Thời Ngọc Minh có chút mệt mỏi, không biết nên giải thích với anh ta kiểu gì.
Thân phận của tiên sinh vốn không thể nói cho người ngoài biết, với cả chuyện của cô và tiên sinh không cần thiết phải nói với Lục Danh.
Lục Danh cực kỳ không hiểu: “Tôi không rõ rốt cuộc em muốn cái gì? Đòi tiền, tôi có, muốn địa vị tôi cũng có thể cho em, em còn gì chưa hài lòng không?”
“Tôi không cần gì cả”
“Haiz, phụ nữ các em sao mà khó hiểu như vậy chứ, có người đặc biệt thích địa vị thỏa mãn lòng hư vinh của mình, có người thì chẳng cần cái gì cả, đúng là chẳng thể hiểu nổi mà”
Thời Ngọc Minh đã nghe ra được một chút vấn đề: “Tổng giám đốc Lục, có phải đối tượng hẹn hò với anh... có khát vọng tương đối mãnh liệt với tiền tài không?”
“Mẹ kiếp, sao em biết?”
“Tôi đoán”
“Nói mò” Lục Danh mới không tin nổi: “Được rồi, nói cho em biết cũng chẳng sao, mẹ tôi bắt tôi kết hôn, giới thiệu cho tôi một cái cô chỉ biết vơ vét. Chuyện này tôi đi công tác tận nước ngoài mà cô ta còn đuổi tới, phiền chết đi được, bây giờ tôi phải tranh thủ tìm bạn gái để cắt đứt cái tư tưởng kia của mẹ tôi đi, nếu không sớm muộn gì tôi cũng bị phiền chết?
Thời Ngọc Minh hiểu ra: “Cho nên, anh tới tìm tôi là vì tôi không dính lấy anh, có thể cho anh yên tĩnh?”
“... Ừ, cũng có thể nói vậy, chúng ta dựa theo nhu cầu thôi, quản lý Tần nói em thiếu tiền, bây giờ tôi có thể cho em, đừng tới làm phiền tôi là được. Như vậy vấn đề của chúng ta đều được giải quyết, nhưng bây giờ em lại vì một tiên tiên sinh chó má mà từ chối một người bạn trai vàng bạc như tôi, tôi đúng là không hiểu được phụ nữ các người.”
Thời Ngọc Minh nói: “Tổng giám đốc Lục... nếu như tôi gặp được anh vào một tháng trước, có lẽ tôi sẽ đồng ý với anh, việc này đúng là kết cục tốt nhất cho nhu cầu của cả hai. Nhưng bây giờ tôi không cần nhiều tiền, tôi muốn sống một cuộc sống an ổn, bình yên.”
Lục Danh tức đến mức cúp luôn máy.
Cậu chủ như anh ta có lúc nào tự hạ thấp địa vị của mình cầu người?”
Thích thì cần, không thì thôi!
Nghe thấy tiếng máy bận trong điện thoại, Thời Ngọc Minh không khỏi thở dài.
Các trưởng bởi luôn cảm thấy kết hôn là kết cục tốt nhất cho bọn nhỏ, bà Lục dù nhận của giáo dục cao đẳng cũng không ngoại lệ.
“... Yêu qua mạng à?”
“Thời Ngọc Minh thở dài bất đắc dĩ: “Cũng coi như là vậy.”
Tin nhắn yêu thương, miễn cưỡng cũng coi là tình yêu qua mạng đi.
Trên mặt Tôn Uyển Hà đầy hoài nghi: “Có đáng tin không?”
Thời Ngọc Minh còn chưa lên tiếng, Dương đã bắt đầu thổi phồng tiên sinh lên: “Bà ngoại ơi, bố con đáng tin lắm, đặc biệt đáng tin!”
“... Minh, con còn để cho con nhỏ gọi bố rồi? Thế này không phải có hơi nhanh à? Nhưng mà nghe ý của đứa nhỏ, trong lòng con thực sự có người rồi à?”
Ở trước mặt mẹ, trái tim Thời Ngọc Minh cũng mềm mại đi nhiều, cô có hơi ngượng ngùng khẽ gật đầu: “Vâng, có rồi ạ”.
Dương cực kỳ nghiêm túc nói: “Bà ngoại, con có hai bố, một bố cũ và một bố mới. Bố mới rất lợi hại, giống như siêu anh hùng Iron Man vậy! Mỗi ngày đều đi cứu vớt nhân loại và địa cầu! Phải khuya lắm mới về, trời còn chưa sáng đã lại đi!”
Tôn Uyển Hà nghe xong, ánh mắt tràn đầy vẻ bất đắc dĩ, lúc nhìn về phía Thời Ngọc Minh cũng biến thành có chút yên lặng: “Minh, con... con không phải đang tự lừa mình dối người chứ? Tìm một siêu anh hùng làm bạn trai? Con qu đây mẹ sờ trán coi.”
Nói xong, bà dùng tay sờ lên trán Thời Ngọc Minh: “Không đúng, đâu có nóng.”
Thời Ngọc Minh bất đắc dĩ đẩy tay mẹ từ trên trán xuống, để lại trên giường, tâm tình dịu lại: “Mẹ, tóm lại chuyện này mẹ chớ để ý, con có thể xử lý”.
“... Con à, có phải chuyện của Phong Đình Quân khiến con chịu đả kích quá lớn? Nếu không... nếu không con tới khoa tâm thần khám một chút đi?”
Thời Ngọc Minh hết cách.
Dù sao tiên sinh đã giấu diếm thân phận nhiều năm như vậy rồi cũng có dụng ý của anh.
Với cả tiên sinh cũng nói rồi, chờ anh giải quyết hết mọi việc trong tay, sẽ có thể thản nhiên đối mặt với cô, đối mặt với thế giới này, với cả cũng không còn xa nữa.
Vậy thì cứ chờ một chút đi, chờ anh giải quyết xong mọi việc đến lúc đó dẫn anh tới gặp mẹ, giải thích tất cả mọi chuyện với mẹ.
Tôn Uyển Hà là một người phụ nữ truyền thống, đến lúc đó mẹ nhìn thấy tiên sinh và Phong Đình Quân giống nhau như đúc, nhất định sẽ giật nảy mình, cần thời gian để tiếp nhận chuyện này.
Đang nói, cửa phòng bệnh liền bị đẩy ra.
Thẩm Như Ý mang theo mấy hộp thực phẩm chức năng lớn tới: “Dì Tôn, Ngọc Minh bảo cháu đưa đồ ngon tới cho dì! Ôi trời, Ngọc Minh, sao cậu lại tới đây?”
Tôn Uyển Hà cười nói: “Là Như Ý à, mau vào ngồi đi, Minh, con cũng vậy, con bạn còn dẫn bọn nhỏ tới, cũng không cần phiền Như Ý! Chỗ mẹ có y tá chăm sóc, thực phẩm dinh dưỡng nhiều như vậy mẹ thực sự không ăn hết”
“Mẹ nuôi!” Dương vui vẻ vẫy tay với Thẩm Như Ý: “Nhớ mẹ quá!”
Thẩm Như Ý vuốt ve gương mặt tròn trịa của cậu: “Ôi trời, con trai cưng của mẹ nuôi, sao con càng ngày càng đáng yêu thế!”
Dương cười hì hì: “Bởi vì con là con của mẹ, mẹ đáng yêu như vậy, đương nhiên sinh ra con cũng đáng yêu rồi!”
“Không được, mẹ ghen quá” Thẩm Như Ý rưng rưng muốn khóc: “Ngọc Minh, trước kia mình hâm mộ cậu, bây giờ thành ghen ghét rồi, nhóc Dương đúng là đứa con tuyệt phẩm! Kiếp trước chắc cậu đã cứu vớt cả dải ngân hà, cho nên kiếp này mới sinh ra hai nhóc đáng yêu thế này!”
Nghe có người khen cháu ngoại của mình như vậy, Tôn Uyển Hà cười tươi như hoa: “Như Ý, con thích trẻ con như vậy thì tranh thủ kết hôn sinh một đứa đi!”
Bây giờ Thẩm Như Ý vừa đến thúc cưới là đau cả đầu, kéo Thời Ngọc Minh chạy ra ngoài: “Dì Tôn, con và Ngọc Minh ra ngoài trò chuyện một lúc ạ, dì và mấy đứa nhỏ chờ một lát”
- --------------------