Nếu Ốc Sên Có Tình Yêu

Ngoại truyện 1




Ngoại truyện 1

Lâm Thanh Nham

Khi anh nhớ đến em

Nơi Lâm Thanh Nham sống từ nhỏ gọi là Đạo trấn. Vào đầu thập niên 80, Đạo trấn vẫn còn rất nghèo và loạn, côn đồ trên đường nhiều như lông trâu. Đến đứa nhỏ gần mười tuổi cũng biết lấy đánh nhau làm niềm vui.

Lâm Thanh Nham lúc bảy tuổi, không nghi ngờ gì là đứa trẻ bị bắt nạt ghê gớm nhất. Nhà hắn rất nghèo, mà hắn thì vừa gầy vừa trầm mặc, gầy như một cọng giá. Cho nên những đứa trẻ lớn hơn một chút, thường xuyên lấy việc giáo huấn Lâm Thanh Nham là cách để phát tiết những phẫn nộ và hormone thời kỳ thanh xuân.

Chỉ có điều việc này đối với Lâm Thanh Nham mà nói, căn bản cũng chẳng có ý nghĩa gì. Hắn sợ nhất chính là mỗi ngày tan học về nhà, nhìn thấy cha mình ôm một bình rượu, gương mặt hung tợn đầy gân xanh nhìn hắn. Lúc này, chắc chắc là không thể thiếu việc bị đánh đập hành hung một chút. Có lần hắn trực tiếp bị cha mình lấy một cái ghế dài đập cho hôn mê luôn, lúc tỉnh lại trời cũng đã tối, ông bố cũng không biết đã đi đâu. Hắn dùng khăn lông bịt lấy đầu thật lâu thì máu mới ngừng chảy. Hắn mơ mơ màng màng lấy cái ghế dài, đứng lên đó làm cơm trên bếp.

Chỉ có điều tất cả những thứ này, đều thay đổi lúc hắn mười tuổi. Bởi vì một ngày nào đó, cha hắn cuối cùng uống rượu, uống đến nỗi chết luôn. Mà có lẽ lúc đó thi thể bị hàng xóm nâng đi khắp xóm, khiến cho mọi người trên trấn đều nhìn thấy được gương mặt trắng bệch như quỷ của cha hắn, tất cả những đứa trẻ khác cũng không dám bắt nạt hắn nữa, nhìn thấy hắn liền đi đường vòng tránh đi, lén gọi hắn là ‘Hung sát tinh’ ở sau lưng.

Cậu nhóc Lâm Thanh Nham lúc ấy lần đầu tiên cảm thấy, thì ra người chết cũng là một chuyện tốt.

Hắn bắt đầu ở cùng với ông mình, ông hắn chỉ có mấy mẫu đất cằn cỗi, vì để cho hắn đi học, mỗi ngày lê cái thân già tàn tạ trồng trọt dưới ánh mặt trời gay gắt. Lâm Thanh Nham chỉ cần vừa tan học, sẽ đi giúp ông. Nhưng vẫn vô cùng nghèo khó, Lâm Thanh Nham vĩnh viễn luôn mặc những bộ quần áo cũ bị giặt đến bạc màu, buổi trưa chỉ được ăn một cái bánh bao với một chút rau xanh, đậu hủ.

Nhưng cũng có người đối xử với hắn đặc biệt tốt. Cô giáo chủ nhiệm lớp hơn ba mươi tuổi, có con trai lớn bằng tuổi hắn, buổi trưa thường gọi hắn về nhà cùng ăn cơm. Đó là khoảng thời gian Lâm Thanh Nham được ăn no nhất, hắn cảm thấy bản thân mỗi ngày đều hạnh phúc như ở thiên đường. Cơ thể hắn trong thời gian này cũng cao lên nhanh chóng, bỗng chốc cao lên hơn mười xentimét, cuối cùng cũng nhìn giống như một đứa trẻ bình thường, thành tích vốn không được tốt, cũng từ từ có khởi sắc. Đại đa số thời điểm, hắn vẫn là trầm mặc ít lời, chỉ có hôm sinh nhật cô chủ nhiệm, hắn ở nhà cô cẩn thận ăn hết một miếng bánh sinh nhật, tặng cho cô giáo một cái thiệp chúc mừng do chính tay hắn vẽ, trên thiệp chúc mừng ghi một câu: “Cô giáo, sau khi con trưởng thành, nhất định sẽ báo đáp cô. Con xin thề.” Cô chủ nhiệm nhìn như muốn khóc.

Nhưng mà ngày vui vốn chẳng được lâu dài, vào năm lớp tám, cô chủ nhiệm bị điều đi. Người mới là một thầy giáo khoảng hai bảy, hai tám tuổi tên Đỗ Thiết, tốt nghiệp trường sư phạm, bộ dạng rất anh tuấn. Cô chủ nhiệm đặc biệt dặn dò Đỗ Thiết, phải chú ý chăm sóc cho Lâm Thanh Nham, còn lén để lại một chút tiền cho Đỗ Thiết, tuy là không nhiều, nhưng cũng đủ tiền ăn uống cho Lâm Thanh Nham một học kỳ. Đỗ Thiết tươi cười đáp ứng, ánh mắt nhìn Lâm Thanh Nham hiền hòa như gió xuân.

Giữa trưa sau khi tan học, Đỗ Thiết đều để Lâm Thanh Nham đến ký túc xá độc thân của mình. Ở nhà ăn của giáo viên chỉ cần tốn một đồng tiền là có thể mua một chén đồ ăn lớn, cho nên hắn mỗi ngày mua nhiều thêm một chút, chia cho Lâm Thanh Nham. Mà mỗi cuối tuần Lâm Thanh Nham đều hái chút rau dưa trong nhà trồng đưa qua. Sau khi tan học nếu như hắn đi lượm lon nước cùng bình nước khoáng bán được một hai đồng, hắn cũng sẽ giao toàn bộ cho Đỗ Thiết làm tiền sinh hoạt. Đỗ Thiết đều lấy hết, xoa xoa đầu hắn, khen hắn hiểu chuyện.

Chuyện đó phát sinh vào một buổi trưa mùa hè. Hắn như thường lệ cầm hộp cơm đi đến chỗ Đỗ Thiết. Thời tiết hôm đó đặc biệt nóng, Đỗ Thiết chỉ mặc một cái quần đùi, lộ ra tấm lưng rộng trắng nõn, ngồi ở trên giường xem tivi hút thuốc, tiếng quạt máy thổi vù vù.

Lâm Thanh Nham cầm theo hộp cơm, ngồi ăn trên ghế nhỏ. Qua một lát, bỗng nhiên phát hiện Đỗ Thiết đang mỉm cười nhìn mình: “Một nhóc con như em, sao không chảy mồ hôi chút nào vậy?”

Lâm Thanh nham lúc đó mười ba tuổi, mặt cũng đã lớn ra rồi. Làn da của hắn di truyền từ mẹ, trắng nõn vô cùng tinh tế, lông mày thon dài giống như một nét bút mực vẽ ở trên mặt. Nghe thấy lời nói của thầy giáo, mặt hắn ửng hồng lên, chỉ cười cười không nói.

Sau khi ăn cơm xong hắn muốn trở về lớp học, Đỗ Thiết vỗ vỗ vai hắn: “Ngủ trưa ở chỗ này đi, em ngủ trên giường, thầy còn phải đi chuẩn bị giáo án.”

Lâm Thanh Nham rất ngại, đương nhiên là nói không cần, Đỗ Thiết đè hắn xuống giường, tự mình ngồi vào trước bàn, bắt đầu làm việc.

So với phòng học nóng bức vì ánh mặt trời, giường trải chiếu, quạt từ đối diện thổi tới, thật là mát mẻ thoải mái. Lâm Thanh Nham rất nhanh liền ngủ thiếp đi. Hắn còn nằm mơ, mơ thấy mình đứng trong ruộng nước, mặt trời ở trên đỉnh đầu nóng không chịu được. Đột nhiên có một con cá nhảy lên từ trong ruộng, cắn vào trong đùi hắn, còn chui vào trong đũng quần hắn, làm hắn vừa ngứa vừa xấu hổ...

Lâm Thanh Nham mở mắt ra, trước tiên nhìn thấy rèm cửa sổ bị kéo lại, trong phòng rất tối. Sau đó hắn cảm thấy đùi có chút mát mẻ, cúi đầu nhìn, thấy thân hình to lớn của Đỗ Thiết đang ngồi bên cạnh giường. Hắn mặc quần đùi của ông mình, rất rộng mà cũ, tay Đỗ Thiết mò vào trong từ ống quần, đang sờ sờ lỗ đít của hắn.

Bốn mắt nhìn nhau chăm chú, mặt Đỗ Thiết có chút hồng, ánh mắt cũng kỳ lạ có chút dọa người. Trong phòng yên tĩnh như vậy, mà Lâm Thanh Nham lại giống như bị người ta đẩy vào trong dòng nước tối tăm đang chảy xiết, lờ mờ lại đáng sợ.

“Thanh Nham, thầy muốn...” Đỗ Thiết chưa nói xong, hắn đã đá vào lồng ngực hắn ta một cái, lảo đảo xuống giường, kéo cửa bỏ chạy ra ngoài.

Nửa năm còn lại của cấp hai, Lâm Thanh Nham trải qua vô cùng khó khăn.

Đỗ Thiết cũng không có gan ép buộc hắn làm cái gì, nhưng hắn ta có gọi hắn đến ký túc xá của mình thì Lâm Thanh Nham cũng không bao giờ đi nữa. Thậm chí gọi hắn đến văn phòng, nếu như trong văn phòng chỉ có mỗi mình Đỗ Thiết, Lâm Thanh Nham sẽ quay đầu bỏ chạy. Từ ngày đó cho đến lúc tốt nghiệp cấp hai, Lâm Thanh Nham cũng không nói thêm với hắn ta một lời nào, cho dù là lúc điểm danh trên lớp, hắn cũng bướng bỉnh là im lặng.

Đỗ Thiết đương nhiên cũng trả thù lại hắn. Chỗ ngồi của hắn bị xếp xuống dãy cuối cùng, bị một đám trẻ con cao lớn, hư hỏng không chịu học hành che mất, có nhiều lúc cũng không nghe rõ thầy giáo đang giảng cái gì, nhìn không thấy nội dung trên bảng, thành tích rơi thẳng xuống dưới, cuối cùng làm cho Đỗ Thiết có cớ phê bình hắn, ở trước mặt mọi người trong lớp mắng hắn không chịu cầu tiến, chỉ biết học cái xấu, thật có lỗi với sự bồi dưỡng của giáo viên chủ nhiệm lúc trước.

Mà ánh mắt Đỗ Thiết nhìn hắn lúc nào cũng lạnh lùng, chế giễu, âm độc giống như rắn rít, không có can đảm tấn công chính diện, chỉ dám âm thầm cắn người một cái.

***

Có một ngày ông chú trong phòng thường trực gọi Lâm Thanh Nham tiếp điện thoại.

Là do cô giáo chủ nhiệm lúc trước gọi đến. Giọng nói của cô vẫn ôn hòa như trước, chỉ là Lâm Thanh Nham trầm mặc hơn xưa rất nhiều.

đọc truyện tại
Lúc nói đến cuối cùng, cô chủ nhiệm nghẹn ngào: “Thanh Nham, sao con lại học điều xấu rồi? Nghe nói con luôn ở cùng với đám côn đồ, không còn tâm tư học hành gì nữa. Sao có thể trở thành như vậy được?”

Lần đầu tiên trong đời Lâm Thanh Nham cảm giác được sự đau đớn mãnh liệt. Sao có thể như vậy được?

Một thiếu niên mười lăm tuổi, phải mở miệng thế nào đây?

Cúp điện thoại rồi, Lâm Thanh Nham có chút hồ đồ đi về phòng học. Lúc đó hắn đã cao lên rất nhiều, gầy gò trắng nõn, lúc bình thường tối tăm lại trầm mặc, đám bạn học nhìn thấy hắn đều đi đường vòng tránh đi. Lúc hắn đi qua ký túc xá của giáo viên, nhìn thấy Đỗ Thiết đang khoát tay lên vai của một cậu bé khác, đi vào ký túc xá. Lâm Thanh Nham nhận ra cậu bé đó là học sinh lớp sáu, gương mặt gầy gò, đôi mắt rất to, lúc bình thường luôn cười ngốc nghếch, điều kiện trong nhà cũng rất kém.

Lâm Thanh Nham ngây ngốc đứng dưới bóng cây loang lỗ dưới ánh mặt trời, nhìn cửa ký túc xá khép lại sau lưng của Đỗ Thiết. Một lát sau, liền nhìn thấy rèm cửa sổ bị kéo lại.

Giữa trưa hôm nay Lâm Thanh Nham chỉ ăn có một cái bánh bao, hai chén canh rau lớn, đột nhiên cảm thấy trong dạ dày ghê tởm, hắn chống vào thân cây, ói ra từng ngụm lớn.

Sau ngày hôm đó, Lâm Thanh Nham bắt đầu quyết tâm học tập. Cho dù xung quanh hỗn độn đen tối, cho dù Đỗ Thiết châm chọc khiêu khích, hắn chắc chắn phải lấy thành tích cao nhất toàn trấn, đậu vào trường cấp ba trọng điểm của huyện. Sau đó, đến cả thủ lĩnh của đám côn đồ ngồi bên cạnh hắn, cũng vỗ vai hắn nói với người khác: “Đây là anh em của tao, vô cùng trâu bò, từ nay về sau ở Đạo trấn, không cho phép ai bắt nạt hắn.”

Đỗ Thiết đương nhiên cũng không có cơ hội bắt nạt hắn nữa. Thật ra thì từ lúc hắn thi đậu cấp ba, đã rất lâu rồi chưa gặp lại Đỗ Thiết.

Lần gặp mặt cuối cùng, chính là ở rất nhiều năm sau đó hắn quay về Đạo trấn đầu tư, sau khi hắn tiếp nhận gia tài của Tần tổng, lắc mình trở thành doanh nhân giàu có của Hồng Kông. Lúc đó, hắn đối với nghệ thuật giết người đã thành thục vô cùng, tinh xảo tự nhiên.

Hắn cố ý ở lại Đạo trấn một tháng, Đỗ Thiết cũng mất tích suốt một tháng đó. Khoảng thời gian này, ban ngày Lâm Thanh Nham đi tham gia các hoạt động của chính phủ trong trấn, tối đến lại ngồi ở hầm ngầm trong biệt thự, nhìn Đỗ Thiết đau khổ kêu rên. Hắn là người duy nhất, bị Lâm Thanh Nham từ từ tra tấn đến chết, cuối cùng thi thể bị cắt thành từng miếng nhỏ thiêu hủy, tro cốt phiêu tán dưới gốc cây đại thụ trong trường.

***

Đó đều là những chuyện về sau, mà trong suốt khoảng thời gian cấp ba của Lâm Thanh Nham đều là trầm mặc mà khắc khổ. Cũng có không ít cô gái gửi thư tình cho hắn, nhưng hắn chưa từng trả lời.

Lâm Thanh Nham một thân một mình bước vào đại học.

Gọi là một thân một mình, là bởi vì ông của hắn đã bán đi căn nhà rách nát chỉ có hai phòng, lấy tiền học phí cho năm học đầu tiên của hắn, từ đó hai ông cháu triệt để nghèo rớt mồng tơi. Mà mùa hè năm đó khi hắn đi lên thị trấn làm công, ông hắn đã bệnh chết trong lều cỏ bên ruộng. Đợi đến khi hắn trở về, thi thể đã thối rữa được mấy ngày ở trong ruộng, không ai quan tâm.

Ở nông thôn thứ không dư dả nhất chính là đất, một mình hắn cõng thi thể đi suốt một ngày, đến trong núi sâu, đào một cái hố chôn ông mình.

Hắn cũng không cảm thấy đau khổ gì, ông hắn dù sao cũng có một ngày phải chết, chết sớm thì siêu sinh sớm.

Lâm Thanh Nham học đại học khoa toán. Đây là khoảng thời gian vui vẻ thứ hai trong đời hắn.

Ở trung học hắn rất thích toán, bây giờ cuối cùng có thể hết lòng mà tập trung vào nó. Hắn luôn cảm thấy toán học thật sự quá đẹp, ngắn gọn, sạch sẽ, ảo diệu vô cùng. Cái loại ảo diệu này người ngoài nghề không thể hiểu được, chỉ có một mình hắn yên tĩnh đắm chìm vào trong đó, như say như mê.

Nhưng mà cũng có thời gian hắn không vui vẻ. Bởi vì vào năm ba đại học, hắn thích một cô gái.

Ký túc xá nam ở đại học, chỗ nào cũng đầy hơi thở hormone. Nhìn thấy người bên cạnh ra vào có đôi, thậm chí che rèm lăn lộn ngay trong ký túc xá nam, Lâm Thanh Nham cũng không bình tĩnh như vẻ ngoài. Hắn thường nắm lấy cái đó của mình ở trong chăn, úp mặt vào gối, kìm nén mồ hôi và hơi thở hổn hển của mình, hắn là một người nhìn trộm trong bóng tối.

Nữ sinh đại học không đơn thuần như nữ sinh trung học, ai cũng biết là Lâm Thanh Nham nghèo, mỗi ngày phải làm ba công việc để nuôi sống bản thân, năm nào cũng xin vay tiền hỗ trợ học tập. Cũng có một hai cô gái theo đuổi hắn, nhưng Lâm Thanh Nham lại thờ ơ.

Người hắn thích, là cô gái thuần khiết nhất toàn khoa. Cô ấy không nhất định là xinh đẹp nhất, nhưng mà có gương mặt mềm mại trắng bóc như trứng gà, đôi mắt đen như mực, mặc một cái váy dài Bohemian xinh đẹp, gương mặt cười sáng lạng như dòng nước suối.

Bữa tiệc tối trước hôm tốt nghiệp, đám con gái rời đi trước, không có ai chú ý. Lâm Thanh Nham lặng lẽ đi theo cô gái ấy, cứ đi mãi đi mãi, hắn muốn bày tỏ với cô.

Vừa đến cửa phía đông của trường học, liền thấy cô ấy bước lên một chiếc xe hơi xa xỉ. Người đàn ông trong xe ước chừng hơn bốn mươi tuổi, mang kính mắt gọng vàng, ôm lấy eo cô, cúi đầu hôn lên đôi môi ngọt ngào của cô.

Lâm Thanh Nham đứng dưới bóng cây âm u, nhìn chiếc xe tuyệt trần lao vút đi. Lần thứ hai trong đời, hắn cảm giác được sự ghê tởm không thể kiềm chế được. Mà cái cảm giác trong buổi chiều mùa hạ nhiều năm về trước, ở trong căn phòng u ám, quạt máy thổi vù vù, cái cảm giác khi bị đôi tay dịu dàng mà mạnh mẽ của ông thầy Đỗ Thiết vuốt ve mông hắn, lại trở nên sống động rõ ràng một lần nữa. Lâm Thanh Nham ngồi xổm dưới gốc cây bên ngoài trường học, nôn thốc nôn tháo đến rối tinh rối mù.

Ở cái thế giới xấu xa như thế này, tìm đâu ra một vùng đất và mảnh trời sạch sẽ đây?

***

Đại học Lâm Thanh Nham học cũng không tệ, nhưng cũng không phải là mũi nhọn của toàn quốc. Sinh viên tốt nghiệp khoa toán, tình hình việc làm cũng không tốt lắm. Nhưng hắn không muốn học nghiên cứu, không muốn cả đời nghèo kiết xác ở trong trường.

Nhiều năm khổ công học tập cũng không phải là uổng phí, hắn trải qua đủ mọi khó khăn, cuối cũng cũng đã đậu vào công ty đầu tư tốt nhất cả nước như ý nguyện, làm trợ lý phân tích. Cho dù chức vị thấp bé, nhưng thu nhập cũng không tệ, vì vậy trở thành đối tượng mà các bạn học ngưỡng mộ.

Cũng chính vào năm này, hắn gặp được Tần Thù Hoa.

Đó là một ngày tháng chín, chi nhánh công ty nhận được tin tức, đổng sự trưởng của tập đoàn ở Hồng Kông sẽ đến để thị sát nghiệp vụ, tất cả những người của phòng đầu tư đều đi đến đại sảnh lầu một được trang hoàng lộng lẫy để tiếp đón, lý lịch của Lâm Thanh Nham là thấp nhất, nên phải ở lại phòng để trực ban.

Lúc Tần Thù Hoa đi vào, cả văn phòng rộng lớn đều im ắng, cho nên Lâm Thanh Nham cũng không nghe thấy tiếng bước chân của bà. Ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một phụ nữ trung niên trang điểm nhàn nhạt, đang đứng ở trước cửa nhìn mình.


Bây giờ Lâm Thanh Nham chỉ cần liếc mắt cũng nhìn ra được đẳng cấp của một người, nhìn thấy bà ăn mặc quần áo hoàn mỹ, mang bông tai cẩn kim cương, liền lịch sự cười nói: “Bà tìm ai?”

Tần Thù Hoa lúc này liền nở nụ cười, thì ra trong công ty còn có người không nhận ra đổng sự trưởng.

Một đám người nhanh chóng tiến vào, trưởng phòng nhìn thấy đổng sự trưởng cười như không cười đứng một bên, mà Lâm Thanh Nham vẫn còn ngồi bất động, liền che trán: “Tiểu Lâm, mau rót trà cho đổng sự trưởng.”

Lâm Thanh Nham mới vào làm hồi tháng trước, thật sự là chưa biết hết mặt của lãnh đạo trong công ty. Gương mặt trắng nõn có chút đỏ, lập tức đứng dậy rót trà.

Tần Thù Hoa phẩy phẩy tay: “Không cần đâu.” Cũng không nhìn nhân vật nhỏ bé Lâm Thanh Nham nữa, cả đám người chậm rãi rời đi.

***

Đàn ông đẹp trai cũng phân ra nhiều loại. Lâm Thanh Nham lúc hai mươi hai tuổi, cũng không phải là đẹp trai tuấn lãng khiến người ta kinh ngạc từ cái nhìn đầu tiên. Mới nhìn lần đầu, hắn mặc một bộ áo sơ mi trắng quần tây đen, chỉ là mặt mày thanh tú, cao lớn trắng trẻo, yên tĩnh lại ôn hòa, nhìn vào khiến người ta thoải mái.

Nhưng Tần Thù Hoa đến chết cũng cho rằng, Lâm Thanh Nham là cậu bé xinh đẹp nhất mà bà từng gặp qua. Bà đã từng gặp rất nhiều đàn ông, liếc mắt liền tách biệt được Lâm Thanh Nham ra khỏi đám người bình thường. Cậu bé có gương mặt thanh tú, nhìn lâu sẽ khiến người ta cảm thấy được sự lộng lẫy đến cực điểm. Trong đôi mắt đen thon dài kia, hàm chứa rất nhiều thứ. Vừa có sự yên tĩnh vượt qua những người đồng lứa, nhưng lại có sự ngây ngô của trẻ con; Vừa có dã tâm không chút nào che giấu, lại dường như lộ ra sự chán ghét hờ hững với hiện thực.

Tần Thù Hoa nhìn hắn, tựa như nhìn thấy chính mình năm đó khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng. Mà người độc thân nhiều năm như bà, lần đầu tiên cảm thấy, muốn có được một người đàn ông, muốn chiếm giữa được sự xinh đẹp thanh tú đến cực điểm này.

Tất cả mọi chuyện phát sinh sau này, thật sự chính là một trò chơi mèo vờn chuột không cân sức.

Một tháng sau khi Tần Thù Hoa thị sát chi nhánh công ty xong, Lâm Thanh Nham được cấp trên thông báo, điều đến Hồng Kông, tham gia vào một hạng mục của tổng công ty.

“Đây là cơ hội thăng tiến tuyệt vời.” Quản lý nói như vậy, “Tiểu Lâm, cậu nhất định phải nắm chắc đó.”

Lâm Thanh Nham cũng không có cảm giác được yêu thương mà lo sợ, hắn vốn ưu tú, nếu như có cơ hội, thì hắn cũng cảm thấy đó là điều bản thân nên có.

Hạng mục này nghe nói là chiến lược hàng đầu của tập đoàn, do trợ lý của Tần tổng đích thân phụ trách. Có đôi khi bận bịu quá mức, trợ lý tổng tài sẽ trực tiếp phân phó Lâm Thanh Nham làm một số chuyện, ví dụ như đi đưa văn kiện cho Tần tổng, ví dụ như pha cà phê cho Tần tổng, ví dụ như lái xe đưa Tần tổng đi shopping mua sắm. Hết lần này đến lần khác, Lâm Thanh Nham cũng đã thân với Tần tổng, hắn thấy được bà sát phạt trên thương trường, cũng thấy được bà cô đơn lẻ loi sau những cuộc xã giao với quan viên thâu đêm. Dần dần, trong lòng hắn tràn đầy kính ngưỡng đối với người phụ nữ mạnh mẽ này.

Sau hai tháng mọi chuyện trở nên rõ ràng. Hôm ấy là trợ lý lái xe, hắn đi cùng Tần tổng đến Bộ Thương mại tham gia một tiệc rượu, đây cũng là cơ hội để hắn tiếp xúc với người trong giới kinh doanh, nên càng thêm quý trọng. Lúc kết thúc thì đã rất trễ rồi, Tần tổng có uống chút rượu, sau khi lên xe thì đã mơ mơ màng màng. Hắn vốn định ngồi ghế phụ, trợ lý lại nói: “Cậu ngồi phía sau chăm sóc cho Tần tổng đi.”

Lâm Thanh Nham không nghi ngờ anh ta, ngồi ở bên cạnh Tần Thù Hoa, cẩn thận chu đáo rót nước, đưa khăn, lại đắp thêm một cái chăn cho bà ấy. Tần Thù Hoa có vẻ như say chếch choáng, bà ngẩng đầu lên nhìn hắn, khóe miệng có ý cười.

Lúc xe rẽ khúc cua, Tần Thù Hoa nghiêng người, Lâm Thanh Nham vội vàng giơ tay ra đỡ, bà liền ngã gục lên vai hắn.

Bà nhắm hai mắt, hơi thở đều đều, không nhúc nhích. Cơ thể Lâm Thanh Nham có chút cứng nhắc, nhưng bất kể là về tình hay lý đều phải có lễ tiết, lúc này hắn cũng không tiện đẩy bà ra, chỉ có thể ngồi thẳng lưng, hai tay khoát lên lưng ghế, để tránh đụng chạm vào cơ thể bà.

Phụ nữ bốn mươi tuổi, cơ thể vẫn còn mềm mại, có mùi hương nhàn nhạt quanh quẩn trên chóp mũi hắn, gương mặt của bà càng dựa sát vào vai hắn, cách một tầng áo mỏng, dường như không thoải mái lắm, nhẹ nhàng cọ cọ.

Bên trong xe yên tĩnh mấy phút, trợ lý ngồi phía trước dường như không nhìn thấy gì. Lâm Thanh Nham như ngồi trên đống lửa, cuối cùng vẫn nhịn không được mở miệng: “Tần tổng? Tần tổng?”

Tần Thù Hoa từ từ ngẩng mặt lên, trán, gò má, môi, cọ nhẹ qua cổ và cái cằm trẻ trung mà nóng bỏng của hắn, lẳng lặng nhìn hắn.

Trái tim Lâm Thanh Nham giống như có một luồng điện xẹt qua tuyết trắng, trong nháy mắt mọi thứ trở nên rõ ràng.

Lúc này, Tần Thù Hoa đã nhắm mắt chờ đợi, đôi môi cách hắn không đến một xentimét. Mà cùng lúc với cảm giác nghèn nghẹn áp bức mãnh liệt đồng thời tràn ngập trong lòng, lại có một ý nghĩ thật rõ ràng: Hắn không muốn cự tuyệt, hắn chỉ có thể hôn.

Bên trong xe yên tĩnh như thế, nhưng trong lòng Lâm Thanh Nham lại giống như có sóng to gió lớn, gần như là run nhè nhẹ cúi đầu xuống. Nhận thấy được động tác của hắn, Tần Thù Hoa vươn tay ôm lấy cổ hắn, đưa môi mình lên.

Lần đầu tiên Lâm Thanh Nham hôn, cũng không có cảm giác gì, chỉ có môi lưỡi ẩm ướt quấn quýt với nhau, trong miệng Tần Thù Hoa vẫn còn mùi rượu nhàn nhạt. Cùng lúc đó, hắn còn cảm thấy một nơi nào đó của cơ thể mình bắt đầu cương cứng lên. Phản ứng này làm cho hắn đột nhiên tỉnh lại, bị một cảm giác sỉ nhục đè nén, nháy mắt giống như dời núi lấp bể. Hắn muốn đẩy Tần Thù Hoa ra, nhưng động tác thực tế chẳng qua chỉ là dời môi đi. Bốn mắt nhìn nhau chăm chú, hắn nhìn nếp nhăn trên khóe miệng của Tần Thù Hoa, cảm giác ghê tởm cuối cùng xông lên từng đợt.

Hắn chịu đựng, nhịn xuống cảm giác muốn ói. Tần Thù Hoa lại không nhận thấy, tưởng rằng hắn đang xấu hổ khẩn trương. Tiếp tục dựa đầu vào bả vai của hắn, nhẹ giọng nói: “Thanh Nham, tôi rất vui.”

Rốt cuộc cũng đến biệt thự của Tần tổng, hắn cùng trợ lý đỡ Tần tổng xuống xe, trợ lý nói: “Tiểu Lâm, cậu đưa Tần tổng lên đi.”

Hắn lại buông bà ra giống như bị điện giật, lùi về sau một bước: “Sáng sớm ngày mai tôi còn có việc, tôi trở về cùng với anh.”

Tần Thù Hoa chưa kịp nói gì, trợ lý vừa định mở miệng nói tiếp, thì nghe thấy hắn nói: “Tần tổng ngủ ngon, tổng trợ lý ngủ ngon, tôi đi trước.” Hắn vội quay người đi, phía sau lưng lập tức truyền đến giọng nói không vui của trợ lý: “Cậu thật là...” Nhưng hắn còn chưa nói xong, có lẽ đã bị Tần Thù Hoa ngăn lại. Lâm Thanh Nham càng đi càng nhanh, cũng không quan tâm người phía sau có phải luôn nhìn chằm chằm hắn hay không, nhanh chóng rời khỏi biệt thự.

Sáng sớm hôm sau, Lâm Thanh Nham gửi đơn từ chức đến công ty, đồng thời xin nghỉ bệnh không đi làm nữa. Ba ngày sau, trợ lý gọi điện tới, hắn không nhận, trực tiếp cúp máy. Một lát sau, Tần Thù Hoa đích thân gọi điện thoại tới, hắn vẫn không nhận, trực tiếp khóa máy.

Mấy ngày sau, thủ tục từ chức hoàn thành, Tần Thù Hoa cùng trợ lý cũng không còn xuất hiện nữa.

Nhiều năm sau đó, Lâm Thanh Nham nhớ lại chuyện này, hiểu rõ rằng có thể là do bản thân phản ứng quá khích như vậy, mới khiến Tần Thù Hoa tức giận, sau đó liền dùng những thủ đoạn mạnh mẽ đi đối phó hắn. Nếu lúc đó hắn xử lý mọi chuyện tốt hơn một chút, có lẽ Tần Thù Hoa sẽ bỏ qua cho hắn.

Đương nhiên, có thể là không.

Chỉ là lúc đó hắn thấy bị sỉ nhục quá mức, hoàn toàn không muốn đối diện với Tần Thù Hoa. Không chỉ vì bà lợi dụng chức quyền thừa dịp ham muốn hắn, mà chủ yếu là vì, hắn lại có thể bị lợi ích mê muội mà hôn bà.

***

Lúc đó, Lâm Thanh Nham tưởng rằng, chuyện này đã kết thúc rồi.

Mãi cho đến khi hắn liên tục gửi đơn xin việc đến rất nhiều công ty đầu tư, rõ ràng thi viết phỏng vấn biểu hiện cực tốt, lại bị cự tuyệt, mới cảm thấy có chuyện gì đó không đúng. Sau này bởi vì có người rò rỉ tin tức cho hắn: “Cậu đã làm gì đắc tội với Tần thị? Bọn họ đã mở lời, muốn ‘phong sát’ (*) cậu.”

(*) Phong sát: Cấm lộ diện hay cấm tham gia thi đấu, ở đây có nghĩa là cấm nhận vào công ty.

Phong sát? Đối với một thanh niên vừa mới tốt nghiệp chưa đến nửa năm, đây là một chuyện nghiêm trọng kỳ lạ. Nhưng sự thật chính là, đường đường Tần tổng, lại muốn phong sát một người mới trong nghề này quả thật là chuyện dễ như trở bàn tay.

Lâm Thanh Nham bị ép buộc không chịu nổi, chỉ có thể đến xin việc ở một số công ty nhỏ không danh tiếng. Nhưng mà hắn học khoa toán, có thể làm được việc gì? Nhân viên văn thư? Lãnh một mức lương cực kỳ gầy còm, cùng làm việc chung với một đám đồng nghiệp cực kỳ bình thường. Mà ông chủ công ty thì tính toán chi ly với nhân viên đến từng tờ giấy photo.

Nhưng cho dù là công việc như vậy, cũng không thể làm lâu dài. Hắn rõ ràng là làm tốt nhất, vẫn cứ bị sa thải một cách kỳ lạ. Người bên cạnh đối với chuyện này rất kín tiếng, mà hắn chỉ có thể trầm mặc.

Mấy tháng sau đó, cuối cùng hắn cũng bị ép đến đường cùng. Vay tiền học bốn năm đã đến lúc phải trả, mà trong túi thì chẳng còn một đồng nào. Hắn nhịn đói suốt ba ngày, lang bạc trên đường phố. Mà người của Tần tổng, ước chừng cảm thấy thời cơ đã đến, càng trở nên táo tợn, lái xe theo hắn chỉ cách mấy bước chân.

Hắn bướng bỉnh, đi đến làm phục vụ ở một tiệm ăn, bọn họ lại đứng ngay ở ngoài cửa, ông chủ tiệm ăn thấy vậy, căn bản không dám thuê.

Lúc chạng vạng tối, cuối cùng cũng có tiệm ăn thuê hắn. Hắn ở trong một tiệm ăn nhỏ đầy khói bụi dầu mỡ tiếng người ồn ào, chạy tới chạy lui cả một buổi tối, đến mức hôn mê ngã xuống đất lúc nào không hay.

Khi tỉnh lại, hắn phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường lớn vô cùng mềm mại, trên người đã đổi một bộ quần áo sạch sẽ thoải mái. Đó là một căn phòng vô cùng xa hoa, có thể nhìn thấy ánh đèn của toàn bộ thành phố.

Phía bên giường đặt một khay thức ăn, hắn bò dậy, ăn như hổ như sói.

Gió đêm thổi lay động tấm rèm màu trắng, Tần Thù Hoa đang ngồi phía sau tấm rèm đó, lẳng lặng ôn hòa nhìn hắn.

Bà không nói chuyện, hắn cũng không nói.

Qua một lúc lâu, Tần Thù Hoa mới nhẹ giọng thở dài: “Cậu cần gì phải vậy? Thanh Nham, tôi có thể giúp cậu thực hiện giấc mộng, tôi có thể thay đổi cuộc đời của cậu. Trên thế giới này không phải ai cũng có được cơ hội như vậy đâu.”

***

Khi mật đào thành thục

Mười năm trôi qua bất giác như giấc mộng, Quay đầu nhìn lại, Lâm Thanh Nham đã ba mươi hai tuổi, mà Tần Thù Hoa đã năm mươi bốn tuổi rồi.

Trời Hồng Kông thật xanh, mỗi sáng sớm khi tỉnh dậy, Lâm Thanh Nham sẽ mặc chiếc áo ngủ màu đen, đứng ở ban công ngắm cảnh, nhìn mặt trời yên lặng không tiếng động mọc lên. Mà lúc này, Tần Thù Hoa hoặc là dựa vào lòng hắn, hoặc là nhìn thân hình cao lớn thon dài của hắn từ sau lưng, mỉm cười.

Mấy năm nay, theo người ngoài nhìn vào, Lâm Thanh Nham sống thật sự vô cùng tốt. Đến ngay cả bản thân hắn, cũng từng cảm thấy như vậy.

Là con nuôi của đổng sự trưởng tập đoàn Tần thị, từ quản lý của một công ty đầu tư nhỏ, đến khi nắm giữ cả một nửa giang sơn Tần thị. Mọi người bên cạnh đều khen ngợi: “Lâm tổng thật sự là giống như con ruột của Tần tổng vậy, đến làm ăn cũng có khí phách khôn khéo giống y chang.” Giống, đương nhiên là giống rồi. Hắn là do một tay Tần Thù Hoa dạy dỗ, cho dù là làm người, làm ăn, hay là làm tình.

Hắn cũng có rất nhiều tiền, tiền tiêu vặt Tần Thù Hoa cho, tiền lương của chủ quản cấp cao, tiền tự mình đầu tư kiếm được... Tuy rằng so sánh với tài sản của Tần Thù Hoa, không bằng một cọng lông trên chín con trâu, nhưng cũng đủ để hắn tiêu mấy đời rồi. Hắn còn cho cô giáo chủ nhiệm cũ của hắn một khoản tiền. Cô tuy kinh ngạc và vui mừng nhưng cũng kiên quyết không cần, Lâm Thanh Nham vẫn kiên quyết muốn cho.

Hắn mỗi ngày tập thể hình, tham gia tiệc rượu, tiệc khiêu vũ, hiệp hội chơi golf, sống giống như một người thượng lưu thực thụ.

Thậm chí đến Tần Thù Hoa có lẽ cũng thật lòng thích hắn – bà chưa bao giờ có người đàn ông nào khác, có nhiều lúc, hai người ở bên nhau giống như tình nhân thật sự.

Chỉ là mỗi khi nửa đêm tỉnh mộng, nhìn mấy sợi tóc bạc mới mọc ra trên đầu Tần Thù Hoa nằm bên cạnh, nhìn gương mặt bóng loáng trắng nõn như mặt hình nộm mà bà năm nào cũng tốn biết bao nhiêu tiền để bảo dưỡng, còn có làn da già nua, nhăn nheo, nhão nhoẹt bên dưới lớp quần áo hoa lệ... Cảm giác thối nát khiến người ta hít thở không thông tràn đầy cả phòng táp vào mặt, mà hắn cũng chìm nghỉm trong đó, tương lai dù có tốt đến mấy đi chăng nữa cũng đều sẽ chết đi.

Có một lần về nước, hắn từ trong mỏ vàng làm được rất nhiều kaly xyanua. Nghe nói là loại độc dược khiến người ta chết đi mà hoàn toàn không có cảm giác đau đớn gì. Hắn nghĩ cuối cùng thì cũng sẽ có một ngày, không phải là Tần Thù Hoa chết, thì chính là hắn chết. Bất luận là ai, cũng đều nên chết thật bình an mà vui vẻ.
Nhưng mà người đầu tiên hắn giết, lại là một cô gái hoàn toàn không liên quan gì.


Thời gian đó Tần Thù Hoa đi Malaysia tu dưỡng, hắn ở lại Hồng Kông để chủ trì công việc. Tăng ca đến tận đêm khuya, lúc trở về biệt thự thấy phòng ốc trống vắng lạnh lẽo, áo ngủ của Tần Thù Hoa vẫn còn quăng ở trên giường, khắp phòng đều là mùi nước hoa nhàn nhạt của bà, trong thùng rác còn có bao cao su bọn họ dùng hôm qua. Lâm Thanh Nham đột nhiên cảm thấy không thể chịu đựng được nữa, lái xe rời khỏi biệt thự, một mình lao vào trong bóng đêm.

Hắn gặp được Linda ở một quán bar trong Lan Quế Phường. Đó là một cô gái vô cùng sạch sẽ, xinh đẹp, mới hơn hai mươi tuổi, lúc cười rộ lên ánh mắt cong cong, trên gường mặt tròn còn có hai lún đồng tiền, thu hút sự chú ý của toàn bộ đàn ông nơi này.

Có lẽ Lâm Thanh Nham có tiềm chất phạm tội trời sinh. Giờ phút này, hắn hoàn toàn không nghĩ tới việc muốn giết Linda, nhưng hắn lại rời khỏi quán bar theo bản năng, ở một ngõ nhỏ không người, chờ đợi, cứ chờ mãi đến lúc Linda đi ra lấy xe.

Những chuyện phát sinh sau đó thật là suôn sẻ lưu loát. Người đàn ông anh tuấn lại ưu nhã, lái một chiếc xe sang trọng, đối với bất cứ cô gái nào cũng đều có sức hấp dẫn. Linda lên xe của hắn, hai người một đường hôn nhau nồng nhiệt, xe vừa chạy đến lưng chừng núi, đã nhịn không được mà đến một lần.

Hắn mang cô đến biệt thự của hắn, những lúc Tần Thù Hoa không có ở Hồng Kông, hắn thích một mình ở chỗ này. Đêm hôm đó, hắn cùng Linda làm vô cùng tự do, vô cùng kịch liệt, vô cùng vui vẻ. Cơ thể nữ nhân trẻ tuổi tươi mát sạch sẽ như vậy, làn da trắng noãn như có thể chảy ra nước. Lâm Thanh Nham liếm từng tấc từng tấc dọc theo cơ thể cô ta, đến ngón chân và chỗ tư mật cũng không bỏ qua, Linda cười mắng: “Thật biến thái.”

Biến thái sao? Có lẽ là vậy. Lâm Thanh Nham chỉ biết rằng, hắn giống như là con cá gần chết lâu lắm rồi, cuối cùng cũng có được dưỡng khí trong nước, muốn cô ta thế nào cũng không đủ. Đến cuối cùng, Linda chịu không nổi nữa, cười cười, giơ tay thúc hắn: “Anh mạnh mẽ quá rồi, không thể nào đủ được. Em muốn về nhà, lái xe chở em về đi.”

Ánh mắt Lâm Thanh Nham đen trầm như thú, một con thú nhã nhặn trắng nõn, một tay đẩy cô ta trở lại giường.

Khó khăn lắm mới có được sự cứu rỗi, hắn làm sao nỡ bỏ qua? Nếu chỉ còn lại mình hắn, hắn sẽ chết mất, thật sự hắn sẽ chết mất.

Mười ngày sau đó, hắn dùng xiềng xích trói Linda vào trên giường, ban ngày cho cô ta uống thuốc ngủ, chờ cô ngủ say rồi hắn mới đi làm. Buổi tối trở về, chỉ cần có thời gian liền làm. Hắn còn cho cô ta uống thuốc kích dục Nhật Bản, đó là một loại thuốc kích dục dành cho nữ, có đôi khi Tần Thù Hoa cũng dùng một chút, mà hắn thì tăng gấp đôi liều lượng, dùng trên người vật cưng nhỏ này. Mấy đêm hôm đó thật sự là tuyệt vời khiến người ta sung sướng. Vật cưng nhỏ bò trên ngực hắn, thần phục dưới thân hắn, chỉ vì muốn được hắn phạt đánh và ân sủng.

Sự việc cuối cùng cũng dừng lại vào đêm trước khi Tần Thù Hoa trở về Hồng Kông.

Giờ phút này, Linda đã giống như một cái xác không hồn, đần độn, lúc ý thức thanh tỉnh, chỉ khóc lóc lặp đi lặp lại cầu xin Lâm Thanh Nham đừng giết cô ta.

Nhưng hắn không thể không giết, hắn lại chẳng phải thằng ngốc, hắn biết đã phạm phải tội lớn.

Mà hiện giờ hắn lại không muốn chết, hắn cảm thấy bản thân mình được sống lại lần nữa. Linda, sức sống tươi mới sạch sẽ của cô ta dường như đang nhập vào trong cơ thể hắn.

Hắn thật vui vẻ.

Lúc Linda chết thật bình yên, kaly xyanua khiến cho gương mặt cô ta đỏ ửng nhàn nhạt. Lâm Thanh Nham ướp lạnh cơ thể của cô ta trong biệt thự ba ngày, cuối cùng lưu luyến không rời lái xe đến vùng núi hoang vu, đem giấu xác ở sâu trong rừng.

***

Tần Thù Hoa là người đầu tiên cảm thấy sự thay đổi của Lâm Thanh Nham.

Lâm Thanh Nham trước kia, tuy rằng thân mật với bà như vợ chồng, nhưng trước sau vẫn có một sự cô đơn và bướng bỉnh không nói ra được, khiến bà cảm thấy vừa yêu vừa hận; Gần đây, hắn lại trở nên ngày càng dịu dàng chủ động, lúc hôn cũng mãnh liệt hơn trước, ánh mắt nhìn bà cũng tràn đầy ái mộ. Giơ tay nhấc chân đều có khí chất và sự gợi cảm mê hoặc của người đàn ông thành thục.

Hắn ở trên sự nghiệp lại càng tỏ ra thành thạo, Tần thị dưới sự lãnh đạo của hắn khuếch trương nhanh chóng, ai cũng nói Lâm Thanh Nham đang dẫn dắt Tần thị bước vào thời kỳ trưởng thành nhanh chóng lần thứ hai...

Hắn giống như một viên ngọc bị che mờ lâu rồi, cuối cũng cùng được rửa sạch bụi bặm, bắt đầu phát ra ánh sáng.

“Tại sao?” Một lần nào đó, lúc bị Lâm Thanh Nham đè lên người nhiệt liệt đòi hỏi, Tần Thù Hoa thở hổn hển hỏi.

Lâm Thanh Nham cúi đầu hôn bà thật sâu, sau một hồi, mới nhìn chằm chằm bà nói: “Bởi vì tôi yêu em, thật ra tôi vẫn luôn biết điều này, em cũng vậy đúng không? Trước kia chỉ là do tôi không chịu nhìn thẳng vào trái tim mình.”

Đây là lời tâm tình động lòng nhất mà Tần Thù Hoa từng nghe thấy trong đời này. Cho dù là một phụ nữ mạnh mẽ cường hãn trên thương trường, cũng không cách nào không trầm mê trong đó.

Sau khi chẩn đoán bị ung thư, Tần Thù Hoa đã lập di chúc, không chút do dự đem tất cả tài sản để lại cho Lâm Thanh Nham. Bà vốn không chồng không con, Lâm Thanh Nham theo bà nhiều năm như vậy, không cho hắn thì cho ai bây giờ?

Lâm Thanh Nham đối với chuyện này cũng không có phản ứng gì quá lớn, chỉ mỉm cười nói với bà: “Em thích sao thì cứ làm vậy đi.”

Tần Thù Hoa có chút cảm khái lại có chút vui mừng. Bà biết tại sao Lâm Thanh Nham không quan tâm như vậy. Hắn hiện giờ, dựa vào bản thân mình cũng có thể tạo lập được giang sơn. Hắn là người do một tay bà đào tạo ra, hiện giờ lại trò giỏi hơn thầy. Tiếp tục ở lại bên cạnh bà, hơn phân nửa là do phần tình ý kia.

Vào thời kỳ cuối, hai người đã rất ít khi thân mật rồi. Tần Thù Hoa ở trong viện an dưỡng tư nhân cách xa nội thành, Lâm Thanh Nham liền bỏ hết tất cả công việc, đi theo hầu hạ. Có bác sĩ y tá không biết chuyện, cười nói: “Lâm thiếu đối xử với Tần tổng còn hiếu thuận hơn cả con ruột.” Thậm chí Tần Thù Hoa mơ màng, có đôi khi còn xoa đầu hắn thở dài: “Nếu con trai ruột của em còn sống, cũng đã hai mươi hai tuổi rồi. Nếu anh thật sự là con ruột của em thì thật tốt biết bao nhiêu?”

Mỗi khi nghe thấy bà nói những lời vô liêm sỉ như vậy, nụ cười trên mặt Lâm Thanh Nham chỉ có thể dùng từ lộng lẫy để hình dung: “Chúng ta như vậy cũng không khác gì mấy. Em xem tôi là tình nhân cũng được, là con trai cũng tốt. Trước sau gì tôi cũng coi em là người phụ nữ quan trọng nhất của tôi.”

***

Cho dù đa số thời gian đều là ở viện an dưỡng, nhưng Lâm Thanh Nham vẫn phải thường xuyên quay lại công ty, xử lý công việc.

Phùng Diệp chính là xuất hiện ở thời gian này.

Có người là ưu tú trời sinh, bất luận là đứng ở vị trí nào, cũng đều thu hút ánh mắt của mọi người.

Ví dụ như Phùng Diệp.

Quản lý hạng mục của công ty non trẻ, tài hoa hơn người khiến người ta kinh ngạc thán phục, cộng thêm tướng mạo anh tuấn, tính cách ổn trọng lại hài hước, rõ ràng không có chỗ dựa, lại có thể nhanh chóng thành danh trên thương trường.

Rất nhanh, Lâm Thanh Nham liền trở thành bạn tốt của Phùng Diệp. Đều thông minh thạo đời như nhau, đều có ý chí mạnh dạng như nhau, còn có phẩm vị như nhau, dã tâm như nhau... Lâm Thanh Nham thích ở cùng với cậu nhóc này, thậm chí không tiếc sức lực cố gắng dìu dắt cậu ta.

Cậu ta khiến hắn nhìn thấy bản thân mình năm đó.

Nếu không có những sai lầm sau này, có lẽ hắn sẽ không một bước lên mây như bây giờ. Nhưng hắn sẽ sống giống như Phùng Diệp vậy, trẻ tuổi mà đẹp đẽ như thế.

Đó là cuộc sống mà hắn mong muốn, nhưng đời người vĩnh viễn cũng không có cách nào quay đầu lại. Hắn là Lâm Thanh Nham, không phải là Phùng Diệp, cho dù hắn sắp có cả đế quốc kinh doanh, cho dù hắn đã giết hết năm mạng người, cũng không thể nào thật sự cứu được bản thân mình.

Bí mật thân thế của Phùng Diệp bị hắn biết được sau ba tháng.

Hắn nhớ rất rõ ràng, hôm đó trời mưa âm u, hắn lái xe đến viện an dưỡng, bởi vì dọc đường bị đau dạ dày, nên dừng xe lại, vào một quán cà phê gần đó nghỉ ngơi. Đúng lúc này, hắn nhìn thấy trợ lý của Tần Thù Hoa, đội mưa lái xe lên đỉnh núi.

Thời gian qua đi thật nhanh, trợ lý ngày xưa lão luyện như hồ ly, giờ đây cũng đã là một trung niên tóc điểm sương. Chỉ là từ khi Lâm Thanh Nham quản lý Tần thị, liền kiếm cớ điều hắn đi rất xa, để hắn trở thành một người giàu có nhàn rỗi.

Hôm nay Tần Thù Hoa tìm hắn đến là vì cái gì?

Lâm Thanh Nham lập tức lái xe, trở về biệt thự ở lưng chừng núi. Đến thư phòng, mở thiết bị ra, nghe đoạn đối thoại truyền đến rất rõ ràng.

Tất cả mọi thứ của Tần Thù Hoa bây giờ đều do hắn khống chế trong lòng bàn tay, sắp xếp ở viện an dưỡng là người của hắn, trong phòng đương nhiên cũng có trang bị máy nghe lén.

“Đã xét nghiệm DNA.” Giọng nói của trợ lý có chút cảm khái. “Tần tổng, Phùng Diệp xác thực là con của bà.”

Tần Thù Hoa trầm mặc thật lâu. Đây là lần đâu tiên Lâm Thanh Nham nghe thấy giọng bà nghẹn ngào: “Tôi biết rồi. Để tôi suy nghĩ một lát. Sau đó lại đưa nó đến gặp tôi.”

Phía bên này, Lâm Thanh Nham tắt máy nghe lén. Nhìn màn mưa mông lung nở nụ cười.

Bà ta muốn suy nghĩ, suy nghĩ cái gì?

Sáng sớm hôm sau, Lâm Thanh Nham liền đến viện an dưỡng thăm Tần Thù Hoa. Bà xem ra không có chút khác thường nào, mỉm cười để hắn đỡ đi tản bộ trong vườn. Mặt cỏ tươi mơn mởn sau cơn mưa, mặt bà cũng rạng rỡ hơn so với ngày thường.

Là vì đã tìm lại được đứa con chân chính sao?

Bà không nhắc nửa chữ đến chuyện Phùng Diệp, mà Lâm Thanh Nham chỉ cười nhàn nhạt nhìn bà.

Qua hai ngày sau, Lâm Thanh Nham lại thấy trợ lý đến tìm bà.

Lần này thái độ của bà vô cùng dứt khoát, dường như đã khôi phục lại phong thái nữ hoàng sát phạt quyết đoán ngày xưa.

“Chuyện này có chút phiền phức. Chú tìm cơ hội mang luật sư đến đây, sửa lại di chúc. Tôi muốn đem tất cả để lại cho Phùng Diệp.” Bà nhàn nhạt nói tiếp, “Tôi đã cho Thanh Nham đủ nhiều rồi, chuyện này, tạm thời không cần nói với cậu ấy. Đợi sau khi tôi chết rồi, hãy tuyên bố di chúc.”

Lâm Thanh Nham lẳng lặng lắng nghe, đợi đến lúc bên kia không còn âm thanh gì nữa, hắn mới phát hiện ra hốc mắt của mình ẩm ướt.

Hắn thật sự, thật sự rất hâm mộ Phùng Diệp, có một người mẹ tốt như vậy.

Hắn đợi lúc trời tối liền đi tìm trợ lý, không vòng vo nói thẳng vào vấn đề: “Tôi cho anh ba phần.”

Trợ lý trung thành và tận tâm, phút chốc trừng lớn mắt.

Quả thật điều kiện Tần Thù Hoa hứa cho hắn cũng vô cùng hậu hĩnh. Nhưng mà ba phần cổ phần của Tần thị? Chỉ có thằng điên mới đưa ra điều kiện điên cuồng như vậy.

Tần Thù Hoa đã dạy hắn, phàm chuyện gì cũng phải tìm chỗ để khoan dung người khác. Cho nên trước khi toàn bộ kế hoạch được triển khai, Lâm Thanh Nham vẫn chừa cho bà một cơ hội cuối cùng.


Hoặc là, hắn cho chính mình một lý do để có thể phản bội lại bà ta.

Trong công ty có một cô gái theo đuổi hắn lâu rồi, luôn bị hắn cự tuyệt, cũng khiến hắn có chút phiền lòng. Bây giờ vừa đúng lúc, hắn cầm nhẫn đi tìm cô gái này: “Lời thỉnh cầu này có chút đường đột... Bệnh của Tần tổng đã đến thời kỳ cuối. Bà ấy nói trước khi chết, hy vọng sẽ nhìn thấy được tôi kết hôn, đây là tâm nguyện cuối cùng của trưởng bối. Em có thể giúp tôi chuyện này, đính hôn giả với tôi được không? Nhất thời tôi không tìm được người nào khác bằng lòng giúp đỡ tôi.”

Cô gái ấy đương nhiên là bằng lòng rồi. Diễn giả thành thật, khế ước hôn nhân, vừa lãng mạn vừa mờ ám. Hơn nữa, Lâm Thanh Nham nhiều năm nay vẫn luôn một thân một mình, ai cũng nói hắn là một người đàn ông tốt giữ thân trong sạch.

Lời đồn nhanh chóng đúng như ý muốn của Lâm Thanh Nham, ‘truyền’ đến tai của Tần Thù Hoa.

Lần cuối cùng Lâm Thanh Nham đi thăm, bà đang nằm ở trên giường lạnh lẽo như băng. Việc hóa trị khiến cho bà già cả lại suy yếu, vừa nhìn liền khiến người ta ghê tởm. Nhưng hắn vẫn cúi đầu hôn bà.

Bà hoàn toàn không đề cập đến vị hôn thê của hắn cùng với việc phản bội của hắn. Hai người giống như đôi vợ chồng già, hắn đút cơm cho bà, mát xa cơ thể cứng ngắc của bà. Cuối cùng, ôm bà nhìn ngắm mặt trời lặng.

“Gần đây em muốn ở một mình, anh bận rộn chuyện công ty, không cần đến đây đâu.” Bà dịu giọng nói, “Sau khi em chết, anh có thể bắt đầu cuộc sống mới của mình, đó cũng là nguyện vọng của em.”

Lâm Thanh Nham nhìn gương mặt dối trá của bà, suýt chút nữa bật cười ra tiếng.

Nguyện vọng của bà? Chứ không phải là sự ‘phản bội’ của hắn khiến cho bà cuối cùng cảm thấy được giải thoát? Khiến cho chút áy náy trong lòng bà đối với hắn cũng đã được buông xuống? Cuối cùng lừa hắn như một thằng ngốc, chỉ đợi đến khi đem toàn bộ giao lại cho đứa con ruột của bà?

Hắn ở cùng bà năm năm, nhưng khi Phùng Diệp vừa xuất hiện, hắn liền trở thành cái rắm? Nháy mắt bị đánh trở về nguyên hình.

Lâm Thanh Nham không lập tức rời đi, mà chỉ đi qua kéo rèm cửa xuống, lại đóng cửa phòng lại. Cả phòng tối om, Tần Thù Hoa nghi hoặc: “Anh làm gì vậy?”

Giọng Lâm Thanh Nham dịu dàng nói: “Tôi có chuyện muốn nói cho em biết.”

“... Chuyện gì?”

“Không có vị hôn thê nào hết. Trong lòng tôi chỉ có em, làm sao có thể có vị hôn thê chứ? Đó chỉ là muốn chọc giận em thôi.”

Lòng Tần Thù Hoa toát mồ hôi lạnh, bà cảm thấy Lâm Thanh Nham hình như biến thành một người khác: “... Tại sao anh lại muốn chọc giận em?”

Lâm Thanh Nham dường như căn bản không nghe thấy nghi vấn của bà, chỉ tự mình tiếp tục nói: “Tôi làm sao có thể khiến em đau khổ? Vị hôn thê khiến cho em không vui kia, tôi đã sớm giết rồi.”

“Em xem, đây chính là tờ di chúc thứ hai em để trợ lý và luật sư chuẩn bị. Bây giờ tôi xé đi, liền xem như chưa có gì xảy ra.”

“Đúng rồi, tôi còn giết rất nhiều người đó.”

“Em có biết tiếp theo tôi định làm thế nào không? Lôi kéo đứa con trai ưu tú của em vào đây, góp vui với chúng ta được không?”

Tần Thù Hoa, có một câu nói, bà nói rất đúng.

Nếu như tôi là con trai của bà thì tốt biết bao? Tôi rất muốn rất muốn trở thành con trai ruột của bà, mà bà là người mẹ vừa hiền từ lại vừa uy nghiêm của tôi, nuôi dạy tôi trưởng thành, dạy tôi làm người, bảo vệ tôi, chăm sóc cho tôi, không để cho bất kỳ kẻ nào làm hại tôi. Cuộc đời của tôi sẽ không có những thứ xấu xa bẩn thỉu này, sẽ không cần dùng máu tươi và sinh mệnh, mới có thể cứu chuộc lại cuộc sống ngắc ngoải này.

Nếu tôi không phải là Lâm Thanh Nham mà là Phùng Diệp thì tốt biết mấy.

Đúng vậy, tại sao tôi không thể là Phùng Diệp? Đương nhiên là có thể rồi.

Từ nay về sau, tôi chính là Phùng Diệp, tôi thừa kế tài sản của mẹ, tôi sống không sầu không lo, cuộc đời của tôi, cuối cùng cũng có thể làm lại một lần nữa.

***

Lúc gặp được Diêu Mông, đã là ba năm sau đó.

Ba năm này, hắn sống rất bình lặng. Không có Tần Thù Hoa, cũng không có giết người, công việc làm ăn trong tay đều giao cho người khác quản lý, mỗi năm hắn chỉ cần nhìn sổ sách tổng quan, xác định phương hướng chiến lược của tập đoàn. Có lúc hắn nghĩ, cuộc đời dài như vậy, nếu là Phùng Diệp, cậu ta sẽ còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành?

Cái tâm nguyện kia tên là Diêu Mông.

Tấm ảnh được Phùng Diệp kẹp trong ví tiền, người con gái khiến cho Phùng Diệp luôn cự tuyệt tránh xa các cô gái khác.

Đó là một buổi sáng sớm vô cùng tươi đẹp, hắn ngồi trong xe, chờ đợi một lúc ở trước cổng tiểu khu cũ kỹ, liền nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi mặc một bộ đồ thể thao màu hồng nhạt, chạy hướng về phía mặt trời. Đôi mắt to đen trong suốt, một gương mặt trái xoan trắng nõn tròn đầy.

Lâm Thanh Nham cảm thấy hô hấp của mình bởi vì vậy mà ngưng trệ.

Nếu nói những người con gái trước kia có được đều là một cuộc chinh phục sung sướng, vậy thì Diêu Mông không nghi ngờ gì chính là chiếc vương miệng khảm ngọc mà một kỵ sĩ mong muốn có được nhất.

Huống chi, cô còn là người trong lòng của Phùng Diệp. Dựa vào thân phận này, chỉ nghĩ thôi cũng khiến hắn không kìm lòng được.

Chớp mắt cô đã chạy đến góc đầu đường, Lâm Thanh Nham khởi động xe, không nhanh không chậm chạy theo. Ai ngờ rẽ một khúc quanh, lại phát hiện phía trước không có bóng người. Hắn đang chăm chú nhìn quanh, lại nghe thấy có người đang gõ cửa sổ xe.

Nữ thần gần ngay trước mắt.

“Anh đang làm gì?” Cô nhíu mày hỏi, “Lấy giấy chứng minh ra đây, tôi là cảnh sát.”

Hắn nhìn cô, từ từ nở nụ cười.

Trăm sông ngàn núi, thế sự chuyển dời, tôi chỉ vì em mà đến.

***

Thật ra hai người quen nhau chưa đến một năm, thời gian ở cùng nhau cũng chưa đến nửa năm.

Nhưng đây là khoảng thời gian qua nhanh nhất trong cuộc đời của Lâm Thanh Nham.

Ở cùng với cô, hắn là một thương nhân thành đạt được mọi người ngưỡng mộ, một người đàn ông được cô ái mộ. Hắn thay thế Phùng Diệp, cuối cùng có thể tìm lại được tình yêu chân thành ngày xưa; Lúc cô không ở bên cạnh, hắn tùy ý săn bắn ở trong cái thành thị này, vui vẻ như một cô hồn dã quỷ, sa đọa như ma quỷ chốn nhân gian.

Nhưng hắn chưa từng nghĩ sẽ giết cô, bởi vì cô là người yêu của hắn.

Hắn chỉ từng được Tần Thù Hoa yêu, cho nên chỉ biết dùng cách của bà ta đi yêu người khác. Bởi vậy, hắn để Diêu Mông bên cạnh mình, đối xử với cô giống như người yêu lại giống như con gái. Đợi sau khi chết, hắn muốn đem tất cả để lại cho cô, để cho cô sống vui vẻ cô đơn cả đời.

Nhưng thế cân bằng một ngày nào đó rốt cuộc cũng bị phá vỡ.

Cô bị Đàm Lương cưỡng hiếp.

Lâm Thanh Nham xui khiến Đàm Lương đứng ra gánh tội thay mình, lại không ngờ được rằng, hắn ta trước khi chết tiến hành một lần điên cuồng cuối cùng, mà họng súng hướng đến, lại chính là người con gái của hắn.

Không quan trọng, em yêu à. Đàm Lương đã chết rồi, chỉ cần giết thêm Hứa Hủ, chuyện này sẽ giống như chưa từng xảy ra.

Nhưng mà từ lúc nào cô lại có lòng nghi ngờ hắn?

Một khắc trước khi chết, Lâm Thanh Nham vẫn nhớ rõ mồn một buổi tối hôm đó, nhớ rõ nước mắt của Diêu Mông.

Đó là ngày thứ mười của tháng thứ hai sau khi cô bị Đàm Lương làm nhục, hắn đi đến bệnh viện làm hóa trị, về nhà rất trễ. Phòng của cô đã tắt đèn, Lâm Thanh Nham sợ đánh thức cô, tự mình đến ngủ ở phòng khách.

Theo như thường lệ, hắn mở máy theo dõi, chỉ muốn ngắm gương mặt cô lúc ngủ. Nhưng hắn lại nhìn thấy cô ngồi một mình trong căn phòng tối đen, lấy tay che kín miệng, đè nén tiếng khóc nức nở.

Có mấy tấm ảnh rơi tán loạn bên cạnh tay cô, đều là hình mấy nạn nhân lúc trước, hắn chụp rồi để ở dưới tầng hầm. Cô trước kia căn bản không biết đến sự tồn tại của tầng hầm này, nhưng giờ phút này, hiển nhiên đã bị cô tìm ra.

Đêm dài thê lương lạnh lẽo, hai người ngồi cách nhau một bức tường, ngồi trong hai căn phòng khác nhau. Lâm Thanh Nham nhìn thấy cô khóc lóc lấy di động ra, bấm hai số rồi lại vứt đi; Khóc lóc cầm lên, lại vứt đi; Cầm lên, lại vứt đi... Cô thoạt nhìn đau khổ lại tuyệt vọng như thế, toàn thân run rẩy kịch liệt, giống như đã bị tất cả mọi người vứt bỏ vậy.

Nước mắt của Lâm Thanh Nham bất tri bất giác rơi xuống.

Thiên sứ, thiên sứ cuối cùng của tôi, thiên sứ yêu thương tôi như vậy.

Vì sao tôi không thể gặp em sớm hơn một chút?

Ở những năm tháng tốt đẹp nhất, ở những mùa xinh đẹp nhất, cả thế giới đều không cần đến quấy rầy, chỉ có tôi một thân sạch sẽ như lúc ban đầu, mỉm cười đến gần em.


Giao diện cho điện thoại