Nếu Yêu Anh Là Sai, Em Nguyện Vì Anh Sai Cả Đời

Chương 145




Có điều má Phúc nhanh chóng cười nói: “Hẳn là hôm nay tiên sinh có thể đoàn tụ với người nhà cho nên rất vui, giọng nói cũng cao hơn nhiều, công việc của cậu ấy bận rộn thế, gặp cô và bọn nhỏ thì ít mà xa cách thì nhiều, hôm qua về hẳn là cũng bớt chút thời gian, chơi game với con nhỏ một chút, ngủ cùng mấy người, chờ mọi người ngủ say liền vội vàng rời đi, haiz... tiên sinh đúng là quá cực khổ”.

Thời Ngọc Minh nghe đến đó, những nghi ngờ nhỏ xíu trong đầu trước kia cũng tan thành mây khói.

Thay vào đó là lo lắng khắc sâu, ban ngày anh bận công việc, tối còn đến chăm mình, một ngày gần như chẳng ngủ được mấy tiếng, mà tình trạng này đã hơn một tháng, cơ thể của anh sao mà chịu nổi?

Nhưng lúc cô nói vấn đề này qua tin nhắn cho anh lại nhận được câu trả lời: “Cơ thể của anh thế nào à, hay là em tự mình trải nghiệm một chút?”.

Mặt Thời Ngọc Minh đỏ bừng lên, cầm điện thoại như bị phỏng tay ném sang một bên.

Còn có tâm trạng đùa kiểu này, hẳn là tinh lực dư thừa.

Dương nói không sai, anh chính là một anh hùng siêu cấp, có tinh lực dùng mãi không hết.

Tay nghề của má Phúc càng ngày càng tốt, hương vị làm ra gần như không khác trong trí nhớ là bao.

Lúc ăn cơm, Dương hỏi cô: “Mẹ ơi, hôm nay bố không có nhà, chúng ta làm gì đây?”

Thời Ngọc Minh nói: “Chúng ta đi thăm bà ngoại một chút, chính là mẹ của mẹ ấy, bà rất muốn gặp con và em gái”

Dương gật đầu: “Giống như ông cổ sao ạ?”

“Đúng, ông cố và bà ngoại đều rất thích Dương và em gái”

Má Phúc có hơi lo lắng: “Cô Thời, một mình cô dẫn theo hai đứa nhỏ có được không? Có cần tôi đi cùng không?”

Thời Ngọc Minh cười lắc đầu: “Không sao, bắt xe rất tiện, má Phúc chăm bọn nhỏ cũng vấn vả, hôm nay nghỉ một ngày đi, nghỉ ngơi cho tốt”

Vừa cơm nước xong xuôi, cửa liền bị gõ.

Cộc cộc cộc.

Lúc này còn có ai nữa? Tiên sinh về rồi sao?

Má Phúc ra mở cửa, nhìn thấy một người trẻ tuổi dáng vẻ nho nhã lễ độ đứng ngoài thì có chút hoang mang: “Cậu nhóc, cậu tìm ai?”

“Tôi tìm cô Thời”

Thời Ngọc Minh vừa hay thu dọn bát đũa xong, đi tới xem xét, thì ra là lái xe của tiên sinh, Chu Dương.

Lái xe cười một cái, nói: “Cô Thời, tiên sinh bảo tôi tới đón cô và mấy đứa nhỏ tới bệnh viện.”

“Bệnh viện? Mẹ tôi xảy ra vấn đề gì sao?”

“Không có không có, mẹ của cô gần đây khôi phục rất tốt, tiên sinh nhớ cô có nói qua, mẹ cô muốn gặp con một lần, cho nên bảo tôi tới đưa cô qua đoàn tụ với bà ấy”

Má Phúc ở bên cạnh cảm thán: “Tiên sinh đúng là cẩn thận”.

Lái xe lại tiếp lời: “Cô Thời, xe đỗ ở dưới lầu, tôi xuống dưới đợi cô.”

“Được.”

“Chú ơi!” Dương từ bên cạnh chạy ra, giữ chặt tay lái xe, tò mò hỏi: “Chú là bạn của bố cháu ạ?"

Lái xe có chút xấu hổ: “Chú là cấp dưới của bố cháu” “Cấp dưới là gì ạ?”

“Chính là... bố cháu muốn làm gì, chú sẽ giúp”

Lần này Dương càng thêm hào hứng: “Chú ơi, vậy chú nói cho cháu nghe chuyện ngày xưa của bố cháu được không? Bố cháu lúc nào cũng bận rộn nhiều việc, cháu sợ sẽ quấy rầy bố”

Lái xe nghe vậy, trên mặt nở nụ cười khổ: “Được, chú chờ cháu dưới lầu, trên đường đi sẽ nói cho cháu nghe có được không?”

“Vâng ạ!”.

Dương quay đầu rồi chạy về phòng mình, thay một bộ quần áo khác.

Thời Ngọc Minh thì vẫn mặc bộ đồ cũ, đi gặp mẹ mình không cần phải chưng diện nhiều, chờ Dương đối chiếc áo sơ mi mà cậu bé thích nhất, cô liền bế Minh Nguyệt, Dương nắm lấy góc áo của cô, ba mẹ con chậm rãi đi xuống lầu.

Lái xe đã đợi được một lúc, thấy bọn họ xuống thì chủ động mở cửa xe giúp cô.

Đằng sau xe đã được lắp một chỗ ngồi cho trẻ em, lái xe bể Dương lên, giúp cậu thắt chặt dây an toàn.

Trên đường đi, Dương cực kỳ hung phấn, vẫn luôn nói chuyện với lái xe.

“Chú lái xe ơi, rốt cuộc bố cháu lợi hại cỡ nào ạ?”

Chu Dương vừa lái xe, vừa nói: “Bố của cháu cực kỳ lợi hại”

“Có phải sẽ cưỡi rồng đi cứu công chúa? À không, cứu mẹ không ạ!”

“Đúng vậy, bố của cháu vì mẹ của cháu mà rất để tâm, cũng làm rất nhiều chuyện nhượng bộ và hi sinh”

“Nhưng không sao, bố cháu lợi hại như vậy, nhất định có thể đánh người xấu cứu mẹ, sau đó sẽ sống hạnh phúc bên mẹ cháu”

“Đúng, cho nên mới sinh ra cháu vào em gái cháu”

Dương đột nhiên nhíu mày: “Là thật sao ạ? Nhưng mẹ nói, cháu và em gái là do bố cũ sinh, không phải mẹ và bố sinh ra. Chú ơi, có phải chú nhầm rồi không?”

Thời Ngọc Minh cũng có chút ngạc nhiên.

Lái xe đột nhiên tỉnh ra, liền vội vàng cười nói: “Nhưng mà bố hiện tại cũng rất thương cháu và em gái, không thua gì bố cũng đúng không?”

Cái này thì đúng là thật.

Dương bĩu môi, có hơi bất mãn: “Cháu và em là con của bố cũ, nhưng bố cũ bây giờ có gì mới, không cần chúng cháu. Vẫn là bố mới tốt hơn, bố đối xử với mẹ rất tốt, đối xử với cháu và em gái cũng rất tốt”

Lái xe an ủi cậu: “Mặc kệ bố cũ hay bố mới, chỉ cần mẹ cháu vui vẻ, cho cháu và em gái cháu vui vẻ, như vậy là tốt nhất rồi, đúng không?”

“Vâng!” Dương luôn dễ bị dụ, với cả xưa này cũng không thù dai: “Chú ơi, chú biết bố cũ của cháu không?”

“... Cũng coi như là quen biết.”

“Bố cũ là người tốt ạ?”

Lái xe nhìn Thời Ngọc Minh qua gương chiếu hậu, cô đang ôm Minh Nguyệt ngồi ở ghế sau, trên mặt không có biểu cảm gì, cho dù nhắc đến Phong Đình Quân cũng không có thay đổi.

Anh ta không khỏi thở dài, vì ông chủ mình mà thổn thức hai tiếng.

Ông trời đúng là biết giày vò người, một đôi tình nhân tốt như vậy, hai đứa bé đáng yêu như vậy, bây giờ lại tới nông nỗi gặp nhau trong tình trạng không quen biết, sao lại khổ vậy chứ?

Lái xe không biết trả lời vấn đề này thế nào, cho nên trực tiếp với chủ đề đi, nói với Thời Ngọc Minh: “Cô Thời, tiên sinh bảo tôi nói với cô một tiếng, dù sao anh ấy và tổng giám đốc Phong cũng khá giống nhau, nếu xuất hiện trước mặt mẹ cô thì không ổn lắm, cho nên..”

Thời Ngọc Minh gật đầu: “Tôi có thể hiểu được, nhiều năm rồi anh ấy không liên lạc với nhà họ Phong, hắn cũng có nguyên nhân của anh ấy. Anh ấy bề bộn nhiều việc, tôi cũng không muốn anh ấy hao tâm tổn sức vì tôi quá, chúng tôi đi gặp mẹ là được rồi”

Nửa tiếng sau, xe dừng lại trước của bệnh viện.

Có vẻ như lái xe nhận được lời dặn dò của tiên sinh, cho nên hộ tống ba mẹ con đến tận khu nội trú, lên thang máy, mãi cho tới khi tới trước cửa phòng bệnh mới dừng chân: “Cô Thời, tôi ở ngay bên ngoài, cô có cần thì cứ gọi tôi”

“Thật ra anh cũng không cần cứ ở đây, có thể đi nghỉ ngơi trước”

Lái xe cũng rất kiên trì: “Tiên sinh nói, gần đây Tôn Bảo và Trương Huệ không an phận lắm, cho nên tôi nhất định phải trông coi mọi người, đây là công việc của tôi, xin cô đừng từ chối”

Nghe vậy, Thời Ngọc Minh chỉ đành gật đầu: “Vậy thì vất vả cho anh rồi”

“Không đâu”

Trong phòng bệnh, Tôn Uyển Hà vừa châm cứu cho hôm nay Xong, trải qua những ngày này điều dưỡng, cơ thể của bà khôi phục rất nhiều, còn cười đùa với y tá.

Thời Ngọc Minh dẫn theo bọn nhỏ đi vào, vành mắt có hơi ửng đỏ: “Mẹ ơi.”

Tôn Uyển Hà cũng ngẩn cả người, ánh mắt nhìn đi nhìn lại cô và hai đứa nhỏ, miệng há to hồi lâu mà không nói lên lời.

“Dương, gọi bà ngoại đi”

Dương ngoan ngoãn nói: “Bà ngoại, con là Dương, là ánh dương của mặt trời ạ”

Tôn Uyển Hà vẫn có chút giật mình: “Đây... đây là.”

“Mẹ, đây là con của con, năm năm trước được sinh ra ở Mỹ” Cô từ từ đi tới, đặt con gái nhỏ vào trong lòng mẹ mình: “Đây là con gái của con, tên nó là Minh Nguyệt”

Tôn Uyển Hà thận trọng ôm em bé trong lòng, lại ngẩng đầu nhìn Dương ngoan ngoãn đứng cạnh Thời Ngọc Minh, không nhịn được khóc lên: “Con... trước đó con chỉ nói với mẹ là sinh con gái, mẹ cũng không biết là mình đã sớm có thằng cháu trai.”

Cảm xúc dễ lan truyền, Thời Ngọc Minh cũng cảm thấy sống mũi mình cay cay, nắm tay Dương đi lại gần mẹ mình một chút: “Chuyện năm đó xảy ra quá nhanh, Dương cũng luôn sống ở Mỹ, gần đây mới về”

“Đúng vậy bà ngoại ơi, trước đó con bị bệnh, vẫn luôn ở Mỹ chữa bệnh, em gái con chào đời thì con mới khỏe” Dương nhẹ nhàng vươn tay, thận trọng ghé vào giường, dựa sát vào cánh tay Tôn Uyển Hà: “Bà ngoại cũng bị bệnh ạ? Con thổi cho bà ngoại hết đau nhé!”

- --------------------