Nếu Ta Ngoảnh Lại Nhìn Nhau

Chương 59




Gần đây Tô Tử Duyệt phát hiện, số lần cô và Giang Dực gặp mặt rõ ràng tăng nhanh, nguyên nhân là hiện tại rõ ràng Giang Dực tấn công vào nội bộ tập đoàn, gần đây ông nội cô đặc biệt thích cùng Giang Dực ở chung một chỗ hàn huyên một chút, số lần cùng Giang Dực ở chung một chỗ nói chuyện, xa xa số lần nói chuyện so với cô nhiều hơn. Hơn nữa Tô Tử Duyệt phát hiện, ông cũng không phải cố ý nhờ vào đó kéo gần cự ly giữa cô và Giang Dực, mà là thật tán thưởng Giang Dực, thích cùng Giang Dực tâm sự cái nhìn đối với thương trường một chút, cùng với một ít lý niệm kinh doanh.



Tô Tử Duyệt cảm giác mình nên thông cảm cho ông nội, ông ở trên thương trường nhiều năm như vậy đều là "Đơn đánh độc đấu", hiện tại rốt cuộc có thể tìm ra một người, cùng ông thảo luận những lý niệm kia.



Chỉ là cô vẫn nhịn không được ghen, bởi vì nguyên nhân là Giang Dực, cô cũng mau thất sủng rồi.



Chỉ là ông Tô thật sự không bá đạo như vậy, chiếm dụng tất cả thời gian của Giang Dực, sau khi tán gẫu một lát, sẽ để Giang Dực tự mình đi nghỉ ngơi, cũng để cho anh xin cứ tự nhiên, rất ý tứ đơn giản, để cho anh và Tiểu Duyệt đơn độc ở chung một chỗ, tất nhiên Giang Dực sẽ không phụ lòng tác thành của ông Tô.



Giang Dực gõ cửa thì ngay cả đầu Tô Tử Duyệt cũng không quay lại, "Mời vào."



Cô đang chơi cái gì đó, sau khi thấy tiếng động ở cửa mới quay đầu lại, thấy là Giang Dực, không khỏi nhướng mày, "Còn nhớ tới tìm em, em còn tưởng rằng anh quên mất em từ lâu rồi."



"Quên ai cũng không thể quên em." Anh cười đi tới, sờ sờ tóc cô.



Sau khi Tô Tử Duyệt nhìn thấy anh, nghĩ tới chuyện khác. Khi đó cô và anh chính thức chia tay, cô bỏ đứa bé của anh, thật sự liền cho rằng đời này bọn họ không còn cơ hội, không đau lòng sao? Không thể nào. Khi đó ông chủ gọi điện thoại cho cô, bảo cô đi lấy bộ cờ nhảy thạch anh cô từng đặt làm kia thì trong lòng cô hết sức chua xót, sau khi cầm lại bộ cờ nhảy thạch anh, cũng không dám mở ra. Cô nhớ rõ, cô nói muốn làm một bộ cờ nhảy thạch anh thì trên mặt anh nở nụ cười, khi đó cô thật sự ảo tưởng lúc bọn họ nhàn rỗi ngồi chung một chỗ chơi cờ nhảy, không cần lời ngon tiếng ngọt và hành động ái muội, chỉ hai người, lẳng lặng ngồi chung một chỗ. Hình ảnh ảo tưởng quá mức tốt đẹp, nhận được bộ cờ nhảy thạch anh thì bọn họ đã chia tay, hơn nữa có thể đời này không còn cơ hội ở chung một chỗ…. Cô nhìn cờ nhảy trong tay, thậm chí có kích động muốn đem nó vứt đi hoặc là đập vỡ, chỉ là cuối cùng không cam lòng.



Bây giờ nhớ tói bộ cờ nhảy này, cô liền đi tìm, giống như hiến vật quý ôm đến trước mặt Giang Dực.



"Trước kia không phải đã nói rồi sao, sau khi bộ cờ nhảy thạch anh làm xong, chúng ta chơi một ván." Cô vô cùng vui vẻ.



Cô thích nhắc tới chuyện trước kia, bây giờ bọn họ có cảm giác có thể làm được, mặc dù không coi là nói là làm, lại hết sức thỏa mãn.



Giang Dực vươn tay, vuốt thạch anh được mài giũa bóng loáng, cười khẽ gật đầu.



Trước kia bọn họ không cùng chơi cờ nhảy như vậy, ai cũng không biết kỹ thuật đối phương như thế nào. Rất nhanh Tô Tử Duyệt liền bại trận liên tiếp, tâm tình cũng không tốt, "Anh đều dùng cái kỹ thuật gì vậy?"



"Kỹ thuật không giống như em."



Cô nhìn anh chằm chằm, hết sức bất mãn. Giang Dực ho khan một tiếng, "Nhìn lâu, suy nghĩ nhiều."



Sau khi anh nói lời kia Tô Tử Duyệt yên lặng tăng thêm một câu - nhiều tính toán.



Thật sự cô là người nhìn một bước đi một bước, không giống anh, đi một bước coi như tính nên đi tiếp theo, hơn nữa còn có thể tính được cô sẽ không chặn đường của anh, vì không để cho anh được như ý, cô thích từ sớm để cho con cờ của mình nhanh chóng đi tới đối diện biến thành chặn con cờ của anh, chính là không để cho con cờ kia thuận lợi đi hết.



Kết quả là, cô thua thảm hại hơn.



"Anh không thể nhường em một chút à." Cô buồn bực.



"Có thể, nhưng anh chỉ thích nhường người phụ nữ của anh, đối với người khác anh không có hứng thú nhường." Anh cười, "Em nói, anh là cái gì nhường cho em?"



Nếu như không phải là rất thích bộ cờ nhảy thạch anh này, cô muốn ném anh.



Cô hừ hừ hai tiếng, nhưng mà trên mặt lại đỏ lên khả nghi.



Giang Dực quan sát sắc mặt của cô, mà cô lại cố ý tránh tầm mắt của anh, biết đây là cô xấu hổ, trong lòng cảm thán, trên mặt cũng cười, "Lần này nhường cho em…. Mấy bước?"



Cô cắn môi không nói lời nào.



"Một bước?"



"…."



"Hai bước?"




"…."



"Ba bước?"



"…."



"Được rồi, anh hào phóng một chút, em nói bao nhiêu bước?"



"Em nói bao nhiêu liền là bấy nhiêu."



"Ừ, em nói bao nhiêu liền là bấy nhiêu."



"Vậy thì tốt, đợi lát nữa em đi tới chỗ nào, bảo anh nhường thì anh phải nhường."



"Được."



Anh đồng ý không chút qua loa nào, chỉ là nếu như vậy, Tô Tử Duyệt vẫn thua, vậy thì thật mất mặt.



Anh nghĩ cũng là, nếu cả đời dài như vậy, nếu như nhất định là người phụ nữ này, như vậy nhường bao nhiêu, nhường bao lâu, cũng không có quan hệ. Mà bây giờ cô vẫn không thừa nhận quan hệ với anh, cũng không còn quan hệ, dù sao đều là người đi chung với nhau cả đời, sớm một khắc trễ một khắc, cũng không sao.



*************************************



Giang Dực nghĩ, có lẽ đời này anh sẽ không nói cho Tô Tử Duyệt, chuyện giữa anh và Hạ Ngữ Tiếu. Những việc này, bao gồm năm đó anh và Hạ Ngữ Tiếu không ngừng cãi vã, bao hàm trước khi Hạ Ngữ Tiếu qua đời, anh nhiều lần đề cập tới chia tay, dù là mỗi một lần cuối cùng đều thất bại. Tuyệt đối anh sẽ không ở ngay trước mặt một người phụ nữ, đi chửi bới một người phụ nữ khác, có lẽ không tính là chửi bới, nhưng chính là không muốn. Anh không có cách nào phân biệt cảm giác của mình đối với hai người phụ nữ này, chỉ có thể nói đều là thời gian gặp gỡ tốt nhất, nếu như Hạ Ngữ Tiếu năm đó đổi thành bây giờ, anh sẽ không cùng cô ấy ở chung một chỗ, Tô Tử Duyệt bây giờ đổi thành mấy năm trước, anh cũng sẽ không cùng Tô Tử Duyệt ở chung một chỗ.



Anh nhìn tranh Diêm Đình Đào đưa tới, Diêm Đình Đào đánh giá không sai, Tô Tử Duyệt chính là một bức tranh tĩnh lặng, mặt ngoài ôn ôn nhu nhu, nội tâm lại là cuồng phong vân cuốn*, giống như tranh của cô, rõ ràng là trạng thái tĩnh, lại làm cho người ta liên tưởng đến một khắc sau chính là mưa to gió lớn, nội tâm của cô, sóng lớn nhấp nhô, hơn nữa dùng mặt ngoài




Bình tĩnh che giấu. Nếu như là anh của mấy năm trước, xác thực se không hao phí nhiều thời gian như vậy, đi tìm tòi nghiên cứu nội tâm của cô.



Mà Hạ Ngữ Tiếu, lại là đem toàn bộ cuồng phong lãng cuốn*, tất cả đều thể hiện ra ngoài, lúc vui vẻ thì cười, lúc không vui thì náo loạn, hơn nữa càng về sau, loại tác phong này càng rõ ràng.



*Cuồng phong vân cuốn, cuồng phong lãng cuốn: 2 cụm từ này đại khái là có nghĩa đối lập nhau, cuồng phong vân cuốn ý chỉ có chuyện gì xảy ra mặc dù tâm lý bên trong có xao động thế nào nhưng cũng không thể hiện ra ngoài còn cuồng phong lãng cuốn thì tất cả moi cảm xúc đều thể hiện ra ngoài mặt. (Đây chỉ là ý hiểu của mình thôi. Ai có giải nghĩa chính xác thì góp ý để mình sửa lại! Cảm ơn mọi người)



Anh nói không nói rõ được khổ sở, chuyện năm đó, anh nên chịu bao nhiêu trách nhiệm, Hạ Ngữ Tiếu ra đi, anh tuyệt đối không khỏi có can hệ, bứt rứt, đau lòng, mới có thể vẫn âm thầm trợ giúp nhà họ Hạ.



Khi đó số lần Hạ Ngữ Tiếu và anh cãi vã càng ngày càng nhiều, điện thoại gần như bị anh đập vỡ, điện thoại oanh tạc không phân biệt thời gian, không phân biệt địa điểm, rốt cuộc anh mệt mỏi, mệt mỏi đối với đoạn tình cảm kia, hoặc là mệt mỏi đối với người kia.



Khi anh cảm thấy mệ nhất, Hạ Ngữ Tiếu cầm một bức ảnh đứng trước mặt anh, “Giang Dực, bây giờ anh ghét bỏ em đủ kiểu, cảm thấy chỗ này em không được, chỗ đó làm không đúng, là bởi vì người phụ nữ này? Anh di tình biệt luyến* rồi, muốn rời khỏi em, mới bất mãn với em mọi chỗ…”



*Di tình biệt luyến: ý chỉ thay lòng đổi dạ.



Thế nhưng ngay cả giải thích anh cũng không muốn.



Hạ Ngữ Tiếu khóc, “Em đã cầu xin anh nhiều lần như vậy, xin anh chụp cho em, anh chưa từng chụp cho em, anh lại chụp cho người phụ nữ này, cô ta tốt như vậy sao?”



Anh vẫn giải thích, nói rõ vì sao anh muốn chụp cô gái kia, cũng bày tỏ căn bản anh không biết cô nữ sinh này. Hạ Ngữ Tiếu không tin, căn bản không tin lời anh nói, Hạ Ngữ Tiếu trước mặt anh, đốt rụi tấm hình, “Giang Dực, anh sẽ phải hối hận.”



Không bao lâu, liền truyền đến chuyện Hạ Ngữ Tiếu xảy ra tai nạn xe, chết tại chô.



Ngoài ý muốn? Tai nạn giao thông?



Chỉ có Giang Dực rõ, không phải, đều không phải. Tham muốn giữ lấy của Hạ Ngữ Tiếu quá mạnh mẽ, nhưng cũng rất thông minh, cô ấy biết anh muốn chia tay, nhưng cô ấy không muốn, nhưng anh là một người muốn làm gì thì sẽ làm được, vì vậy cô ấy lựa chọn một loại phương thức khác. Cô ấy cứ chết đi như vậy, như vậy đời này Giang Dực đều sẽ nhớ cô, đời này Hạ Ngữ Tiếu cô đều là người không thể thay thế.




Có ai như Hạ Ngữ Tiếu yêu anh không? Yêu đến nguyện ý vì anh mà chết đi, đây mới là chỗ anh thực sự áy náy.



Hạ Ngữ Đình đưa thư cho Giang Dực, càng làm cho Giang Dực, xác nhận suy đoán của mình, trong thư Hạ Ngữ Tiếu nói ----- Giang Dực, đời này, không còn một người phụ nữ nào giống em yêu anh như vậy.



Giang Dực lấy lá thư ra, dùng bật lửa đốt, tự tay thiêu hủy nó.



Yêu, lý giải đối với cái chữ này hình như luôn là càng nhiều càng tốt, nhưng quá nhiều, sẽ giống như một đôi tay bóp thật chặt cổ họng mình, hô hấp không được, cất bước tiếp nối gian nan.



Yêu quá nặng, lại có mấy người có thể chịu đựng nổi?



Anh biết Hạ Ngữ Tiếu chết, không có quan hệ quá lớn đối với nữ sinh trong tấm ảnh kia, tính tình của Hạ Ngữ Tiếu, đây nhiều nhất là một ngòi nổ, cô ấy cảm thấy anh muốn chia tay, đại khái liền lập ra quy định như thế.



Nhưng anh vẫn vì thế mà có chút canh cánh trong lòng, vì vậy lần đầu tiên nhìn thấy Tô Tử Duyệt anh liền tự nói với mình, anh muốn cách xa cô một chút, giữa bọn họ là không thể nào.



Nếu như nói anh định nghĩa mình có quan hệ với cái chết của Hạ Ngữ Tiếu, như vậy có lẽ Tô Tử Duyệt cũng đảm nhiệm thành phần nhất định trong đó.



Sau đó thì sao?



Anh lần lượt bác bỏ, vẫn không ngăn cản sự thực anh biến cô thành người phụ nữ của anh. Mà anh, vĩnh viễn sẽ không nói cho cô biết, về những chuyện này.



Ngày ấy, hình như anh và Hạ Ngữ Tiếu lại cãi vã một phen, tâm tình uất ức, cầm máy chụp ảnh liền ra cửa, tùy ý ngồi lên xe buýt, cuối cùng lại quyết định đi đến trường học cũ của anh.



Trường học vĩnh viễn là chỗ nhiều người nhất, anh không thích, vì vậy tự mình đi tới chỗ ít người nhất. anh chính là đi tới cái hồ sau trường như vậy, cái hồ này rất xa nhà dạy học, phòng ngủ, phòng ăn của sinh viên, đang mùa hoa sen nở rộ, có không ít các cặ tình nhân nhỏ tới đây ngắm hoa sen, hiện tại chính là một cái hồ sen hết sức suy bại, cộng thêm lá khô khắp nơi, người tới nơi này thật rất ít, ngay cả công nhân làm vệ sinh hình như cũng đã lâu chưa tới xử lý những cái lá khô này, nhìn qua quả thật có cảm giác thu phong xào xạc.



Anh chính là tại tình cảnh này, thấy Tô Tử Duyệt.



Cô ngồi ở bờ hồ, ánh mắt giống như không có tiêu cự, sau lưng cô là một cái hồ sen tàn, trong nước bùn thậm chí mang theo chút hứng thú, dưới chân chính là thành từng mảnh lá câu thậm chí còn không sạch sẽ, cô ngồi ở đó, không nhúc nhíc, trong mắt chậm chảy ra một giọt lệ.



Anh chính là không kiềm chế được cầm máy chụp hình lên, lần đầu tiên cảm thấy, thì ra là nhân vật cũng có thể ở trong cảnh sắc vây quanh lại dung hợp như thế, những cái lá khô sen tàn kia dường như trở thành bối cảnh sau lưng cô, làm nổi bật lên đau thương của cô, mà đau thương của cô lại tựa như làm nổi bật lên mùa thu hiu quạnh.



Hài hòa như thế, hài hòa đến ngay cả cô cũng là một bối cảnh.



Anh không biết, cũng là tại ngày ấy, cô tận mắt thấy người bạn trai mà mình yêu ôm nữ sinh khác trong ngực, mà cô cũng sẽ không biết, không bao lâu, tấm hình của cô bị một người phụ nữ khác cầm đi trách cứ bạn trai.



Bọn họ sẽ không biết những thứ kia từng ly từng tý dẫn dắt ràng buộc, sau đó cuối cùng, bọn họ lại lấy phương thức không tưởng tượng được ở cùng một chỗ.



Có lẽ, đây chính là duyên phận, lúc bạn không hề chuẩn bị thì nó tới, vì vậy hai người hiểu nhau gần nhau, liền có thể xưng là mệnh trung chú định.*



*Mệnh trung chú định: có thể hiểu là vận mệnh đã an bài



(Hết trọn bộ)



Tác giả có lời muốn nói: cảm ơn đến từng người, cảm ơn đã luôn đi theo, cảm ơn bao dung và tha thứ suốt đoạn đừng này, cảm ơn trong biển văn gặp được nha!



Nếu như tiểu thuyết này từng mang đến vui vẻ cho mọi người, mang đến cảm nhận cho mọi người, đây chính là ý nghĩa tồn tại của nó.



Thiên ngôn vạn ngữ chỉ muốn nói ------ cảm ơn.



Tiếp theo là tiểu thuyết nhiều kỳ “Yêu Hận triền miên” là tiểu thuyết hệ liệt thứ tư, thật ra thì tôi vẫn luôn muốn viết tiểu thuyết hệ liệt, nhưng vẫn kiên trì không tiếp tục, muốn đồ tốt, nghĩ đến quá lâu, ngược lại lại không muốn nhấc bút, ngược lại nghĩ tìm linh cảm viết chuyện xưa khác, vì vậy kéo dài cũng không dài quyết được gì, tiểu thuyết hệ liệt này, tôi thến nhưng kiên trì từng từng trang sách, dù là thành tích vẫn không tốt, nhưng chính tôi rất thích.



Tiểu thuyết này cũng hy vọng có thể được mọi người thích, hi vọng tại tiểu thuyết tiếp theo, tôi còn có thể thấy bóng người quen thuộc.