhoáng một cái bay xa.



- Phương Hạo, sau Chân Tiên Cảnh, với tích lũy của chúng ta từ trước, mỗi người đều có thể trực tiếp đạt tới Tiên Cảnh đỉnh phong, mở ra 90 mạch trở lên... Phàm Đông Nhi cắn răng, nhìn Mạnh Hạo nói gằn từng chữ từng chữ.



- Hy vọng ngươi cũng phải cố gắng, đừng để... trên một bước Chân Tiên này, ngươi cấp cho ta cơ hội vượt qua! Vương Mộc nắm chặt nắm tay, kiên nghị nói.



Mỗi người bọn họ trước khi đi, đều nhìn về phía Mạnh Hạo được nhất mạch dòng chính bảo vệ nơi đó, nói một câu như tự nói rồi mới rời đi.




Theo bọn họ rời đi, trong Phương gia, Phương Hạo nơi này hoàn toàn là tiêu điểm chú ý, được hầu hết tộc nhân nhìn thành vượt qua Phương Vệ... là đệ nhất thiên kiêu của thế hệ Phương gia.



Phương Vệ trầm mặc, theo phụ thân và tổ phụ về chỗ sâu trong tổ trạch. Hắn không cam lòng thất bại, sau khi về tới mật thất xây dựng dưới lòng đất, trong mắt Phương Vệ lộ ra ý quyết đoán nhìn về phía phụ thân và tổ phụ của hắn: - Ta muốn tu hành... Nhất Tức Hoàng Tuyền Đạo!



Phụ thân hắn vừa nghe năm chữ như thế, liền biến sắc: - Không được! Đạo này tuy là một trong bốn pháp môn trấn tộc của Phương gia ta, nhưng không hoàn thiện, so với Nhất Niệm Luân Hồi Quyết có nguy hiểm nhiều lắm. Trên người con có ấn ký của đệ lục tổ, ngày sau chấp chưởng Phương gia, một lần thất bại nhỏ nhoi mà thôi, chẳng lẽ đã đánh mất đạo tâm! Phụ thân của Phương Vệ cả giận nói gần như quát.



- Nhưng đó cũng là đạo pháp mạnh nhất của Phương gia, có thể mở ra 98 mạch, so với Nhất Niệm Luân Hồi Quyết nhiều hơn bốn mạch, tin rằng lục tổ công cũng sẽ hài lòng đối với chuyện này! Phương Vệ bình tĩnh lên tiếng.



Phụ thân Phương Vệ đang muốn nói tiếp, lại bị tổ phụ của Phương Vệ ngăn lại, lão già này nhìn Phương Vệ một cái thật sâu, trầm giọng nói: - Ngươi nghĩ kỹ chứ?



- Rất kỹ, con muốn tu hành Nhất Tức Hoàng Tuyền Đạo, với đạo này thành Chân Tiên. 100 ngày sau, nếu con thất bại sẽ rơi vào Hoàng Tuyền, hoặc là thành công sẽ dùng cái này mở mạch, thành tựu 98 mạch! Phương Vệ nhướn mày, nhỏ giọng nói.



- Nếu con thất bại, cha, gia gia, các thứ thuộc về Phương Hạo hãy trả lại cho hắn!



- Mà nếu con thành công, thì năm đó sinh ra hắn, trong chốn u minh chú định vốn chính là để thành toàn cho Phương Vệ ta! Trong mắt Phương Vệ lóe ra tia sáng như hai mũi đao sắc bén.



Tổ phụ của Phương Vệ trầm mặc, một lát sau trong mắt lóe sáng lên một cái, gật gật đầu, xoay người đi ra mật thất.



Phụ thân của Phương Vệ muốn nói gì lại thôi, cũng nhìn ra ý kiên quyết của Phương Vệ, hắn thầm thở dài một tiếng, nhưng rất nhanh, trong lòng hắn liền nổi lên sát ý mạnh hơn đối với Mạnh Hạo nơi đó.



"Không quản Vệ nhi có thành công hay không, Phương Hạo... ngươi sống không quá trăm ngày!" Phụ thân Phương Vệ, sắc mặt âm trầm đi ra mật thất.



Thời gian trôi qua, Đông Thắng Tinh sau khi ngày Đông Thăng kết thúc, thiên kiêu của tất cả tông môn gia tộc của Đệ Cửu Sơn Hải, đều lục tục bắt đầu bế quan...



Đánh sâu vào... Chân Tiên Cảnh!



- - - - - oOo- - - - -