Nếu Trong Lòng Anh Có Em

Nếu Trong Lòng Anh Có Em - Chương 20




Suốt hai ngày trời Mộ Nhất Tuân không một lần xuất hiện ở phòng làm việc, lý do anh đưa ra cho Tăng Hảo là mình đã bị cảm.



Sở Doanh tỏ ra rất ngạc nhiên với chuyện này: “Xác suất xảy ra chuyện đó cực kỳ nhỏ, anh chưa thấy Mộ Nhất Tuân hắt xì bao giờ chứ đừng nói đến bị cảm? Tiểu Hảo Hảo, nói thật cho anh biết, em đã làm gì thầy Mộ rồi hả?”



Tăng Hảo: “Chuyện này có liên quan quái gì đến em?”



“Bác sĩ nói có một nguyên nhân dẫn đến chứng cảm mạo, đó là cảm xúc bị kích động, nói cách khác, hưng phấn quá độ cũng bị cảm.”



Tăng Hảo: “…”



Sở Doanh chớp chớp mắt nhìn cô.



“Có lẽ vì mưa suốt hai ngày nay, nhiệt độ không khí thay đổi đột ngột ấy mà.” Tăng Hảo phân tích đầy khách quan.



“Đến cả Mộ Nhất Tuân mà cũng bị cảm.” Sở Doanh lắc đầu cười tủm tỉm: “Không biết anh ấy có nhà không? Có được ai chăm sóc không?”



Tăng Hảo xoay bút, trong đầu hiện lên hình ảnh thầy Mộ đổ bệnh, cô đơn nằm bẹp giường, muốn uống nước cũng không có ai đưa nước cho.



“Ngày mai là thứ bảy, anh em mình đến thăm anh ấy nhé?”



“Đến nhà anh ấy à?” Tăng Hảo khá ngạc nhiên với đề nghị của Sở Doanh.



“Ừ, bây giờ anh ta đang ở trong căn hộ cao cấp trong hoa viên Lục La, môi trường bên đó rất trong lành, không khí sạch sẽ, phí bảo vệ tài sản cao ngất ngưởng, là khu nhà dành cho quý tộc độc thân điển hình.” Sở Doanh nói: “Em đến bao giờ chưa?”



Tăng Hảo lắc đầu: “Em có nghe nói nhưng chưa đến bao giờ.”



“Sáng mai chín giờ, chúng ta hẹn nhau ở dưới sân hoa viên Lục La, rồi cùng lên nhà thăm anh ta.”



“Cái này không hay lắm thì phải? Em chỉ là cấp dưới, không tiện qua nhà riêng của sếp, thêm nữa, chẳng may anh ấy cũng muốn được yên tĩnh nghỉ ngơi thì sao?”



“Ai đổ bệnh cũng đều trở nên yếu đuối, bất cả là đàn ông hay phụ nữ. Cho dù xưa nay Mộ Nhất Tuân luôn rất kiên cường khỏe mạnh thì đổ bệnh cũng chỉ có thể nằm bẹp giường mà thôi.” Sở Doanh xoa cằm: “Anh thực sự rất tò mò với bộ dạng đó của gã, Mộ Nhất Tuân bị bệnh… nghe cũng hay ho đấy, cảm giác có thể hành hạ.”



Tăng Hảo: “…”



Chín giờ sáng hôm sau, Tăng Hảo đi xe bus đến hoa viên Lục La, trong tay còn xách đồ đạc đã mua ở siêu thị hôm qua. Đợi hồi lâu mà không thấy bóng dáng Sở Doanh đâu, cô gọi điện thoại cho anh chàng thì bị báo tắt máy.



Cô ngồi trên bồn hoa, suy nghĩ không biết nên làm gì bây giờ. Hôm qua nhất thời bị che mờ mắt mới đồng ý cùng Sở Doanh đến thăm Mộ Nhất Tuân, thực ra cũng có một chút ý đồ riêng. Nhưng bây giờ đến tận đây rồi, càng nghĩ lại càng thấy không ổn, ngoài quan hệ công việc, cô và Mộ Nhất Tuân không thân không quen. Anh bị bệnh cũng không đến lượt Tăng Hảo tới chăm sóc.



Cô ngồi một mình trên bồn hoa rất lâu, mãi đến khi di động báo nhận được tin nhắn.



Người gửi là Mộ Nhất Tuân.



“Nhìn thấy cô qua cửa sổ, sao cô lại ở dưới sân nhà tôi?”



Tăng Hảo suy nghĩ một lát rồi trả lời: “Sở Doanh bảo tôi đi cùng anh ấy đến thăm anh nhưng bây giờ vẫn chưa thấy anh ấy đến.”



Nửa phút sau, Mộ Nhất Tuân trả lời: số 1602 tòa số 7.



Có tư cách đi vào, Tăng Hảo tìm thấy nhà của Mộ Nhất Tuân, nhấn nút 1602, cửa được mở ra rất nhanh, cùng với giọng nói trầm khàn của anh: “Đứng yên ở đó.”



Tăng Hảo đợi một lúc thì thấy Mộ Nhất Tuân đi ra từ thang máy, đón cô lên trên.



Anh mặc chiếc áo mặc nhà màu xám đậm và quần đồng màu, cả người sạch sẽ thơm mát, giống như một rặng tre đã được tu sửa đón gió hè.



“Thang máy ở đây có lúc cũng bị trục trặc.” Anh giải thích một cách đơn giản.



Tăng Hảo lập tức hiểu ra lý do tại sao anh lại đích thân xuống tận nơi đón cô, vì anh biết cô mắc chứng sợ hãi khi bị nhốt trong thang máy. Để tránh khả năng thang máy trục trặc, cô lại sợ hãi cuộn mình trong góc, anh liền quyết định đi cùng cô.



“Mộ Nhất Tuân, anh đã khỏe hơn chưa?” Tăng Hảo hỏi.



Mặt mũi Mộ Nhất Tuân có vẻ hốc hác, nhợt nhạt hơn bình thường, màu con ngươi nhạt hơn, không có sắc máu, hô hấp hơi nhanh.



“Cảm thôi, không phải bệnh nặng.” Nói xong, anh cúi xuống nhìn gói đồ trong tay cô: “Sao cô mang nhiều đồ đến thế?”



“Hôm qua tôi qua siêu thị mua cho anh vài thứ.”



Mộ Nhất Tuân không nói thêm, mà nghiêm túc nhìn cách ăn mặc của Tăng Hảo hôm nay. Cô mặc một chiếc áo khoác vải có mũ màu da cam, bên dưới là quần jean lửng xanh đậm, giày thể thao màu đỏ, đeo túi quai chéo màu xanh nhạt, đa dạng nhiều màu sắc. Ban nãy đứng bên cửa sổ uống nước, anh liếc mắt một cái cũng đã nhận ra cô.



“Cảm ơn.” Anh nói.



“Không có gì ạ. Bình thường anh rất chu đáo với tôi.” Tăng Hảo nói: “Anh bị bệnh, tôi đến thăm cũng là việc nên làm.”



Đến tầng 16, đi vào nhà của Mộ Nhất Tuân, Tăng Hảo cảm giác như có một luồng khí lạnh tấp vào mình, đến cả màu sắc nội thất cũng chỉ đơn giản là trắng và đen, đơn giản quá mức, đồ dùng cũng không có nhiều, khác hẳn so với tưởng tượng trước đó của cô. Cô cứ nghĩ Mộ Nhất Tuân sẽ bày trí căn phòng của mình đậm phong cách của một nghệ thuật gia, trên bức tường trắng phau sẽ là những nét vẽ ngoằn ngoèo, có thể xấu xí, cũng có thể quái dị đầy cảm hứng. Nhưng không có gì cả, nhà anh thoạt nhìn rất đơn điệu, như nơi ở của một chàng trai IT.



Mộ Nhất Tuân đưa cho cô một đôi dép đi trong nhà của nam màu đen. Tăng Hảo bèn xỏ vào, anh hạ tầm mắt nhìn chân cô, thoáng đăm chiêu.



“Anh đi nghỉ đi.” Tăng Hảo nói: “Tôi ngồi đây chờ Sở Doanh.”



Cô ngồi lên một chiếc ghế sau bàn dài rồi lấy di động gọi cho Sở Doanh, kết quả vẫn vậy, Sở Doanh cơ bản không bật máy.



“Chắc nó vẫn chưa dậy.” Mộ Nhất Tuân nói: “Ngày cuối tuần, chưa đến 1h chiều nó sẽ không dậy đâu. Đúng rồi, nó sẽ rất bực bội nếu bị gọi dậy, cô cẩn thận kẻo bị mắng oan.”



Tăng Hảo bực mình đặt di động xuống, không khỏi xấu hổ khi ở trong nhà cùng Mộ Nhất Tuân: “Anh có cần tôi giúp việc gì không? Tôi có thể làm giúp anh việc gì?”



“Không cần đâu.” Mộ Nhất Tuân trả lời ngắn gọn.



Tăng Hảo thấy hơi hối hận khi đến đây, tuy Mộ Nhất Tuân bị bệnh nhưng thoạt nhìn tinh thần có vẻ không tệ, một người có khả năng tự lo liệu siêu mạnh như anh cơ bản không cần cô làm giúp mình việc gì cả, hình ảnh “thầy Mộ đổ bệnh, cô đơn nằm bẹp giường, muốn uống nước cũng không có ai đưa nước cho” chỉ là ảo tưởng của cô mà thôi.



Thầy Mộ ngay cả khi bị bệnh cũng ung dung bình thản, hoàn toàn không ảnh hưởng đến phong thái của bản thân.



“Cô cứ ngồi đây là được.” Mộ Nhất Tuân nói thêm một câu rồi thuận tay mở túi ra xem những đồ Tăng Hảo mang đến, trong đó có đủ loại đồ ăn: đậu hũ non, dưa chuột muối, canh ăn liền, mì u đông, khoai lang, khoai tím, ô mai… thực sự là cô mua rất nhiều.



“Vậy tôi đi nấu cơm trưa cho anh nhé?” Tăng Hảo đề nghị.



“Không phải cô chỉ biết nấu ba món trứng thôi sao?” Mộ Nhất Tuân hỏi lại.



“Tôi biết nấu cả mì nữa, mì u đông tôi nấu chị Triệu Thiển ăn được hai bát đấy!”



Mộ Nhất Tuân đặt ô mai cô mua sang bên cạnh, khẽ nói: “Cũng được.”



“Đúng rồi, sao anh lại bị cảm? Sở Doanh nói anh vốn rất khỏe mà.”



“Dính nước mưa, nên đổ bệnh luôn.” Mộ Nhất Tuân giải thích: “Rất khỏe không có nghĩa là không bao giờ bị cảm, trước kia hồi còn đi thám hiểm, tôi lên cơn sốt cao ngay giữa rừng rậm, suýt nữa thì không tỉnh lại được.”



Tăng Hảo hoảng hốt: “Lúc ấy anh chỉ có một mình à?”



“Ừ.”



“Sau đó thì sao?”



“Chiến đấu bằng ý chí của mình. Sốt 40 độ, tự mình phải ngồi dậy, bỏ mì và cơm thịt vào trong cái nồi nhỏ mang bên mình, bắt mình phải ăn, ăn xong toát mồ hôi khắp người mới thấy khá hơn một chút, tìm nơi khô ráo đánh một giấc, hôm sau thì hạ sốt.” Mộ Nhất Tuân kể lại bằng giọng đều đều, cuối cùng anh mỉm cười: “Xem như số tôi may mắn.”



Tăng Hảo có cảm giác Mộ Nhất Tuân đúng là “thần tiên”, anh có thể thuật lại câu chuyện khiến người ta sởn gai ốc bằng giọng điệu bình thản như vậy.



Mộ Nhất Tuân quay lại nằm trên sofa, Tăng Hảo chán nản lật xem đống tạp chí và tập san của anh, xem được hai cuốn thì đã gần tới 11h, cô đứng dậy vào bếp nấu mì cho anh.



Bệ bếp nhà Mộ Nhất Tuân rất sạch sẽ, lớp đá cẩm thạch không một hạt bụi, đồ dùng trong nhà bếp sáng loáng, lấp lánh ánh bạch kim, các lọ gia vị được xếp gọn gàng trong tủ, trên đó ghi rõ lọ nào là muối, lọ nào là đường, lọ nào là dấm, lọ nào là bột thì là, xem qua là hiểu ngay.



Tăng Hảo đeo tạp dề lên rồi bắt đầu bận rộn.



Mộ Nhất Tuân nằm trên sofa, mu bàn tay đặt lên trán, lặng im nghe tiếng động vang lên trong nhà bếp, tiếng nước chảy khe khẽ, tiếng cô lắc ống tre, cắt thái, đóng mở nắp nồi vang lên lanh lảnh êm tai, anh lắng nghe một cách chăm chú rồi chậm rãi khép mắt lại.



Không ngờ anh lại cho một cô gái vào nhà mình, chiếm dụng nhà bếp của mình, nấu mì cho mình ăn.




Trước đây anh hoàn toàn không nghĩ đến cảnh tượng này.



Lúc Tăng Hảo bưng mì ra, Mộ Nhất Tuân đã ngồi dậy, xem phim tài liệu về tàu chiến trên biển của Mỹ qua chiếc TV rất rộng.



“Tôi nấu rất nhạt, anh ăn thử xem.” Tăng Hảo đưa đũa cho anh.



Anh nhận lấy rồi nói cảm ơn, sau đó gắp mì lên nếm thử.



“Thế nào?”



“Không tệ.” Mộ Nhất Tuân nói: “Nhưng mì hơi nhũn.”



“Mì nhũn dễ tiêu hóa hơn, anh đang bị bệnh, không thể ăn đồ quá cứng được.” Tăng Hảo đẩy đĩa thức ăn trước mặt mình sang: “Dưa chuột muối này giòn giòn, ăn rất thích, anh thử xem.”



“Trước kia cô từng chăm sóc bệnh nhân à?”



“Không.”



“Kể cả người con trai mà cô từng thích cũng không?” Giọng nói của Mộ Nhất Tuân có vẻ rất bình thản.



Tăng Hảo á một tiếng, biết anh đang nhắc tới Việt Tích Đình, cô bèn nói thật: “Không.”



“Hân hạnh quá, tôi là người đàn ông đầu tiên được cô chăm sóc.”



Tăng Hảo: “…” Cảm thấy trong câu nói đó của thầy Mộ có chút gì hơi lạ, không biết đáp lại thế nào, suy nghĩ một lát rồi cúi xuống ăn mì.



Lúc cô cúi đầu, từ góc độ của anh vừa vặn trông thấy chóp mũi hơi hếch lên của Tăng Hảo, nhỏ nhắn xinh xắn, dịu dàng đáng yêu. Nước da cô rất trắng, trong luồng khí nóng của nước luộc mì, lớp lông tơ nhạt màu nở ra như quả đào vậy, mặt cô ửng hồng, hàng mi dưới hơi dài, tất thảy đều rất sống động.



“Cô đã ăn đào mật Hồ Nam bao giờ chưa?” Anh chợt hỏi.



“Là cái gì vậy?”



Anh không trả lời, chỉ có khóe môi hơi cong lên một chút.



Tăng Hảo rất ngây thơ, thấy anh không nói nên cũng không hỏi nữa.



Ăn mì xong, Tăng Hảo bưng bát vào nhà bếp, Mộ Nhất Tuân nói: “Không cần rửa, buổi tối có người dọn vệ sinh đến làm.”



Lúc Tăng Hảo đi ra, Mộ Nhất Tuân chỉ vào bàn chơi khúc côn cầu ở góc phòng khách: “Có muốn chơi mấy ván không?”




“Đó là bàn khúc côn cầu đúng không? Tôi chưa chơi bao giờ.” Tăng Hảo rất thích thú.



Mộ Nhất Tuân đứng dậy vỗ vai cô, cất giọng trầm khàn: “Để tôi dạy cô, đơn giản lắm.”



Họ cùng bước vào bàn chơi khúc côn cầu. Mộ Nhất Tuân rõ ràng là một tay chơi lão luyện, chơi rất thành thạo, dùng lực vừa đủ, một phát trúng ngay. Còn Tăng Hảo tuy mới chơi lần đầu nhưng khả năng lĩnh hội trên phương diện này cũng không chậm chạp. Dưới sự dạy dỗ của Mộ Nhất Tuân, cô chơi ngày càng điêu luyện.



Nhưng vẫn không thắng được anh, Mộ Nhất Tuân chơi rất hay, phản ứng mau lẹ, ra tay liên tục, lực vừa phải, đường bóng đẹp mắt, tiến thẳng vào mục tiêu, hướng đi chuẩn xác, bách phát bách trúng.



Chơi năm ván thì Tăng Hảo thua cả năm. Cô thấy hơi nản lòng nhưng ngày càng tỏ ra nghiêm túc, coi Mộ Nhất Tuân như kẻ địch thực sự trên chiến trường. Cô hơi chau mày, chuyển vị trí khác, nhắm trúng vào vị trí của Mộ Nhất Tuân, thấy vẻ hiếu thắng đó của Tăng Hảo, Mộ Nhất Tuân cũng nhường cho cô, đánh hai lượt đều được 7 điểm. Tăng Hảo ngày càng giỏi giang, cuối cùng thắng được một ván, cười sung sướng vô chừng.



“Anh không nhường tôi đấy chứ?” Cô hỏi lại.



“Không.” Mộ Nhất Tuân khen cô: “Là người mới chơi nhưng thực lực của cô rất tốt, có thể thắng được cao thủ khúc côn cầu top ba trong dân gian.”



“Cao thủ khúc côn cầu top ba trong dân gian?”



“Chính là tôi.”



“…”



“Đúng rồi.” Tăng Hảo lại hỏi: “Tư thế ban nãy của anh như thế nào vậy, chính là lúc đánh bóng lại rất nhanh ấy?”



Mộ Nhất Tuân nghĩ ngợi rồi vòng qua bàn đi tới đứng sau lưng cô, đặt tay lên bàn tay đang cầm miếng chắn bóng của Tăng Hảo, hơi nghiêng người: “Đầu tiên phải đứng thế này, chuyển động cổ tay, đẩy nhẹ bằng mu bàn tay…”



Lúc hướng dẫn, anh gần như áp sát vào người Tăng Hảo, cô có thể ngửi thấy hương thơm trên người anh, một thứ hương thơm rất tao nhã, hình như là mùi thơm nhẹ nhàng của loại dầu gội đầu nào đó. Lòng bàn tay anh rất ấm, nhiệt độ cơ thể truyền qua lớp quần áo mỏng tới cơ thể cô.



Thực ra tư thế thân mật này có hơi đường đột nhưng anh tỏ ra rất nghiêm túc, động tác tự nhiên, biến sự thân mật đường đột của cả hai thành sự chỉ đạo của mình. Tuy trái tim cô đang đập rất nhanh nhưng lại không thấy xấu hổ.



“Hiểu chưa?” Giọng nói của anh vang lên trên đỉnh đầu cô, giọng nói rất có cảm giác chân thực.



“Ừm, để tôi thử một lần.” Tăng Hảo nói.



Anh bỏ tay cô ra để cô tự thử một lần, hiệu quả không tốt lắm.



“Còn phải luyện tập nhiều nữa.” Anh lại đi tới cầm tay cô, bắt đầu dạy bảo nghiêm túc: “Đừng dùng quá nhiều lực ở cổ tay, nhẹ nhàng, đẩy không mất lực.”



Lúc đang nói, bỗng nhiên Tăng Hảo trợn to mắt.



Cô bị rụng một sợi lông mi vào mắt mình, thấy hơi đau liền giơ tay trái lên dụi mắt, thì đúng lúc bị tay trái của anh ngăn lại: “Chưa rửa tay không được dụi mắt.”



“Ngứa lắm.”



“Khoan đã.” Anh ghé sát vào mặt cô, đôi mắt đen láy trong veo nhìn thẳng vào đồng tử của cô, kiểm tra qua một lượt nhanh chóng phát hiện ra mục tiêu: “À, ở đây, một sợi lông rất dài.”



Nói xong, anh cúi xuống, cánh môi nhỏ nhắn thanh tao áp sát vào mắt cô, sau đó thổi một cái vào mắt cô, sợi lông mi đó liền bị thổi ra ngoài.



Tăng Hảo ngẩn người.



Anh nhẹ nhàng nâng mặt cô lên, chăm chú nhìn vào mắt cô một cách nghiêm túc.



“Mắt hơi sưng và có chút máu, tôi đưa cho cô một lọ thuốc mới để nhỏ vào đó hai giọt, rồi chớp chớp mắt là xong.” Mộ Nhất Tuân đi lấy thuốc nhỏ mắt, nói rất tự nhiên: “Trước kia Mộ Diễn từng gặp một bệnh nhân, lông mi của anh ta rất cứng, cuối cùng làm thủng cả giác mạc của mắt, nhiễm trùng mất một thời gian dài. Vì thế không được coi thường.”



Tăng Hảo không nghe thấy gì khác, trong đầu vang vọng một tiếng nói: Mộ Nhất Tuân vừa thổi mắt giúp cô, đây là sự thật hay chỉ là ảo giác của cô?



“Thuốc nhỏ mắt!” Anh đưa tới.



Tăng Hảo nhận lấy nhưng thoáng chần chừ, vì cô còn mải nghĩ xem sự việc ban nãy có thật hay không.



“Sao thế?” Mộ Nhất Tuân thấy cô mãi không có phản ứng gì bèn hỏi.



Tăng Hảo lắc đầu: “Không sao.”



Góc tác giả: Chương này, thầy Mộ “trêu ghẹo” ai đó?



1. Nhìn trộm bàn chân tròn trĩnh của Hảo Hảo?



2. Ăn mì nấu quá chín của Hảo Hảo?



3. Sờ bàn tay mịn màng của Hảo Hảo?



4. Thổi mắt thay lời tán tỉnh?



5. So sánh Hảo Hảo với quả mật đào Hồ Nam, thật quá đáng…



Thầy Mộ, lòng tự trọng của thầy rơi mất rồi, mọi người sẽ không nhặt lên cho thầy đâu.



Thầy Mộ bình thản: Tất cả những việc tôi làm đều rất hợp lý, phù hợp với thân phận “đại sư” của tôi.



Phải tốn bao nhiêu sức lực để tự kiềm chế mới không lôi xềnh xệch Hảo Hảo vào phòng mình, khóa cửa rồi quẳng lên giường phán tử hình!!