Nếu Trong Lòng Anh Có Em

Nếu Trong Lòng Anh Có Em - Chương 15




Câu nói của Hạ Nại cắm rễ sâu trong lòng Tăng Hảo, cô đã quen Hạ Nại được ba năm, hiểu rõ Hạ Nại là một cô gái có dung mạo xinh đẹp, khí chất trang nhã, tính tình hơi nhút nhát nhưng nội tâm lại rất cố chấp. Trong ba năm nay, số người theo đuổi Hạ Nại không ngừng tăng lên, trong đó có cả những anh chàng con nhà giàu đời thứ hai rất có điều kiện, Hạ Nại đều từ chối thẳng thừng.

Hạ Nại rất tin vào duyên phận, cô tin “chân mệnh thiên tử” của mình đang chờ mình ở một nơi nào đó. Nếu gặp được nhau trong biển người mênh mông, cô sẽ nhận ra người đó chỉ trong một liếc mắt, người đó sẽ tạo cho cô một cảm giác mãnh liệt, ngay lập tức lọt vào trái tim cô, khiến cô nhanh chóng ngả mũ đầu hàng.

“Tình yêu là khi nhìn thấy người đó, tiềm thức sẽ báo ngay cho tớ: Hạ Nại, chính là anh ấy!”

Hạ Nại đã từng nói như vậy.

“Anh ấy là một người đàn ông cao ráo, điển trai, có thực lực, chinh phục tớ chỉ bằng một ánh nhìn, làm cho tớ cam tâm tình nguyện thuộc về anh ấy!”

Tăng Hảo từng rất tò mò, không biết “tình yêu” của một đại mỹ nhân như Hạ Nại cuối cùng ở nơi đâu, bây giờ Hạ Nại nói thật lòng mình rằng cô ấy đã tìm thấy người đàn ông là “mục tiêu đã định” đó, cô ấy muốn trở thành người phụ nữ của Mộ Nhất Tuân, thế nhưng Tăng Hảo không sao vui mừng cho được.

Hạ Nại đã nói là làm, cô ấy chuẩn bị cho bản thân một bộ kế hoạch. Hiểu được Mộ Nhất Tuân là tuýp đàn ông kiêu ngạo, lãnh đạm, Hạ Nại biết đối phó với người đàn ông như thế không nên quá chủ động tấn công, mà đi bước nào phải chắc chắn bước đó. Vì thế, một tuần cô ghé phòng làm việc của anh một lần, dùng thái độ ngưỡng mộ của một người học trò khiêm nhường và cẩn thận thỉnh giáo thầy về các vấn đề trong nghệ thuật.

Lúc này đây, Mộ Nhất Tuân đang bàn luận với cô về thực trạng tranh Trung Quốc, giọng nói anh trầm ấm, giàu từ tính, nghe anh nói là một thứ hưởng thụ, như được nghe thấy tiếng gió nhẹ thổi qua rặng tre trong ngày hè, bên tai vang lên tiếng của thiên nhiên, khe khẽ, xào xạc.

“Có lẽ trọng tâm trong tranh Trung Quốc là sự sáng tạo.”

“Chúng ta có thể mất đến vài tháng mới có thể mô phỏng theo tác phẩm của John Moses Browning, học tập thứ tự màu sắc và kỹ xảo trong tranh của ông, đó chỉ là học theo; nhưng chúng ta không thể rơi vào ngôn ngữ của các bức tranh sơn dầu đạt tới đỉnh cao của các họa sĩ bậc thầy phương Tây, nếu đánh mất chính bản thân, thì trên một phương diện nào đó, sự bắt chước cũng giống như một đứa trẻ học vẹt vậy.”

“Sáng tạo ra thứ ngôn ngữ tranh vẽ thuộc về riêng mình mới là quan trọng nhất, cái chúng ta cần chính là một thứ ngôn ngữ tranh vẽ, cho dù đến tận viện bảo tàng Louvre cũng không tìm được người ủng hộ, nhưng phải hoàn toàn là của mình.”



Vừa nói, Mộ Nhất Tuân vừa cầm bút bi nước vẽ phác lên giấy trắng.

Đứng bên cạnh, Hạ Nại không kiềm chế được mà đưa mắt nhìn gương mặt trông nghiêng hoàn hảo như thần tiên của anh, nhất thời mất tập trung.

“Đúng không?”

“À, ờ, đúng ạ.” Hạ Nại định thần lại, tầm mắt dừng trên bức phác họa của Mộ Nhất Tuân, cúi xuống xem chăm chú.

Cô mặc một chiếc váy liền ba lỗ, lúc cúi xuống, quai váy bên vai phải bất giác rớt xuống, thấp thoáng lộ ra dây áo con bên trong, vẻ phong tình trong trắng thanh khiết toát ra từ cơ thể cô, nhưng bản thân Hạ Nại lại không phát hiện ra.

Mộ Nhất Tuân cụp mắt lại, bàn tay cầm bút thoáng khựng lại, giọng nói hơi trầm nhưng rất tự nhiên: “Cô chỉnh lại quần áo của mình đi.”

Hạ Nại ngẩn ra rồi lập tức cúi xuống, phát hiện “cảnh xuân” trên ngực mình đang lộ rõ, hai má cô liền đỏ bừng, nói xin lỗi rồi quay đi chỉnh lại quần áo, tim đập nhanh như sắp chui tọt ra khỏi miệng.

Khi chứng kiến cảnh tượng này ở phòng sát vách, cảm giác lúc đó của Tăng Hảo không sao diễn tả bằng lời.

Dù có ngốc đến đâu Tăng Hảo cũng biết mình đang khó chịu, tuy cô không có tư cách để buồn, nhưng lại không cách nào khống chế được tâm trạng đó đang lan rộng.

Sau khi Hạ Nại ra về, Mộ Nhất Tuân gọi Tăng Hảo vào phòng.

Lúc Tăng Hảo đi vào, cô thấy anh đang lên mạng.

“Anh giao việc gì ạ?”

“Không.” Mộ Nhất Tuân nói: “Cô qua đây.”

Tăng Hảo tiến lại gần anh, cúi xuống thì thấy trên màn hình laptop là trang weibo cá nhân của anh. Kể từ ngày anh đưa mật khẩu cho cô, trao quyền cho cô chăm lo trang weibo của anh, tổng cộng cô đã đăng 3 bài viết, mỗi bài đều kèm theo một tấm ảnh của anh, khu vực bình luận bên dưới gần như đã nổ tung.

“Tăng Hảo, ảnh này là cô chụp à?”

Tăng Hảo hơi khó mở lời nhưng cuối cùng vẫn thật thà thừa nhận: “Vâng, anh ít xuất hiện công khai trước công chúng nên nhất định các fan sẽ rất quan tâm đến tình trạng gần đây của anh, đăng ảnh cho họ xem, họ sẽ rất vui, vô hình trung cũng có thể kéo gần khoảng cách giữa anh và họ.”

Thực ra điều quan trọng là Mộ Nhất Tuân đẹp trai vô địch, tuyệt vời vô đối, tùy tiện chụp một bức cũng ngang ngửa với trang bìa tạp chí, một mĩ nam sẵn có như thế không dùng cũng phí.

“Những câu này cũng là sau khi nghĩ kỹ cô mới viết sao?” Tầm mắt của Mộ Nhất Tuân dừng lại trên một bài viết trên weibo.

Bài viết này như thế này:

Nhiều lúc, trong khi sáng tác tôi cũng cảm thấy đơn độc nhưng nghĩ đến sự ủng hộ của các bạn, tôi cảm thấy mình không chỉ có một mình. Các bạn là nguồn sức mạnh lớn ủng hộ tôi, các bạn là dòng chảy linh cảm của tôi, tôi rất biết ơn các bạn. PS: Ngày nào cũng phải nói từ “yêu”, hôm nay cũng vậy, tôi yêu các bạn.

“Có vấn đề gì ạ?” Tăng Hảo cảm thấy mình viết thực sự rất hay, rất chân thành, còn có cả lời cảm ơn sự yêu quý của mọi người.

Mộ Nhất Tuân gõ bàn phím để con trỏ chạy xuống dưới, nói mà sắc mặt không hề thay đổi, “Xưa nay, tôi không phải một người thích bợ đỡ tình cảm.”

Tăng Hảo: “…”

“Cả cái này nữa.”

Tăng Hảo ghé sát lại để xem.

Đó là một bức ảnh chụp bữa trưa của Mộ Nhất Tuân, món cá tuyết nấu với đậu hũ do chính tay anh làm, bên dưới viết: “Đây là bữa trưa của hôm nay, là do chính tay tôi làm, rất thơm ngon nhé, các bạn có muốn ăn không nào?” thêm một icon mặt cười.

“Cái này… Đáng yêu mà.” Tăng Hảo nói: “Bây giờ những người đàn ông biết nấu cơm rất được hoan nghênh, vả lại bây giờ ai mà chả thích người hay ăn, như vậy có thể tăng thêm ấn tượng tốt mà.”

“…” Lần này đến lượt Mộ Nhất Tuân hết chỗ nói nổi, anh rõ ràng không hiểu mình thì có liên quan gì đến những người hay ăn?

“Hay là anh không thích như vậy?” Tăng Hảo nói: “Tôi thấy trên weibo của anh chỉ có một vài bài viết kiểu nghị luận, hoặc đăng lại các tác phẩm của các họa sĩ nước ngoài, tuy những thứ đó rất tốt nhưng đại đa số người xem không thể hiểu được, lâu dần, họ sẽ cảm thấy anh ở một nơi cách họ quá xa, dường như anh là người vừa cao quý lại vừa kiêu ngạo. Ngược lại với Thư Phi Nhiên, anh xem trên weibo của anh ta đều là những thứ rất thú vị, ảnh chụp chung với fan, quà tặng của fan, nhật ký tâm trạng khi anh ta đi du lịch, ảnh chụp mình nằm cùng với mèo, thậm chí có cả ảnh sexy anh ta mặc áo choàng tắm ngồi uống rượu. Đây mới là những thứ mọi người muốn xem, vì thế weibo của anh ấy mới tấp nập người qua kẻ lại như vậy.”

“Thư Phi Nhiên?” Mộ Nhất Tuân thoáng chau mày: “Tại sao lại lấy tôi so sánh với gã đó? Gã đó làm gì thì tôi phải làm theo à?”

Tăng Hảo ý thức được sự khó chịu trong giọng nói của anh, cô lập tức đổi hướng: “Không phải nói anh học theo anh ta mà chỉ tham khảo mà thôi, tham khảo thôi. Thực ra không chỉ có mình anh ta, đại đa số các ‘sao’ bây giờ đều như vậy, weibo là thứ thuộc về cá nhân, không cần phải viết lên đó những thứ quá nghiêm túc, nói về một số việc thú vị trong cuộc sống của mình, chụp một vài bức ảnh hoạt động thường nhật, fan sẽ rất thích.”

“Cô thấy Thư Phi Nhiên tốt lắm à?” Mộ Nhất Tuân nhảy vọt sang quan điểm của cô, hỏi thẳng.

“Anh ta cũng có tài, các tác phẩm cá nhân rất đặc sắc và rõ nét.” Sau sự việc lần trước, Tăng Hảo đã ngoan ngoãn rồi.

“Thế à?” Mộ Nhất Tuân cúi đầu, ngón tay khẽ lăn con chuột, nét mặt thản nhiên: “Gã đó có tài hơn tôi chăng?”

Tăng Hảo sững người, không ngờ Mộ Nhất Tuân lại so đo vấn đề ai có tài hơn ai, lại còn hỏi cô với vẻ nghiêm túc.

“Hửm? Sao lại không dám nói?” Âm tiết cuối vút cao, ánh mắt nhìn thẳng lên mặt cô.