Nếu Yêu Anh Là Sai, Em Nguyện Vì Anh Sai Cả Đời

Chương 117




Khi lái xe về nhà, suốt chặng đường cô đều ngoan ngoãn bịt mắt lại.

Thỉnh thoảng lại có thể nghe thấy tiếng ồn ào của đám đông từ bên ngoài, chắc là đi ngang qua một trường học, lúc này đang là thời gian tan trường.

Một số phụ huynh giận dữ chê trách con mình tại sao thành tích học tập lại không đạt, một số phụ huynh lại vui vẻ khen ngợi con gái họ đã thể hiện xuất sắc trong các tiết mục văn nghệ.

Vừa lái xe được một đoạn, mùi thức ăn trong quầy thức ăn xộc vào mũi, làm mờ đi mùi nước hoa thoang thoảng ban đầu trong xe.

Khói bụi nghi ngút, xông thẳng vào mặt.

Thời Ngọc Minh nghĩ, đây có lẽ là khói lửa nhân gian, tuy không đủ cao nhã, nhưng lại rất chân thực.

"Anh à"

"Hửm?"

Thời Ngọc Minh hỏi: “Anh rất thích mùi nước hoa này sao?”

"... cũng không hẳn là rất thích."

"Thế tại sao lần nào cũng dùng thế, là do công việc buộc phải vậy sao?"

"Cũng có thể nói là như thế."

Thời Ngọc Minh gật đầu, mặc dù thân phận của anh ta đến bây giờ vẫn còn chưa rõ, nhưng từ những biểu hiện của anh ta cho thấy, anh ta nhất định là một người không phú thì quý, hình những cũng có thể nói là như thế.

"Ngọc Minh, em không thích mùi hương này sao? Vậy lần sau anh sẽ đổi sang mùi nhẹ hơn một chút."

Thời Ngọc Minh lắc đầu: "Không phải không thích, trong khái niệm của em, có thể dựa vào mùi hương này để nhận ra anh."

Người đàn ông mỉm cười nói: "Thế thì nếu người khác cũng dùng nước hoa này, em có nhận nhầm không?"

“... Lục Hào, ngay từ đầu em đã có cảm giác rất rõ ràng anh ta không phải là anh” Thời Ngọc Minh nhẹ nhàng nói: “Nhưng anh ta không có phủ nhận, hơn nữa, những dấu hiệu này cũng làm em hiểu lầm”

Cô nghe thấy tiếng thở gấp gáp của người đàn ông. Anh ta dường như cũng đang căng thẳng.

“Ngọc Minh, xin lỗi” Anh ta nói: “Đợi anh làm xong chuyện của mình, anh nhất định sẽ nói toàn bộ sự thật cho em biết”

Câu này anh ta đã nói biết bao nhiêu lần rồi, và cô cũng đã nghe biết bao nhiêu lần.

Nhưng bây giờ cô thật sự đã buông tay rồi, chí ít sẽ không giữ trong lòng mỗi ngày, nói một cách khác, bây giờ cuộc sống của cô rất hài lòng.

Reng reng reng... Điện thoại di động của cô đổ chuông.

Cô đã bịt mắt nên không nhìn thấy ID người gọi, chỉ có thể dùng vân tay để mở khóa điện thoại, sau đó trả lời điện thoại: "Xin chào?"

"Ngọc Minh à, con về nhà một chuyến đi."

"Mẹ?" Thời Ngọc Minh rất ngạc nhiên: "Về nhà sao? Mẹ không ở bệnh viện à? Ai bảo mẹ về thế? Tôn Bảo? Hay là Trương Huệ?"

Giọng nói của Tôn Uyển Hà nghe như muốn khóc, nhưng bà ấy đang cố gắng hết sức chịu đựng: "Ngọc Minh, nói qua điện thoại không rõ lắm, bây giờ con có tiện về nhà không? Nếu bạn công việc thì thôi vậy, mẹ sẽ nghĩ cách làm sao trước..."

“Giờ con đang rảnh” Thời Ngọc Minh nói ngay: “Con sẽ lập tức về ngay”.

"Được."

Cúp máy, Thời Ngọc Minh có chút bất an.

Người đàn ông hỏi: "Ở nhà em có chuyện gì sao?"

Thời Ngọc Minh cảm thấy hơi có lỗi: "Anh à, hôm nay có thể phải thất hẹn với anh rồi, Tôn Bảo và Trương Huệ đã đón mẹ em về nhà họ Thời, em sợ bọn họ gây bất lợi cho mẹ, em muốn đi qua đó xem thử..."

Người đàn ông mím chặt môi, nhẹ nhàng gật đầu: "Vậy để anh chở em qua đó".

"Nhưng mà anh."

Anh ta không thể tiết lộ danh tính của mình!

Người đàn ông nói: "Anh sẽ đưa em tới dưới cây quế hoa trước cửa nhà họ Thời, em tự đi vào, nhưng mà cũng không cần lo, anh sẽ luôn ở đó, có chuyện gì lập tức gọi điện thoại cho anh."

Thời Ngọc Minh đang trong tâm trạng bối rối, tiếng khóc của mẹ cô qua điện thoại khiến cô cảm thấy hoàn toàn lạc lõng.

Tôn Bảo và Trương Huệ muốn làm gì?

Phong Đình Quân lần rút vốn đó chạy đến bệnh viện của cô náo loạn một trận, bây giờ lại muốn gây khó dễ trước mặt mẹ cô?

Bọn họ rốt cuộc muốn làm gì?

Trên đường đi, cô vô thức cố gắng bóc chiếc khăn tay khỏi mắt mình không biết bao nhiêu lần, nhưng cuối cùng vẫn biết kìm chế.

Ngườid dàn khẽ thở dài: "Ngọc Minh, đừng lo, bình tĩnh đi."

Thời Ngọc Minh gật đầu lia lịa: "Em biết, em cũng muốn, chỉ là em sợ bọn họ muốn làm hại đến mẹ em"

"Ông cụ Phong, lời này của ông là không đúng rồi, nói thế nào trong bụng của Quân Nhi nhà chúng tôi cũng là cháu chắt của ông! Quân Nhị nhà chúng tôi chưa cưới mà chữa, hơn nữa, còn bị người ta chụp được ở bên ngoài cùng với cháu của ông, cả thành phố Hòa Văn này người nào cũng biết tụi nó là một đôi, ông bảo sau này nó làm sao làm người được nữa?"

Ánh mắt ông cụ Phong nhìn Trương Huệ giống như đang nhìn chú hề nhảy nhót: "Hôm nay các người gọi tôi đến, là có ý gì?"

Tôn Bảo đập bàn, nghiêm khắc hét lên: "Phong Đình Quân phải có trách nhiệm với Quân Nhi!"

"Ông là muốn bảo tôi đi ép Đình Quân cưới con gái các người?"

"Bố mẹ của Đình Quân đều không ở đây, ông là trưởng bối duy nhất của cậu ta, chúng tôi không tìm ông thì biết tìm ai?"

"Nực cười" Ông cụ Phong tức giận cười: "Nó đã là người trưởng thành, nó muốn cưới ai thì cưới."

"Ông cụ Phong, nhà họ Phong các người không định chịu trách nhiệm hay sao?"

Ông cụ Phong đột nhiên nhìn Thời Ngọc Minh với ánh mắt sắc bén, ông ta nhìn từ đầu xuống tới bụng của cô, khẽ cau mày: "Cô là Ngọc Minh mà Đình Quân thường hay nhắc tới đúng không?"

Thời Ngọc Minh bảo vệ mẹ cô ở phía sau, đứng thẳng người, nói: "Chào ông cụ Phong, tôi là Thời Ngọc Minh"

“Tôi biết cô” Giọng điệu của ông cụ Phong dịu lại: “Trông rất giống một đứa bé ngoan, mắt của thằng nhóc Đình Quân đó quả là nhìn người không tệ”

- --------------------