Nếu Ta Ngoảnh Lại Nhìn Nhau

Chương 50




Tô Tử Duyệt và Trần Mậu Thanh kết giao, cô không nghĩ ra bất kỳ lý do gì để từ chối, anh anh tuấn đẹp trai, gia thế không tệ, tính tình lại hết sức hợp với cô, lúc ở chung một chỗ đều sẽ nói đến vô số đề tài thú vị, cho dù cô xem tiểu thuyết thì bọn họ cũng có thể thảo luận vì một tình tiết, phát biểu ý kiến khác nhau, ngược lại biến thành phân tích tính tình nhân vật, lại từ phân tích tính tình nhân vật biến thành tâm sự cuộc sống.



Diệp Tiêu Tiêu biết cô Trần Mậu Thanh kết giao, chỉ thở thật dài một cái. Tô Tử Duyệt nói Diệp Tiêu Tiêu như thế này, "Thật ra thì tớ không tìm ra lý do thuyết phục mình và anh ta đang cùng nhau, chỉ là tớ tìm ra vô số lý do mặt trái, tự hỏi ngược lại tớ, tớ không đi thử một lần, làm sao biết ở cùng với anh ta sẽ là kết quả xấu nhất? Có lẽ chính bởi vì tớ không cần cầu xin với anh ta, ngược lại sẽ không thất vọng, dễ dàng đi tới cuối cùng hơn."



Cô thật nghĩ như vậy, không đi thử một lần, làm sao sẽ biết hai người không thích hợp chứ? Thay vì lo lắng rối rắm, không bằng đi thử một lần.



Sau khi cô và Trần Mậu Thanh qua lại, mới phát hiện rất nhiều chuyện quá khứ anh chưa từng phát hiện, tỷ như anh sẽ không cùng cô giành những thứ gì, khi bọn họ không đồng ý với ý kiến, ai cũng không thuyết phục được người nào thì anh sẽ tìm lời, coi như bỏ qua chuyện mới vừa rồi đàm luận, tránh cho lẫn nhau không vui vẻ. Hơn nữa cô phát hiện, anh rất ít để ý gì đó, cười cỡ nào , cho dù cô làm ra chuyện có chút phiền toái lại không biết làm thế nào, anh cũng chỉ cười cười, hoàn toàn không sẽ trách cứ cô.



Còn có thời điểm anh làm việc, anh cùng dáng vẻ bình thường hoàn toàn khác nhau, nghiêm túc cẩn thận, hơn nữa không nhường bước chút nào. Cô may mắn gặp qua một hai lần, lúc này khiếp sợ ngay tại chỗ.



Nói tóm lại, trong lúc bọn họ đang qua lại, càng hiểu rõ lẫn nhau, cũng tìm được nhiều đường chung đụng lâu dài, dù sao chỉ cần không chạm đến ranh giới cuối cùng của đối phương, luôn có thể bình an vô sự.



Ông Tô đối với cô và Trần Mậu Thanh qua lại, biểu hiện tương đối yên tĩnh, không có phản đối, cũng không có ủng hộ, chỉ là có một ngày kêu cô vào thư phòng, cùng cô nói chuyện tùy ý. Tô Tử Duyệt không nghĩ tới sẽ ở trong miệng ông nội nghe được tên tuổi Giang Dực, cô cứ có cảm giác ông nội cũng không hữu nghị với Giang Dực, ngay cả thành toàn cô Giang Dực, cũng rất miễn cưỡng. Ông nội nói tình huống của công ty với cô, bây giờ công ty phát triển đã từ từ theo quỹ đạo, cô cho là tình huống như thế nguyên nhân bởi vì Trần Mậu Thanh, nhưng nghe ông nội ám hiệu, hình như tình huống như thế có liên quan tới Giang Dực.



Ông nội nói với cô, cũng không cho cô để ở trong lòng, cô nói không có quan hệ cùng Giang Dực, như vậy anh làm gì nữa, cũng giống như không có quan hệ cùng cô.



Chỉ là đang tắm thì cô nhìn bụng mình, biết nơi đó từng tồn tại cái gì, cô mới có thể nhớ tới người đàn ông kia, anh đang mong đợi đứa bé kia như thế nào. Lúc ở bệnh viện, trong nháy mắt anh cầu cô sinh hạ đứa bé đó, cô thật sợ mình mềm lòng, sợ không nhịn được đồng ý anh, sinh hạ đứa bé, sau đó bọn họ qua.



Chuyện cô lo lắng cũng không có xảy ra, cô phá bỏ đứa bé, dùng hành động thực tế chứng minh giữa bọn họ không thể nào.



Thời điểm cuối tuần, Tô Tử Duyệt và Trần Mậu Thanh cùng đi bờ sông chơi, cùng đi còn có một đoàn bạn bè của anh, mọi người chuẩn bị vĩ nướng và chuẩn bị thức ăn xong, cùng nhau hướng bờ sông lên đường.



Tô Tử Duyệt ngồi ở trong xe Trần Mậu Thanh, lúc anh lái xe đều hạ cửa sổ xe xuống, anh lái xe tốc độ cũng nhanh, gió thổi vù vù, tóc của cô lung tung đánh vào mặt của mình, nhưng cảm thấy rất sảng khoái, cô chỉ cảm giác mừng rỡ.



"Anh và bọn họ thường ra ngoài chơi như vậy?" Cô túm một nắm tóc của mình, nghiêng người sang nhìn anh.



"Thỉnh thoảng."



"Vậy trước kia ai và anh cùng đi?"



"Cái gì?"



"Bọn họ mỗi một người đều dẫn theo bạn gái . . . . . ."





Trần Mậu Thanh ho khan thật thấp một tiếng, "Cái đó. . . . . . Đã quên."



"Ngày hôm qua anh vẫn còn khoe khoang trí nhớ của anh với em."



"Máy móc trí nhớ này cũng có thời điểm hư nha, yêu cầu đừng cao như vậy."



". . . . . ."



Đi tới bờ sông, mọi người bắt đầu chuẩn bị. Đàn ông hấp tấp chuẩn bị, phụ nữ thì một bên trò chuyện.




Có một cô gái vẫn nhìn Tô Tử Duyệt, một lúc sau khôn ngoan mang nghi ngờ nói, "Hình như tôi đã gặp cô, nhưng ở nơi nào đấy. . . . . . Đúng rồi, cô khi đó là ở. . . . . ." Cuối cùng cô gái đẹp kia nhớ ra, lại phát hiện trường hợp này không cách nào nói ra, không thể làm gì khác hơn là ngượng ngùng cười.



Nhưng Tô Tử Duyệt có chút tò mò, đối phương muốn nói cái gì chứ ? Khi đó cô và Giang Dực ở chung một chỗ?



Có người hỏi cô gái đẹp kia nhớ ra cái gì, Tô Tử Duyệt chỉ mơ hồ nghe được về sân bay cái gì. . . . . . Sân bay, thật sự cô đi đón qua, cũng đi đưa Giang Dực. Thời điểm đi đón, đầy ngập mừng rỡ, thời điểm đưa đi, trong lòng tràn đầy phiền muộn. Cảm xúc như vậy, mà sau khi cô chỉ nghe hai chữ "sân bay" hai chữ, lập tức lại xuất hiện.



Trần Mậu Thanh đi tới, chuẩn bị lặng lẽ mang cô đi, đợi lát nữa trở về. Bộ dáng anh lén lút này, làm cho cô vừa ngạc nhiên vừa lo lắng, "Bạn bè của anh trách cứ làm sao bây giờ?"



Anh nhún nhún vai, "Có thể làm sao?" Hình như cũng không để ý.



Anh mang cô đi cũng không phải cảnh khu gì ..., mà mang cô đi xe đạp, nói chính xác là xe đạp hai người, chỉ là thiết kế loại xe đạp này rõ ràng cùng thiết kết xe đạp bình thường khác nhau , rất tinh xảo, quả thật giống như tác phẩm nghệ thuật. Thời điểm cô nhìn thấy, trong mắt lập tức loé ra mừng rỡ .



Vì vậy ở trong lòng cô lại tăng thêm cho anh một cái, anh là người đàn ông tỉ mỉ. Cô cũng không thích tự mình nấu nướng, cô cho là biểu hiện của mình tốt cũng không rõ ràng, nhưng vẫn bị anh phát hiện. Chỉ là cô rất ít cùng bạn bè anh gặp mặt, không muốn trốn tránh, lúc này mới đồng ý cùng đi ra ngoài. Nguyên nhân cô không thích tự mình nướng, cảm giác chỉ là quá trình chơi thật tốt, nhưng thức ăn làm được thật lòng khó ăn, hơn nữa cô bởi vì một lần tự mình nấu nướng để lại bóng ma, từ sau khi đó, cũng vui không nổi nữa rồi.



Cô cũng cảm giác mình rất khác lạ, trước đây thật lâu cô đặc biệt thích ăn cánh gà, là loại cánh gà sau khi gia công trong bọc, cũng bởi vì một lần, cô nhìn thấy trong túi cánh gà có một cọng lông, sau này, không bao giờ chịu ăn nữa, hơn nữa mỗi lần nhớ tới cũng nói không nên lời không thoải mái.



Bọn họ mướn một chiếc xe đạp, anh ngồi phía trước, cô ngồi ở phía sau.



Anh khởi động tốc độ rất nhanh, cô chỉ cảm thấy gió thổi vù vù, cô đặc biệt thích cảm giác đón gió mà đi, bất giác tốc độ cũng nhanh hơn.



"Có cảm thấy trẻ ra hay không?" Trên mặt Trần Mậu Thanh đều là nụ cười, chính anh cũng nghĩ không thông, cô cũng không thuộc loại cô gái rất hoạt bát sáng sủa , mỗi lần lại có thể dễ dàng mang cho anh thoải mái và vui vẻ, giống như trở lại thời thiếu niên.




"Em vẫn trẻ tuổi ." Cô tỏ vẻ bất mãn.



"Dạ dạ dạ, thật ra thì anh chỉ muốn nói bản thân mình, bản thân anh trẻ ra."



Cô khe khẽ hừ một tiếng, "Cũng không biết xấu hổ tự mình khen mình, em vẫn cùng già giống nhau."



Trần Mậu Thanh lần đầu tiên bị chặn quá mức.



Khi trước mặt bọn họ có một đôi tình nhân, tốc độ của bọn họ cũng nhanh vượt qua một đôi này. Cô gái đang kêu bạn trai của mình nhanh một chút, chớ bị vượt qua.



"Vượt qua bọn họ." Tô Tử Duyệt phát ra chỉ thị.



"Nhận được!" Lập tức tốc độ Trần Mậu Thanh nhanh hơn.



Sau đó cô cười thấy đôi tình nhân kia bị chính mình vượt qua, rất không phúc hậu cười ra tiếng.



Vui vẻ như vậy, giống như chuyện chỉ thời còn học sinh biết làm.



Cô nhìn thấy lưng anh rộng rãi, đột nhiên có một chút cảm giác dựa vào như vậy, quyết định của mình ở cùng anh , bày tỏ hài lòng.




Bọn họ không chơi bao lâu, trở về nơi nấu nướng, bọn họ hành động đơn độc bị đám người chế nhạo một phen, bọn họ chỉ cười cười, cũng không nói gì.



Sau khi nấu nướng kết thúc, có chút đã chậm, vốn mọi người chuẩn bị ở chỗ này tìm khách sạn ở một đêm, nhưng Trần Mậu Thanh lại càng muốn trở về. Vẫn là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh kiên trì như vậy, không thể làm gì khác hơn là cô tỏ vẻ theo anh cùng nhau trở về.



*****************************************************



Giang Dực sẽ rất ít lâm vào trong phiền loạn nào đó, tựa như một cái kén, anh bị giam ở bên trong cái kén này, hơn nữa chỉ có thể trơ mắt nhìn cái này kén bị tơ cuốn lấy càng ngày càng gấp, mà hình như anh cũng không có tư cách oán trách, bởi vì vừa bắt đầu, anh tự nguyện nhảy vào trong cái kén này. Anh thật lâu chưa từng nghĩ tới Hạ Ngữ Tiếu, cho dù từ trong miệng người khác cũng rất ít nhắc tới cái tên đó. Thực tế con người là loại sinh vật có lúc vô tình như vậy, phàm là sự vật chết đi, bất kể lúc ấy yêu thích cỡ nào, lúc chết đi nội tâm cũng chỉ đau đớn, sau đều sẽ quên mất, coi như sẽ không quên,loại cảm giác ban đầu đó cũng sẽ theo thời gian từ từ chuyển đổi.



Anh đã nhớ không nổi cùng cô quen biết yêu nhau thế nào, thời điểm lúc đầu, trong ký ức của anh, Hạ Ngữ Tiếu là một người thích cười, hơn nữa cô gái cười đến vui vẻ. Khi đó có người mỉm cười nói, bạn trai Hạ Ngữ Tiếu đời này đều không cần mua kẹo ăn, nhìn cô cười, tự nhiên sẽ có cảm giác ngọt như mật, lời kia không tính là khoa trương, anh gặp qua Hạ Ngữ Tiếu thật là cô gái cười ngọt nhất, giống như nụ cười cũng có thể có mùi vị, chân chính ngọt như mật.



Bọn họ ở cùng một chỗ, thoải mái ở cùng một chỗ, tất cả sự tình lớn nhỏ trong hỗi học sinh , bọn họ đều sẽ gặp, vì vậy tiếng chúc phúc của mọi người đi tới cùng với nhau. Khi đó cô là người lương thiện như một đóa hoa giải ngữ, thời điểm khi anh bận rộn, vì anh mang cơm đến ấm áp, khi tâm tình anh uất ức thì hầu ở bên cạnh anh.




Cô là một cô gái hiểu chuyện, đó là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô.



Đại học mấy năm, bọn họ chung đụng rất tốt, để cho người khác liên tiếp lấy làm kỳ lạ thì bọn họ lại cơ hồ không có cãi nhau.



Trước kia anh nghe nói qua, có một loại tình nhân, ngày ngày gây gổ, cũng là hôm nay gây gổ ngày mai sẽ hòa hảo, mà có một loại không gây gổ, nhìn qua ân ái vô cùng, làm ầm ĩ một lần, trực tiếp liền chia tay.



Anh và Hạ Ngữ Tiếu không thể trở thành loại thứ nhất, hơn nữa loại thứ hai từ từ dựa vào.



Hạ Ngữ Tiếu có lẽ vẫn luôn có dục vọng độc chiếm, chỉ là anh không phát hiện, dù sao anh thật sự là một trừ bạn gái mình ra, không hề cùng cô gái khác lẫn tiếp xúc người khác nữa. Từ một năm tốt nghiệp kia bắt đầu, anh mới phát hiện mặt khác của cô, cố chấp, bướng bỉnh, kiên trì tới cùng, những từ ngữ này cũng không tính là hư, nhưng cô nhận định cái gì, thì phải một con đường đi tới.



Lúc ban đầu anh quyết định muốn xuất ngoại, cô không cho phép, cô ở lại trong nước, anh nhất định phải ở lại trong nước, với ý tưởng của cô quả thật anh không thể tiếp nhận, vì vậy bắt đầu cãi vả, cô liền lập tức chỉ trích chủ nghĩa đấng mày râu của anh, đối với cô càng ngày càng kém.



Bọn họ ước hẹn, nhất định phải là cô lựa chọn địa điểm, anh phải đúng hạn đến, nếu như đã trễ một giây đồng hồ, cô cũng có thể phát giận, hơn nữa từ phát giận đến nói anh không có quan niệm thời gian, chưa bao giờ quan niệm thời gian đến anh lại không quan tâm cô, không quan tâm cô đến anh không thương cô. . . . . .



Một lần chân chính tranh cãi ầm ĩ, là anh mới vừa gia nhập công ty, cùng đồng nghiệp thảo luận thi hành một hạng mục, cô gọi điện thoại tới, làm cho anh phải lập tức lập tức chạy tới. Sau khi anh chạy tới, phát hiện cô ngồi ở trong tiệm cắt tóc, cô đang chuẩn bị khiến thợ cắt tóc vì cô đổi lại kiểu tóc, mà chế tác một kiểu tóc thời gian là bốn năm giờ, cô chỉ muốn anh giúp cô suy nghĩ một chút, cô làm kiểu tóc khá là đẹp đẽ, hơn nữa sau khi cô làm xong, bọn họ cùng đi chụp hình. . . . . . Một lần kia, bọn họ tranh chấp rất lợi hại, lần đầu tiên nói ra đến tai hai chữ chia tay.



Hình như cô chỉ trích vĩnh viễn không thể nói lý, nói anh mượn đề tài để nói chuyện của mình, nhất định là yêu người khác, vừa muốn cùng cô chia tay. . . . . .



Mà cô tham muốn giữ lấy, cũng càng ngày càng nghiêm trọng, thường thường hỏi anh, em gái của anh và cô ai quan trọng hơn, một khi đáp án không phù hợp tâm ý cô, cô sẽ náo loạn.



Em gái của anh mất tích, người cả nhà đều lo lắng không dứt, để em gái mất tích, cha mẹ anh tiều tụy không chịu nổi, cô lại làm cho anh theo cô đi chơi, anh không chịu, cô lại náo, nói cô không quan trọng bằng em gái của anh. . . . . .



Một lần lại một lần, cãi vả càng xảy ra thường xuyên, giống như che hết những vui vẻ ngày xưa.



Sau đó cuối cùng bộc phát, anh chuẩn bị nói chia tay, mà cô cười đến cực kì quyến rũ, cô nói —— Giang Dực, anh sẽ phải hối hận.



Cô nói xong mấy chữ kia sau vài phút, cô xảy ra tai nạn xe cộ, chết tại chỗ.



Anh vẫn luôn suy nghĩ, cái chết của cô, bản thân cũng nhất định có trách nhiệm.