Lúc Thời Ngọc Minh từ cửa hàng bánh ngọt bước ra, xe của ông Phong đã đợi được một lúc.
Như mọi khi, Thẩm Như Ý co mình vào như cây đèn thần của Aladdin, kéo kéo tay áo của Thời Ngọc Minh thì thào: "Gien của nhà họ Phong mạnh quá đi. Tôi cứ tưởng dáng dấp Thời Dương đã giống Phong Đình Quận rồi, nhưng không ngờ cả ông bà và cháu như cùng chung một khuôn mẫu vậy."
Thời Ngọc Minh mím môi, không nói gì.
Thẩm Như Ý nói không sai, bác Phong đã qua đời, tướng mạo trông cũng giống vậy.
Lúc đầu cô đã nghe Phong Đình Quân nhắc đến mấy lần rằng ông nội anh ấy trước đây là một quân nhân, sau đó ông chuyển nghề và đã thành lập tập đoàn Phong Thị. Mặc dù công việc làm ăn của ông phát đạt nhưng ông ấy vẫn rất thích những năm tháng trong doanh trại quân đội. Hơn nữa, lúc còn trẻ ông bị thương trên chiến trường, cho nên ông mới nghỉ hưu sớm và tìm một nơi yên tĩnh để nghỉ ngơi.
Ông Phong đầu tóc bạc trắng, nhưng khi đứng nghiêm trang vẫn thấy được dáng vẻ quận nhân kiên cường, mạnh mẽ.
Thấy cô tới, ông gật đầu cười vô cùng thân thiết.
Thời Ngọc Minh kêu lên: "Ông nội"
"Ngoan, lần trước gặp nhau trong hoàn cảnh quá hỗn loạn nên không cùng cháu trò chuyện vui vẻ được. Đi thôi, lên xe, ông đưa cháu đi ăn tối."
Thời Ngọc Minh đứng yên không di chuyển.
Ông Phong ngoảnh lại mở cửa xe, vừa ngoảnh lại thấy cô vẫn đứng yên một chỗ, trong lòng cũng hiểu rõ: "Chẳng qua là ăn bữa cơm thôi mà, Đình Quân không có ở đây, yên tâm đi".
Thẩm Như Ý thấy vậy, lấy tay che miệng khẽ nói vào tại Ngọc Minh: "Đi đi Ngọc Minh, ông ấy hẳn là đã biết một chút chuyện của của Phong Đình Quân, hiện tại những người biết chuyện này cũng không nhiều!"
Thời Ngọc Minh quay đầu sang nhìn Thẩm Như Ý, thấy cô ấy liên tục nháy mắt với cô, thúc giục cô lên xe.
Thời Ngọc Minh thở dài gật đầu: "Vậy được ạ, nhưng cháu là phận con cháu, hôm nay bữa cơm này để cháu mời ông."
Ông Phong cũng không cố chấp, cười nói vui vẻ. Thẩm Như Ý đưa tay làm động tác khích lệ tinh thần Ngọc Minh rồi nhanh chóng lái xe đi.
Xe của ông Phong là một chiếc xe quân dụng, rất rộng lớn và dày dặn, cô mở cửa xe, tay chặn trên nóc xe: "Ông nội, ông lên xe trước đi."
Trong mắt ông Phong Tình yêu thương dành cho cô tăng lên nhiều hơn một chút.
Thấy ông Phong đã ngồi vững vàng, Thời Ngọc Minh đi vòng sang phía bên kia của chiếc xe rồi ngồi vào.
"Lưu Văn, lái xe đi."
"Vâng thưa ông."
Chiếc xe chậm rãi chạy, có lẽ là vì chở người lớn tuổi nên tài xế lái rất chậm.
Tinh thần ông Phong tràn đầy sức sống, âm thanh khi nói chuyện mặc dù khá lớn nhưng lại ôn nhu và ân cần: "Ngọc Minh, cháu thích ăn gì?"
Thời Ngọc Minh nói: "Ông không thường không đến thành phố Hoa Vân, vất vả lắm mới đến một lần, đương nhiên là phải để ông quyết định rồi."
"Ha ha, đứa bé này lại còn phải khách sáo với ông nội làm gì. Như vậy đi, cơ thể của cũng khá ốm yếu mà ông cũng già rồi, chúng ta tìm một tiệm cháo uống chút cháo bồi bổ được không?"
Thời Ngọc Minh dĩ nhiên là đồng ý: "Cháu ăn gì cũng được ạ"
Nửa tiếng sau, xe dừng trước một chuỗi tiệm cháo.
Thời Ngọc Minh xuống xe trước, lại chủ động chặn tay trên nóc xe, đỡ ông Phong từ từ đi xuống.
Nhưng lúc ông Phong xuống xe suýt nữa thì bị ngã, Ngọc Minh giật mình, vội vàng đưa tay ra đỡ.
"Không sao, không sao...", ông Phong cười gượng: "Không sao, không cần đỡ, ông có thể tự đi được."
Thời Ngọc Minh vẫn có chút không yên tâm, vẫn chực đưa tay ra đỡ: "Ông nội, chân của ông... Trước đây ông bị thương phải không?"
Ông Phong gật đầu: "Đúng vậy, lúc ông còn trẻ đã vượt qua sông Hồng, có rất nhiều đồng đội đã chết ở đó. Ông coi như là may mắn trở về, nhưng bị thương một chút. Lúc đó, bà nội Đình Quân nghĩ ông đã chết ngoài chiến trường, ngày nào cũng khóc, cuối cùng thấy ông trở về mà không tin được.”.
Nhắc đến chuyện cũ, khuôn mặt nghiêm túc của ông Phong thoáng hiện lên một nụ cười nhó.
"Nhưng mà... Bà nội của Đình Quân lại mất sớm, ông ở vậy một mình nhiều năm." Ông Phong thở dài, rồi nhếch nhếch môi cười nhẹ: "Đi thôi, chúng ta vào ăn cơm thôi."
Tiệm cháo này rất lớn, tổng cộng có ba tầng.
Vì suy nghĩ cho đôi chân của ông Phong, họ ngồi ở ngay sảnh tầng một. "Thưa ông, thưa cô, đây là thực đơn, hai người xem qua một chút các món chính đi ạ!"
Ông Phong chỉ vào Thời Ngọc Minh và nói: "Để cho con bé này chọn"
Người phục vụ đặt menu trước mặt Thời Ngọc Minh.
"Nhưng cháo trắng rất ngon. Em không quen với những mùi vị cầu kỳ kia, cảm thấy cháo trắng vẫn đơn giản mà ấm dạ nhất."
Trời còn chưa tối hẳn, tiên sinh đứng ngay ssau ánh đèn nhưng cô vẫn chỉ nhìn thấy đường nét từ bóng dáng đó của anh.
Nhờ có một chút xíu ánh sáng bên ngoài cửa sổ, cô có thể nhìn thấy cà vạt của tiên sinh...
Màu xanh đậm, họa tiết ca-rô
Trông thật...Có chút quen thuộc.
- --------------------