Ngã Dục Phong Thiên

Chương 110: Trùng kích Ngưng Khí tầng chín! (1)




- Có thể trả giá hai mươi lăm vạn linh thạch!



- Cũng được. Mạnh Hạo im lặng một lúc rồi chậm rãi gật đầu, đứng lên.



Nữ tử kia lập tức đứng dậy, chỉ ngón tay ra, chỉ phong đánh lên lò luyện đan hai tầng, phát ra tiếng vang thanh thúy. Hơn mười giây sau, một nữ tử trẻ tuổi bưng khay ngọc thạch bước xuống từ tầng ba, nhanh chóng đi tới bên người Mạnh Hạo rồi dâng lên.



Trong khay bạch ngọc kia có để một túi trữ vật.



Mạnh Hạo cầm lấy, liếc cũng không liếc cái nào mà xoay người nhanh chóng đi xuống thang lầu. Trong ánh mắt của đám tu sĩ ở lầu các tầng một, hắn cất bước ra khỏi Thiên Hà phường.



Cho đến khi biến mất trong đám đông, Mạnh Hạo chớp mắt, vừa đi vừa nhanh chóng cởi trường bào, lúc đi ra từ một ngóc ngách thì đã đổi bộ trang phục khác, cúi đầu bước nhanh đi.



Giờ phút này, trong lầu hai của Thiên Hà phường, nữ tử kia cung kính đứng bên cạnh một lão già mặc hoa phục. Lão ta đang đứng bên cửa sổ ngóng nhìn phương xa, tay cầm viên Trúc Cơ Đan mà Mạnh Hạo đã bán kia.



- Xác định chưa. Hồi lâu, lão già hỏi.



- Đã cho người kiểm tra, mấy ngày nay thật sự có một đệ tử Tử Vận Tông họ Đinh tới Triệu quốc. Nữ tử cung kính đáp.



- Ngươi xác định là hắn? Lão già lại hỏi.



- Vãn bối không dám xác định, dù sao Đinh Tín kia là tu sĩ Ngưng Khí tầng chín, mà kẻ này lại là Ngưng Khí tầng tám, nhưng lúc trước ở lầu một cho dù lời nói hay thần thái đều rất kiêu ngạo, đây là điểm thứ nhất.



- Sau khi lên lầu rồi, bảy cái tọa ỷ mà y không có lựa chọn cái gần thang lầu, cũng không lựa chọn cái gần cửa sổ, mà chọn ở chính giữa, điều này nói rõ y tự tin về sức mạnh, không thèm để ý chúng ta có động tác gì, loại chắc chắn này Ngưng Khí tầng tám không thể làm được, trừ phi bản thân có tông môn hùng mạnh hậu thuẫn, đó là điều thứ hai.



- Sau đó, kẻ này vận y phục màu trắng, lại có ngọc bội của Tử Vận Tông, cho dù y cố ý để lộ ra thì cũng có thể hiểu được, dù sao nơi đây là Triệu quốc, y cũng phải đề phòng một hai, đó là điểm thứ ba.



- Còn nữa, đó là kẻ này dám trực tiếp ném đan dược kia cho vãn bối mà không e sợ vãn bối sẽ nuốt làm của riêng, thậm chí vãn bối dùng ngôn từ thăm dò thì kẻ này để lộ ra cảm giác không phải những đệ tử của các tông môn Triệu quốc có thể làm được. Đây là điểm thứ tư.



- Cuối cùng là về viên Trúc Cơ Đan này, nó có dấu ấn của Đan Quỷ đại sư, đến nay chưa ai dám bắt chước, vả lại vãn bối đã từng học cách phân biệt, đó là con dấu thực.



- Năm điểm này khiến vãn bối có thể khẳng định kẻ này chính là Đinh Tín của Tử Vận Tông. Hai năm trước nghe đồn Đan Quỷ đại sư thu một tên đệ tử ký danh họ Đinh, nay xem ra đúng là người này. Nữ tử mỉm cười, trong thần sắc mang theo vẻ tự tin, trên khuôn mặt cũng hiện lên vẻ khôn khéo thông minh.



- Trừ phi Nàng bỗng chần chừ.



- Gì cơ? Lão già quay đầu, ôn hòa nhìn nữ tử, ánh mắt đầy khích lệ.



- Trừ phi kẻ này tâm trí cực cao, tất cả những điểm đó đều do y cố ý làm ra, bày ra một kế hoạch không kẽ hở. Vả lại khả năng ấn ký trên Trúc Cơ Đan này là giả là không lớn, phóng mắt khắp đám đệ tử tông môn Triệu quốc thì chưa ai có bản lĩnh làm được như vậy. Nữ tử cười, lại lấy lại được sự tự tin.



- Không sai, có thể dựa theo những dấu vết này để suy đoán, Mộ nhi ngươi quả là tâm trí không tầm thường, mấy năm nay lại sâu sắc hơn nhiều. Đan dược này là thật, kẻ này cũng tám chín phần mười, đích thị là Đinh Tín kia. Lão già cười nói, từ ái nhìn nữ tử trước mặt.




- Đa tạ lão tổ khen ngợi, nhưng người cứ thể cho y đi như thế ư? Nữ tử mỉm cười, ngẩng đầu lên nhìn lão già.



- Chúng ta không thể dây vào Tử Vận Tông được, chuyện này cứ coi như chưa xảy ra. Còn về viên Trúc Cơ Đan của Đan Quỷ đại sư này Mộ nhi, với tư chất của ngươi thì Trúc Cơ Đan bình thường là được, viên này hãy để cho phụ thân của ngươi đi. Lão già trầm ngâm một lát rồi nói.



Nghe thấy thế, ánh mắt cô gái lóe lên, ngay cả giọng nói cũng lạnh lẽo hẳn đi.



- Ông ta đã về rồi?



- Mấy ngày trước về rồi. Năm đó y nhất định đòi đi Kháo Sơn Tông, nay Kháo Sơn Tông tan rã, y vẫn còn chưa tới Trúc Cơ. Ngươi có lẽ là nên đi thăm đi. Lão già nhíu mày, thở dài một hơi, nhìn nữ tử trước mặt.



- Mộ nhi còn phải quản lý chuyện phường các, lão tổ có đưa Trúc Cơ Đan này cho ai thì cũng không liên quan tới Mộ nhi. Nữ tử trầm mặc một lát rồi lạnh lùng đáp.




- Dù sao y cũng là phụ thân của ngươi, huống hồ ta thấy gần đây y đầy tâm sự, có ý định rời đi, ngươi hãy cẩn thận suy nghĩ đi. Lão già lắc đầu, xoay người rời đi.



- Phụ thân Thượng Quan Mộ bình tĩnh đứng đó, nhìn ngoài cửa sổ, ánh mắt đầy hận thù.



Lại nói tới Mạnh Hạo, hắn đổi y phục xong liền lập tức rời khỏi tòa thành trì màu đen Thiên Hà phường này, sau khi ra khỏi thành lại không chút chần chừ mà lấy bảo phiến ra, hóa thành một cây cầu vồng lập tức lao đi.



Chạy đi liên tục mấy ngày, thấy không có người đuổi theo, hắn mới yên tâm, tới trong một mảnh hoang sơn không xa, Mạnh Hạo lấy phi kiếm ra đục lấy một động phủ, bắt đầu bước vào trong đó bế quan.



Lúc này đây hắn muốn ở đây trùng kích Ngưng Khí tầng chín.



Đã đủ linh thạch, cũng có cả Thiên Linh Đan, việc hắn cần làm là phục chế đủ Thiên Linh Đan để ăn, tăng tu vi đến trình độ nhất định rồi bắt đầu trùng kích cảnh giới.



Đảo mắt cái, mấy tháng đã qua đi. Mạnh Hạo không hề ra ngoài, im lặng khoanh chân ngồi trong động phủ này, ngày ngày nuốt vài viên đan dược, vận chuyển tu vi trong cơ thể. Thời gian trôi dần đi, tu vi Mạnh Hạo gần như ngày nào cũng tinh tiến thêm một phần.



Thẳng tới tháng thứ năm, tu vi trong cơ thể Mạnh Hạo tràn đầy, đan hải quay cuồng. Hắn đã sớm đạt tới Ngưng Khí tầng tám đỉnh phong, cách Ngưng Khí tầng chín chỉ còn một tia, nhưng một tia này cũng đã khiến Mạnh Hạo mắc kẹt cả hai tháng.



Đốt đi hơn mười vạn linh thạch, Mạnh Hạo đau lòng không thôi. Chỉ là hắn lại càng đau lòng hơn khi tiêu tốn nhiều linh thạch như vậy mà chẳng thể đột phá được tu vi.



- Năm đó Hứa sư tỷ từng nói, ba tầng Ngưng Khí bốn, sáu, tám khi đột phá đều có bình cảnh. Lúc trước lúc đột phá bình cảnh tầng bốn ta dùng đủ Hạn Linh Đan trùng kích được, bình cảnh tầng sáu thì là Bắc Hải chứng đạo mà phá, nhưng bình cảnh Ngưng Khí tầng tám này phải làm sao để phá đây! Mạnh Hạo mở mắt ra, trong mắt đầy tơ máu. Hơn hai mươi vạn linh thạch mà lúc này chỉ còn gần năm vạn, toàn bộ số kia đã bị hắn biến thành Thiên Linh Đan, nhưng hôm nay ngay cả Thiên Linh Đan cũng không còn nhiều.



Trước kia hắn đã đoán được, kẻ thuần túy dựa vào đan dược để tăng tu vi lên như mình, càng ăn đan dược nhiều thì hiệu quả lại càng yếu, điều này phải tăng số lượng lên, đã trở thành một vòng tuần hoàn.



- Không biết những người khác hóa giải như thế nào? Mạnh Hạo nhíu mày, trăm tư khó giải.