Tới rồi.
Đàm Triệt đã leo đến sườn đỉnh núi rồi, dù anh đã cực lực khắc chế, thì vẫn có chút thở hổn hển.
"Đây, đây là nơi nào?"
"Bật đèn pin lên đi." Tiêu Ngọc từ trên người anh trượt xuống, bị gió đêm thổi qua, hơi hơi phát run.
Đàm Triệt đem khăn quàng cổ một lần nữa khoác lên người Tiêu Ngọc, lúc này mới lấy điện thoại ra, chiếu sáng phía trước.
Nhìn thế này, Đàm Triệt có chút kinh ngạc.
Trước mặt là một tảng đá rất lớn, quanh mình được bao bọc bởi các loại dây leo, Đàm Triệt càng nhìn càng cảm thấy quen mắt, cuối cùng dư quang thoáng nhìn qua cuốn sổ nhỏ trên tay Tiêu Ngọc.
Anh bật thốt lên nói: "Em dẫn đến chỗ《 phong nguyệt vô biên 》?"
Cảnh vật trước mắt, rõ ràng chính là nguyên mẫu của bức tranh đó.
Tiêu Ngọc ngẩn ra, đôi mắt nhìn về phía Đàm Triệt, giơ giơ tranh trong tay lên, "Cái này anh cũng biết?"
"Trước khi ông nội qua đời, tôi ở trước giường bệnh ông đã nhìn đến qua bức tranh này." Đàm Triệt thấp giọng nói, "Người sáng tác bức tranh này, là người thầy đã từng dạy tôi vẽ tranh. Cũng là... bạn của ông nội và bà Chu Anh Lam."
"Khó trách." Tiêu Ngọc cười nhẹ, "Nơi này, là nơi định tình của bọn họ."
Đàm Triệt hoảng hốt, nhưng cũng triệt để lĩnh ngộ.
Bởi vì tình yêu sâu đậm, chẳng sợ chỉ là ngai thạch loạn thảo, cũng là phong nguyệt vô biên.
Tiêu Ngọc bị gió thổi làm tỉnh táo không ít, cô mở trục cuốn ra, từ bên trong rơi ra một đồ vật nhỏ, Đàm Triệt xoay người lại nhặt, cầm trong tay, mới phát hiện là một chiếc bật lửa.
Anh kinh ngạc, nói: "Em muốn... đốt nó?"
"Tiến sĩ Đàm chắc không phải muốn nhắc nhở tôi, phóng hỏa đốt núi, ở tù mọt gông đó chứ?" Tiêu Ngọc nhìn anh, vươn tay về phía anh, ý bảo anh đưa bật lửa, "Hôm qua mưa lớn như vậy, sẽ không có chuyện gì đâu."
Đàm Triệt muốn nói đương nhiên không phải là cái này, anh có chút gấp, "Đây là bức tranh thầy Phùng trân quý nhất trong cuộc đời, em đấu giá được nó, chính là để thiêu hủy nó?"
Lời nói là buột miệng thốt ra, Tiêu Ngọc vậy mà thật ra phản ứng lại, nụ cười càng rõ nét, ý vị thâm trường mà nhìn anh.
"Không ngờ, anh còn rất chú ý đến tôi."
Cô ngược lại không vội bật lửa, còn suy tư , "Vì sao? Bởi vì tôi từng là vị hôn thê của anh?" Cô đánh giá Đàm Triệt, "Nhà các người không phải coi thường tôi sao, không phải gấp gáp muốn từ hôn sao?"
Đàm Triệt bật thốt lên nói: "Em cũng không phải có bạn trai rồi sao. Còn nói đính hôn gì nữa."
Anh đêm nay quá không bình tĩnh, lời nói ra, đều không dùng não để nghĩ.
"Đàm Triệt..." Tiêu Ngọc trầm mặc, cuối cùng không còn gọi anh là tiến sĩ Đàm, cánh tay mảnh khảnh đặt lên bờ vai anh, vòng qua cổ anh, trong gió đêm có mùi bia nhàn nhạt.
Cô nói: "Anh ghen tị?"
Lời này vừa nói ra, Tiêu Ngọc liền có đáp án, cô dùng giọng điệu khẳng định lặp lại lần nữa.
"Anh ghen tị, Đàm Triệt."
Tư thế này, anh không thể nghĩ được ngoại trừ hôn cô, thì không còn cách nào khác để đè nén sự ủy khuất không tên trong lòng xuống.
Môi cô căng mọng, ướt át lại đàn hồi, anh nhẹ nhàng giữ nó, lại không ngừng mà cắn mút.
Tại sao không sớm gặp được một chút, có lẽ... Đàm Triệt nghĩ, nếu có thể gặp được cô sớm một chút, có thể đem cô từ trong tay tên tiểu tử không đàng hoàng kia cướp về. Anh sẽ làm điều đó, nếu là vì Tiêu Ngọc, anh sẽ làm điều đó.
Muốn đánh nhau cũng có thể, muốn so thủ đoạn cũng có thể, Đàm Triệt nghĩ, anh sẽ không để thua bất kì người nào.
Tiêu Ngọc bị anh hôn làm cho xúc động, cô tin chính mình đã chạm vào một loại tình cảm mãnh liệt đến mức làm người ta sợ hãi, giống một con cá tự do tự tại rong chơi trong biển cả rộng lớn, nhưng lại bị nhấn chìm bởi một dòng chảy có vẻ yên bình.
Một lúc hoa mắt ù tai.
Thử thăm dò, cô bắt đầu đáp lại anh, Đàm Triệt lập tức cảm nhận được, cũng mừng như điên lộ ra bộ mặt thật dưới lớp ngụy trang, dẫn cô đi vào sóng triều mênh mông mãnh liệt của chính mình.
Anh hôn như mưa rền gió dữ, lay động lý trí nhạy bén của cô, làm ướt đẫm trái tim khô cằn của cô, Đàm Triệt vội vàng lại kiền khẩn, giành giật từng giây, muốn đem tất cả thời gian mất đi đều tìm trở về.
Hôn đến cuối cùng, Tiêu Ngọc có chút chống đỡ không nổi, cô ấn đầu vai anh, tinh thần hỗn độn, hỏi anh, "Anh đang làm cái gì vậy?"
"Tôi hướng về em cầu tình yêu." Đàm Triệt nói.
Tôi vì mỗi cơ hội mà mình đã bỏ lỡ lúc trước mà sám hối, tôi vì những lần do dự không quyết mà căm giận, nếu đây là ông trời ban phát cho tôi cơ hội cuối cùng, tôi không có cách nào khác, chỉ có thể bảo em nhìn tôi, nhìn tôi với một trái tim nguyên vẹn, tôi tình nguyện cúi đầu quỳ xuống đất, thỉnh cầu em, thỉnh cầu em yêu tôi, hoặc là, lại cho tôi một lần cơ hội được yêu em.