Nếu Ta Ngoảnh Lại Nhìn Nhau

Chương 54




Cô không biết mình ngủ từ lúc nào, sau khi tỉnh lại, chỉ có cảm giác toàn thân mình bủn rủn, hơn nữa cảm giác trên mặt hết sức không dễ chịu. Mà anh nằm ở bên cạnh cô, nhìn dáng dấp hình như cũng không khá hơn chút nào. Hiện tại tướng mạo Tô Tử Duyệt cô không có khí chất để khích lên người khác, anh cũng không phải là thiếu gia quang vinh chói lọi của nhà họ Giang, bọn họ chỉ là người rất bình thường, trong sắc mặt mệt mỏi lại có chút nhếch nhác, quần áo nhăn nhó, trên người còn có cổ hương vị không nói ra được .



Bình thường như vậy, cũng không đúng, bọn họ vốn là rất bình thường.



Cô lấy tay êm ái đặt lên hai mắt của mình, mắt một mảnh sương mù, giống như bị thứ gì che đậy.



"Đã tỉnh rồi hả ?" Âm thanh anh trầm thấp vang lên ở bên tai cô.



"Ừ." Cô vẫn không muốn cử động, vì vậy thật sự không cử động, dù hiện cô tại tuyệt không xinh đẹp, chớ nói chi có khí chất, cô cũng có chút hoài nghi mình bây giờ có phải mạt bả đầy mặt cộng thêm tóc nhơm nhớp không, "Giang Dực, là anh giúp công ty Tô thị chứ?"



"Ừ."



Cô tính thời gian một chút, tim khẽ phát khổ, "Là sau khi anh biết chuyện đứa nhỏ?"



Biết chuyện đứa nhỏ, biết không thể cứu vãn, mà thời điểm cô đều gánh chịu tất cả, anh khó chịu, anh áy náy, mới làm ra chuyện như vậy. Anh phải là một người công và tư rõ ràng, mà không nên. . . . . .



"Tô Tử Duyệt." Anh xoay người áp ở trên người cô, mắt chống lại ánh mắt của cô, "Anh nói rồi, em đừng nghĩ anh quá tốt, anh thật sự không phải là người đàn ông em cho rằng có giáo dưỡng có trách nhiệm có đạo đức tốt, anh chỉ là một người đàn ông ích kỷ thôi. Anh làm như vậy, không phải bởi vì áy náy, không phải bởi vì khó chịu, mà bởi vì em, là em. . . . . . Anh áy náy đối với đứa bé, thế nhưng điều kiện tiên quyết, đứa bé đó là của chúng ta, là đứa bé của Tô Tử Duyệt em và anh."



Cô cắn môi, mắt nhanh đỏ.



"Anh rất xin lỗi." Âm thanh của anh thấp xuống, "Em bàng hoàng, em khó chịu, tất cả khổ sở của em, đều là thái độ của anh với vấn đề. Tất cả rối rắm của em đều là rốt cuộc anh có yêu em hay không. . . . . . Là sai lầm của anh, lúc đầu anh xác thực nghĩ em là một đối tượng qua lại thật tốt, lúc ở chung một chỗ mặc dù không có nhiều vui sướng, nhưng sẽ không có nhiều khó chịu, sau này em lại tỏ ra chân thật, anh cũng quan tâm hơn, ngay cả chính anh đều không rõ, từ lúc nào em hoàn toàn đi vào trong sinh hoạt của anh. Tô Tử Duyệt, nếu như mà anh chỉ muốn tìm một người phù hợp để làm đối tượng kết hôn, có rất nhiều phụ nữ phù hợp, nhưng vì sao, anh chỉ lựa chọn em?"



Anh nhẹ nhàng hôn lên môi của cô, "Đây nhất định là số mệnh."



**************************************************



Tô Tử Duyệt và Trần Mậu Thanh gặp mặt ở một quán trà, quán trà cạnh sông như cũ, cả quán trà dùng vô số cây cột chống đỡ ở trên nước, lại mượn địa thế núi, có điểm giống nhà sàn, chỉ là thuộc về thiết kế hiện đại, mà phía dưới cây cột hoàn toàn không lực chống đỡ, chỉ giống như cùng một hình thức thôi.



Cô phải thừa nhận, nơi cô thích, cùng anh yêu thích giống nhau, đều thích nơi có một chút ý vị, cũng không nhất định phải là kiến trúc cổ, mấu chốt là có loại cảm giác đó. Ngồi ở trong quán trà, có thể nghe được tiếng chim hót vả tiếng nước chảy róc rách, thật giống như tiến vào chỗ sâu nhất của tự nhiên, tâm tình thanh minh, nỗi lòng yên tĩnh.



Lần đầu tiên cô ngồi đối diện Trần Mậu Thanh, lần đầu tiên có cảm giác, yêu thích giống nhau, thật không coi là chuyện tốt gì. Trong một hoàn cảnh tuyệt vời, bọn họ vốn nên có vai trò là một đôi tình nhân ân ái, mà không phải giờ phút gặp nhau mà không nói gì. Trong ly trà trà toát ra từng hơi khí nóng, lại chỉ tăng thêm an tĩnh lẫn nhau giữa bọn họ, cũng giống như trong lòng biết rõ, vừa mở miệng chính là quyết liệt.



"Anh không biết em và người của nhà họ Hạ có cái ân oán tình cừu gì, anh có thể nói thật sự anh có yêu Hạ Ngữ Tiếu, đó cũng là người yêu đầu tiên của anh, về phần sự việc của em và nhà họ Hạ, anh cũng không muốn biết, vậy cũng không quan trọng." Trần Mậu Thanh nhìn trước người phụ nữ yên tĩnh trước mắt này, cô hình như đã khóc, trang điểm nặng hơn so với trước, cô luôn luôn chỉ mang đồ trang sức trang nhã, nhưng hôm nay cũng không phải.



Cô vì sao mà khóc? Anh cảm giác, cô khóc, không có quan hệ gì với chính mình, cô sẽ không vì mình mà khóc, loại cảm giác này sâu tận xương tủy, sau đó để cho tâm anh cũng lạnh rồi.



"Ừ." Cô cúi mắt.



Thế nhưng anh lại cười, "Ngày đó em không chịu nghe giải thích của anh, cũng không đồng ý biết chân chính đã xảy ra chuyện gì, em chỉ vội vàng định tội cho anh, lập tức phán hình cho anh."




Lần này cô mới ngẩng đầu nhìn thẳng anh, có chút bất mãn nhíu mày, để anh giải thích, "Anh có ý gì?"



"Trong lòng em biết rõ."



"Anh đây là ý gì?"



Trần Mậu Thanh bỏ đôi tay lên bàn, ý trên mặt cười có mấy phần ranh mãnh, "Nhất định anh phải nói hiểu chưa như vậy? Ý đúng là, em không để ý quan hệ giữa anh và Hạ Ngữ Đình là như thế nào, cũng không muốn biết anh và cô ấy có rối rắm gì, dĩ nhiên, sự thật chân chính, thật ra thì em cũng không quan tâm như vậy, mặc kệ Hạ Ngữ Đình hay là Hạ Ngữ Tiếu, chỉ cần có thể cho em một cớ rời bỏ anh, như vậy tất cả đều tốt. Em chỉ là đang tìm một cái cớ rời anh thôi, cố tình đúng lúc như vậy, Hạ Ngữ Đình xuất hiện, vì vậy theo hướng này, đương nhiên em có thể nói chia tay."



Cô cắn môi, cảm thấy lời của anh quả thật không thể tưởng tượng nổi, "Anhchính là nghĩ em như vậy sao?"



Trần Mậu Thanh cười nhạt một tiếng, bọn họ có thể ở chung rất vui vẻ, điều kiện tiên quyết của sự vui vẻ này là cô không có bất kỳ yêu cầu đối với anh, nói dễ nghe chính là khéo hiểu lòng người, nói khó nghe một chút chính là cô hoàn toàn không quan tâm anh. Phải không quan tâm, không quan tâm, mới có thể đối với người phụ nữ khác ở bên cạnh anh hơn một giờ cũng không có cảm xúc.



"Vậy em muốn anh nghĩ như thế nào?"



"Em cho là. . . . . . Chúng ta ở chung rất vui vẻ."



"Em và người em không đáng ghét cùng người không thương, cũng có thể ở chung rất vui vẻ." Trần Mậu Thanh nói xong những lời này, liền phát hiện sắc mặt cô thay đổi, "Thật ra thì cứ vẫn ở chung như vậy, cũng không có gì, ít nhất chúng ta đều rất vui vẻ, anh nhớ em mặc dù không yêu anh, nhưng sau khi chúng ta ở chung, chắc chắn em sẽ có thay đổi một ít. Thời điểm em thấy hạ Ngữ Đình, thái độ của em không phải muốn biết tột cùng xảy ra chuyện gì, mà trực tiếp nghĩ tới về sau em không nên cùng anh có bất kỳ liên quan."



Cô cắn môi, đôi môi trắng bệch, cô không cách nào phủ nhận, hình như cô thật nghĩ như vậy.




Cô không phản bác, để cho nụ cười anh tối dần, "Tô Tử Duyệt, thật ra thì anh hiểu rõ tại sao em muốn cùng anh qua lại, em thì mới cùng Giang Dực tách ra không bao lâu, ngoài mặt em không đau lòng, không khó chịu, trên thực tế như thế nào, so với ai khác em đều biết. Nhưng phải thế nào mới có thể xứng với cái mà em gọi là không khó chịu đâu, một mặt làm bộ không quan tâm, một mặt lại gắt gao coi chừng bản thân, điều này hiển nhiên không phù hợp em không đau lòng không khó chịu. Vì vậy khi đó anh xuất hiện, trở thành đối tượng tốt nhất để em thoát khỏi đoạn tình cảm kia, em có thể nói cho bản thân em biết, em có thể sống rất tốt, rời ai đi cũng sống rất tốt. . . . . . Em chính là muốn dùng cái này chứng minh, em không có Giang Dực, có thể sống được như cũ tốt so với ai khác."



"Đủ rồi."



"Còn chưa có đủ. Tô Tử Duyệt, sau khi chúng ta chia tay, em có nghĩ chứng minh em không có anh cũng có thể sống rất tốt hay không? Không biết, sẽ không như vậy, rất đơn giản, em để ý anh ta, trong lòng em có anh ta, mới có thể vẫn ám chỉ chính em." Anh thở dài, "Tiệc rượu lần đó, cái gì em cũng không giải thích, cái gì cũng không nói,anh cũng cảm thấy không có gì, nhưng em biết ánh mắt của em nhìn anh ta sao? Cái loại đau lòng đó, có lẽ chính em đều không thể che giấu. Em lợi dụng anh trốn tránh đoạn cảm tình kia, thật ra thì anh thật sự không quá để ý. . . . . . Nhưng em không thể như vậy, một mặt lợi dụng anh quên anh ta, một mặt lại muốn nhanh thoát khỏi anh. . . . . ."



Cô không biết, thật không biết, thì ra cô ở trong mắt Trần Mậu Thanh, là như thế này.



"Em. . . . . ." Cô cái gì cũng không nói được, cũng không biết mình có thể nói cái gì, cái gì cũng muốn lấy cớ.



Anh ưu nhã uống một hớp trên bàn trà, "Chẳng lẽ em không phải nói chia tay?"



Cô nhắm hai mắt lại.



Thế nhưng anh lại không chịu buông tha cô, "Có lẽ, em còn tìm ra lý do chia tay khác, dùng cái này kiên định rời bỏ anh. Là muốn nói anh thích Hạ Ngữ Tiếu, em không cách nào nhịn được, vẫn là suy nghĩ muốn nói anh tùy tiện khiến phụ nữ vào nhà, em cảm thấy thái độ anh không tốt. . . . . ."



Cô lắc đầu một cái, lời của anh, quả thật để cho cô nghĩ muốn chui vào động đất rồi, cô chưa bao giờ biết, mình có một ngày sẽ bị người khác nói thành như vậy.




"Lần đầu tiên anh nhìn đến em, nói với em, em giống bạn gái của anh."



Tay của anv khẽ gõ xuống cái bàn, "Ừ, phải . . . . . Khi đó anh chỉ thuận miệng nói như vậy, thì ra đây mới là lý do em tìm ra. Chỉ là em và Hạ Ngữ Tiếu không thể nào giống nhau, dù trước kia anh cho là có chút giống, cố chấp, không nhận thua, nhưng cô ấy vĩnh viễn đều là oanh liệt, dù thua, cũng hoàn toàn thua cùng ánh sáng. Mà em, đại khái vĩnh viễn sẽ không để cho người ta biết em thất bại, cũng vĩnh viễn sẽ không làm cho người ta gặp lại tư thái em thua. . . . . ."



Cô nghe tiếng nước chảy róc rách, tâm tình làm thế nào cũng đều không xuống, "Em không nghĩ tới chúng ta thế nhưng lại như vậy. . . . . ."



Bọn họ có chung yêu thích, thích rất nhiều đồ chơi nhỏ thú vị, biết phim hoạt hình trước đây thật lâu, còn có thể đem phim hoạt hình tham thảo ra cuộc sống con người. Cô đối với ăn không có nghiên cứu gì, chỉ có thêm một cái nhìn không thiết thực, mà anh cũng có thể rất phối hợp. Bọn họ còn cùng đi sân trường, cùng nhau nhìn nơi trôi qua quá khứ của bọn họ, thảo luận mỗi một cảnh vật. . . . . .



Khi đó anh tựa hồ đang hỏi cô, có phải hoài niệm mối tình đầu hay không.



Cô hỏi anh thế nào biết.



Anh nói anh cũng đang nghĩ mối tình đầu của anh.



Thì ra khi đó bọn họ đều vui đùa, phương thức, lời nói chân thật nhất, thật sự cô nhớ tới Phương Văn Thành, mà anh cũng đang nghĩ Hạ Ngữ Tiếu.



Chuyện cho tới bây giờ, cô biết mình đã không còn gì để nói được rồi, đúng như anh nói cô trực tiếp định tội phán hình cho anh, anh cũng sớm cho cô định tội phán hình.



Vì vậy không cần thiết giải thích nữa.



Có lẽ vậy, cô thật có ý nghĩ như vậy, nếu như tình cảm nhất định sẽ phải chịu tổn thương, vậy không bằng tìm một người đàn ông mình không yêu, như thế mà có thể bình an vô sự, sẽ không ăn dấm, cũng sẽ không giờ giờ phút phút nhớ anh, càng sẽ không tính toán chi li. Chỉ là đồng thời cô nghĩ như vậy, lại cũng chân chính suy xét qua, người đàn ông kia có nguyện ý bị đối xử như thế hay không đây?



Cô cảm thấy bọn họ có thể ở chung rất vui vẻ, vì vậy đi tới cuối cùng, cũng ở trong dự liệu, chỉ là cô càng lo lắng rồi.



Có lẽ anh nói rất đúng, cô chân chính quan tâm là anh có quan hệ cùng nhà họ Hạ hay không, mà vậy càng giống như một cái cớ chuẩn bị rời đi. Cô nói không rõ cảm giác của mình là gì, tim có chút khô khốc, muốn phản bác, lại phát hiện mình không có tư cách phản bác.



Vì vậy trầm mặc, vẫn trầm mặc.



"Anh đưa em trở về."



Trần Mậu Thanh còn mở miệng trước, vẻ mặt của anh khẽ khổ sở, nhưng lại mang theo ý cười, "Mấy năm trước anh không thắng Giang Dực, hôm nay cũng không có thắng."



"Em. . . . . ."



"Tô Tử Duyệt, anh nghĩ anh diễn xuất phù hợp với em."



Đúng vậy, rất phù hợp, quá phù hợp, lại làm cho người ta không biết làm sao.