Nếu Tình Yêu Không Thuận Ý Trời

Chương 7: Đừng bỏ lỡ




Tiêu Ngọc không ngờ ngoại trừ chính mình, còn có người có chìa khóa phòng vẽ tranh này —— ngay cả ông nội Tiêu Trường Thư, đều không có tư cách tiến vào phòng vẽ tranh này.

Dưới sự kinh ngạc, cô thậm chí đã quên buộc khăn lụa.

Đàm Triệt dường như là chạy tới, anh có chút mệt, đẩy cửa ra, thấy Tiêu Ngọc, tay anh chống đầu gối thở thật sâu, không sốt ruột vào nhà.

"Hóa ra là thế."

Đợi một lát, Đàm Triệt cuối cùng cũng thở đều đều, anh ngẩng đầu nhìn chăm chú Tiêu Ngọc, không đầu không đuôi mà nói ra một câu như vậy.

Đây là Tiêu Ngọc lần đầu tiên trực diện nhìn thấy khuôn mặt Đàm Triệt, cùng ảnh chụp thật không giống. Bất quá ngẫm lại thì, rất nhiều người không ăn ảnh, thời gian mà cô nhìn thấy ảnh chụp của Đàm Triệt, đã qua hơn mười năm.

Mười năm, cô không bao giờ biết chính mình đã tiêu xài thời gian mười năm hoang đường như vậy.

Trước mắt Đàm Triệt cả người ướt đẫm, chiếc áo mỏng manh dính sát vào cơ thể, vóc dáng anh cao lớn vạm vỡ, tay dài vai rộng, vòng eo khá nhỏ —— khác một trời một vực với dáng vẻ thư sinh yếu ớt mà Tiêu Ngọc vẫn thường nghĩ.

Lại hướng lên trên nhìn, Đàm Triệt tóc tai bù xù, có nước chảy ra từ ngọn tóc, có nước một đường chảy theo mép tóc lướt qua chiếc cằm góc cạnh nhu hòa của anh, rơi xuống mặt đất. Tiêu Ngọc không biết có phải chính mình hoa mắt hay không, giữa lúc mơ hồ, cô trông thấy sự ướt át trong mắt Đàm Triệt, dường như mưa núi cũng lọt vào trong mắt anh.

Khuôn mặt đoan chính nhã đạm như thế, vậy mà sinh ra một đôi mắt đa tình.

Tiêu Ngọc nhếch nhếch khóe môi, những suy nghĩ phiền lòng đều phai nhạt đi, thay thế bởi suy nghĩ nấn ná mãi không đi —— trách không được Tiêu Giác đối với anh nhớ mãi không quên.

Tiêu Ngọc nghĩ đến đây, thần sắc dần dần bình tĩnh trở lại.

"Tiến sĩ Đàm." Tiêu Ngọc nói, "Không cho tôi một lời giải thích sao?"

Nửa tiếng trước, Lưu Vi đi kêu Tiêu Ngọc dậy, lại phát hiện phòng trống không không có một bóng người. Cô ấy sốt ruột hoảng hốt mà gọi điện thoại tìm người, nhưng gọi thế nào điện thoại cũng không kết nối được.

Cố tình ở ngay lúc này, trên đảo đổ mưa. Chủ nhà nghỉ hảo tâm nhắc nhở Tiêu Ngọc, mưa này không nhỏ đâu, tốt nhất đừng sắp xếp lịch trình đi biển bắt hải sản.

Lưu Vi nào có tâm trạng đi quan tâm cái lịch trình gì, cô ấy cầm dù, chạy chầm chậm ra ngoài đường dò hỏi một vòng, mới nghe được "Một cô gái xinh đẹp bị mù" hai tiếng trước đã chống gậy dò đường đi vào trong núi.

Lưu Vi nghe xong đơ người. Sớm biết Tiêu Ngọc tùy hứng, trước lúc nhập chức đã làm tốt công tác chuẩn bị tâm lý, nhưng như thế nào cũng không nghĩ tới cô tùy tâm sở dục như vậy. Đảo Linh Sơn có mấy chục đỉnh núi lớn nhỏ, Lưu Vi lại là lần đầu tiên lên đảo, không có cách nào tìm được, trong núi nếu không có tín hiệu, định vị trên điện thoại đều không dùng được.

Dưới tình thế cấp bách, Lưu Vi nghĩ tới Đàm Triệt.

Ở trên du thuyền, lúc cô ấy đang say sóng, nghe thấy Tiêu Ngọc và Đàm Triệt nói chuyện —— có khi nào, Tiêu Ngọc đi tìm anh ta? Hoặc là, anh ta giới thiệu cho Tiêu Ngọc nơi nào đó?

Mặc kệ thế nào, trước gọi điện thoại hỏi một chút. Lưu Vi lập tức liên hệ Đàm Triệt.

Bên kia, Đàm Triệt mang theo đám sinh viên cũng gặp trận mưa này.

Bọn họ sớm có chuẩn bị, sôi nổi từ trong túi lấy ra áo mưa và dù, đi khảo sát thực tiễn đương nhiên không thể lúc nào cũng chọn những ngày tiết trời nắng ấm mà tới như khi đi du lịch, thời tiết cực đoan thu thập tư liệu sống cũng có giá trị.

Một nữ sinh viên đã quên mang dù, cười hì hì chen vào dù Đàm Triệt, bạn cùng phòng phía sau ríu rít mà cười cô ta —— lòng Tư Mã Chiêu, người qua đường đều biết!

Lúc này, Đàm Triệt nhận được điện thoại Lưu Vi.

Anh không biết Tiêu Ngọc sẽ đi nơi nào. Thời tiết ác liệt như vậy, một mình cô bên ngoài, thật sự quá nguy hiểm. Đàm Triệt tức khắc biến sắc, hỏi Lưu Vi: "Cô trước khi tới đảo Linh Sơn, có nói qua đặc biệt muốn đi tới nơi nào không?"

Lưu Vi chần chờ mà nói: "Không có... Tử Nhập chỉ nói muốn tới nghe tiếng biển giải sầu. Nhưng, cô ấy mang theo tranh." Nói tới đây, lại cảm thấy cùng với sự mất liên lạc của Tiêu Ngọc không liên quan lắm, "Nhưng tranh ở trong tay tôi, cô ấy không có lấy đi."

"Tranh? Tranh gì?"

Lưu Vi không biết Đàm Triệt tại sao đột nhiên khẩn trương, đúng sự thật đáp lại, "Tranh thuỷ mặc."

Trong đầu Đàm Triệt đang nhảy số, anh cảm thấy có một số chuyện bản thân nghĩ không thông giờ đã có thể hiểu được ngọn ngành, trái tim anh bởi vì suy đoán này mà chợt co thắt lại, anh nghe thấy chính mình lớn giọng hỏi: "Tên của bức tranh có phải gọi là 《 phong nguyệt vô biên 》?"

"Sao anh biết?!"

Đàm Triệt đem dù đưa cho bạn nữ sinh kia, cúp điện thoại chạy trong mưa.

Ở đảo Linh Sơn gặp được Tiêu Ngọc, sao có thể là trùng hợp? Sao anh ngu như vậy!

Đàm Triệt ngược gió chạy nhanh, chạy như bay, nước mưa tạt vào mặt đau rát, thân thể bị cái lạnh quấn quanh, nhưng trái tim trong lồng ngực lại sắp nhảy ra ngoài.

Anh từ nhỏ đã không thích học hội họa, mặc dù sư phụ là Phùng Thư tiếng tăm lừng lẫy trong giới, cũng không hề tiến bộ. Ông nội nói Ngự Chương và Phùng Thư là bạn cũ, hai người thường xuyên vừa uống trà, vừa than anh không hề có thiên phú.

Có một lần, Phùng Thư nói đến xu hướng hiện hành, thốt ra một câu, nếu Anh Lam có Tôn Tử, đương nhiên sẽ không có tư chất bình thường như thế này.

Đàm Ngự Chương lúc ấy không có phản ứng gì đặc biệt, nhưng khi Phùng Thư đi rồi, ông đem chính mình nhốt ở gác mái phòng vẽ tranh suốt một đêm. Đàm Triệt nghĩ chính mình ở trên phương diện hội họa không nên làm ông nội tức giận, thật cẩn thận mà cùng bà nội Phủng làm điểm tâm khi đi tìm ông, ông nội đã dựa vào bàn ngủ rồi.

Trong tay ông có những lá thư nằm rơi rụng, chữ viết đã bị vệt nước thấm ướt, chữ kí vẫn còn rõ ràng, là chữ ký của quyên tú —— Anh Lam.

Tư thế ngủ không đúng, tiếng ngáy ông nội như sấm. Đàm Triệt đứng ở bên cạnh ông một lúc lâu, tuổi nhỏ anh ngây thơ mà ý thức được, ông nội có lẽ đang nhớ thương một người.

Rất nhớ thương, cho nên, rất thương tâm.

Sau ngày ấy, ông nội làm chủ, không còn mỗi ngày ép anh vẽ tranh, chiều theo ý nguyện của anh, đưa anh đi đến các loại trại hè khoa học sinh vật, cho phép anh cả ngày lẫn đêm chìm trong《 thiếu nhi bách khoa toàn thư 》《 côn trùng ký 》 《 thế giới dưới biển 》.

Trong tiềm thức của Đàm Triệt cảm thấy hết thảy mọi thứ đều cùng cái người tên Anh Lam kia có quan hệ, anh rất cảm ơn người bà chưa từng gặp mặt này.

Lại một lần nữa nghe thấy cái tên này là ở sơ trung, Phùng Thư tới nhà làm khách, điểm danh muốn Đàm Triệt pha trà.

"Tôi đã đi gặp Anh Lam, đụng phải cháu gái nhỏ của bà ấy, cùng bà ấy khi còn nhỏ như từ một khuôn đúc ra." Phùng Thư từ trong tay Đàm Triệt nhận lấy chung trà, nhấp môi, hài lòng, ngữ khí cảm khái, "Hai người đều là quá cứng đầu. Nói không gặp, liền thật sự muốn ngoan cố đến chết sao?"

Đàm Triệt nhìn về phía ông nội, đã mơ hồ phân biệt được một ít chuyện năm xưa thông qua lời nói của Phùng Thư.

Ông nội ha ha mà cười gượng hai tiếng, câu trả lời của ông nghe co vẻ rất là không chút để ý nào.

"Bà ấy không cho phép. Tôi đi gặp bà ấy, những tháng ngày sau này... Vu Tuệ làm sao bây giờ?"

Vu Tuệ là tên của bà nội Đàm Triệt.

Những tháng ngày sau này? Đàm Triệt ở trong lòng nói thầm, nơi bà Anh Lam ở thật sự rất xa sao? Đi gặp một chuyến, phải rất lâu sao?

Ông nội cuối cùng cũng không thể nhìn thấy bà Anh Lam. Ông bị ung thư, trước khi mất phải chịu một đoạn thời gian đau khổ.

Khi đó Đàm Triệt đang học ở cao trung, mỗi cuối tuần đều đi bệnh viện thăm ông nội, ông nội thường đau đến phát run, phải uống rất nhiều thuốc, chích giảm đau. Đàm Triệt nhìn không đành lòng, hỏi ông, muốn đem bà Anh Lam đến thăm ông không.

Đàm Triệt sớm từ trong miệng ba mẹ biết được bệnh tình của ông nội, anh lo ông nội sẽ để lại tiếc nuối.

Đàm Ngự Chương từ chối lời đề nghị của Đàm Triệt, nhưng tinh thần hết sức mất mát, lại còn biết vỗ vỗ tay Đàm Triệt, đối với anh mà nói, đừng bỏ lỡ. Phải đối với Ngọc nha đầu toàn tâm toàn ý.

Đàm Triệt ngoài miệng vâng dạ có lệ, là không muốn làm ông nội thất vọng.

Nhưng xã hội hiện đại, nào còn có đính hôn từ trong bụng mẹ, cha mẹ đặt đâu ngồi đó?

Sau đó, ông nội chuyển đến ICU, một ngày sau khi thông báo bệnh tình nguy kịch được đưa ra, Phùng Thư vẻ ngoài mệt mỏi mà chạy đến phòng bệnh. Ông mang theo hai món đồ, một chìa khóa, và một bức tranh.

Cả nhà đều ở đó, khi Phùng Thư đem chìa khóa trịnh trọng bỏ vào trong tay ông tay, nói một câu: Anh Lam đã cho phép ông đi.

Lại mở bức tranh ra.

"Còn nhớ nơi này không?" Phùng Thư nói, hốc mắt đỏ lên, "Còn nhớ nơi này không?"

Tranh cái gì cũng đều không có, chỉ có một tảng đá có hình dáng bình thường, quấn quanh vài cọng cành lá hương bồ. Ông nội đem chìa khóa trong tay nắm thật chặt trước khi chết, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ, nói không nên lời, nhưng liều mạng gật đầu.

Tất cả mọi người trong phòng bệnh đều khóc.

Cuối cùng ông nội đem chìa khóa để lại cho Đàm Triệt, nhưng chỉ sau một năm, Phùng Thư nói cho Đàm Triệt, Anh Lam mất rồi.

Đàm Triệt khi đó mới biết được, hóa ra bà Anh Lam ở trên đảo Linh Sơn.

Gần như vậy, Đàm gia ở nội thành Thanh Đảo, lái xe đi đến bến tàu, lại lên thuyền, cũng chỉ mất hai tiếng. Chỉ là gần như vậy, nhưng hai người nửa đời không gặp.

Đàm Triệt cuối cùng cũng hiểu được câu nói của ông. Ông nếu đi gặp bà, chỉ sợ sẽ không quay đầu lại được.

Bà Anh Lam biết, cho nên không cho ông đi.

Nhưng Đàm Triệt chưa bao giờ biết, cháu gái của bà Anh Lam chính là Tiêu Ngọc. Dã nha đầu Tiêu Ngọc được nuôi dưỡng ở hải đảo đó, khi còn nhỏ xíu vậy mà đã đi theo bà Anh Lam.

Cho nên cô chỉ đấu giá bức tranh đó, cho nên cô tới đảo Linh Sơn, không phải lần đầu tiên đến du lịch, mà là về nhà.

Hiện giờ đã thông suốt hết mọi thứ, Đàm Triệt chỉ hận bản thân biết quá muộn màng.

Mưa gió sát bên cơ thể, Đàm Triệt vọt vào trong núi rừng, trong lòng chỉ còn lại có một câu.

Đừng bỏ lỡ.