Nếu Ta Ngoảnh Lại Nhìn Nhau

Chương 23




Tô Tử Duyệt hoàn toàn không đoán sai, cô vừa tới bệnh viện, liền nghe thấy hướng Huy đang khuyên ông nội, ông yêu cầu xuất viện. Cô vẫn nghĩ ông nội đã đồng ý một lần vì cô. Cô đi vào trong phòng bệnh, ý bảo trợ lý Hướng đi ra ngoài trước, bởi cô muốn nói chuyện với ông nội một chút. Hướng Huy thấy cô tới thật sự thở phào nhẹ nhõm, tính tình ông Tô bướng bỉnh còn hơn con trâu, bất kể khuyên bảo như thế nào, ông cũng làm như không nghe thấy, kiên trì chuyện muốn làm, người khác chỉ có thể trơ mắt nhìn. Chỉ là vị Tô tiểu thư này tuyệt đối là cái không ngờ trong những cái không ngờ.



"Ông nội nói chuyện không tính toán gì hết, rõ ràng đã đồng ý với con không tùy tiện xuất viện, bây giờ là đang làm gì?" Cô mặt mày tươi cười, giống như đang nói đến một chuyện nhỏ, rất nhỏ mà thôi.



Ông Tô thở dài, tình trạng bây giờ của công ty, ông không trở về trấn giữ thì sao có thể yên tâm. Tô Tử Duyệt biết rõ ông nghĩ đến cái gì nhưng cũng biết, coi như ông ông trở về, cũng không có bao nhiêu tác dụng, chỉ là bị nhân viên quá hốt hoảng làm cho phiền lòng thêm mà thôi, tình trạng bây giờ của ông không thích hợp xử lý những thứ đó.



"Tiểu Duyệt, hiện tại công ty. . . . . ."



"Ông nội." Tô Tử Duyệt cắt đứt lời của ông, "Ở trong lòng con, không có gì có thể quan trọng hơn thân thể của ông, cho dù một tay ông sáng lập ra công ty, cũng không quan trọng bằng thân thể của ông nội."



TRước kia ông đã chuyển cổ phần công ty sang tên cô, có thể nói ông cố gắng cứu vãn công ty như vậy, cũng là vì cô, chỉ là nếu như đây là trả giá cao bằng sức khỏe của ông, cô có những thứ đó thì có ích lợi gì?



Trên mặt ông Tô hiện ra vẻ đau thương, ông tung hoành nhiều năm trên thương trường như vậy, chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày mình sẽ đối mặt với hoàn cảnh khó khăn như vậy. Ông tự nhận mình có kiến thức rộng rãi, cũng có nhiều kinh nghiệm vô cùng, nhưng vẫn bị những tên hậu bối kia gài bẫy, quả thật là ông già rồi, thế mà lại không bằng năm đó, ông cho rằng đây là đây là bọn trẻ con. Người khinh địch, nhất định phải trả giá đắt, cả ông cũng không phải là ngoại lệ.



Cô ngồi bên giường, hai tay nắm tay ông, "Nhất định ông nội phải vì con mà chăm sóc thân thể cho tốt, về phần chuyện của công ty, giao cho trợ lý Hướng xử lý đi, công việc của ông là phụ trách bồi dưỡng thân thể cho tốt, hơn nữa là giữ cho tâm tình vui vẻ."



Ông Tô rất ít khi thấy cô kiên định như vậy, mặc dù trong lòng không đồng ý lắm, vẫn gật đầu một cái. Chính ông cũng biết, trở lại công ty, chỉ là đối mặt một đống phiền toái, những nhân viên kỳ cựu kia chẳng những không giúp ông phân ưu giải nạn, ngược lại vào thời điểm này còn thử dò xét bằng mọi cách xem ông định bố trí bọn họ như thế nào, còn cấp bao nhiêu phí tổn… Sống nhiều năm như vậy, thật không thể thừa nhận được một chuyện, vĩnh viễn đừng đánh giá cao nhân tính, vĩnh viễn.



Tô Tử Duyệt lo lắng một khi cô rời đi, ông nội sẽ lập tức cưỡng chế xuất viện, cô không thể để cho ông đi đối mặt bọn lang sói khi còn đang suy yếu, coi như đối mặt, cũng phải chờ thân thể ông hoàn toàn khỏe lại. Vì vậy gần như một tấc cô cũng không rời, canh giữ bên cạnh ông, nói chuyện với ông, ăn cơm với ông, cũng đi dạo công viên với ông, kể một vài chuyện cười nhỏ trên Internet cho ông nghe.



Cứ ở bệnh viện ba ngày như vậy, rõ ràng sức khỏe ông Tô chuyển biến tốt hơn nhưng cô còn chưa muốn cho ông xuất viện, bởi vì cô hiểu rõ một khi ông xuất viện sẽ phải đối mặt với những cái gì.



Đến ngày thứ tư, ông Tô lại cưỡng chế muốn xuất viện, thậm chí ngay cả Tô Tử Duyệt khuyên cũng vô dụng. Lần này Hướng Huy cũng không khuyên, chủ tịch rời đi lâu như vậy, bây giờ công ty đã càng ngày càng loạn, nếu như ông không trở về, nhất định công ty sẽ rối loạn.



Tô Tử Duyệt bảo Hướng Huy đi ra ngoài, cô muốn nói chuyện riêng với ông nội.



Ông Tô nghỉ ngơi vài ngày như vậy, có không ít tinh thần, ánh mắt cũng sắc bén hơn rất nhiều, "Tiểu Duyệt, chớ tùy hứng."



Cô cười cười, "Con tùy hứng thế nào, chỉ là con muốn xin ông một việc, tiệc rượu buổi tối, con muốn đi thay ông."



Sắc mặt của ông Tô càng thêm khó coi, "Không phải con không thích những nơi như thế sao? Đi đến đấy làm gì?"



"Đúng là trước kia không thích lắm, nhưng đột nhiên bây giờ lại cảm thấy rất hứng thú, nhất là còn có thể mặc dạ phục đẹp đẽ, rất tốt."



"Nếu như con thật sự muốn đi, có thể đi cùng ông."



"Không cần, con muốn biết, thời điểm ông không có ở đây, người khác sẽ cư xử với con như thế nào, nếu như ông đi, vậy thì con có thể thấy được thái độ thực sự của người khác đối với con sao?"



"Càn quấy."



"Ông nội..." Cô làm nũng, hơn nữa thể hiện, nếu như ông không đồng ý, thì cô không cho ông xuất viện. Tối nay để cô đến tiệc rượu chơi đùa một chút, ngày mai cô sẽ để cho ông xuất viện, tuyệt đối không ngăn cản.





Tất nhiên ông Tô không chịu, nhưng cũng không chịu được sự dây dưa đến chết của cô, chỉ có thể gật đầu đồng ý.



Cô hưng phấn cười, "Thật tốt quá, ông muốn ăn cái gì, con đi mua?"



Ông Tô lườm cô một cái, lúc này cô mới vẻ mặt đau khổ rời đi.



Sau khi cô rời đi, ông Tô mới thở dài, mắt cũng hơi đỏ lên. Hướng Huy ở bên ngoài cũng nghe được một chút động tĩnh, bây giờ đi vào, "Chủ tịch Tô, tiểu thư cũng không phải tùy hứng, chỉ là cô ấy sợ ông chịu uất ức. . . . . ."



Chuyện ông Tô té xỉu, người nhận được tin tức cũng không ít, hơn nữa những ngày qua ông Tô vẫn không xuất hiện tại công ty, nếu như xuất hiện ở tiệc rượu lần này, nhất định sẽ có rất nhiều người mà trước kia ông Tô đã đắc tội sẽ làm khó ông, nhưng ông Tô lại là một người mạnh mẽ, sẽ không làm con rùa đen rút đầu trốn tránh những người này.



Nếu như ông Tô không tham dự, vậy thì càng để cho người khác gièm pha.



Nhưng Tô Tử Duyệt xuất hiện lại khác, những người đó làm khó một cô gái, thì lại là thể hiện bọn họ thiếu giáo dục...




Đương nhiên ông Tô biết những thứ này, cũng là bởi vì biết, mới có thể khó chịu như thế. Ông một lòng muốn bảo vệ Tiểu Duyệt, nhưng không nghĩ đến bây giờ ngược lại là Tiểu Duyệt bảo vệ mình.



"Đến lúc đó cậu đi cùng Tiểu Duyệt đi." Mặc dù lòng ông có chút chua xót, nhưng cũng cảm thấy an ủi, cháu gái của ông, không phải hạng người vô dụng, thật sự ông không cần lo lắng cho cô, bởi vì nội tâm của cô, đủ kiên cường.



" Nhất định tôi sẽ quan tâm tiểu thư, xin Chủ tịch Tô yên tâm."



********************************************************



Tô Tử Duyệt đi cùng với Hướng Huy tới tiệc rượu, cô phải trang điểm đậm hơn mọi khi, đây không phải là chỗ dành cho người mới, đồng thời trang điểm đậm thì có khí thế một chút, cô cũng không phải là thế yếu, tội gì làm cho mình có bộ dạng điềm đạm đáng yêu. Hướng Huy ở bên cạnh cô, một mực giới thiệu cho cô thân phận của những người khác. Mà người khác thấy Hướng Huy, lại hướng mắt nhìn cô, tìm tòi nghiên cứu lại nhiều hơn mấy phần. Đối với Hướng Huy, phần lớn mọi người đều biết, dù sao quanh năm vị này đi theo ông Tô, có người không chỉ một lần muốn Hướng Huy chuyển đến, nhưng đều bị cự tuyệt, điều này cũng làm cho Hướng Huy bị chú ý không ít. Trên thế giới này, vĩnh viễn không thiếu người bán chủ cầu vinh, vĩnh viễn thiếu loại người cùng sinh cùng tử với ông chủ. Hướng Huy đã có thể đại diện cho công ty Tô thị, vì vậy cô gái bên cạnh Hướng Huy, cũng không khó suy đoán, cháu gái duy nhất của ông Tô, dù chưa từng xuất hiện trước mặt mọi người, bây giờ cũng có thể biết thân phận của cô.



Tô Tử Duyệt cũng không định chủ động, chỉ là thỉnh thoảng cùng người khác nói đùa.



"Đó là cháu gái ông Tô?"



"Nghe nói ông Tô bị bệnh? Bị bệnh nghiêm trọng lắm mới có thể để cho cháu gái ông ta đến để mất thể diện."



"Đến đây để mất thể diện, đây rõ ràng là treo giá. . . . . ."



"Chiêu này của ông Tô không biết có thể thành công hay không, lão già kia, đến mánh khóe bán cháu gái cũng sử dụng..."



"Ai biết được? Có lẽ thật sự bệnh cũng không nhẹ..."







Những lời này, âm thanh không cao không thấp, lại vừa vặn có thể để cho cô nghe thấy. Hướng Huy có chút lo lắng nhìn cô, cô lại cười cười, sau đó đi đến chỗ hai người đang nói chuyện kia, Hướng Huy vẫn nháy mắt với cô, để cô từ biệt rời đi. Rõ ràng đây là cố ý nói để kích thích cô, nếu như cô bị lừa, thật sự lý luận với người ta, sợ rằng ngày mai chính là chuyện cười của cô, người khác sẽ bôi nhọ cô các loại.




Cô đi đến chỗ Hạ Thành Vân ở trước mặt, cười vui vẻ với bên kia một tiếng, "Chào chú Hạ, ông nội bảo cháu nhất định phải tới chào chú một tiếng, dù sao người mang tiệc sinh nhật của mình biến thành tiệc rượu từ thiện lớn giống như chú không nhiều lắm, chúng ta cũng nên học tập chú Hạ, vừa góp tiền cho công trình hi vọng, vừa giúp đỡ hàng ngàn hàng vạn sinh viên, việc thiện như vậy, khiến vãn bối rất là bội phục."



Lúc Hạ Thành Vân nghe được nửa câu đầu còn cười, đến nửa câu sau sắc mặt lại thay đổi. Ông ta thật sự là làm từ thiện ngụy trang khi tổ chức tiệc rượu sinh nhật, đây là mang tiệc sinh nhật biến thành tiệc rượu từ thiện, hơn nữa cô còn nói ông ta thiện tâm như thế, đợi lát nữa quyên tiền ông ta lại không lấy ra một số tiền lớn, căn bản là không xuống đài được.



Hạ Thành Vân cười lạnh, "Không biết ái tâm* của ông Tô là bao nhiêu?"



"Dĩ nhiên tình yêu* của ông nội tôi là vô cùng rồi, thân thể ông không tốt lắm, nhưng vì để không làm mất hứng của chú Hạ, bảo tôi nhất định phải chào hỏi chú Hạ trước, như vậy tình yêu còn chưa đủ sao?" Cô cười cười, làm bộ như không biết trong lời nói của Hạ Thành Vân có hàm nghĩa.



*aixin: ái tâm, tình yêu. Ái tâm ở đây có thể hiểu là hảo tâm, thiện tâm (ặc, đây là cách hiểu của ta J)



Hạ Thành Vân nhìn cô, quả nhiên cùng một dạng đáng ghét như ông Tô, "Vậy Tô tiểu thư vẫn nên ở bên cạnh ông Tô nhiều hơn, để cho ông ấy khôi phục sớm, ta thấy tình trạng của ông Tô cũng không tốt lắm, nếu như không cẩn thận..."



"Cám ơn chú Hạ quan tâm, nếu như ông nội mà biết chú quan tâm ông như vậy, nhất định sẽ khỏe rất nhanh, nói không chừng ngày mai sẽ xuất viện." Cô còn duy trì nụ cười ngọt ngào.



Chẳng qua là cảm thấy thù hận này hình như có tính lây lan và theo thói quen, vốn chỉ là chuyện của Hạ Thiến Vân và nhà họ Tô, cuối cùng biến thành chuyện của hai gia tộc, ngay cả Hạ Thành Vân cũng có địch ý thâm hậu với nhà họ Tô như thế.



"Chỉ hy vọng như thế!"



Tô Tử Duyệt vẫn duy trì nụ cười ngọt ngào rời đi. Cô quá biết, người thua thực sự là những người tỏ ra hí hửng khi cãi vã, thua ở tư thái thảm hại, cũng không có được nửa phần đồng tình.



Hạ Thành Vân lại buồn bực cực kỳ, nếu để cho anh trai ông ta Hạ Tông Vân biết, ông ta bị một đứa con gái chặn lời, không biết sẽ bị mắng thê thảm bao nhiêu.



"Tổng giám đốc Giang." Ngụy Bân nhỏ giọng hô một tiếng.



Hiện tại Ngụy Bân cũng biết rồi, giữa vị lão tổng này với vị Tô tiểu thư này chắc hẳn có chuyện gì đó, nếu không Tổng giám đốc Giang cũng sẽ không bàng hoàng nhìn vị Tô tiểu thư này liên tiếp hai lần. Ngụy Bân đi theo Giang Dực đã lâu, hiểu rõ thái độ của Giang Dực đối với phụ nữ, cho tới bây giờ đều là xa cách và lạnh nhạt, có thể để cho Giang Dực nhìn lâu như vậy, khẳng định là có ẩn tình khác.



Giang Dực thu ánh mắt lại, anh nhìn cô gái nhỏ kia, bị nhiều người làm khó không ngừng như vậy, vẫn còn thủy chung mang theo nụ cười. Khi bọn họ mượn lời nói châm chọc ông Tô là con rùa đen rút đầu không dám xuất hiện thì cô hời hợt đáp lễ, không lộ ra chút tức giận nào. Có người cố ý chèn ép thì cô cũng chỉ coi như nghe không hiểu người khác nói những lời gì.




Càng nhiều người trông mong hành động của cô thật sự là treo giá, ánh mắt mọi người như vậy, đặc biệt là đàn ông, hơn nữa là có đàn ông cảm giác có hứng thú với cô. Nhìn thấy một người phụ nữ chói mắt như thế thì tự nhiên sẽ so đo tính toán một chút, vì một người phụ nữ, lấy ra số tiền lớn để lấp cái hố kia của công ty Tô thị rốt cuộc có đáng giá hay không. Vì vậy có người bắt đầu lắc đầu, so sánh với ích lợi, đã từ lâu, mỹ nhân cũng phải xem lại.



Chỉ là, ngàn vạn cũng đừng coi thường đàn ông có tiền trên thế giới này, luôn có một số người có tiền không coi tiền là tiền.



Trần Mậu Thanh liền đứng mũi chịu sào, anh ta đi tới bên cạnh Tô Tử Duyệt, "Tô tiểu thư, có thể mời cô nhảy một điệu không?"



Người đàn ông cười có chứa mấy phần lỗ mãng, chỉ là loại lỗ mãng này cũng không phải là miệt thị người khác, chỉ là thói quen mà thôi. Cô nghĩ, đây là không phải là một người đàn ông trầm ổn, cô để tay lên trên tay của Trần Mậu Thanh, "Đây là vinh hạnh của tôi."



Trong lòng cô nghĩ đến tin tức của Trần Mậu thanh, hoàn toàn xứng đáng là một người có tiền, hơn nữa tiêu tiền như nước, nhưng đã là người làm ăn, đều thích khách hàng như anh ta, mà đương nhiên cô cũng thích khách hàng tiềm năng như vậy.



"Kỹ thuật khiêu vũ của Tô tiểu thư rất tốt, hẳn là bắt đầu học khiêu vũ từ rất sớm?"




"Trần thiếu hỏa nhãn kim tình, chỉ là tôi đã lâu rồi chưa từng khiêu vũ, vũ bước cũng đã thay đổi, cũng đừng làm khó mình mà khích lệ tôi."



Trần Mậu Thanh nở nụ cười, "Vậy tôi coi như là tương đối may mắn? Tô tiểu thư lâu rồi chưa từng khiêu vũ, lại nguyện ý nhảy cùng tôi."



Tô Tử Duyệt cười khẽ , "Là tôi tương đối may mắn, có thể nhảy với Trần thiếu, không biết giờ phút này bao nhiêu thục nữ danh viện quăng ánh mắt ghen tỵ với tôi."



"Đó là lỗi của tôi, khiến Tô tiểu thư gây thù rồi."



"Được người khác ghen tỵ, mới có thể chứng minh mình có được thứ tốt, sao lại tính là lỗi, hẳn là tôi phải cảm ơn anh."



Bọn họ anh một câu tôi một lời trò chuyện như vậy, vũ bước nhẹ nhàng, ngược lại nhìn qua lại là một đôi bích nhân.



Ngụy Bân nhìn lão tổng nhà mình, phát hiện thế nhưng anh lại đang nhìn giầy của Tô tiểu thư, chính xác mà nói, là đôi giày cao gót kia.



Tác giả có lời muốn nói: về trai đẹp khinh quỹ…



Kể từ khi Tô Tử Duyệt đi theo Diệp Tiêu Tiêu khinh quỹ mấy lần, sau khi bị đồng phục nhân viên tàu khinh quỹ hấp dẫn, một đoạn thời gian rất dài sau, trong miệng đều là tài xế khinh quỹ toàn là trai đẹp…



Dĩ nhiên, đây là sau khi cưới, trước hôn nhân cần hình tượng, sau cưới thì cái gì cũng không cần.



Bây giờ Tô Tử Duyệt lại bắt đầu cảm thán



Tô Tử Duyệt: mở khinh quỹ đều là trai đẹp…



Giang Dực: hả?



Giang Dực tiếp tục ăn cơm, sau đó ngẩng đầu nhìn cô một cái: so với anh thì như thế nào?



Tô Tử Duyệt nhìn người trước mắt một chút: cái gì kia, thật ra thì, mở khinh quỹ cũng không nói thế nào, đều là mặc y phục kia mới nhìn không tệ, cởi y phục kia ra nhất định không ra hình dạng gì. . . . . .



Cô nói thao thao bất tuyệt.



Giang Dực: được rồi.



Tô Tử Duyệt: em không có nịnh nọt anh, đây là những câu thật.



Giang Dực: ý của anh là em không phải nói nữa, cơm trong bát em đã nguội lạnh rồi…



Tô Tử Duyệt: …