Lúc Thẩm Vĩ Vĩ về đến nhà, cô ướt như chuột lột, cô liên tục chửi: “Cái thời tiết quỷ quái này, trời mưa mà không dự báo trước một tiếng, hại bà không mang ô.”
Duyệt Tâm vội vàng đưa khăn khô cho cô rồi giúp cô lấy quần áo mặc ở nhà.
Thẩm Vĩ Vĩ nhìn Duyệt Tâm rồi nói: “Cũng may cậu về sớm, nếu không bây giờ không thể bắt được xe trên đường, nước đã ngập bắp chân rồi, bão to lắm.”
Duyệt Tâm nhìn ra ngoài cửa kính, mưa mịt mù trời đất.
Cô hỏi Vĩ Vĩ: “Mưa như thế này đến bao giờ?”
Vĩ Vĩ lắc đầu nói: “Dự báo thời tiết không thông báo.”
Thấy Duyệt Tâm nhìn ra ngoài trời, nét mặt đầy lo lắng, Vĩ Vĩ hỏi: “Sao thế? Không phải cậu đa sầu đa cảm vì trời mưa chứ?”
Duyệt Tâm khẽ cười, tiện tay thu dọn quần áo trên ghế sô pha: “Không phải, mình đang nghĩ tối nay chúng ta sẽ ăn gì?”
Nấu cơm xong, Duyệt Tâm bước tới ban công nhìn ra ngoài, trời vẫn mưa. Cô thở dài rồi gọi Vĩ Vĩ ăn cơm.
Vĩ Vĩ ngồi cạnh bàn ăn, hỏi Duyệt Tâm: “Có chuyện gì cậu không nói được sao? Nhìn tinh thần cậu có vẻ bất an!”
Duyệt Tâm nói: “Viên Nhược Hồng…”
Đang nói được nửa câu, thấy nét mặt chăm chú của Vĩ Vĩ, cô dừng lại, chỉ ra ngoài trời: “Sao mưa mãi không ngừng? Đúng là làm người ta buồn phiền!”
Hai người vừa ăn cơm vừa xem ti vi, nhưng vì thái độ lo lắng rõ rệt của Duyệt Tâm nên Vĩ Vĩ xem phim cũng không tập trung.
Chuông cửa đột ngột vang lên, Duyệt Tâm lao ra cửa, Vĩ Vĩ cũng không chậm hơn cô, tay của hai người đồng thời chạm vào tay cầm.
Lúc cửa được mở ra, thái độ của hai người không giống nhau.
Duyệt Tâm rất ngạc nhiên còn Vĩ Vĩ lại vui mừng, cô cười và chào: “Cố Nam, lâu rồi không gặp.”
Quần áo trên người Cố Nam ướt sũng, nước nhỏ giọt trên tóc anh, anh cầm ô đứng ở ngoài cửa, nhìn Duyệt Tâm không chớp mắt.
Duyệt Tâm không thể hiểu vì sao Cố Nam có thể lôi thôi như thế đứng ở đó, vì vậy, cô nhìn anh yên lặng không nói gì.
Chỉ có Vĩ Vĩ vội vàng đưa anh vào nhà: “Mưa to như thế, Cố Nam, sao anh lại đến đây? Anh mau lau nước trên người đi.” Vĩ Vĩ cầm chiếc khăn Duyệt Tâm lấy lúc trước đưa cho Cố Nam rồi về phòng.
Cố Nam không động đậy, anh chỉ nhìn Duyệt Tâm rồi hỏi: “Lúc về em không bị mưa ướt chứ?”
Duyệt Tâm cảm thấy câu hỏi này rất buồn cười. Lúc hai người chưa ly hôn, anh luôn gây phiền phức cho cô, không quan tâm đến cô ấm hay lạnh như thế nào. Bây giờ ly hôn rồi, anh lại đội mưa to gió lớn đến hỏi cô có bị ướt hay không?
Mặc dù trong lòng không vui nhưng Duyệt Tâm vẫn pha cho Cố Nam một cốc trà gừng nóng, cô lạnh nhạt nói: “Anh uống chút trà nóng, cẩn thận không bị cảm lạnh bị sốt.”
Cốc trà gừng vừa ngọt vừa cay, hơi nước bay lên uốn lượn trong không khí.
Cố Nam cầm cốc trà, vài lần định nói gì đó nhưng không cất lên được thành lời.
Uống hết cốc trà, Cố Nam chào ra về, Duyệt Tâm cũng không giữ, cô giúp anh lấy ô rồi nói: “Sau này, không có chuyện gì đặc biệt, anh không cần đến đây nữa.”
Cố Nam hoảng hốt, biết sự việc trầm trọng đến mức này là do anh tự làm tự chịu. Lúc sắp đi, anh nói một câu: “Duyệt Tâm, anh xin lỗi!”
Duyệt Tâm không tiễn Cố Nam, cô đóng cửa.
Sau đó, cô dựa vào cửa thở gấp, cô cũng rất buồn, cảm thấy một góc nào đó trong tim mình đau đớn.
Vĩ Vĩ bước ra khỏi phòng, thấy trong phòng khách chỉ còn lại Duyệt Tâm, cô vội vàng hỏi: “Cố Nam đâu?”
“Đi rồi.”
Vĩ Vĩ ngạc nhiên hét lên: “Trời ơi, Hà Duyệt Tâm, bên ngoài trời mưa to như thế, cậu bảo anh ấy đi thế nào?”
“Đến thế nào thì đi như thế.” Duyệt Tâm hờ hững nói.
Vĩ Vĩ ngạc nhiên nhìn Duyệt Tâm bình tĩnh thu dọn bát đũa, lắc đầu nói: “Thật khó tin. Duyệt Tâm, sao bỗng nhiên cậu lại trở thành một người có máu lạnh như thế?”
Duyệt Tâm không phủ nhận lời nói của Vĩ Vĩ, cũng không giải thích cho mình, cô chỉ yên lặng, lấy nước rửa bát rửa đi rửa lại nhiều lần.
Cố Nam hy vọng Duyệt Tâm có thể nói một tiếng: “Anh ở lại trú mưa đã!” nhưng cô không nói, anh chỉ có thể yên lặng và buồn bã bước ra khỏi tầm nhìn của cô.
Ngoài trời mưa vẫn rất to, những giọt mưa rơi xuống người như đội lên trái tim anh.
Một mình Cố Nam bước ra đường, anh bị bao vây bởi màn mưa dày đặc, không biết một giây nữa mình sẽ bước theo hướng nào. Thế giới rộng lớn như vậy, anh không biết phải đi đâu. Anh không biết ở nơi nào mới không có Duyệt Tâm, ở nơi nào mới có trời nắng. Anh vứt chiếc ô cầm trong tay, cởi áo khoác ngoài đã ướt sũng, hai tay ôm đầu đứng gào thét dưới mưa. Anh gọi tên Duyệt Tâm nhưng anh biết cô không nghe thấy.
Cố Nam khóc dưới mưa, chỉ có như vậy người khác mới không nhìn thấy nước mắt và vết thương trong lòng anh.
Anh từ từ khuỵu xuống, quỳ dưới vệ đường ngập nước mưa…
Ngày hôm đó, mưa rơi không dứt suốt cả đêm.
Duyệt Tâm ngủ mơ màng, cả đêm nằm mơ.
Trong giấc mơ, có nụ cười rạng rỡ của Cố Nam, vui vẻ nói với cô: “Cả cuộc đời anh sẽ đối xử tốt với am, anh nuôi em.”
Trong giấc mơ, có ánh mắt sâu thẳm của Viên Nhược Hồng, tay cầm một bó hoa loa kèn đứng trước mặt cô, nhìn vào mắt cô và nói: “Đây là hoa thủy vu nở hàng năm…”
Cô không ngủ được nữa, đứng dậy pha cho mình một cốc sữa nóng, từ từ uống từng ngụm nhỏ.
Sáng hôm sau, cuối cùng mưa cũng tạnh, trời hừng nắng.
Duyệt Tâm đi làm sớm, gặp thư ký Vu ngoài cửa, cô chúc anh một buổi sáng tốt lành.
Thư ký Vu ngáp dài rồi nói với cô: “Tốt lành gì? Tổng giám đốc Viên ốm rồi, sốt cao suốt đêm, tôi phải chăm sóc anh ấy.”
Ngón tay Duyệt Tâm cầm chặt lấy khóa túi xách, hơi cúi đầu hỏi một câu: “Thế giờ đã khỏe hơn chưa?”
Thư ký Vu lắc đầu nói: “Khỏe gì, sốt cao lắm, liên tục nói mê…”, vừa nói vừa nhìn Duyệt Tâm như đang muốn quan sát phản ứng của cô.
Duyệt Tâm cắn môi không nói gì, vội vàng vào phòng làm việc của mình.
Tổng giám đốc không có mặt, thư ký Vu trở thành người tự do, anh vào phòng làm việc của Duyệt Tâm tán phét hồi lâu, gần đến buổi trưa mới đột ngột vỗ tay lên trán nói: “Nguy rồi, tôi quên không làm gì cho tổng giám đốc Viên của chúng ta ăn.”
Hàn Hiên nói: “Hôm nay anh Viên của em không đến sao?”
Thư ký Vu giải thích: “Không biết vì sao hôm qua ngấm nước mưa nên sốt cao rồi!”
Duyệt Tâm nghĩ lúc anh để lái xe đưa cô về, anh không có ô, đứng trong mưa nhìn cô đi xa dần nên tâm trạng của cô trở nên rất phức tạp.
Thư ký Vu không dám chậm trễ, kéo Duyệt Tâm đi cùng: “Cô phải mua cơm cho tổng giám đốc Viên với tôi.”
Duyệt Tâm nhìn đống giấy tờ trên bàn làm việc thở dài: “Để Hàn Hiên đi cùng anh.”
Hàn Hiên rất tích cực, cầm chìa khóa xe nói: “Cũng tiện, để em đi thăm anh ấy.”
Thư ký Vu đẩy Hàn Hiên ra, kiên quyết nói với Duyệt Tâm: “Lựa chọn đúng khẩu vị cho người ốm, phụ nữ các cô hiểu hơn đàn ông chúng tôi, để Hàn Hiên ở lại làm đỡ việc giúp cô đi.”
Duyệt Tâm không biết phải làm thế nào, suy nghĩ một lát rồi nói: “Được, để tôi đi, chúng ta đi sớm về sớm.”
Đã lâu rồi Viên Nhược Hồng không ốm.
Sức khỏe của anh không tồi, ngấm nước mưa không là gì. Nhưng tâm trạng của anh không tốt, một khi đã bị ốm thì ốm rất nặng.
Lúc từ Hằng Trí quay về, anh nhìn thấy rất rõ sự nghi ngờ và từ chối trong ánh mắt của Duyệt Tâm. Anh hiểu cô nghi ngờ anh lợi dụng mối quan hệ giữa cô và Cố Nam để làm ảnh hưởng tới tâm trạng của Cố Nam nhằm xúc tiến chuyện làm ăn của anh.
Anh biết rõ Cố Nam làm việc ở công ty đó, cũng biết anh ấy có thể quản lý dự án này, đúng lúc thư ký Vu không có mặt nên đưa cô đi cùng…Sự trùng hợp này khiến Viên Nhược Hồng không có cách nào để biện hộ.
Anh muốn giải thích nhưng trong tình hình đó, anh không thể nói rõ ràng anh không hề có ý đồ như vậy.
Trước đây, Duyệt Tâm cũng đã từng từ chối anh, anh cảm thấy là vì Cố Nam và cuộc hôn nhân của họ. Nhưng bây giờ họ đã chia tay, quan hệ hôn nhân không còn tồn tại nữa, cô vẫn từ chối anh, hơn nữa còn kiên quyết hơn. Điều này khiến anh không hiểu và càng khỗ não. Anh không biết rốt cuộc là vì điều gì?
Đứng giữa trời mưa to không thể cho anh câu trả lời, hơn nữa khiến anh càng khổ sở.
Lần đầu tiên anh cảm nhận được rằng: Tình yêu khiến cho người ta không thể tự quyết định, lực bất tòng tâm.
Duyệt Tâm đi cùng thư ký Vu mua cháo gà và vài món ăn nhẹ rồi đưa cho anh và nói: “Anh mang đến cho tổng giám đốc Viên, tôi về công ty tiếp tục làm việc.”
Thư ký Vu không đồng ý, lắc đầu nói: “Phải nói tổng giám đốc Viên của chúng ta đối xử với cô không tồi, vì sao cô không thể tốt hơn với anh ấy.”
Duyệt Tâm cúi đầu không nói gì.
Thư ký Vu đưa cháo và đồ ăn cho Duyệt Tâm: “Tôi còn có việc, cô đi thay tôi một chuyến!”
Duyệt Tâm chưa kịp nói lời từ chối, thư ký Vu đã vẫy xe taxi rồi đẩy Duyệt Tâm lên xe, nói với lái xe địa chỉ và cho Duyệt Tâm biết số phòng của Viên Nhược Hồng.
Duyệt Tâm không muốn một mình gặp Viên Nhược Hồng, dù sao mọi chuyện cũng đã trở thành quá khứ. Cô nghĩ nên coi quá khứ như một áng mây trôi qua, không cần đuổi theo và lưu luyến, mọi người không còn gì liên quan đến nhau nữa, đó là một cách giải thoát. Cuối cùng, không ai nợ ai là tốt nhất.
Nhưng lúc ngồi trên xe, nhớ đến chuyện hôm qua, Viên Nhược Hồng bảo lái xe đưa cô về còn anh cô đơn đứng giữa màn mưa, Duyệt Tâm không thể không suy nghĩ.
Có một số điều không phải không nợ nhau là kết thúc, ví dụ như tình cảm. Đó là ngàn vạn sợi tơ ràng buộc lẫn nhau, yêu rồi tan, ly rồi hợp…Tóm lại, không thể xóa nhòa những dấu tích đó, giống như một hạt giống đang ngủ say, gặp mưa xuân lại nảy mầm vươn mình lên khỏi mặt đất.
Duyệt Tâm đi theo con đường mà thư ký Vu đã chỉ tìm đến chỗ ở của Viên Nhược Hồng, cô đứng ở dưới nhà nhấn điện thoại trên cửa chống trộm hồi lâu nhưng không có ai trả lời. Sau đó, có người cầm chìa khóa mở cửa, Duyệt Tâm đi cùng vào thang máy.
Cô vừa ra khỏi thang máy vừa nghĩ, không chắc chắn Viên Nhược Hồng có nhà hay không, nếu không có, cô sẽ quay về công ty làm việc tiếp. CASE của Hằng Trí được giao cho cô làm, cô cần nhanh chóng lên phương án.
Viên Nhược Hồng uống thuốc hạ sốt xong, anh toát mồ hôi khắp người, cảm thấy mệt mỏi, mơ màng nhắm mắt. Hình như nghe thấy tiếng chuông cửa, vài phút sau anh mới mặc áo khoác ra mở cửa.
Duyệt Tâm đứng ở ngoài, bởi đi một đoạn đường xa nên mặt cô đỏ hồng, lấm tấm mồ hôi, cô lấy ngón tay vén tóc, lau mồ hôi trên trán.
Đối với một người đang sốt cao như Viên Nhược Hồng, người phụ nữ này giống như một dòng suối mát lành.
Anh cầm lấy cánh tay cô, ôm cô vào lòng rồi đóng cửa lại.
Duyệt Tâm chống cự trong vòng tay rắn chắc của anh kêu lên: “Viên Nhược Hồng, anh làm gì thế?”
Thật ra anh không thể nói rõ anh muốn làm gì, anh chỉ muốn ôm cô vào lòng để cảm nhận được đây là sự thật.
Anh không muốn cô hét to như vậy, điều đó khiến anh cảm thấy có lỗi và xấu hổ, vì thế, anh dùng môi chặn miệng cô, dường như có lửa đốt, máu trong người anh nóng lên.
Vì thế, anh ép người cô sát vào cửa, cô hét không thành tiếng.
Duyệt Tâm lo lắng, cô làm rơi hết túi đồ ăn đang cầm trong tay, đưa tay lên tát Viên Nhược Hồng, tiếng động khiến hai người bừng tỉnh.
Viên Nhược Hồng lấy lại được tỉnh táo, anh hối lỗi nhìn Duyệt Tâm, trong ánh mắt có vô vàn điều muốn nói.
Duyệt Tâm lấy tay ôm ngực, cố gắng giữ bình tĩnh.
“Tôi xin lỗi.” Anh nói.
Viên Nhược Hồng không biết vì sao mình lại xin lỗi cô, anh cảm thấy chỉ nói ba tiếng đó mới có thể biện minh cho hành động mất kiểm soát của mình.
Nhưng lúc nói ra rồi, anh lại hối hận. Biện minh như thế sẽ khiến cho anh không còn cảm thấy hành động vừa rồi là tự nhiên, không còn cảm thấy Duyệt Tâm không giữ khoảng cách với anh, nói lời xin lỗi cho thấy anh quá lo lắng và thận trọng.
Cuối cùng Duyệt Tâm không còn nhìn anh với ánh mắt oán giận nữa, cô thu dọn các túi đồ trên đất, bên trong là hộp cháo và đồ ăn cho anh.
Cô lần lượt giúp anh đặt lên bàn ăn, giả vờ bình tĩnh nói: “Anh ốm rồi, nên ăn đồ ăn nhẹ!”
Viên Nhược Hồng không muốn ăn, anh toát mồ hôi khắp sống lưng, mệt mỏi ngồi lên ghế sô pha. Anh thấy mắt mình hoa lên: “Cô có thể giúp tôi lấy khăn không?”
Duyệt Tâm gật đầu đi tìm khăn, làm ướt bằng nước ấm rồi đưa cho anh: “Ốm thì phải đến bệnh viện chứ!” Cô nhắc anh.
Viên Nhược Hồng lắc đầu, nõi khẽ: “Chỉ bị nhiễm lạnh một chút, không thể coi là bệnh được.”
Anh mệt mỏi dựa lên ghế sô pha, nhìn cô bận rộn giúp anh dọn dẹp đồ ăn trên bàn ăn, cô là một người không thích nhàn rỗi và rất giỏi chăm lo cho cuộc sống.
Trong lúc anh dường như đang bị thôi miên, Duyệt Tâm đột ngột quay đầu lại hỏi: “Lò vi sóng ở đâu? Tôi muốn hâm nóng lại cháo.”
Anh vội vàng che giấu ánh mắt của mình, cúi đầu chỉ vào góc bếp.
Duyệt Tâm không nhìn thấy sự bất thường của anh, cầm bát cháo vào bếp.
“Tôi đun nước rồi, đợi lát nữa anh ăn cháo xong rồi uống thuốc, hy vọng tới chiều anh sẽ khỏe hơn.”
Cô nhanh nhẹn sắp xếp mọi việc rồi cầm túi của mình định đi về.
Viên Nhược Hồng kéo cô lại, anh nói: “Đợi tôi ăn xong cô hãy đi.” Giọng nói của anh có vẻ như đang cầu khẩn.
Duyệt Tâm không nhẫn tâm, cô chỉ có thể thở dài, ngồi cách xa anh và chờ đợi.
Ăn được vài miếng, Viên Nhược Hồng không muốn động đũa, để mặc cho Duyệt Tâm khuyên nhủ anh nhưng cũng không hiệu quả.
Duyệt Tâm đành lấy cho anh một cốc nước rồi dặn anh: “Nhớ phải uống thuốc.”
Viên Nhược Hồng chau mày nhìn đồ ăn trên bàn: “Tôi vẫn chưa ăn xong.”
Duyệt Tâm đành tiếp tục đợi.
Mặt anh đỏ lên, dáng vẻ rất mệt mỏi: “Tôi muốn ngủ một lát…”
Duyệt Tâm nhìn anh dở khóc dở cười.
Viên Nhược Hồng không muốn vào phòng ngủ, anh lấy thảm lông rồi nằm trên ghế sô pha, nhắm mắt rồi nói Duyệt Tâm: “Cô đợi tôi một lát, tôi tỉnh ngủ rồi hãy đi.”
Duyệt Tâm không nói gì, ngồi đó nhìn nửa khuôn mặt nghiêng nghiêng với những đường nét rất đẹp của anh.
Đã bao lâu rồi, trước đây cô cũng yên lặng nhìn anh như thế?
Lúc đó, trong lòng cô vẫn còn ôm một giấc mộng đẹp. Sau khi tỉnh giấc, cô gặp Cố Nam rồi kết hôn với anh. Cô đã từng một lòng một dạ yêu Cố Nam, thậm chí chưa bao giờ nhớ đến mối tình giấu kín tận đáy lòng với Viên Nhược Hồng.
Cô luôn cảm thấy cả cuộc đời họ sẽ không thể gặp lại nhau, cho dù gặp nhau cũng không đi chung một con đường. Nhưng vận mệnh đã đùa cợt với cô, khiến cô và Viên Nhược Hồng gặp lại nhau và cuộc hôn nhân với Cố Nam đổ vỡ.
Cuối cùng Viên Nhược Hồng không nói gì nữa. Cô nghĩ anh đã ngủ nên định ra về.
Nhưng bỗng nhiên, anh mở mắt, mơ màng nhìn quanh phòng rồi gọi: “Duyệt Tâm.”
Duyệt Tâm đứng ở đó, người không động đậy.
Viên Nhược Hồng nói với giọng như đang mơ ngủ: “Duyệt Tâm, tôi không lợi dụng quan hệ giữa cô và Cố Nam để làm bất kỳ điều gì khiến cô buồn mà có lợi cho tôi, nếu như vậy tôi sẽ buồn hơn cô.” Nói xong, anh trở mình và chìm vào giấc ngủ.
Buổi chiều hôm đó Duyệt Tâm không về công ty mà đi uống cà phê cùng với Thẩm Vĩ Vĩ.
Vĩ Vĩ vui vẻ lao vào Starbucks hỏi Duyệt Tâm: “Có chuyện gì vui mà phải đến đây nói thế?”
Duyệt Tâm gọi cho Vĩ Vĩ cà phê Capuchino mà cô thích rồi nói khẽ: “Không có gì, bỗng nhiên nhớ cậu nên gọi điện thoại cho cậu.”
Vĩ Vĩ bĩu môi với vẻ không tin rồi nói: “Giả tạo! Cậu vẫn nghĩ là mình không nhận ra điều gì sao?”
Duyệt Tâm uống cà phê rồi hỏi: “Nhận ra gì?”
Vĩ Vĩ cười một cách tinh quái: “Nhận ra trong lòng cậu đang có một người! Là ai? Mau nói thật đi…”
Duyệt Tâm không nói gì để mặc cô trêu, một lát sau, Vĩ Vĩ hoảng hốt hỏi: “Đồng nghiệp ở công ty? Là anh chàng họ Hàn đó sao?” Bình thường ở nhà, Vĩ Vĩ thấy Duyệt Tâm nói chuyện trên MSN với cậu ta, hơn nữa cô cũng biết, sau khi đi làm về cậu ta thường gọi điện cho Duyệt Tâm.
Cuối cùng Duyệt Tâm bật cười, xua tay: “Cậu đừng nghĩ lung tung!”