Ngạ Cốt Luân Hồi

Chương 32: Niên hàng thi (2)




Không biết đã qua bao lâu, máy bay trực thăng mới hạ cánh.

Chung Ngôn choáng váng suốt chuyến đi, không phải vì y say máy bay, mà là vì dạ dày y cứ luôn cồn cào. Ở trong sát của quỷ mẹ, Phi Luyện cũng không có lộn xộn phá phách đến vậy, thế nhưng suốt đường đi nó cứ ba lần bảy lượt trồi lên muốn ra ngoài. Chung Ngôn chỉ có thể cố gắng nuốt trở vào, nghĩ đến tình cảnh hiện tại của bọn họ nguy hiểm biết bao nhiêu.

Khôi Hành Giả muốn tìm nó, ác quỷ muốn tìm nó, còn có một diễn đàn khoa học tùy tiện giết chóc, cộng thêm phía bên Lương Tu Hiền nữa, thật sự là nguy cơ tứ phía, có thể nói rằng mọi ánh mắt đều đang dõi theo bọn họ, những người này đều chạy đến đây vì đứa trẻ âm.

Cũng may, mấy lần y sắp sửa nôn ọe đều có thể dùng lý do "say máy bay" để lấp liếm cho qua, chỉ có Hà Vấn linh biết rõ trong dạ dày y đang xảy ra chuyện gì, dùng vẻ mặt lo lắng nhìn y.

"Đã ăn được chưa vậy?" Hà Vấn Linh nghiêm túc hỏi.

"Anh không tiêu hoá được nó." Chung Ngôn bất lực đáp.

"Cố thêm chút nữa đi." Hà Vấn Linh cổ vũ y.

Chung Ngôn càng bất lực hơn, đây không phải là chuyện chỉ cần cố gắng thêm chút nữa là được, Phi Luyện có thể chịu đựng nghiệp hỏa, ở trong dạ dày y giống như cá gặp nước, có thể thấy mức âm của nó đã cao đến đâu rồi.

Sau khi trực thăng dừng hẳn, Triệu Hằng dẫn đầu đoàn xuống dưới, sau đó là đưa người bị thương xuống. Đến khi bọn họ khiêng Tiêu Vi xuống rồi, Chung Ngôn mới đưa Hà Vấn Linh rời khỏi máy bay, y nhìn quanh một vòng, xác định được đây là một vùng nông thôn ở ngoại thành.

"Đây chính là trung tâm của Khôi Hành Giả các anh à?" Y tò mò hỏi, chung quanh trồng đầy cây xanh, có thể thấy nơi này nằm cách trung tâm thành phố Sùng Quang rất xa. Trước đây thành phố này không phải tên là Sùng Quang, nhưng tên là gì... Dường như y không nhớ nổi nữa rồi. Cuộc đời như bãi bể nương dâu, Chung Ngôn nghĩ đó chỉ là gió thoảng mây bay thôi, không để tâm lắm.

"Đây chỉ là căn cứ tạm của tiểu đội 13 thôi." Triệu Hằng vẫn giữ thái độ thù địch như cũ, "Đừng tự cho rằng bản thân có hai ác quỷ là có thể lay trời chuyển đất, cậu chỉ là một Khôi Hành Giả cấp hai mà thôi. Để tôi nói cho cậu biết, ở trụ sở chính của chúng tôi có người còn kiểm soát được ba, bốn con đấy."

"Ba bốn con thì lợi hại lắm sao?" Chung Ngôn cười hỏi, càng lúc càng tò mò.

"Chắc là cậu cũng biết về chuỗi bội số rồi nhỉ." Những lời này vốn không nên nói cho Chung Ngôn biết, nhưng có lẽ vì lúc nãy đã chịu thiệt thòi, Triệu Hằng nóng lòng muốn lấy thứ gì đó ra dọa y, "Giống như lũy thừa của 2 vậy, cậu có một con quỷ tương đương với 2 lũy thừa 1, hai con tương đương với lũy thừa 2, ba con là lũy thừa 3, khoảng cách giữa các trường năng lượng sẽ càng lúc càng lớn, không giống như 2 cộng 2 cộng 2. Thế cho nên..." Triệu Hằng đứng lại, cảnh cáo, "Đừng đề cao bản thân mình quá, đợi sau này tôi có thể kèm hai con quỷ, người đầu tiên tôi xử lí sẽ là cậu."

"Tôi sẽ đợi." Chung Ngôn chỉ cười, không biết là có nghe lọt hay không. Cách đó không xa, có người đã ngồi dậy trên cáng cứu thương, y nhìn thấy bèn chạy đến đó ngay.

Tiêu Vi đã tỉnh, Hà Vấn Linh cũng vội vàng chạy theo.

"Các anh là ai!" Tiêu Vi mới tỉnh lại, đầu vô cùng đau, "Chung Ngôn đâu? Chung Ngôn đâu rồi!"

"Tôi ở đây." Chung Ngôn gạt đám người kia ra, "Cô tỉnh rồi sao?"

Tiêu Vi nhìn thấy Chung Ngôn rồi mới bình tĩnh lại, vươn tay túm lấy ống tay áo của y: "Anh sao rồi, cô ta..."

"Không sao hết, khi đó cô ngất xỉu, tôi cũng ngất, cũng không biết chúng ta thoát khỏi sát đó bằng cách nào nữa." Chung Ngôn cắt lời cô, ánh mắt vẫn như cũ, nhưng ý trong câu nói chính là bảo cô im lặng. Mặc cho ý thức của Tiêu Vi hiện giờ vẫn chưa rõ ràng lắm, bọn họ không thể nói sự thật ở địa bàn của Khôi Hành Giả được, không thể để cho đám người này biết bọn họ đã gặp được chủ của sát.

Lúc này chỉ hi vọng Tiêu Vi nghe có thể hiểu được giọng điệu của y thôi.

"À..." Tiêu Vi hiểu ngay lập tức, ôm lấy hai bên đầu bắt đầu diễn xuất như thật, "Đầu tôi choáng quá, khi đó vì ngất đí mà tôi chẳng biết gì hết."

"Vậy cho nên cô phải nghỉ ngơi thật tốt." Chung Ngôn rất hài lòng, cô bạn này thông minh thật, đại nạn không chết về sau ắt có phúc, "Đứa nhỏ không còn nữa, đừng đau buồn, sau này..."

Y định nói "sau này sẽ lại có", thế như lời đến bên miệng rồi lại cảm thấy không đúng. Mệnh của Tiêu Vi đã định sẵn là không có đời sau, sau này cô không thể có con được nữa. Một lúc sau đó, y cũng chẳng biết phải an ủi như thế nào, chỉ đành đặt tay lên vai cô vỗ về.

"Không có gì hết, tôi sẽ từ từ tiếp nhận sự thật này, cũng sẽ không vứt bỏ mạng sống của mình nữa." Tiêu Vi tìm được đường sống trong chỗ chết tựa như thay da đổi thịt. Giờ phút này cô cũng để ý đến sự khác thường xung quanh, những người kia đều mặc đồng phục màu đen, trông như chỉ đi ngang qua, nhưng thực chất sự chú ý của mỗi người đều đặt ở chỗ này, e là đang nghe lén.

"Cô nghĩ được như vậy là tốt lắm rồi." Chung Ngôn lấy hai lá bùa từ trong tay áo ra, chú văn trên lá bùa khác nhau, y đưa cho các cô mỗi người một lá, "Người mới từ sát ra ngoài có thể sẽ thu hút quỷ, các cô về nhà hãy dán nó lên cửa, trong vòng nửa năm không được gỡ xuống. Một lát nữa hai người đi theo bọn họ đi, tôi sẽ không đi cùng."

"Vậy à... Được rồi." Tiêu Vi không hỏi nhiều, rõ ràng tình hình hiện tại vô cùng bất lợi, nói chuyện sẽ bị nghe lén, "Thật ra tôi cũng không muốn đi cùng bọn họ."

"Cô cứ đi đi, bọn họ đều muốn hiểu rõ sát này, chắc chắn sẽ kiểm tra cơ thể cho các cô, chuyện này đối với hai người là chuyện tốt, bởi vì hiện tại cả hai tạm thời không thể đến bệnh viện bình thường được, sẽ chiêu dụ thứ không sạch sẽ đến." Chung Ngôn nói, trên người hai cô đều có vết thương, Khôi Hành Giả đưa Tống Thính Lam về, nhất định là quanh đây có đội điều trị của bọn họ, "Tôi để lại số điện thoại, sau này có duyên thì gặp lại."

Y hỏi người bên cạnh cho mượn viết, để lại số điện thoại trên lòng bàn tay của Tiêu Vi và Hà Vấn Linh, nhưng y tin rằng bọn họ không phải "có duyên gặp lại", mà là chắc chắn sẽ gặp lại. Người đã từng vào sát sẽ không thể quay về cuộc sống bình thường được nữa, về sau bọn họ đã là người cùng hội cùng thuyền rồi.

Để lại cách liên lạc xong, Tiêu Vi im lặng nhanh chóng học thuộc nó, sau đó bôi sạch dãy số kia, "Được, có duyên gặp lại. Cơ mà bây giờ anh không tìm thứ gì đó để ăn à? Anh nhìn xung quanh một chút xem..."

"Thằng nào cũng xấu đau xấu đớn, không ăn đâu." Chung Ngôn bất lực chào tạm biệt hai người, mọi người ngầm hiểu lẫn nhau. Nhưng ngay khi y xoay người chuẩn bị rời đi thì lại bị Triệu Hằng chặn lại trước mặt, "Cậu không được đi."

Chung Ngôn đẩy cánh tay của gã ra: "Nếu tôi đã muốn đi, Diêm Vương cũng không giữ được."

Giọng điệu kiêu căng, cách ăn mặc kì lạ, còn có thể thoát khỏi sát mà chẳng hao tổn cọng lông sợi tóc nào, lòng Triệu Hằng sáng như gương, cái tên Chung Ngôn này vô cùng có vấn đề, "Chúng tôi muốn tiến hành rà soát và kiểm tra người của các cậu."

"Xin lỗi nhé, không phối hợp." Chung Ngôn vung ống tay áo lên rồi lách qua khỏi gã. Y không thể để cho những người này kiểm tra cơ thể của mình được, nhỡ đâu ra ra được Phi Luyện thì sẽ gặp nguy hiểm mất. Còn nữa, hiện giờ y vẫn chưa thành thạo việc sử dụng quỷ tràng của bản thân, tuy rằng mấy kẻ này chỉ có một con quỷ, nhưng bọn họ có kinh nghiệm đối phó với những chuyện kì bí, nếu như lấy đá chọi đá đánh luân phiên, y không thể chiếm thế thượng phong. Phải tìm cơ hội kiểm tra căn nguyên của bản thân mới được.

Cổng chính của căn cứ tiểu đội 13 cách đó mấy trăm mét, đoạn đường này Chung Ngôn đi rất thuận lợi, không ai dám ngăn cản nữa. Đợi đến khi bóng lưng của y biến mấy, một đội viên mới đến gần Triệu Hằng: "Đội phó, làm sao bây giờ?"

"Tìm người đi theo cậu ta đi, có vấn đề gì xảy ra thì báo cáo ngay." Triệu Hằng đáp, nếu như Chung Ngôn cho rằng bản thân có thể dễ dàng thoát khỏi họ thì cũng quá ngây thơ rồi.

Rời khỏi căn cứ, không gian xung quanh quả nhiên giống hệt như trong phán đoán của Chung Ngôn, nơi này là ngoại thành thành phố Sùng Quang. Có thể nói là kề sông tựa núi, nhưng mà dân cư thưa thớt, y đi một lúc lâu mới đến một địa điểm tham quan du lịch, bấy giờ nơi này mới được coi như là có hơi người. Tuy rằng trang phục mà y mặc khác với người bình thường, nhưng không phải là cái gì đó quá lố lăng trong mắt khách du lịch, hiện tại có không ít người trẻ tuổi thích xem phim cổ trang, bọn họ cũng sẽ ăn mặc như thể này đến thắng cảnh chụp ảnh.

Chỉ là quần áo của vị này... Hơi luộm thuộm một chút thôi.

Chung Ngôn không quan tâm lắm, nhưng bây giờ y muốn về nhà cũng khá là khó khăn, không có điện thoại cũng chẳng có bao nhiêu tiền. Cùng với tiếng gào thét rao hàng, y thoải mái bước đi giữa đám đông, phiên chợ nhộn nhịp hối hả cách y một lớp như thể là một thế giới khác. Y vừa đi vừa nhìn, bao nhiêu năm về trước, dường như y cũng từng đi dạo qua khu chợ ồn ào, xung quanh có rất nhiều người, buôn bán vô số mặt hàng.

Chỉ là y đã từng mua cái gì, bản thân y cũng không nhớ rõ nữa. Sống lâu cũng không hẳn là chuyện tốt.

Tiếp tục đi thêm một quãng đường nữa, đằng trước càng lúc càng ít du khách, đúng lúc đó có một cửa hàng bán quần áo đang giảm giá, Chung Ngôn lấy tiền cất trong túi ra, đi thẳng về phía chủ tiệm, "Có bộ đồ nào màu đỏ giá 50 tệ không?"

"Có chứ." Ông chủ không ngẩng đầu lên, "Kiểu dáng thế nào?"

"Tùy ông thôi, màu đỏ là được." Chung Ngôn đưa tiền ra, lại ngắm được một chiếc ba lô đeo chéo. Nhân lúc ông chủ đi lấy hàng, y chải tóc lại, ra nhà về sinh công cộng ngay sát bên rửa mặt rửa tay rồi quay lại thay quần áo. Đến khi y thay đồ xong đi ra, y nhìn hiểu ngay ánh mắt của ông chủ, đó là ánh mắt không quen nhìn một người đàn ông mặc đồ màu đỏ tươi.

Đây là một bộ đồ thường với áo tay dài và quần dài, màu đỏ tươi này đúng là chói mắt, y bỏ quần áo bẩn vào trong ba lô đeo chéo rồi rời khỏi tiệm quần áo. Đúng là y muốn một bộ quần áo đỏ, thế nhưng lại quên mất vì sao mình lại muốn màu sắc này, dường như y vẫn luôn mặc màu đó, cảm thấy nó đẹp mắt.

Sau khi ra ngoài, Chung Ngôn cố tình chọn một nơi không người. Dù có là khu du lịch thì cũng sẽ có góc nào đó hẻo lánh, y rẽ vào một ngõ nhỏ rồi đứng im. Hai đầu đều có đường đi, chỉ cần liếc qua đã thấy được điểm cuối. Địa hình này tuy rằng thuận tiện cho việc chạy trốn, thế nhưng nó cũng giúp người khác tiện quan sát y, từng động tác nhỏ dưới ánh mặt trời đều không có cách nào che giấu.

Ở cách đó không xa, một thiết bị bay không người lái đang lơ lửng trên cao, không để ai phát hiện ra nó.

"Đội phó, anh ta đứng lại rồi." Đội viên điều khiển thiết bị bay báo cáo ngay với Triệu Hằng.

"Cậu ta đang làm gì vậy?" Triệu Hằng nhìn hình ảnh truyền về màn hình, vừa rồi Chung Ngôn đã làm gì bọn họ đều nhìn thấy được. Người tên Chung Ngôn này vẫn suy nghĩ quá đơn giản về Khôi Hành Giả rồi, chỉ cần là người mà bọn họ theo dõi thì không kẻ nào có thể chạy trốn được. Đây là còn chưa phái thành viên cấp 2, cấp 3 ra theo dõi y đấy, nói cách khác, bọn họ muốn y chết, y sẽ không sống nổi hết hôm nay.

"Chung Ngôn chỉ đứng im một chỗ." Đội viên quan sát cẩn thận, "Nếu như anh ta có kết nối với đứa trẻ âm, có thể đứa trẻ âm cũng chỉ đang ở gần đây thôi!"

"Tốt, tiếp tục quan sát đi." Triệu Hằng ra lệnh, "Tuyệt đối không được để mất dấu..."

"Đợi đã, không đúng!" Bỗng nhiên đội viên nọ cắt lời gã, "Sương xuống rồi! Chung Ngôn chạy thoát trong sương mù rồi!"

"Cái gì?" Triệu Hằng không thể tin nổi, "Rõ ràng trên trực thăng cậu ta đã điều khiển quỷ tràng một lần rồi cơ mà! Lấy lại sức nhanh vậy sao?'

"Nhưng mà quanh anh ta thật sự có sương này, thiết bị bay đã mất dấu đối tượng quan sát rồi! Bọn tôi không nhìn thấy anh ta nữa!" Đội viên hốt hoảng, hẻm nhỏ mà họ vừa nhìn thấy được bây giờ đã bị sương mù dày đặc che phủ, hóa ra bọn họ đã tính sai một bước rồi, Chung Ngôn chưa từng lơ là, y vẫn luôn biết mình bị theo dõi!

Triệu Hằng nhanh chóng quyết định: "Tăng thành viên, phái thêm người đến cho tôi! Chờ đến lúc cậu ta không chống đỡ quỷ tràng nổi nữa thì bao vây ngay lập tức! Tôi không tin là tôi không thể đánh bại cậu ta!"

Giữa màn sương dày, đương nhiên Chung Ngôn không hề lơ là, làm sao những kẻ này có thể buông tha cho y đơn giản như vậy được? Y chỉ cho bọn họ một lời cảnh cáo, nói cho ho biết rằng dây vào y chẳng tốt đẹp gì đâu, nhưng ngay sau đó... Phi Luyện lại muốn ra ngoài rồi.

Thời điểm hiện tại không nên xuất hiện gây phiền phức, Chung Ngôn há miệng ra, một sợi xúc tu chui ra ngoài trước.

Ngày hôm qua ở trong sát không nhìn rõ lắm, lúc này, rốt cuộc Chung Ngôn cũng đã thấy được màu sắc và hình dạng của xúc tu, chính là màu máu hàng thật giá thật. Xúc tu mềm mại dinh dính trông vừa quái dị vừa đáng yêu, sau khi dò ra ngoài nó bèn duỗi thẳng ra, kéo căng những chỗ cong toàn thân giống như đang duỗi lưng, chờ thêm một lúc nữa Phi Luyện mới hoàn toàn chui ra bên ngoài, rơi bịch xuống đất như một túi máu.

Chung Ngôn ngồi xổm xuống, vẫn không nghĩ ra được vì sao nó lại tìm đến y chứ không phải nhập vào người Tiêu Vi. Nó chỉ là một nhúm máu, dù có tụ lại thành hình người cũng không thể duy trì trong thời gian dài.

Vừa nghĩ như vậy xong, túi máu trước mặt y bắt đầu đông đặc lại, tất cả các xúc tu đều tụ họp vào chính giữa. Chỉ trong một cái chớp mắt của Chung Ngôn, xúc tu càng co ngắn lại hơn rồi dần trở nên cứng cáp, từ trạng thái lỏng lẻo biến thành tứ chi. Màu đỏ như máu bắt đầu nhạt dần, càng lúc càng nhạt thành màu gần giống như màu da, chỉ trong vài giây đã hóa thành dáng vẻ của một đứa trẻ con người rồi.

Tuy Chung Ngôn đã từng thấy dáng vẻ thật của Phi Luyện, nhưng bây giờ nó còn khiến y thấy chấn động hơn. Làm sao chỉ trong một khoảng thời gian cực ngắn như vậy mà nó đã... Lớn lên rồi?

Không sai, Phi Luyện lớn lên rồi. Lúc ở trên núi Vọng Tư, nó chỉ là một đứa trẻ sơ sinh nằm trong khăn lót màu đỏ, không biết đi, không biết bò, chỉ biết khóc không ngừng. Dù đã được y ôm lấy nhưng vẫn mềm nhũn, thậm chí không thể ngóc đầu lên. Nhưng Phi Luyện đang đứng trước mặt Chung Ngôn lại mang hình dáng của một bé trai bốn, năm tuổi, chỉ là không mặc quần áo gì.

"Sao nhóc lại... Lại lớn lên được vậy?" Chung Ngôn ngạc nhiên nhìn nó.

"A." Phi Luyện nhẹ nhàng đáp một tiếng.

Chung Ngôn giật nảy mình, nó còn biết nói chuyện nữa ư?

"A..." Có lẽ nhận ra được Chung Ngôn không có ý định bế mình lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Phi Luyện lại xuất hiện biểu cảm muốn khóc. Nó vươn tay ra muốn chạm vào người Chung Ngôn, nhưng Chung Ngôn nào dám để nó làm việc đó, dù có coi nó như một đứa trẻ đi nữa thì nó cũng đâu phải là một đứa trẻ thật.

"Nhóc đang xảy ra chuyện gì vậy?" Chung Ngôn đẩy cánh tay của nó ra, chẳng lẽ mấy đứa trẻ âm đều lớn nhanh vậy sao? Nếu như lớn nhanh, chẳng phải là cũng sẽ nhanh già hay sao?

Có thể thấy Phi Luyện vẫn chưa thể nói chuyện, chỉ biết ê a mấy âm tiết đơn giản, thế nhưng hai mắt nó cứ chớp mở liên hồi, nhìn chằm chằm vào mặt Chung Ngôn như thể không nhìn đủ. Nó chỉ là một đứa trẻ thôi mà, Chung Ngôn để cho nó nhìn, y cũng nhìn lại nó, khỏi phải nói, đứa nhỏ này trông rất xinh đẹp.

Tuy còn nhỏ nhưng có thể thấy được một chút dáng vẻ của nó khi lớn lên, có vẻ như sẽ trở thành một kẻ đào hoa. Đợi đến khi nó lại mở miệng gọi người, Chung Ngôn mới phát hiện thêm một sự thật kinh khủng, Phi Luyện mọc răng rồi!

Nó không chỉ lớn lên mà răng cũng mọc luôn, hai hàm răng trắng mọc ra từ phần nướu hồng hào, thật sự là trông không khác gì một đứa trẻ con người.

"Sao nhóc lại lớn nhanh như thế?" Chung Ngôn hoàn toàn mơ hồ, banh khoang miệng nhỏ của Phie Luyện ra xem rồi dùng ngón tay sờ thử. Là răng, răng thật, không phải ảo giác. Phát hiện ra y đang chạm vào, Phi Luyện thử cắn một cái, không đau, bởi vì nó đã cắn phải chiếc nhẫn trên ngón tay y.

"Shh..." Chung Ngôn hít sâu một hơi, "Sao còn có răng nanh nữa vậy?"

Răng nanh của nó rất nhọn, thật vô lý khi chiếc răng này mọc lên trong miệng của một đứa trẻ. Không đợi Chung Ngôn kịp phản ứng, bàn tay nhỏ xíu của Phi Luyện đã chạm lên mặt y, vuốt ve nơi xương gò má, dường như nó rất tò mò với con người. Rõ ràng chỉ là một cái chạm đơn giản nhưng lại khiến cho Chung Ngôn vô cùng sửng sốt.

Y nhìn đôi mắt trong vắt của Phi Luyện, đột nhiên quên mất mình định nói gì.

Nhưng mà y cảm thấy, Phi Luyện cũng muốn nói với y cái gì đó.

Bàn tay của nó rất nhỏ nhưng lại cực kì nóng, khác một trời một vực với nhiệt độ cơ thể của y. Ban đầu nó chỉ sờ lên gò má y, sau đó là dưới mắt, rồi đến đuôi mắt, sau cùng sờ lên lông mi, động tác vô cùng dịu dàng. Chỉ là thời gian mà nó tụ lại thành hình người không dài, ngón trỏ nhỏ xíu đã biến thành xúc tu, lặp đi lặp lại hành động đụng chạm trên mặt Chung Ngôn.

Chung Ngôn cứ như bị đóng đinh chặt cứng, bên tai như có tiếng chuông ngân, "keng" một tiếng khiến thời gian trôi đi. Tất cả những gì y nghe thấy được chỉ có tiếng va chạm xào xạc giống như lá trúc đan vào nhau, như vòng tuổi cổ thụ lặng lẽ tăng lên qua năm tháng, tiếng cơn mưa rơi xối xả, lượn quanh bên tai không ngơi nghỉ rồi biến thành khói sóng, cất lên một tiếng thở dài trong đêm mưa réo rắt thảm thiết. Xuân có đào hạ đổ mưa, thu phủ sương đông trắng tuyết, chấp bút nỉ non, đầu ấp tay gối... Cho đến khi một giọt nước mắt nóng hổi chảy ra, lăn xuống gò má của y.

Cảm giác này vô cùng xa lạ, nhưng lại chân thật như thể vẫn luôn tồn tại trên đời, ấy vậy mà y lại... khóc ư?

"A..." Phi Luyện dùng xúc tu đón lấy giọt nước mắt này đưa vào trong miệng mình. Không nói thì thôi, vừa cất một tiếng, Chung Ngôn đã choàng tỉnh lại ngay, mà ngón tay biến lại thành xúc tu của nó cũng nhắc nhở y rằng dù Phi Luyện có trông giống con người đến đâu đi nữa thì nó cũng không phải là người.

"Nhóc đi đi." Chung Ngôn chỉ đành phải nói như vậy, "Hiện tại tất cả mọi người đều đang tìm nhóc đấy, nhóc đi theo ta, ta không an toàn, nhóc cũng thế."

Phi Luyện lắc đầu, đương nhiên nó nghe hiểu được lời Chung Ngôn nói, chỉ là không đáp lại được gì.

"Đi mau lên, ta có thể dùng quỷ tràng che chắn cho nhóc một lúc." Chung Ngôn chỉ cho nó một hướng không có người, "Nhìn thấy bên đó không, âm khí trên đỉnh núi kia rất mạnh, chắc chắn là nó nằm gần nơi quàn linh cữu và mai táng. Chỗ đó địa thế không tốt, chỉ có núi không có nước, mẹ góa con côi thai không ra đời, là nơi con người không thể đến, nhưng nhóc đi thì nó có thể giúp nhóc."

Không ngờ Phi Luyện vẫn lắc đầu một cái, xúc tu dài ra quấn lấy cổ tay trái của Chung Ngôn.

"Nhóc đi đi, ta không phải là mẹ của nhóc." Chung Ngôn hết cách với nó, "Nhóc đi tìm mẹ mình đi, năng lực của cô ta mạnh gấp mười lần ta cơ, bằng không thì cũng sẽ không đánh ta tơi bời hoa lá đâu. Nhóc quay lại sát của mẹ là sẽ yên ổn thôi, lỡ như để Khôi Hành Giả và người của Vườn Khoa Học bắt được là tiêu tùng. Nhóc không nhận ra bọn họ giết được ta sẽ sung sướng đến nhường nào sao..."

Dứt lời, Chung Ngôn sờ lên ấn đường, nơi đây từng bị bắn thủng một lỗ.

Thật ra trước khi vũ khí nóng xuất hiện, y thật sự không lo rằng con người có thể dễ dàng lấy mạng mình. Nhưng bây giờ không còn giống như trước kia nữa, thời thế thay đổi rồi.

Phi Luyện vẫn lắc đầu, không chỉ không chịu đi mà còn duỗi cánh tay ra đòi ôm y. Chung Ngôn nhìn thấy, nghĩ làm như vậy không được bèn đẩy nó ra xa nửa mét: "Nhóc phải đến nơi mà nhóc nên đến, đương nhiên ta cũng có nhà của mình. Ngay từ đầu ta cứ cho rằng quỷ mẹ sẽ giết nhóc cho nên mới đưa nhóc theo thôi, không ngờ nhóc lại là quỷ..."

Chung Ngôn vừa nói vừa lui về phía sau, thật ra chỉ cần Phi Luyện muốn, nó hoàn toàn có thể chạy trốn khỏi sự truy lùng của Khôi Hành Giả, trở về nơi nó nên ở. Đứa trẻ trước mặt y bắt đầu sốt sắng, mới nãy nó còn tưởng Chung Ngôn nói đùa, tưởng rằng y sẽ không bỏ nó, nhưng lúc này nhận ra Chung Ngôn muốn đi thật, nó vội vàng cất bước đuổi theo, lúc mở miệng chỉ còn lại tiếng khóc thút thít.

"A, ư..." Giọng trẻ con non nớt xen lẫn với tiếng nức nở, Phi Luyện đuổi theo bước chân của Chung Ngôn.

"Đi đi, nhóc không thể đi cùng ta đâu." Chung Ngôn không muốn cứ lằng nhằng như vậy, "Lỡ đâu ta đói phát điên rồi thì sao? Ta sẽ ăn nhóc đó! Ta không phải là người!"

Phi Luyện lắc đầu nguầy nguậy, tiếp tục nhào về phía y.

Chung Ngôn quả quyết nhắm mắt xoay người lại, vừa đi được hai bước, Phi Luyện sau lưng đã "Oa" một tiếng, khóc lên thật to.

Lúc ở trên núi Vọng Tư y đã từng nghe tiếng khóc của Phi Luyện rồi, có điều khi đó chỉ là tiếng khóc rấm rức của một đứa trẻ sơ sinh, hiện tại lại giống như một đứa trẻ đã có óc xét đoán, điều này càng khiến lòng người chua xót hơn nữa. Y bước thêm một bước nữa, Phi Luyện càng khóc thảm thiết hơn, lúc đuổi theo y còn ngã bịch một phát xuống đất.

Chung Ngôn lắc đầu, tất thảy đều là số mệnh rồi, hôm nay y không thể thoát được, vậy thì thôi để sau này thử lại vậy. Muốn đi mà không đi được, Chung Ngôn cắn răng quay đầu lại, vội vàng ôm Phi Luyện từ dưới đất lên.

"Hức... hức..." Phi Luyện vẫn khóc thút thít, không ngừng sờ soạng mặt của y, hai cánh tay đều đã biến thành xúc tu.

"Được rồi, tạm thời đưa nhóc theo vậy, là phúc hay họa ta cũng gánh... Đừng khóc nữa." Chung Ngôn cũng không hiểu vì sao mình lại mềm lòng, hình như y không chịu nổi tiếng khóc của nó, bởi lẽ âm thanh đó giống như một bàn tay nhỏ vói vào bóp lấy trái tim y vậy, "Nhóc cũng là nửa người nửa quỷ giống như ta, vậy sau này theo ta tu đạo quỷ đói đi, chờ có duyên gặp lại mẹ ruột của nhóc, nhóc phải đi theo cô ấy đấy."

Nghe được những lời này, nước mắt của Phi Luyện mới ngừng chảy, coi như nín khóc. Sau đó nó mỉm cười rồi ôm chặt lấy cổ Chung Ngôn, hai cánh tay đều biến thành xúc tu.

"Cũng không biết là có biết nói chuyện không nữa..." Chung Ngôn lau mặt cho nó, không biết tại sao vừa thấy nó khóc là y lại muốn cho nó ăn chút đồ ngon, "Nhóc đã tu quỷ đạo với ta rồi, vậy thì về sau gọi ta là 'sư tổ' đi."

"Chư... Chư..." Phi Luyện bắt chước phát âm của Chung Ngôn, rồi nhanh chóng điều chỉnh đầu lưỡi, "Sư tổ."

Chung Ngôn xoa đầu nó, y không tính được con đường phía trước, không biết nuôi nó sẽ chiêu dụ biết bao nhiêu tai họa đến. Y chỉ định phóng sinh, không ngờ lại biến nó trở thành con nuôi trong nhà. Hiện giờ bốn phía đầy rẫy nguy cơ, y vẫn chưa giải trừ được nguy hiểm đang báo động, nội đám người Khôi Hành Giả thôi cũng đã không biết quanh đây có bao nhiêu người rồi.

Như vậy thì chỉ có một cách, không phá thì không xây được, Chung Ngôn ôm Phi Luyện đứng dậy.

Trong sảnh căn cứ tiểu đội Khôi Hành Giả số 13. Tất cả mọi người đều đang nhìn đám sương mù trên màn hình lớn, đặc biệt là Triệu Hằng. Lúc trên trực thăng gã đã được trải nghiệm, trong màn sương dày kia chính là thế giới của Chung Ngôn, muốn vào cũng không phải chuyện dễ. Nhưng hiện tại đã bố trí hai mươi người xung quanh, trong số đó còn có hai Khôi Hành Giả cấp 2.

"Cậu ta không thoát được, trừ phi có thể luôn duy trì quỷ tràng." Triệu Hằng rất muốn báo thù riêng.

Bỗng nhiên, trên màn hình có sự thay đổi, sương mù đã bắt đầu tan dần. Điều này nói lên rằng người mở quỷ tràng đã không thể điều khiển nổi nữa, Triệu Hằng siết chặt bộ đàm: "Viên Hàm và Lâm Đống đã đến chưa?"

"Đều đến rồi, sẵn sàng nghe khẩu lệnh của anh." Trong bộ đàm đáp.

"Tốt lắm, chờ sương mù của cậu ta vừa tan, đầu tiên để cho Viên Hàm..." Triệu Hằng vẫn còn đang sắp xếp kế hoạch bao vây tuyệt vời của mình, đột nhiên cổ họng gã như nghẹn lại, không nói nên lời. Đúng là quỷ tràng đã biến mất rồi, bóng dáng của Chung Ngôn cũng đã xuất hiện, nhưng trong màn hành không chỉ có một người!

Trong lòng của y còn có một đứa bé trai!

Bé trai có gương mặt của đứa trẻ con người, thế nhưng tay chân đều là xúc tu đỏ như máu, chúng đang quấn lấy nửa người trên của Chung Ngôn. Chung Ngôn nhìn thẳng về phía không người, đã đoán ra được vị trí của Khôi Hành Giả từ sớm, đứa trẻ kia cũng nhìn theo hướng của y, hai cặp mắt như xuyên thấu màn hình lớn, nhìn Triệu Hằng chòng chọc.

"Đứa trẻ âm..." Triệu Hằng ngạc nhiên đến sững sờ, đập bàn đứng dậy, "Báo cáo trụ sở chính ngay lập tức! Đứa trẻ âm ra đời rồi! Quỷ tràng của Chung Ngôn không trụ thêm được nữa, cho nên hình ảnh của đứa trẻ âm đã bị lộ, tất cả nhân viên nghe tôi điều động..."

"Tất cả mọi người, không được phép hành động thiếu suy nghĩ." Giọng nói của một người đến từ sau lưng cắt ngang lời Triệu Hằng nói, đó chính là đội trưởng tiểu đội 13, Vương Đại Đào.

"Nhưng mà!" Triệu Hằng chỉ màn hình, "Nó đang ở trước mắt kia kìa!"

"Cậu ngốc quá rồi." Vương Đại Đào không thèm nhìn mặt gã, "Cậu nghĩ Chung Ngôn bất cẩn để mình bị lộ sao? Theo tôi thấy thì cậu ta đã chủ động để lộ, uy hiếp ngược lại chúng ta đấy."

Uy hiếp ngược lại? Triệu Hằng quả quyết không nhìn màn hình lớn nữa.

Trên màn hình, đứa bé trai đã hoàn toàn biến thành một bào thai máu, bò vào trong miệng Chung Ngôn.

Vương Đại Đào gần như không thể tin nổi, đứa trẻ âm có thể sống sót trong dạ dày của con người hay sao? Nhưng sự thật chính là như thế.

"Một Khôi Hành Giả cấp 2 có thể mở quỷ tràng đã đủ phiền phức rồi, Chung Ngôn thừa biết cậu chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cậu ta, vậy nên mới thẳng thừng khoe đứa trẻ âm ra cho cậu xem. Nơi nguy hiểm nhất cũng chính là nơi an toàn nhất, bây giờ tôi hỏi cậu, người của tiểu đội chúng ta có mấy kẻ nắm chắc phần thắng nếu tấn công Chung Ngôn cộng với đứa trẻ âm?" Vương Đại Đào tỏ ý khen ngợi hành động của Chung Ngôn, "So với việc chạy trốn, Chung Ngôn muốn dùng cách khác để giải quyết vấn đề, đó chính là cảnh cáo công khai các cậu, để các cậu đừng có mà đi tìm chết! Còn các cậu thì mừng rỡ ra mặt đây này? Cậu ta không phá sập căn cứ của chúng ta đã là nhún nhường lắm rồi."

Triệu Hằng không nói gì, đúng là như vậy. Có đứa trẻ âm thêm sức, Khôi Hành Giả được bố trí xung quanh không còn là mối đe dọa của Chung Ngôn nữa, trái lại, nói một cách mất mặt là chẳng ai dám giết y nữa.

"Cậu ta có thể dẫn theo hai cô gái bình an thoát khỏi nguy hiểm chứng tỏ năng lực rất mạnh, không phải do may mắn, dù sao thì theo như ghi chép, cũng chưa từng có ai may mắn còn sống thoát khỏi Hồng sát. Cậu ta không xác định được cậu đã phái ra bao nhiêu người, cũng như không xác định được xung quanh có ai lợi hại hơn mình hay không, cho nên cậu ta chọn cách phản công, bây giờ các cậu còn dám đụng đến cậu ta sao?" Vương Đại Đào cười to, "Chung Ngôn phải không, thông minh lắm, tôi thích người này!"

Triệu Hằng bị gài bẫy, hôm nay chỉ đành ngậm đắng nuốt cay, gã phẫn nộ cầm bộ đàm: "Tất cả chú ý, đứa trẻ âm xuất hiện, tình huống bất lợi, rút lui!"

Nhưng mà cũng không thể nói là gã thua ván này, Chung Ngôn chỉ biết đứa trẻ âm lợi hại, nhưng lại không biết nó lợi hại ở chỗ nào, đưa nó theo cũng vô dụng thôi.

Trong hẻm nhỏ không người, Chung Ngôn nhìn thấy thiết bị bay không người lái bay ra xa rồi bèn để lộ nụ cười đắc ý. Với cách làm trái ngược này, có lẽ trong khoảng thời gian ngắn phía Khôi Hành Giả sẽ không làm gì được y, nói không chừng còn có thể chiêu hàng. Tuy rằng đưa Phi Luyện theo sẽ rất nguy hiểm, nhưng đổi lại được sự an toàn, chỉ là nhìn bọn họ điều động binh lực quây vét cỡ này... Chung Ngôn xác định được thêm một chuyện nữa.

Bọn họ mong muốn có được Phi Luyện như vậy, chẳng phải vì Phi Luyện có thể mang đến cho họ thứ gì khác hay sao? Mà món đồ tốt đó mới chính là thứ mà những kẻ này dùng trăm phương ngàn kế để có được không phải sao? Dù sao thì đứa trẻ âm cũng sẽ không nghe lời sai bảo, làm việc cho bọn họ đâu, nhỡ không xoay sở được còn có thể bị nó cắn ngược ấy chứ.

Sợ rằng đây mới là sự thật... Chung Ngôn lại không ngốc. Nhưng hiện tại không phải là lúc để nán lại, về nhà trước đã rồi tính tiếp, ít nhất là phải chuẩn bị một chút, bây giờ trên người y còn chẳng có nổi một chiếc la bàn bình thường, được mẹ của Phi Luyện buông tha chỉ là chuyện tình cờ.

Rời khỏi hẻm nhỏ, Chung Ngôn đứng ở ven đường định gọi xe, thế nhưng y không có điện thoại, muốn làm cái gì cũng bất tiện. Ngày xưa chỉ cần trên người có bạc là muốn đi đâu cũng được, bây giờ phiền phức thật.

Hết cách, y đành phải đứng bên đường đợi, nhìn xem có xe nào đi ngang không thì xin đi nhờ. Vất vả lắm mới có một chiếc, người bên trên cũng xuống xe, y bèn vội vàng chạy tới: "Bác tài, cho đi nhờ được không?"

Dù có là ông tổ tu đạo thì cũng cần dựa dẫm vào phương tiện giao thông thôi. Sau này tiết kiệm tiền, việc đầu tiên y làm là đi mua ngay một chiếc xe.

"Đi đâu?" Bác tài nhìn y hỏi.

"Về thành phố." Chung Ngôn nói một địa chỉ, "Về đến nơi tôi trả anh gấp đôi tiền xe."

"Không tiện đường lắm, nhưng thôi cứ lên xe đi." Có thể thấy bác tài không muốn đi lắm nhưng bị câu gấp đôi tiền xe làm cho "rung động". Chung Ngôn cảm ơn rồi lên xe, ngồi ngay sau vị trí ghế lái, suốt cả quãng đường chỉ ngắm trời nhìn mây.

Xe vào nội thành, thành phố Sùng Quang nhộn nhịp lập tức ập đến trước mắt, đường sá cũng bắt đầu đông đúc. Chung Ngôn nhìn ra khung cảnh cao ốc nhiều như rừng chạy ngược ngoài cửa sổ, suy nghĩ xem đến cùng thì tố chức Khôi Hành Giả này muốn làm gì. Ngoại trừ họ ra còn có một Vườn Khoa Học nữa, bọn họ có liên quan gì đến việc y bị mất trí nhớ ngắn hạn ở trên núi Vọng Tư hay không?

"Cậu này, cậu là diễn viên sao?" Có lẽ vì kẹt xe quá, tài xế chủ động mở radio lên, "Kí tên cho tôi được không?"

"Tôi không phải diễn viên." Đây không phải lần đầu Chung Ngôn bị người ta hỏi câu này, bởi vì y không bao giờ mặc quần áo bình thường, trông cứ như chạy từ đoàn phim cổ trang nào đó ra vậy.

"Mắt tôi tinh lắm, tôi cảm thấy mặt cậu trông quen lắm mà, chắc chắn là diễn viên nào đó rồi." Tài xế đưa cho y một quyển sổ, "Kí cho tôi đi, lỡ sau này cậu nổi tiếng rồi, tôi cũng có thể lấy chữ kí của cậu đi bán kiếm ít tiền."

"Thôi được... Nhưng mà tôi thật sự không phải diễn viên đâu." Chung Ngôn cười cầm lấy sổ, nếu như người ta đã có tâm, không tiện đường vẫn chở mình về nhà, vậy thì không thể khiến cho người ta cụt hứng được. Nhưng y không kí tên thật của mình mà kí đại một cái tên nào đó.

Giấy trắng mực đen, con chữ xinh đẹp.

"Chữ viết của cậu đẹp thế, có phải đã từng luyện viết thư pháp không? Có được chữ kí này của cậu, hôm nay tôi không lấy tiền xe nữa, miễn phí luôn!" Phía trước đang dừng đèn đỏ, tài xế lấy quyển sổ lại, tuy tên được kí bằng bút bi, nhưng có thể nhận ra được đây là cách ngừng ngắt chữ khi viết bằng bút lông.

"Tôi... Không có luyện." Chung Ngôn cũng không nhớ rõ nữa, việc viết chữ này, có lẽ là do ai đó đã dạy cho y, "Vì anh đã miễn phí rồi nên thôi đừng đi nữa, dừng lại bên đường đi, tôi xuống xe, anh quay đầu cũng tiện."

"Được thôi, vậy lát nữa cậu gọi taxi đi." Tài xế chậm rãi đánh lái vào sát lề rồi dừng xe, "Chúc cậu sớm nổi tiếng nhé!"

"Cảm ơn." Chung Ngôn không muốn giải thích, sờ lên tóc mai theo thói quen sau đó xuống xe. Nơi này vẫn còn khá xa khu y ở, bên cạnh chính là một khu dân cư.

Bây giờ tốt nhất là nên đi ở nơi có nhiều người, Chung Ngôn nhanh chóng hòa vào dòng người rồi biến mất không thấy bóng dáng.

Mà trên chiếc xe nọ, tài xế cất quyển sổ y đã kí tên vào, chuẩn bị khởi động xe. Gã duỗi chân đạp ga, ống quần bị kéo lên để lộ một đoạn cẳng chân, trên da thịt xuất hiện đầy vết hoen tử thi.

==

Chung Ngôn: Hồi xưa tui hổng sợ đồ vàng, cho tới khi tụi nó xài súng.

Biệt đội cho ăn Tiêu Vi + Hà Vấn Linh: Anh có ăn cái này hông? Anh có ăn cái kia hông?