Nếu Tình Yêu Trở Thành Niềm Đau

Nếu Tình Yêu Trở Thành Niềm Đau - Chương 15: Ân oán thị phi




Bạch Khôn Nguyên khom lưng nhặt chìa khóa đưa cho Linh Tố.



Linh Tố không đón lấy, “Anh không nên ở đây.”



Bạch Khôn Nguyên không nói gì.



“Anh nên ở nhà cùng bà Bạch vượt qua cửa nạn này.”



Bạch Khôn Nguyên nói: “Họ hàng trong nhà đều đến đủ, thi nhau an ủi động viên cô ấy. Chẳng qua là vì, nếu chẳng may bọn trẻ gặp bất trắc gì, gia sản phải chia lại từ đầu.”



Người có tiền phiền phức thế đó, Linh Tố giật lấy chìa khóa mở cửa.



Cô không muốn mời anh ta vào nhà: “Đó là chuyện của gia đình anh.”



Bạch Khôn Nguyên chán nản nói: “Một ngụm trà nóng cũng không được sao?”



“Nhà tôi không có trà!”



“Nước lọc cũng được.”



“Bạch tiên sinh, anh không hiểu ý tôi sao, nhà tôi không hoan nghênh anh.”



Bạch Khôn Nguyên có hơi kinh ngạc. Năm xưa ly biệt quá vội vàng, anh chưa có cơ hội nghe những lời tuyệt tình tàn khốc của cô gái này. Đương nhiên anh không ngây thơ đến mức cho rằng khoảng thời gian sáu năm đã đóng băng, cô gái này vẫn yêu anh như trước, chỉ cần anh mở lời là sẽ bị gục ngã. Nhưng trước khi nhìn tận mắt nghe tận tai, trong lòng anh vẫn có chút không chịu thỏa hiệp.



Nàng thiếu nữ thanh thoát hóm hỉnh hôm nào đã trở thành một cô nhân viên tháo vát giỏi giang, ánh mắt sắc bén, ngôn từ thẳng thắn.



Cô chán ghét anh.



Vậy cũng tốt, dù sao vẫn có chút an ủi, vẫn còn chút tình ý. Bởi người ta chẳng hơi đâu mà căm hận một người xa lạ cả.



Hàng xóm hình như nghe thấy động tĩnh bên ngoài, hơi hé cửa ra. Linh Tố sợ cứ đứng ngoài một hồi, chắc danh dự của cô sẽ tan thành mây khói, vì thế đành phải thỏa hiệp, lôi Bạch Khôn Nguyên vào trong nhà.



Căn hộ nhỏ gồm hai phòng một sảnh, chủ nhà khóa một phòng, Linh Tố sống ở căn phòng nhỏ hơn. Trong phòng khách chỉ có một bộ sô pha cũ kĩ và một chiếc ti vi mười bốn inch lâu đời, loa là do Linh Tố mua.



Linh Tố không có ý định mời Bạch Khôn Nguyên ngồi. Cô đặt túi xách xuống, bước vào phòng thay quần áo, đóng sầm cửa lại.



Bạch Khôn Nguyên giật nảy mình, quên cả ngượng ngùng.



Khoảnh khắc đó dường như anh được quay về mấy năm trước, cũng trong một căn hộ cũ nát, dưới ánh đèn vàng vọt, nàng thiếu nữ đã băng bó vết thương cho anh.



Lúc đó anh biết trái tim cô đã rung động, vì thế anh vô cùng tự tin đứng nhìn con mồi từ từ rơi vào lưới. Nàng thiếu nữ xinh đẹp, thuần khiết, lương thiện như vậy, anh hi vọng biết bao có thể giữ cô bên cạnh mình mãi mãi.



Linh Tố thay quần áo xong bước ra, nhìn anh một cái, hỏi: “Sao còn chưa đi?”



Bạch Khôn Nguyên mặt dày nói: “Anh chỉ xin một cốc nước thôi.”



Linh Tố không có cách nào khác, đành rót nước vào cốc giấy, đặt trước mặt anh ta.



“Uống xong thì về đi. Tôi còn phải nghỉ ngơi.”



Bạch Khôn Nguyên trầm ngâm thưởng thức, như thể chất lỏng trong cốc là rượu không bằng.



Linh Tố mở ti vi, phải tạo ra một chút âm thanh, nếu không cô sẽ phát điên mất.



Hồi lâu sau, Bạch Khôn Nguyên uống hết cốc nước, cùng cô xem đoạn quảng cáo hướng dẫn cách giảm cân vô vị, sau đó anh ta nói: “Thằng anh tên Hạo Cần, thằng em tên Hạo Miễn, đặt tên như thế vì hi vọng bọn nó sẽ chăm chỉ cần mẫn, sau này trở thành người giỏi giang.”



Linh Tố vẫn ngồi im như tượng.



“Sinh ngày hai mươi sáu tháng tám, lúc mới sinh trông như hai con khỉ nhỏ không có lông. Lớn hơn một chút thì mặt tròn xoe, hơi tí là ngáp, nhìn thấy người quen thì cười. Anh phải mất một khoảng thời gian mới thích ứng được với thân phận mới của mình, dù đã thuê bảo mẫu, nhưng nửa đêm vẫn hay thức dậy bón sữa thay bỉm cho chúng.”



Linh Tố vẫn không nói gì.



“Thằng anh thông minh hơn một chút, chín tháng đã biết nói, tí tuổi đầu đã có chủ kiến riêng. Thằng em thì ngây ngô đáng yêu, ai nhìn cũng yêu. Lúc một tuổi rưỡi, hai đứa đều bị bệnh mẩn ngứa, phải nằm viện hai tuần, anh gần như coi phòng bệnh là văn phòng của mình vậy. Lớn hơn chút, anh dạy chúng viết chữ đếm số, hôm chúng tròn bốn tuổi, anh đưa đến Disneyland. Anh thầm nghĩ, sau này sẽ để Hạo Cần kế nghiệp, còn Hạo Miễn, cứ để nó học một nghề nào đó, có thể sống tự lập vui vẻ là được rồi…”



Bọn trẻ đúng là được lớn lên trong nhung lụa vàng son.



Bạch Khôn Nguyên chậm rãi cúi đầu xuống. Đàn ông đổ máu chứ không đổ lệ, ni ra những lời đó đã là cực hạn của anh rồi.



Tại sao anh ta chạy cả quãng đường xa xôi đến đây than khổ, Linh Tố không muốn đi sâu tìm hiểu làm gì. May mà anh ta chưa nói những lời khốn khiếp như chuyện buồn bảy năm trước khiến tâm hồn khô héo, mất khả năng giao tiếp với người khác.



Dù sao Bạch Khôn Nguyên là người rất giỏi ăn nói.



Linh Tố điềm đạm nói: “Anh về đi.”



Bạch Khôn Nguyên nhìn cô lần cuối, rồi đứng lên!



Đi ra đến cửa, đột nhiên anh ta quay lại hỏi: “Em có hận anh không?”



Linh Tố hơi sững người, sau đó khẽ lắc đầu.



“Để hận một người cần hao tổn rất nhiều khí lực, tôi hận anh chẳng có lợi gì cả, sao phải khổ thế? Không, tôi không hận anh, tôi thương hại anh.”



Một nhân vật đình đám trên thương trường, chỉ cần giẫm chân là khiến người khác phải run rẩy, không ngờ vào lúc bơ vơ lại không tìm được một người để tâm sự, phải tìm đến người con gái anh ta từng làm tổn thương sáu năm về trước, hỏi cô có hận anh không.



Làm sao Linh Tố có thể không thương hại anh ta chứ?



Bạch Khôn Nguyên cơ hồ cũng hiểu ra, mỉm cười chua xót, quay lưng bỏ đi.



Linh Tố đóng cửa lại.



Cô đã nhìn thấy nếp nhăn mờ mờ ở đuôi mắt anh ta, sống lưng hơi còng, hai vai trĩu xuống, dường như anh ta đã già đi mười tuổi chỉ trong một đêm.



Linh Tố ngồi bệt xuống sô pha, ôm mặt, hồi lâu không thể nói lên lời.



Ngày tháng đã qua giống như cơn gió vi vút ngoài cửa sổ, thế sự vần xoay, bãi bể nương dâu, cô cảm thấy mình như được quay trở lại sau khi đã tái sinh chín kiếp.



Hôm sau kí hợp đồng với khách hàng, cò kè giá cả đến khô lưỡi cháy họng, cuối cùng đại công cáo thành, buổi chiều cô phải đưa khách hàng lên núi thắp hương.



Người thành phố thường không dai sức, mới trèo được nửa quãng đường đã thở không ra hơi rồi.



Cố Nguyên Trác quan sát cô, rồi nói: “Tiểu Thẩm, sắc mặt em tệ quá, hay em về nghỉ trước đi.”



Linh Tố lắc đầu: “Không sao, sắp đến nơi rồi.”



Trong lúc nói cô sơ ý không nhìn dưới chân, chẳng may vấp phải một cục đá, ngã nhào.





Cố Nguyên Trác vội đỡ cô dậy, Linh Tố bỗng kêu đau, bị trẹo mắt cá chân rồi.



Linh Tố đổ mồ hôi trán: “Giám đốc, anh lo tiếp khách đi, em bám thanh vịn tự xuống được rồi.”



Cố Nguyên Trác quát khẽ: “Đùa kiểu gì vậy?”



Anh dặn Tiểu Trần tiếp đãi khách, rồi cõng Linh Tố xuống núi, không cho cô có cơ hội từ chối. Linh Tố đỏ bừng mặt, nhưng lại không có gan cự tuyệt, chỉ biết cảm ơn trong im lặng.



Cố Nguyên Trác lái xe đưa cô đến bệnh viện. Sau khi chụp Xquang, biết không có gì đáng ngại, anh mới yên tâm hẳn. Anh cho Linh Tố nghỉ một tuần liền, dặn dò đủ kiểu xong mới ra về.



Cô y tá cười nói: “Bạn trai em tâm lý thật.”



Linh Tố giật mình, vội nói: “Không đâu ạ, giám đốc của em đấy.”



Nghe thế cô y tá nheo mắt nói: “Giám đốc à? Vậy càng tốt chứ sao!”



Linh Tố dở khóc dở cười. Thật là càng nói càng oan.



Linh Tố không tiện đi lại, ai cần thì phải đích thân đến tìm cô. Căn hộ nhỏ bỗng nhiên tấp nập người ra vào.



Đoàn Giác gặm xong một trái lê, nói: “Có chuyện này thú vị lắm.”



Linh Tố và Phùng Hiểu Nhiễm đều dỏng tai lên nghe.



“Vụ án bắt cóc ấy mà, áo của đứa bé được tìm thấy trước mộ của cô nó. Điều này đã kì quái lắm rồi, nhưng thái độ của mẹ nó còn kì quái hơn. Bà Bạch hay tin thì mặt mày trắng bệch, chỉ nói ‘Tại sao không đến tìm tôi?’ rồi lăn đùng ngất xỉu.”



Phùng Hiểu Nhiễm nói: “Người phụ nữ này trước đây có xích mích gì với em chồng sao?”



Đoàn Giác nói: “Lúc cô ta gả cho Bạch Khôn Nguyên, người em chồng đã mất hơn ba năm rồi.”



“Thật quái lạ. Linh Tố, cậu quen bọn họ đúng không, cậu nghĩ thế nào? Linh Tố?”



Linh Tố bị bạn lắc mấy cái, chợt bừng tỉnh quay sang hỏi, “Cái gì cơ?”



“Tâm hồn treo ngược cành cây rồi à? Đang hỏi cậu nghĩ thế nào về chuyện này?”



Linh Tố cười khan: “Mình thì nghĩ được gì chứ, mình đâu thân thiết gì với họ.”



“Không phải cậu từng quen bọn họ sao?”



“Người ta vẫn nói biết người biết mặt nhưng không biết lòng mà.”



Đoàn Giác gật đầu: “Nhìn là biết bà Bạch không phải người dễ đối phó. Lúc nào cũng ra vẻ cao quý hơn người, không coi thiên hạ ra gì.”



Phùng Hiểu Nhiễm cũng nói: “Cặp vợ chồng này kì quái thật đó.”



Sau khi bọn họ ra về, Linh Tố ngồi đờ đẫn hồi lâu. Một đoạn hồi ức chôn giấu nơi sâu thẳm đột nhiên trào ra.



Cô nhớ bà Bạch, mẹ của Lâm Lang, đã từng nói với cô, không uống thuốc, cháu cũng đừng uống, thuốc có vấn đề. Lúc đó toàn bộ tâm tư cô dành cả cho Bạch Khôn Nguyên, nên chẳng hề lưu ý đến dấu vết rõ ràng đó. Mặc dù bà Bạch thần trí hỗn loạn, nhận sai người, nhớ nhầm chuyện, nhưng riêng đối với việc uống thuốc lại cố chấp kiên định vô cùng. Đương nhiên không phải ngẫu nhiên mà thế.



Cô không hiểu con người Đồng Bội Hoa, hoặc có thể nói, cô không dám dùng cách nghĩ xấu xa nhất để đánh giá cô ta. Nhưng Đồng Bội Hoa là chị họ của Lâm Lang, một tay lo liệu, chăm sóc cho bà Bạch, nếu như nói đến giở trò thì còn ai có điều kiện thuận tiện hơn cô ta được?



Đang mải nghĩ ngợi lung tung thì Hoa Thanh gõ cửa.



Vừa bước vào nhà, Hoa Thanh đã lớn tiếng càu nhàu: “Sao ám khí khắp phòng thế này, Linh Tố cậu sao thế?”



Nói đoạn cậu ta tự ý thi triển pháp thuật, chạy quanh căn phòng, vừa niệm chú vừa phẩy nước. Linh Tố đứng nhìn mà lòng lo ngay ngáy, chỉ sợ cậu ta sơ ý làm hỏng hết đồ đạc trong nhà.



Làm phép xong, Hoa Thanh ăn hết chỗ lê còn thừa, rồi mới phủi mông đi mất.



Linh Tố thở phào một hơi. Nhưng chưa đầy nửa tiếng sau, tiếng chuông cửa lại vang lên, người đến lần này là Tiêu Phong.



Linh Tố nhìn thấy anh ta thì nổi trận lôi đình, “Anh! Chính anh! Có phải anh đã lén lút giở trò sau lưng tôi, khiến tôi liên tục gặp xui xẻo?”



Tiêu Phong làm như không nghe thấy, đưa mắt đảo quanh bốn phía, tặc lưỡi khen: “Ai quét dọn mà sạch sẽ thế này?”



Linh Tố ném gối ôm về phía anh ta.



Tiêu Phong bắt gọn, cười nói: “Bộ dạng thục nữ trước mặt mọi người của em đâu rồi?”



Linh Tố ủ rũ: “Anh cứ tha hồ trù ếm tôi đi. Cho dù trời đất xoay chuyển, mùa đông sấm chớp ầm ầm, mùa hạ bão tuyết triền miên, thì tôi cũng không đi gặp ông bác của anh đâu.”



Tiêu Phong nói: “Anh đến là vì chuyện khác. Dì Dương nhìn thấy gần đây em có một kiếp nạn.”



Linh Tố giơ cái chân bị thương lên hỏi: “Đây à?”



“Nếu chỉ đơn giản thế này thì đã tốt.”



“Nghiêm trọng đến mức nào?”



“Chỉ cần sơ sẩy một chút, sẽ dẫn đến họa đổ máu.”



Linh Tố lẩm bẩm nói: “Bây giờ đi mua bảo hiểm, không biết có hiệu lực pháp lý không?”



Tiêu Phong cười, rồi cắn rách đầu ngón tay, vẽ một bùa chú. Linh Tố nắm bùa chú trong tay, siết nhẹ, bùa chú lập tức ẩn vào trong người.



Tiêu Phong dặn cô: “Phải đề cao cảnh giác, có chuyện gì phải gọi anh.”



Linh Tố nhắc lại: “Tôi sẽ không vì chuyện này mà đi gặp bác anh đâu.”



Tiêu Phong mỉm cười vui vẻ, cho thấy hành động lúc này của anh hoàn toàn vô tư, không có động cơ nào khác.



Anh ta có khí chất hơn người, dù là cử chỉ nhỏ nhất cũng toát lên sự ung dung nho nhã, tiêu sái khoáng đạt. Xung quanh anh ta dường như có một bức tường thép vô hình bao bọc, đao súng bất nhập, đầu đội trời chân đạp đất, thanh thoát tuấn tú, đúng là khắc tinh của các cô thiếu nữ. Nếu anh ta có ý với bạn, thì bạn chỉ có nước chết đứ đừ.



Lúc đầu Linh Tố luôn cho rằng người này nghiêm túc đàng hoàng, nhưng tiếp xúc nhiều mới phát hiện ra bộ mặt vô lại của anh ta, gian xảo thủ đoạn, mưu mô khó lường, chẳng khác gì hồ ly đã tu luyện thành tinh. Hơn nữa còn làm tất cả vì cô, ngang nhiên bắt cô phải nhận một đống ân huệ, nếu không báo đáp thì cô sẽ hổ thẹn không dám ngẩng mặt nhìn trời xanh.



Ông anh họ này thật đáng ghét!



Linh Tố đột nhiên nghĩ tới một vấn đề mà cô đã tò mò từ lâu: “Đúng rồi, pháp thuật của anh là do trời phú sao?”



Tiêu Phong cười: “Đương nhiên là không rồi. Anh rèn luyện mà ra đó.”



Linh Tố kinh ngạc: “Sao anh lại muốn học cái này? Người bình thường không phải đều học tiếng Anh, Tán học sao?”




Tiêu Phong cười nói: “Là bác đưa anh đi học. Sư phụ nói anh có tuệ căn, sau khi dạy anh vài năm lại nói tâm anh không tĩnh, nên cho anh xuất môn.”



Linh Tố hỏi: “Tâm không tĩnh là sao?”



“Trong lòng vương vấn quá nhiều chuyện thế tục, nên việc tu hành không có tiến bộ. Dù sao anh cũng là người kế nghiệp Tiêu gia, không thể rũ bỏ hết chuyện phàm được.”



Linh Tố nghĩ cũng đúng, lúc cô mê mẩn Bạch Khôn Nguyên, linh lực tiêu tan, không bằng người bình thường.



Cô hỏi tiếp: “Vậy anh có thích không?”



Tiêu Phong ngẫm nghĩ, rồi điềm đạm nói: “Cũng không hẳn là thích. Lúc đó còn nhỏ, chỉ muốn làm vui lòng bác. Sợ bản thân làm không tốt, bác sẽ không vui.”



“Ông ta muốn anh học đạo, là vì mẹ tôi sao?”



Tiêu Phong vặn lại: “Nếu không còn vì ai nữa?”



“Nhưng mẹ tôi lại trốn ông ta, cho đến lúc chết cũng không muốn gặp lại. Thật không hiểu lý do vì sao.”



Tiêu Phong thở dài: “Họ có quá nhiều áp lực, tình yêu của họ hoàn toàn thuần khiết, không bám chút bụi trần, vì thế họ sợ nếu không kiên trì được đến cùng, sẽ hủy đi tình yêu hoàn mĩ đó. Nên mới quyết tâm thà là chia xa cũng nhất định phải cứu cho được tình yêu đó.”



“Anh phân tích nghe cũng đâu ra đấy nhỉ?”



“Cũng chỉ vì muốn gỡ nút thắt trong lòng em thôi.”



Linh Tố á khẩu. Ông anh họ này quả là hiểu cô.



Tiêu Phong nói: “Mấy năm nay, chuyện của em anh đều biết hết. Sở dĩ không đi tìm em vì thấy em sống rất tự do thoải mái. Em độc lập kiên cường, biết cách giải quyết mọi tình huống. Anh xuất hiện cũng chỉ tổ làm em vướng chân mà thôi. Nói thật thì, Linh Tố, với tư cách là một vị huynh trưởng, anh rất tự hào về em.”



Lỉnh Tố bật cười châm chọc: “Những điểm để anh tự hào về tôi thì nhiều vô kể. Từ bé tôi đã là con ngoan trò giỏi, bây giờ có công việc ổn định, nhìn xa nhìn gần đều là một bông hoa đẹp. Thử hỏi anh đi đâu tìm một cô gái tốt như tôi đây?”



Tiêu Phong nở một nụ cười dịu dàng vô cùng: “Đúng thế. Chỉ cần nhìn thấy em, anh đã thấy vui lòng, có một cô em gái thật tuyệt vời.”



Linh Tố cuối cùng không chịu nổi, làm bộ mặt buồn nôn, cuộc đối thoại thắm thiết ân tình của hai anh em thế là chấm dứt.



Tiêu Phong rời khỏi chưa được hai phút, lại có người gõ cửa.



Linh Tố bị làm phiền từ sáng đến giờ, kiệt sức nói: “Là mẹ hiền hay là lang sói thì cũng vào đi.”



Đồng Bội Hoa đẩy cửa bướ vào.



Linh Tố sững sờ, kêu thầm trong lòng, phen này nguy rồi.



Không biết mấy năm qua Đồng Bội Hoa đã tu luyện võ công phái nào mà khí thế ngút trời, hơn hẳn năm xưa. Hôm nay cô ta đến tận nơi tìm, nếu như Linh Tố không thanh toán sạch sẽ món nợ xưa, chắc cô ta sẽ không chịu buông tha.



Đồng Bội Hoa ăn bận gọn gàng, cô ta gầy đi nhiều, nhưng bộ dạng rất bình tĩnh kiên định. Cô ta bước vào, đưa mắt nhìn tứ phía, không hề tỏ ra khinh miệt căn phòng cũ kĩ xấu xí này. Điều này làm Linh Tố thấy nhẹ nhõm hơn chút.



Linh Tố nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết nên chào hỏi cô ta thế nào.



Đồng Bội Hoa mở miệng trước: “Thẩm tiểu thư, đã mấy năm rồi không gặp.”



Vĩnh viễn không gặp lại là tốt nhất.



Linh Tố hỏi: “Tìm tôi có việc gì không?”



Lúc này Đồng Bội Hoa đầu ngẩng cao, lưng đứng thẳng, giống như một vị nữ vương ngồi trong gian phòng khách nhỏ hẹp. Cô ta nói: “Tôi muốn nhờ cô tìm lại hai đứa con.”



Lần trước chẳng phải muốn ăn tươi nuốt sống cô đó sao, bây giờ tự dưng lại chạy đến nhờ cô giúp đỡ là thế nào?



Đồng Bội Hoa nói: ‘Tôi sẽ cho cô tiền.”



Linh Tố phì cười: “Tiền? Cho dù cô nhiều tiền đến nỗi tiêu không hết, thì cũng không nên cho tôi làm gì cho phí. Tôi chẳng qua chỉ là một bà đồng dựa vào mấy trò mê tín để lừa đảo tiên bạc thiên hạ. Dù cô có tin Luân Pháp Công thì cũng không nên tin tôi mới phải.”



Đồng Bội Hoa mặt mày biến sắc, lúc trắng lúc xanh, nhưng cô ta vẫn nhẫn nhịn không nổi khùng lên.



Linh Tố lạnh lùng đưa mắt nhìn đối phương. Sao nào, không chịu nổi chứ gì? Vẫn chưa sánh được với trò đập đầu vào tảng đá của cô ta hồi xưa đâu.



Nghĩ thôi cũng thấy khâm phục cô ta, ngộ nhỡ chẳng may bị ngã gãy chân gãy tay, hay lệch cổ vẹo đầu thì làm sao?



Vì thế Đồng Bội Hoa là người làm lên chuyện lớn, còn Thẩm Linh Tố cô chỉ có thể đi làm thuê cho người khác thôi.




Đồng Bội Hoa đã va chạm nhiều rồi, cô ta nhanh chóng khống chế được cảm xúc của mình, nói: “Về ân oán của chúng ta, cô cứ tha hồ trả thù tôi. Sau vụ này, tôi sẽ bù đắp đàng hoàng. Còn hôm nay tôi đến đây với tư cách một người mẹ, nhờ cô tìm lại con giúp tôi.”:



Sắc mặt Linh Tố dịu hơn, cô nói: “Các người đã báo cảnh sát rồi, đương nhiên sẽ do phía cảnh sát xử lý.”



“Nhưng bọn họ không biết nhiều bằng cô.”



Linh Tố nghe mà phì cười: “Tôi? Ngược lại thì có, tôi là người biết ít nhất. Hơn nữa, có vô khối những chuyện mà cô không muốn chúng tôi biết, cô chỉ muốn chúng tôi biết những chuyện mà chúng tôi nên biết thôi.”



Đồng Bội Hoa cắn chặt răng.



Linh Tố lại nói: “Nhưng mà, bà Bạch ạ, vụ án này vô cùng phức tạp, chúng tôi biết càng nhiều, cơ hội giải cứu con của cô lại càng lớn. Vì thế chỉ chờ xem sự hi sinh của cô thôi.”



Đồng Bội Hoa mặt lạnh như băng: “Cô hận tôi?”



Cặp vợ chồng này đúng là tâm linh tương thông. Linh Tố cười hỏi: “Hận cô thì đã sao? Những người hận cô cũng đâu có ít?”



Vẻ mặt cứng rắn của Đồng Bội Hoa bắt đầu vỡ nứt, “Thẩm tiểu thư, cô đã từng yêu, chắc cô cũng hiểu ham muốn độc chiếm trong tình yêu.”



Linh Tố cười nói: “Tôi còn biết rằng, 30% các vụ giết người đều bắt nguồn từ ham muốn độc chiếm huyền bí này.”



Đồng Bội Hoa như bị điện giật, ho mạnh một tràng. Cô ta đứng bật dậy, “Cô…”



Linh Tố nói: “Tôi thì sao? Tôi chẳng có gì để nói với cô cả. Đương nhiên tôi sẽ giúp đỡ trong việc cứu bọn trẻ, nhưng năng lực tôi cũng có hạn thôi. Còn cô, đã đến lúc cô đưa ra quyết định cuối cùng rồi.”



Đồng Bội Hoa trợn mắt nhìn cô, trông cô ta như bị quỷ nhập vậy.



Cánh cửa đột nhiên mở ra, Tiêu Phong bước vào nói: “Linh Tố, anh muaháo cho em… Vị này là…”



Linh Tố làm nhiệm vụ giới thiệu: “Vị này là cô Đồng Bội Hoa – phu nhân của Bạch Khôn Nguyên. Còn đây là anh họ tôi.”



Đồng Bội Hoa ngờ vực quan sát Tiêu Phong.



Tiêu Phong mỉm cười: “Đa tạ bà Bạch đã quá bước đến thăm.”




Đồng Bội Hoa không nói lời nào, cầm túi xách lên, quay lưng bỏ đi.



Cánh cửa vừa khép lại, Linh Tố bèn ngã xuống sô pha, bao sức lực tiêu tan hết, cô thở dài một hơi.



Tiêu Phong hỏi: “Sao cô ta lại đến đây?”



“Còn anh sao lại đứng canh dưới lầu?” Linh Tố liếc mắt hỏi.



“Lần này anh đứng canh trước cổng.”



Linh Tố cười vui vẻ: “Đến Tết tôi sẽ dán hình của anh lên cổng.”



“Đừng đùa nữa. Cô ta không làm khó em chứ?”



“Không đâu, đến nhờ tôi tìm con giùm. Thật là, tôi có phải siêu nhân đâu, đơn thương độc mã có thể làm được gì đây? Phía cảnh sát chẳng lẽ làm bù nhìn à?”



“Lần sau cô ta đến, em đừng mở cửa nữa.”



“Cô ta sẽ không đến nữa đâu. Cô ta là người hiếu thắng sĩ diện cao ngạo như thế, tìm đến tận nhà tôi đã là một sự hạ mình quá sức, hơn nữa còn bị tôi xỉa xói một hồi, sao có thể đến lần nữa chứ?”



Tiêu Phong yên tâm nói: “Bác cứ nói em hiền lành lắm, nhưng anh thấy em cũng chẳng chịu thiệt bao giờ.”



Linh Tố nghe xong thì cười buồn: “Anh thì biết cái gì. Chịu thiệt quá nhiều rồi ấy chứ.”



Tiêu Phong á khẩu.



Linh Tố thần sắc u buồn như một con chó nhỏ bị bỏ rơi, toàn thân đau nhức.



Tiêu Phong nhìn cô như thế trong lòng dấy lên niềm thương cảm vô vàn. Anh bước đến ôm chặt cô: “Xin lỗi em, do anh ăn nói hàm hồ. Em đừng buồn, mọi việc đã qua rồi mà…”



Người con gái trong lòng toàn thân run rẩy. Tiêu Phong đột nhiên thấy hoảng hốt, vội siết chặt cô hơn, miệng không ngừng an ủi cô. Trên thương trường, Tiêu Phong cũng là nhân vật hô mưa gọi gió, điều khiển nghìn binh vạn mã, nhưng đứng trước cô em gái này thì chỉ biết buông giáp đầu hàng, hoàn toàn không có sức phản công.



Không biết đó là sức mạnh của tình thân hay là mê lực giữa hai người khác giới.



Tiêu Phong đột nhiên cảm thấy có gì không ổn, vội vã nâng cằm Linh Tố lên.



Khóc cái gì chứ? Cô nàng đang cười sắp rách cả mang tai rồi!



“Thẩm Linh Tố!”



Linh Tố phá lên cười, ngã vào lòng anh.



“Anh thật là, trước giờ chưa có cô gái nào giở chiêu này trước mặt anh sao? Anh khờ thật đó!”



“Em… em… em!!!” Tiêu Phong vừa buồn cười vừa tức giận, đẩy phắt cô ra: “Tối nay nhịn đói đi.”



Linh Tố lập tức đứng thẳng dậy, “Có cháo thật chứ? Tôi đang đói đây.”



Tiêu Phong hừ nhạt.



Linh Tố ôm cánh tay anh nài nỉ: “Anh ơi, anh nhẫn tâm để ‘em’ chết đói sao? Thật là, nam nhi đại trượng phu mà lại giận dỗi vì chuyện nhỏ mọn này sao?”



Mội tiếng “anh ơi” ngọt ngào say đắm lòng người, Tiêu Phong đột nhiên cười gian, giở giọng dụ dỗ: “Thơm anh một cái thì anh cho ăn.”



Linh Tố lập tức đỏ bừng mặt: “Anh… anh!! Anh tưởng mình mới mười sáu, mười bảy tuổi chắc? Hay anh tưởng mình là Nam Mộ Dung? Thôi đi đi, nơi hèn mọn không dám giữ khách, tôi cũng không ăn miếng cơm bố thí đâu.”



Hai người đùa giỡn một hồi, rồi ăn chung tô cháo đó. Đương nhiên no không nổi, nên Tiêu Phong lái xe đưa Linh Tố đến nhà hàng Quảng Đông ăn đêm. Ăn xong, anh bảo đêm nay sẽ có mưa sao băng, nên lại dẫn cô lên đài thiên văn.



Lần đầu tiên trong đời Linh Tố được một người đàn ông cõng trên lưng, thực ra cô rất xấu hổ, nhưng nghĩ người này là anh họ mình, nên đỡ ngượng ngùng hơn.



Tiêu Phong có tấm lưng rộng rãi, cánh tay khỏe khoắn, anh cõng cô trên lưng, nhẹ nhàng bước lên cầu thang. Trên đài thiên văn đều là những cặp tình nhân, nhìn thấy hai người như thế thì ngưỡng mộ cười thầm với nhau.



Linh Tố nghĩ, một người đàn ông như thế này, chắc chắn là người tình trong mộng của vô số các cô gái.



Cô hỏi: “Tiêu đại hiệp, anh có bạn gái chưa?”



Tiêu Phong khựng lại, “Hỏi chuyện này làm gì?”



“Ha ha, chúng ta là anh em họ mà, quan tâm một chút là lẽ đương nhiên.”



“Chưa có.”



“Một người đàn ông như anh mà còn độc thân, thật là lãng phí tài nguyên quá. Bất luận là nam hay nữ đều không nên bỏ qua mới phải.”



Tiêu Phong dở khóc dở cười, “Hỏi nhiều thế để làm gì?”



“Chuyện gì của tôi anh cũng biết cả, nhưng tôi lại chẳng biết chút gì về anh.”



Tiêu Phong đặt cô xuống thảm cỏ, ngồi xuống bên cạnh.



“Con người anh chẳng có chuyện hay ho gì để kể cả, em sẽ không có hứng thú nghe đâu.”



“Anh càng không nói, tôi lại càng tò mò.”



Tiêu Phong chán nản, đành phải nói: “Thường ngày anh bận công việc, thú tiêu khiển duy nhất là chơi golf. Lịch sinh hoạt ngày nào cũng như nhau, chăm chỉ như con ong, hăng say làm việc cho đến lúc chết.”



“Anh làm tất cả để phục vụ cho Tiêu gia sao?” Linh Tố nói, “Thế mà anh còn mạnh mồm nói Bạch gia rắc rối, tôi thấy Tiêu gia cũng là một cái mạng nhện khổng lồ thôi.”



Tiêu Phong vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, nói: “Anh là con trưởng nên phải có trách nhỉệm. Em thì khác, em chỉ cần vui vẻ mỗi ngày là được rồi.”



Trong lòng Linh Tố chợt dâng lên một niềm vui và sự cảm động trước nay chưa từng có.



Chưa từng có ai nói với cô những lời như thế, chưa từng có ai nuông chiều cô như thế, chưa từng có ai đem đến cho cô cảm giác được bảo vệ che chở khỏi mưa gió cuộc đời. Nhưng ông anh họ mới quen vài ngày này lại làm được.



Linh Tố biết mình vẫn luôn đi tìm một ngôi nhà. Mặc dù vẫn có định kiến với Tiêu Bá Bình, nhưng không thể phủ nhận, cô đã bắt đầu có chút dựa dẫm vào Tiêu Phong rồi.



Tiêu Phong dường như biết Linh Tố đang nghĩ gì, bèn siết chặt bờ vai cô.



nh ngẩng đầu nhìn bầu trời: “Không biết tên chết bầm nào nói tối nay có mưa sao băng nhỉ? Sao anh chẳng nhìn thấy gì cả?”



Đương nhiên Linh Tố biết đêm nay không có mưa sao băng, nhưng tâm ý của Tiêu Phong làm cô rất cảm động.



Cô cười nói: “Tất cả những ngôi sao đều nấp sau mây, rồi sẽ có lúc ta nhìn thấy chúng.”