Nếu Ta Ngoảnh Lại Nhìn Nhau

Chương 19




Trở lại "Bán Nguyệt Loan", Tô Tử Duyệt đi tắm, Giang Dực đứng ở ban công nghe điện thoại. Là Dương Mộng Như gọi đến, hỏi anh trong khoảng thời gian này đang làm cái gì, có phải quá bận rộn hay không, thế nào mà vẫn không về nhà. Anh liếc mắt nhìn phòng tắm theo bản năng, chỉ nói gần đây công ty bận rộn, anh mới vừa đi công tác về, hơi mệt một chút, Dương Mộng Như nghe anh nói như thế, lại dặn dò anh nghỉ ngơi cho tốt, đừng có không coi trọng thân thể của mình, chú ý nhiều hơn, nếu như lúc còn trẻ không lưu tâm, về sau già rồi thì cố mà chịu tội, anh một mực đáp ứng .



Chỉ là từ lâu, Giang Dực cảm thấy cả đời ba mẹ mình đều phải lo lắng. Em gái Dương Tử Hân của anh từng mất tích rất nhiều lần, trong đoạn thời gian đó, cả ngày cha mẹ anh đều hoảng loạn, ngày đêm đều lo lắng cho tình trạng của em gái, cũng may, bọn họ rất may mắn, em gái của anh đã quay về, hơn nữa còn là an toàn hoàn chỉnh quay về. Hiện tại em gái đã kết hôn sinh con, bọn họ rốt cuộc cũng không cần phải lo lắng cho cô. Chỉ là Dương Mộng Như và Giang Hữu Vi vẫn chưa giảm bớt lo lắng, hồi trước lo lắng cho bình an của em gái, còn bây giờ lo lắng cho chuyện lớn cả đời của anh. Đời này của ba mẹ, hình như nhất định phải vì chuyện của con cái mà lo lắng ngày đêm.



Anh từng nghĩ, tương lai có phải mình cũng giống cha mẹ không, lo lắng cho con cái, liên tưởng đến bộ dạng sau khi mang thai của Tô Tử Duyệt, anh cảm giác mình không chỉ phải lo lắng, sợ rằng còn phải bồi bổ cho Tô Tử Duyệt lơ đễnh kia một chút.



Có vẻ như Dương Mộng Như chuẩn bị cúp điện thoại, đột nhiên điện thoại di động lại bị Dương Tử Hân nhanh chóng đoạt mất, "Anh, tự anh nói một chút đi, anh đã bao lâu rồi không về?"



Thì ra hôm nay Tiểu Hân cũng về nhà, Giang Dực bất giác nở nụ cười, "Không phải là chủ nhật, thế nhưng lại ở nhà, Diệc Cảnh đi công tác?"



Dương Tử Hân hừ hừ hai tiếng, "Nói như kiểu chỉ có anh ấy đi công tác thì em mới về nhà, đây là em có hiếu, hiểu được phải làm bạn với ba mẹ của mình, nếu là ai cũng giống như anh, không phải là ba mẹ đều đau lòng chết."



"Thì ra là Diệc Cảnh đi công tác." Anh còn có thể làm rõ trọng điểm.



"Hừ, đáng ghét." Hình như Dương Tử Hân cầm điện thoại đến chỗ khác, sau một lúc mới lên tiếng, "Anh, hiện tại mẹ không ở bên cạnh em."



"Hả?" Giang Dực tay phải cầm điện thoại di động, tay trái nửa chống lên trên lan can, mắt nhìn rừng cây tối tăm phía xa, khó trách Tô Tử Duyệt nói đi vào bên trong giống như xuyên qua, ai có thể biết, nơi tĩnh lặng như thế, cách đó không xa chính là khu buôn bán phồn hoa nhất?



"Mẹ không ở bên cạnh em, anh cũng không cần lấy cớ cho có lệ, thành thật nói đi, tại sao anh luôn không về nhà?" Một mình Dương Tử Hân biết rõ nguyên do bên trong, "Có phải anh làm hòa với bạn gái rồi không?"



Giang Dực thật là có chút kinh ngạc, một lúc sau thì cười ra tiếng.



Dương Tử Hân cũng không để ý anh có phản ứng gì, "Anh đánh giá sức quan sát và độ mẫn cảm của phụ nữ quá thấp rồi, từ một năm trước, thời gian anh ở nhà bắt đầu có chiều hướng giảm bớt, nhất là thời gian cá nhân sau khi tan làm, một người đàn ông thành thục, thói quen sinh hoạt bình thường rất ít thay đổi, nếu như thay đổi, có khả năng rất lớn là bởi vì bên cạnh anh ta xuất hiện một người phụ nữ. Cho nên nhất định đoạn thời gian đó anh có đối tượng kết giao. Mà mấy tháng trước, anh dọn ra ngoài ở, không phải anh muốn có không gian riêng, mà là tình cảm của anh và vị đối tượng kết giao kia có sự phát triển nhảy vọt về chất. Nhưng không được mấy tháng, anh lại về nhà, đó chính là bởi vì anh và vị đối tượng kết giao kia có chút chuyện sinh ra chia rẽ, chia tay. Bây giờ anh lại không hay về nhà, chỉ có một khả năng, anh và cô ấy lại hòa hợp..."



Giọng nói của Dương Tử Hân lộ ra một phần đắc ý rõ ràng, chỉ thiếu chút nữa là nói một câu - xin hãy gọi ta là Conan nữ.



Giang Dực thật đúng là không biết em gái mình lại có một mặt này, thì ra phụ nữ nói chuyện đều có một dạng như thế, "Anh xin ngỏ lời xúc động, em gái anh ngoài cực kỳ quan tâm đến chồng ra vẫn có thể quan tâm đến anh, xem ra địa vị của một người làm anh như anh đây cũng chưa bị lung lay hoàn toàn."



"Anh lấy lệ với em ít thôi, có phải em đoán đúng rồi không? Nhất định anh có bạn gái."



"Diệc Cảnh có nhìn thấy mặt này của em không? Đừng hù cậu ấy sợ."



"Chớ nói sang chuyện khác, nếu không em đi nói cho mẹ..."





"Ừ, em đi đi!"



Uy hiếp không thành công, Dương Tử Hân rất buồn bực, "Anh, anh mang kia vị mang đến cho em nhìn một chút có được không, em thật sự tò mò, nữ sinh mà anh thích sẽ là loại nào, thật thật thật rất tò mò..."



"Hiện tại anh phải đi xử lý một chuyện, sau này hãy nói."



"Anh, anh..." Dương Tử Hân cầm điện thoại bị cúp, cực kỳ buồn bực, cũng quá đáng ghét, hết sức gợi lên lòng hiếu kỳ của cô.



Giang Dực vừa xoay người đã nhìn thấy Tô Tử Duyệt nghiêng người dựa vào cạnh cửa, cô đứng nghiêng, tay phải chống ở trên viền cửa chống đầu, hơi hứng thú nhìn anh. Tô Tử Duyệt thực sự rất tò mò, cô rất ít khi nghe được anh dùng giọng nói vui vẻ như thế nói chuyện với người khác, anh nghe điện thoại thì hơn nửa là nói ngắn gọn, mấy câu nói rõ trọng điểm, sau đó lập tức cúp điện thoại, giống như nhiều hơn mấy giây thì lãng phí tiền điện thoại.




Nghe lời anh nói, có lẽ đối phương là phụ nữ.



Mọi người đều có một loại tâm lý kỳ lạ, hi vọng mình là người đặc biệt nhất trong lòng một người, một khi không phải thì có chút không thoải mái, giống như đối phương mắc nợ mình vậy.



Cho đến khi anh quay đầu nhìn về phía cô thì cô vẫn còn nhìn điện thoại của anh không tha.



Giang Dực bật cười, khoát khoát điện thoại di động trong tay, "Em gái anh."



Tô Tử Duyệt chau chau mày theo bản năng, em gái? Lúc cô học cao trung, là lúc nam nữ hay nhận anh trai em gái nhất, anh trai em gái cực kỳ mập mờ, cũng không ít người mượn thân phận em gái để cạy góc tường.



Giang Dực đi tới trước mặt cô đồng thời đưa tay ra, cô né tránh theo bản năng, vì vậy tay anh véo mặt cô, "Em gái ruột của anh, nghĩ vớ vẩn cái gì?"



"Em mới không đoán mò!" Tô Tử Duyệt không được tự nhiên nháy mắt mấy cái, "Trong lòng mình quá không gì kia, mới có thể cho là trong lòng người khác gì kia..."



"Như vậy sao." Giang Dực bừng tỉnh đại ngộ mở miệng, "Vậy cũng chớ bày ra vẻ mặt như bắt gặp anh vụng trộm."



"Em mới không có."



"Đúng vậy, em không có, thật sự em không có."



"Em vốn là không có." Cô mở to hai mắt nhìn anh chằm chằm.




"Anh nói không có mà..."



"..." Buồn bực, buồn bực cực kỳ.



Tô Tử Duyệt bị Giang Dực kéo đến ngồi xuống, anh sấy tóc cho cô. Không phải anh nhàn nhã như vậy, mà là cô có thói quen để cho tóc khô tự nhiên, nhưng Giang Dực lại hết sức không quen nhìn cô như thế, vì vậy dưới tình huống cô hết sức không tự giác, anh đành phải tự mình ra tay.



Mà Tô Tử Duyệt đang cân nhắc sau này tóc mình sẽ bị tổn thương thảm thiết như thế nào, cảm thấy thật ra thì cũng có thể chấp nhận, dù sao có thể được hưởng thụ sự phục vụ của Giang Dực, loại cảm giác này rất tốt. Nếu thêm một cái tiền tố, sẽ biến thành Giang Dực - người thừa kế duy nhất của nhà họ Giang, người đàn ông trường mạnh mẽ vang dội ở trên thương kia, giờ phút này đang sấy tóc cho cô.



Cách nói này rất có thể thỏa mãn người phụ nữ ảo tưởng.



"Em gái anh là một người như thế nào?" Cô thật tò mò về em gái của anh, tính tình có thể giống như anh không?



Dương Tử Hân sao? Giang Dực suy nghĩ một chút, "Đáng yêu!" Cái loại đáng yêu đó phát ra từ trong xương, mà không phải như đại đa số nữ sinh bây giờ bởi vì đáng yêu mà đáng yêu, nhìn qua là biết các loại làm bộ.



Tô Tử Duyệt quay đầu lại nhìn anh rất nhanh, hình như không hiểu tính tình hai đứa bé cùng một cha mẹ sinh ra sẽ khác xa nhau như vậy, anh không ngờ cô lại đột nhiên quay đầu lại, vì vậy máy sấy chĩa về phía mặt cô thổi một cái, mà tóc của cô, nhanh chóng thổi loạn ở trên mặt cô, trong nháy mắt cô liền trở nên thảm hại. Cô tự nhiên quên mất mình muốn nói gì, chỉ có cảm giác lúc này phong độ của mình bị mất hết rồi, vì vậy thẹn quá hóa giận, "Anh cố ý!"



Giang Dực tắt máy sấy, "Oan uổng, rõ ràng là chính em xoay đầu lại..."



"Chính anh cố ý, muốn biến em thành trò cười." Cô lấy tay sửa sang lại tóc của mình, sợ tóc mình sẽ bị rối, mái tóc là bảo bối đặc biệt của cô, trình độ của bảo bối này là, cho dù năm đó cô thất tình, cũng không có dũng khí cắt nó đi, hơn nữa trong lòng cô vẫn tự nói với mình, cô muốn nuôi tóc, như vậy ít nhất sau này tóc của cô sẽ theo cô cả đời.




Chỉ là bởi vì tóc cô rất ít, chất tóc không phải đặc biệt tốt, mặc dù rất thẳng, lại hết sức mảnh, vì vậy cô mới cố ý bảo vệ tóc của mình, không dám dùng máy sấy để sấy, thậm chí ngay cả lược cũng ít dùng.



Anh nhìn cô buồn cười, "Đừng so đo với tóc của mình."



"Không cần anh lo."



"Thật không cần?" Anh thu máy sấy lại, "Anh còn muốn nói cho người nào đó quà của cô ấy còn chưa bỏ đi đâu, xem ra cô ấy không cần."



Tô Tử Duyệt nhanh tay lẹ mắt bắt được Giang Dực đang chuẩn bị đứng dậy rời đi, cười híp mắt với anh mở miệng, "Thật ra thì, anh cũng có thể trông nom quan tâm ."



Tô Tử Duyệt không nghĩ tới, Giang Dực mang thạch anh về cho cô. Thật sự cô có thói quen thu thập thạch anh, chỉ là bởi vì mỗi viên có nét đẹp khác nhau, cô không thể nào thích hình dạng thạch anh theo quy tắc, cô cảm thấy thạch anh nên có hình dạng tự nhiên như vậy, hình thái khác nhau, óng ánh trong suốt tràn ra mỹ cảm đặc biệt của nó, cho nên mỗi viên cô thích đều không phải được gia công thành lắc tay hay là dây chuyền. Hơn nữa cô ghét thạch anh bị xuyên qua, nhất định đó chính là chà đạp mỹ cảm của thạch anh.




Làm cho cô có mấy phần cảm động cũng không phải là vì cô thích thạch anh mà anh mua cho, mà là vì thạch anh anh mua, màu sắc khác nhau, nhưng cô lại biết rõ, đây cũng không phải là là đến một cửa tiệm bất kỳ mua một viên, mà là chính anh tự mình đi chọn lựa từng viên một. Có lẽ anh biết, cô thích hình dạng tự nhiên, về phần có phải tự nhiên thật hay không, không sao cả, hơn nữa cô thích thạch anh có mỹ cảm thuần túy, về phần có phải là được con người làm ra hay không cũng không sao, bởi vì căn bản cô thích chính là thích mỹ cảm của nó, không liên quan tới giá trị.



Cô cũng không đối xử với thạch anh như châu báu, mà thích để mấy viên ở trên người, lúc nhàm chán, cô sẽ cầm trên tay, không ngừng vuốt, có lúc cô rất biến thái thích nghe tiếng vang ma sát nhỏ giữa những viên thạch anh, khi cô nghe sẽ cảm thấy rất hưởng thụ.



Anh đều biết.



Ít nhất anh có dụng tâm ?



Cô thu lại mấy viên thạch anh này, "Em rất thích, cám ơn."



Giang Dực rất thích thái độ này của cô, cô thích thạch anh, lại không che chở nó như bảo bối, nếu như vỡ, liền thay bằng viên khác, sẽ không vì vậy mà canh cánh trong lòng, đồng thời cũng sẽ không khăng khăng có được viên kia, chỉ là tự nhiên thích như vậy mà thôi. Anh biết một số người, có thu thập một thứ yêu thích gì đó, nhưng chỉ vì để thể hiện với người khác là anh ta thích mà thôi, nhưng cô không phải như vậy.



Cô nhìn mấy viên thạch anh này, lại đột nhiên nghĩ tới chuyện khác, "Anh nói xem, dùng thạch anh làm cờ nhảy thì như thế nào?"



"Xa xỉ."



"Như vậy liền bị coi là xa xỉ à? Em không làm bằng kim cương, thế mới gọi là xa xỉ, có được không?"



Thật ra thì trong hộp thạch anh mà cô thu thập có một viên kim cương, chỉ là bị bỏ vào giữa thạch anh, cô phát hiện thạch anh màu trắng không đẹp, vì vậy cô dùng kim cương thay thế, viên kim cương kia rất to, to đến mức giống như giả, vì vậy rất ít người biết đó là một viên kim cương, dù sao kim cương to như vậy, giá trị tính được có thể là giá trên trời, lại bị cô đặt trong một đống thạch anh.



Viên kim cương kia, là quà sinh nhật của ông nội năm cô tròn mười tám tuổi. Khi đó nguyện vọng của cô là trở thành người phụ nữ giống như kim cương, cao quý, trong suốt, mỹ lệ, rồi lại cứng rắn vô cùng, vừa có thể giữ vững vẻ đẹp của mình, cũng không để cho người khác thương tổn mình dễ dàng.



Giang Dực lắc đầu một cái, dùng kim cương làm cờ nhảy, xác thực là xa xỉ.



"Thích thì làm đi! Màu sắc thạch nhiều, làm cờ nhảy cũng có thể được."



"Em cũng nghĩ như thế..." Hơn nữa nói như vậy, có thể gọi là được cho phép, chỉ là xét về giá trị sử dụng của nó, đây quả thực là nhảy vọt về chất, "Đến lúc đó chúng ta chơi một ván chứ?"



"Vậy anh tiếp nhận khiêu chiến của em."