Nếu Tình Yêu Nhiều Hơn Một Chút

Nếu Tình Yêu Nhiều Hơn Một Chút - Quyển 1 Chương 2: Cố Nam luôn có hàng vạn cách để Duyệt Tâm tha thứ cho anh




Sau việc ầm ĩ không vui vẻ tối hôm ấy, Duyệt Tâm vẫn đi làm như bình thường nhưng không vào trang giải trí đó nữa.



Hàn Hiên rón rén lại gần nói với cô: “Duyệt Tâm, không phải vì bọn tôi ăn trộm rau của cô mà cô không trồng rau nữa chứ?”



Duyệt Tâm đặt CASE đã làm được một nửa xuống, trịnh trọng nói với cậu ta: “Trẻ nhỏ phải lễ phép, sau này cậu nên gọi tôi là cô Hà.”



Hàn Hiên ngạc nhiên bật cười: “Nhìn cô không khác gì học sinh vừa thi đỗ đại học, cô không ngại bắt tôi gọi cô là cô Hà sao?”



Cậu ấy là nghiên cứu sinh vừa bảo vệ thạc sỹ, mới đến công ty làm chưa lâu. Cậu ấy không để ý đến ai nhưng luôn tỏ thái độ thân thiện với cô, cả ngày ở bên cạnh cô, nói Duyệt Tâm thế này Duyệt Tâm thế nọ.



Câu nói này khiến Duyệt Tâm cảm thấy không thoải mái, cô vuốt tóc nói: “Hình thức không quan trọng, mấu chốt là thâm niên của tôi nhiều hơn cậu.”



Hàn Hiên làm mặt hề trêu cô, nói to với vẻ bị ép buộc: “Chị Duyệt Tâm!”



Duyệt Tâm cười: “Như thế có phải tốt hơn không, rõ ràng là tôi lớn hơn cậu”. Cô cầm tờ bảng biểu đã làm xong một nửa cho cậu: “Điền nốt bảng báo cáo này, sau đó đưa tổng giám đốc xem qua rồi gửi đi.”



Hàn Hiên hơi ngạc nhiên, trả lời: “Tổng giám đốc bị ốm, không phải thư ký Vu đã thông báo trong cuộc họp hôm qua sao? Có việc gì thì liên hệ với phó tổng giám đốc Quách trước. Rõ ràng hôm qua chị không chú ý lắng nghe, tâm trạng để đi đâu đó…”



Cậu bắt đầu lèm bèm, lúc này Duyệt Tâm mới nhận ra hai ngày nay cô vô cùng mất tập trung.



Vẫn là vì Cố Nam sao?



Hôm đó, sau khi anh nổi giận, cô không hề nói chuyện với anh.



Duyệt Tâm nghĩ cô đã giải thích rõ ràng rồi, Cố Nam nên xin lỗi cô nhưng anh cũng yên lặng giống như cô.



Trong nhà không ai nói câu nào, không khí rất nặng nề và lạnh lẽo.



Cô cảm thấy khó chịu trong lòng, lúc đi làm thường không để tâm vào công việc.



Đến giờ ăn cơm, Hàn Hiên cầm hộp cơm gọi Duyệt Tâm: “Mau lại đây, hôm nay vẫn đi ăn thịt bò ở nhà hàng Yoshino.”



Do công ty không có nhà ăn nên mọi người đều gọi đồ ăn bên ngoài.



Bình thường Duyệt Tâm rất thích đi ăn nhưng hôm nay cô thấy không có gì ngon miệng, cô vội vàng ăn vài miếng rồi mở điện thoại.



Cô muốn xem Cố Nam có nhắn tin hay gọi điện cho cô không. Tuy nhiên, trên màn hình điện thoại, ngoài hình ảnh chú thỏ đang nhảy nhót không còn gì khác khiến Duyệt Tâm không tránh được cảm giác hẫng hụt.



Buổi chiều, Duyệt Tâm đặt điện thoại bên cạnh màn hình máy tính, hy vọng Cố Nam sẽ gọi điện cho cô.



Nhưng đến lúc hết giờ làm, cô vẫn không nhận được cuộc gọi điện xin lỗi mà mình mong đợi.



Duyệt Tâm thất vọng thở dài, thầm nghĩ, cô đành chủ động phá tan không khí yên lặng giữa hai người vậy.



Gọi tới số di động của Cố Nam, chuông reo một tiếng rồi tự ngắt, có tiếng thông báo: “Xin lỗi, số điện thoại của quý khách đang gọi tạm thời không liên lạc được.”



Lúc đang định gọi tiếp thì chuông điện thoại của cô vang lên.



Người gọi điện đến là Thẩm Vĩ Vĩ, bạn thân kiêm đồng đảng của cô từ cấp ba lên đại học, đang ở Trường Sa.



Đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng Thẩm Vĩ Vĩ: “Hà Duyệt Tâm, cậu đang thở à?”



Duyệt Tâm cầm điện thoại gật đầu, bỗng nhiên nhớ ra Vĩ Vĩ không nhìn thấy mình nên trả lời với vẻ ngạc nhiên: “Đang thở mà.”



Vĩ Vĩ trêu cô: “Hóa ra cậu vẫn còn sống, vì sao lâu rồi không gọi điện thoại cho mình?”



“Cậu bận như thế, mình sợ làm phiền cậu.”



Vĩ Vĩ là người dẫn chương trình trên đài truyền hình, cả ngày bận rộn với các chương trình, nếu không lại phải đi công tác khắp nơi, là một người đặc biệt bận rộn.



Duyệt Tâm nhớ, lần trước gọi điện cho Vĩ Vĩ, cô ấy đang bận thực hiện một chương trình truyền hình trực tiếp ở điện Potala, Tây Tạng.



Vĩ Vĩ nói với Duyệt Tâm bằng chất giọng sang sảng vốn có của cô ấy: “Không khí ở Tây Tạng rất trong lành, bầu trời rất trong xanh, ai cũng bận rộn.”




Duyệt Tâm chỉ vui vẻ nói với cô: “Vậy đợi cậu làm xong việc mình sẽ nói chuyện của mình.”



“Chuyện của cậu?” Vĩ Vĩ ngạc nhiên hỏi: “Chuyện gì?”



“Đương nhiên là chuyện đại sự cả đời rồi!” Duyệt Tâm cười nói, giọng điệu trở nên vô cùng ngọt ngào.



Vĩ Vĩ ngạc nhiên dường như không thở được nữa: “Gì? ... Gì mà đại sự…cả đời?”



Duyệt Tâm kiên nhẫn, cười hi hi nói: “Mình, Hà Duyệt Tâm, sắp kết hôn, mời cậu là Thẩm Vĩ Vĩ đến làm phù dâu.”



Vĩ Vĩ không ngờ là Duyệt Tâm lại kết hôn nhanh như thế, vội vàng hỏi dồn: “Kết hôn? Với ai?”



“Cố Nam, cậu cũng biết đúng không? Anh ấy học ở khoa tiếng Anh trường mình.” Duyệt Tâm cười rồi trả lời.



“Người đó…” Hình như có ai đó bên cạnh Vĩ Vĩ đang giục cô mau kết thúc cuộc nói chuyện.



Duyệt Tâm vội vàng nói cho cô ấy biết thời gian kết hôn rồi dặn một lần nữa: “Vĩ Vĩ, cậu nhớ phải đến làm phù dâu cho mình…”



Lúc đó cô rất nóng lòng được gả cho Cố Nam…Cô tin rằng anh yêu cô và sẽ đối xử tốt với cô suốt cả cuộc đời.



Nhưng lúc này giọng Vĩ Vĩ vẫn vang lên bên tai cô, cô ấy thận trọng nói: “Duyệt Tâm, mình muốn báo cho cậu một tin. Người đó…Viên Nhược Hồng đã quay về…”



Viên Nhược Hồng, cái tên này đối với cô bây giờ giống như ở một thế giới khác, chỉ cảm thấy không có thật.



Duyệt Tâm chỉ “Ừ” nhẹ một tiếng ra hiệu cô đã nghe thấy. Cô không hiểu bây giờ Vĩ Vĩ nói cho cô biết điều này là có ý gì?



Đầu bên kia điện thoại, Vĩ Vĩ lo lắng hỏi: “Duyệt Tâm, cậu vẫn ổn chứ?”



Cô không ổn, không ổn một chút nào.



Nói chuyện với Vĩ Vĩ rất lâu nhưng Duyệt Tâm không nghe rõ cô ấy đã nói những chuyện gì.




Đến khi chuông điện thoại tiếp tục vang lên cô mới nhận ra mình đã nghe xong điện thoại của Vĩ Vĩ từ lâu và đang để hồn trôi dạt đi đâu đó.



“Hà Duyệt Tâm, em vừa gọi điện cho ai? Sao máy bận liên tục thế?” Đầu bên kia điện thoại Cố Nam chất vấn cô với giọng trầm trầm.



“Ồ?” Cô nhớ ra lúc trước đã gọi điện thoại cho anh, vội vàng nói: “Vĩ Vĩ gọi điện nên nói chuyện vài câu.”



Cố Nam không nói gì nữa, dặn cô: “Tối nay không nấu cơm ở nhà nữa, anh mời em ra ngoài ăn.”



“Có lãng phí quá không?” Duyệt Tâm nói nhỏ.



“Hà Duyệt Tâm!” Cố Nam bắt đầu mất kiên nhẫn.



Duyệt Tâm vội vàng nói: “Được, được, được, anh nói ra ngoài ăn thì ra ngoài ăn!”



Mặc dù giọng của Cố Nam vẫn chưa vui vẻ lắm nhưng trong lòng Duyệt Tâm cảm thấy khá hơn.



Cố Nam đã nhún mình, cuối cùng hai người không còn phải chịu đựng chiến tranh lạnh nữa.



Bữa tối họ đi ăn hải sản. Cố Nam vừa ký được hợp đồng với một khách hàng lớn nên được thưởng không ít, có vẻ hơi tự phụ.



Anh nói với Duyệt Tâm: “Nguyện vọng của anh là sau này được làm chủ quản của khu vực lớn.”



Duyệt Tâm hỏi: “Làm chủ quản của khu vực lớn có gì tốt hơn?”



Cố Nam bật cười nói: “Lương hàng năm vài triệu nhân dân tệ, như vậy em không cần đi làm nữa, anh sẽ nuôi em.”



Duyệt Tâm chỉ coi đây là một câu nói đùa.



Cô có chân có tay, có thể tự nuôi sống mình mà không cần đến Cố Nam. Nhưng nghe thấy Cố Nam nói thế, cô vẫn cảm thấy rất vui.




Duyệt Tâm nói với mình, nhất định không được làm Cố Nam không vui vì những chuyện nhỏ nhặt nữa, anh ấy đi làm bên ngoài chịu nhiều khổ cực và mệt mỏi, không phải vì mong muốn cuộc sống của hai người sẽ tốt hơn sao?



Lúc về đến nhà đã hơn chín giờ tối.



Duyệt Tâm cùng Cố Nam xem bóng đá một lát. Lúc cô đứng dậy đi tắm, Cố Nam cũng đi tắm cùng cô, cô không ngăn được anh nên đành mở cửa phòng tắm cho anh vào.



Cơ thể của Duyệt Tâm rất đẹp, Cố Nam lại gần muốn hôn lên tóc cô nhưng Duyệt Tâm khéo léo né tránh.



Cô cầm bông tắm nói: “Để em cọ lưng cho anh.”



“Vì sao lại trốn anh?” Cố Nam nheo mắt: “Anh chỉ muốn em.”



Duyệt Tâm không tránh né nữa: “Vậy chúng ta mau tắm nhanh thôi.”



Ánh đèn ở nhà tắm sáng hơn phòng ngủ và phòng khách, anh tranh thủ ngắm nhìn cơ thể của Duyệt Tâm, càng nhìn càng say đắm.



Anh vuốt chân cô, Duyệt Tâm kêu lên một tiếng, anh nhìn thấy ở đó có một vết bầm tím.



“Sao thế?”Anh xót xa hỏi rồi mới nhận ra mình không khéo. Đây chính là bằng chứng của hôm anh nổi giận làm Duyệt Tâm bị ngã ra nền nhà.



Cố Nam nhẹ nhàng hôn lên vết bầm tím đó, cẩn thận gọi tên cô: “Duyệt Tâm!”



“Vâng!” Cô đã bị những nụ hôn của anh làm cho nóng rực khắp người, mặt cô đỏ hồng, nhìn anh đầy yêu thương, ánh mắt sáng lạ thường.



“Còn đau không?” Cố Nam hối hận trong lòng, “Anh không cố ý, chỉ là nhất thời tức giận…”



Duyệt Tâm không nói gì, mắt cô hơi ướt. Cô từ từ nhắm mắt lại, cảm nhận những nụ hôn của anh lên vết bầm tím đó.



“Anh yêu em, Duyệt Tâm!” Cố Nam ôm chặt lấy cô, bế cô về phòng ngủ.



Cố Nam luôn có hàng vạn cách để Duyệt Tâm tha thứ cho anh.



Ngày hôm sau đi làm, Duyệt Tâm đánh phấn và thoa một chút son hồng lên môi.



Hôm nay cô xinh hơn mọi ngày và vui vẻ hoạt bát hơn. Cô chuẩn bị vứt bỏ hoàn toàn những chuyện không vui giữa cô và Cố Nam cũng như xóa sạch những vấn vương trong lòng về người xưa cũ, quên đi quá khứ, toàn tâm toàn ý cho cuộc sống mới mẻ giữa cô và Cố Nam.



Đến công ty, Hàn Hiên đang đứng ở cửa vẫy tay chào cô: “Duyệt Tâm!”



“Phải gọi là chị Duyệt Tâm.” Cô kiên nhẫn sửa cho cậu ta.



Hàn Hiên bĩu môi: “Chỉ là xưng hô mà thôi, chị tính toán với em làm gì?”



Duyệt Tâm kiên trì với nguyên tắc của mình: “Tôi thích có trật tự về tuổi tác, được chưa?”



Hàn Hiên không biết phải làm gì, giơ tay lên có ý đầu hàng: “Được rồi, chị ăn sáng chưa? Có cần em mang sữa, trứng gà cho chị không?”



Duyệt Tâm lắc đầu: “Hôm nay có cuộc họp buổi sáng, em không sợ đến muộn tổng giám đốc sẽ giết em sao?”



“Tổng giám đốc đang nghỉ dưỡng bệnh, người làm thay ngày mai mới đến, hôm nay không có lãnh đạo.” Hình như Hàn Hiên còn biết nhiều chuyện hơn một nhóm trưởng như cô nhiều.



Duyệt Tâm cười nhưng vẫn nhắc nhở cậu ta: “Đi nhanh về nhanh”



Hàn Hiên làm mặt hề trêu cô: “Sao chị nói giống hệt anh Viên của em!”



Có thể trên đời này có rất nhiều người họ Viên, Duyệt Tâm không nghĩ ngợi nhiều.



Cô nhìn theo bóng dáng của Hàn Hiên đang chạy xa dần, không nén được than thở: “Sức khỏe thật là tốt!”. Nếu Duyệt Thanh có thể hoạt bát nhanh nhẹn như Hàn Hiên, năm đó bố mẹ cô đã không hao tâm tổn sức như thế.



Có một lần em trai của Duyệt Tâm là Hà Duyệt Thanh bị sốt cao nên mời bác sĩ trong làng đến chữa bệnh, kết quả là tiêm thuốc làm ảnh hưởng đến thần kinh nên bây giờ một chân bị liệt không đi được.



Đây là điều mà Duyệt Tâm luôn cảm thấy vô cùng tiếc nuối.