Nếu Như…

Chương 9






Hôm nay, Vũ Hân bị Mạnh Nguyên đàn áp, có vẻ như anh thấy việc hành hạ cô chưa đủ nên mới đề nghị đưa cô về. Nhìn qua thì có vẻ như đây là một chuyện tốt với những ai có tham vọng trở thành phu nhân Tổng giám đốc nhưng với Vũ Hân thì không. Cô thích làm vợ một đại gia giàu có thật đấy nhưng làm vợ Mạnh Nguyên thì không. Mới nghe qua đã thấy sởn da gà rồi. Anh không những lạnh lùng, độc đoán mà còn thích chèn ép người khác nữa. Cô làm sao sống được với người như vậy chứ. Hơn nữa, làm vợ sếp đồng nghĩa với việc kí tên mình vào bản hợp đồng nô lệ, tự đày ải mình xuống 18 tầng địa ngục rồi còn đâu. Cô tuyệt đối không ngốc như thế, tuyệt đối không.
Khi nghe lời mời mọc đầy… đe dọa ấy, Vũ Hân không dám từ chối những cũng không muốn nhận lời. Cô cảm thấy áp lực khi ngồi trên chiếc xe sang trọng ấy. Cùng anh hít thở cùng một bầu không khí trong xe sẽ làm cô tắc thở mà chết mất. (Lý do: không dám giành khí O2 với sếp tổng =.=”. Sợ phải nhả ra khí CO2 nhỡ  sếp hít vào… nên tự nguyện nín thở.)
Ấy thế mà Vũ Hân vẫn ngoan ngoãn leo lên xe của Mạnh Nguyên và để anh đưa về. Ngoan ngoãn giữ im lặng trong xe không dám hó hé câu gì, thở cũng không dám thở mạnh. Không phải là cô sợ Mạnh Nguyên, chỉ là cô thấy ngại khi ngồi xe anh mà thôi. Khi đi xe với Hữu Thiên, cô không kiệm lời như thế này.
Có thể Vũ Hân về sau này mới biết nhưng sự thật là khi Mạnh Nguyên nghe được Vũ Hân nói nhà bác mình ở khu Thanh Đa thì anh đã có ngay ý nghĩ là phải đưa cô về bằng mọi giá. Khi ở Hà Nội, ba mẹ Vũ Hân cũng không đồng ý cho cô về quá muộn mà nếu về muộn thì phải có người đưa về. Ở Sài Gòn cũng vậy, hơn nữa an ninh ở khu Thanh Đa không ổn định lắm nên Mạnh Nguyên lo cũng phải. Dù cô ngốc kia có không hiểu thì anh vẫn phải đưa cô về, dùng quyền lực mà anh có để đàn áp cô. Quả thực, cô rất cứng đầu, rất khó bảo.
Dừng xe tại khu trung cư Thanh Đa, Vũ Hân cúi đầu chào sếp thì thấy anh đã xuống trước làm cô cúi đầu chào… không khí. Đang chưa hiểu anh định đi đâu và làm gì thì liền nhìn thấy anh đi qua đầu xe và tới bên cạnh cô, mở cửa xe để cô bước xuống. Vũ Hân hơi khựng người với hành động ga lăng đó. Cô cười gượng rồi ra khỏi xe.
- Cảm ơn anh về ngày hôm nay.- Vũ Hân cúi đầu.
- Không phải là hận tôi thấu xương sao?
Vũ Hân mở to mắt nhìn Mạnh Nguyên thấy đôi mắt đen láy của anh đang nhìn mình, kèm theo một nụ cười nửa miệng thì cô vội cụp mắt xuống. Trông cảnh tượng này thì y chang như cô đang mắc lỗi và đang cúi đầu thú tội với anh vậy.
Chợt tay Mạnh Nguyên đưa lên, anh xoa xoa đầu Vũ Hân khiến cô ngẩn người nhìn anh. Hành động này làm cô thấ
y nhói nhói nơi con tim. Khuôn mặt ấy, hành động ấy khiến cô nhớ tới một người. Mạnh Nguyên cũng có vài nét giống với người đó nhưng trông anh sắc sảo, bá đạo và ngang tàng hơn.
- Sợ tôi đến vậy à?
Vũ Hân chưa bao giờ được nghe giọng nói trầm ấm này của Mạnh Nguyên. Giọng nói êm và rất dễ thu hút. Mạnh Nguyên thấy Vũ Hân ngẩn ra thì lại cười. Anh thu tay lại rồi cúi người, đưa mặt mình sát lại gương mặt bầu bĩnh của cô. Hơi thở nam tính của anh phả lên mặt Vũ Hân khiến cô hơi rùng mình. Nhịp đập của tim cô dần bất ổn.
- Sao? Bị tôi quyến rũ rồi à?
Xin anh đừng có tiến lại gần như thế có được không?
Xin anh tránh xa cô ra một chút có được không?
Anh cứ phả hơi thở vào cổ và vào tai cô như thế thì…
Những lọn tóc của Vũ Hân bay bay, đùa nghich trước mũi Mạnh Nguyên khiến anh cười ra đằng mũi. Sau đó là vai Vũ Hân khẽ động đậy, anh để ý thấy nhưng vẫn nhất quyết muốn nghe cô nói câu gì đó.
- Hân, con đang làm gì thế?
Bình thường khi tối đi về muộn hay tình cờ bị bắt gặp khi có người đưa đón về, Vũ Hân sẽ không biết giải thích sao cho phụ huynh hiểu. Nhưng kể từ khi vào Nam, các bác cô tuy rất quan tâm nhưng họ lại thoải mái về vấn đề đó. Tính chất công việc của Vũ Hân yêu cầu cô phải đi lại nhiều, về muộn là bình thường và có người đưa về thì các bác cô càng yên tâm. Nhưng hiện tại thì Vũ Hân đã nhận ra giọng nói kia, đó là giọng nói em gái của bác cô. Em gái của bác cô thì có nhiều, nhưng cái giọng oang oang và có âm lượng lớn như vậy thì chỉ có duy nhất một người sở hữu. Người đó đang đứng cách đó không xa, phóng ánh mắt về phía cô và Mạnh Nguyên đầy dò xét. Bởi cô và anh đang… có hành động mờ ám.
- Mẹ, sao mẹ lại…
- Mẹ?
Mạnh Nguyên quay đầu hỏi Vũ Hân nhưng cô không trả lời vì cô đang bận sốc. Đáng lẽ giờ này mẹ cô phải ở nhà xem TV hoặc đang buôn chuyện với mấy bà hàng xóm chứ sao lại xuất hiện ở đây, nơi cách Hà Nội hơn 1700km chứ?
Bà Bích tiến lại gần để nhìn kĩ khuôn mặt anh tuấn của Mạnh Nguyên hơn. Ban nãy khi chiếc xe màu đen sang trong đỗ lại bà đã biết đây là một đại gia rồi. Hơn nữa hành động của anh lại rất là mờ ám khiến bà có liên tưởng tới mối quan hệ giữa con gái bà và anh không bình thường. Đã vậy anh còn cúi xuống và dường như có ý định hôn Vũ Hân thì bà nghĩ mình phải lên tiếng. Dù bà đang thầm khen Vũ Hân thật khá, vô có hơn 2 tháng mà đã tìm được đối tượng tốt như vậy nhưng không hề muốn quan hệ này đi quá nhanh. Nếu nhanh quá thì sẽ rất dễ vụt mất.
- Đây là…- Bà nhìn Mạnh Nguyên.
- Chào bác, cháu là Mạnh Nguyên, sếp tổng của Vũ Hân.- Mạnh Nguyên cúi đầu lễ phép.
- À thì ra là tổng giám đốc…
Bà Bích gật gù rồi quay qua nhìn Vũ Hân đang trân trối nhìn mình. Bà biết nó sốc lắm nên mới im re như vậy nhưng bà mặc kệ, bà lại quay sang nhìn Mạnh Nguyên rồi đánh giá. Chàng trai này thật đẹp, đôi mắt sáng, dáng vẻ cao ráo, cả người toát lên vẻ tinh anh, hơn người. Vũ Hân nhà bà mà được gả cho anh thì quả là tốt. Quả nhiên chuyến đi Sài Gòn lần này của bà không uổng.
- Sao mẹ lại ở đây?
Lấy lại được hồn vía sau một hồi hóa đá, Vũ Hân bắt đầu lên tiếng.
- Sao lại không được ở đây?- Bà Bích vặn lại.- Cậu xem đó, có đứa con gái nào xa mẹ mà lại hỏi thế khi mới gặp lại mẹ mình không?
- Cô ấy là vậy đó bác.- Mạnh Nguyên cười phụ họa.- Rất bướng bỉnh và khó bảo.
Hợ… Vũ Hân đứng hình khi nghe những lời đùa cợt ấy được phát ra từ miệng anh. Mặt cô méo mó, khó coi nhìn Mạnh Nguyên đầy xa lạ.
- Đúng hả?- Bà Bích cười giòn.- Dù bướng nhưng cũng… rất tốt đúng không?
- Dạ, rất tốt.
- Nhưng bác bảo con nè…- Bà Bích ghé vào tai Mạnh Nguyên thì thầm.- Nó ngang vậy nhưng vẫn có cách trị.
- Vậy sao bác?
Mắt Mạnh Nguyên sáng lên khiến Vũ Hân rùng mình. Vũ Hân ai oán cho cái số khổ, tới mẹ cô cũng bán rẻ cô thế này thì cô biết sống thế nào. Chưa biết được cách trị cô, Mạnh Nguyên đã tìm đủ trò để hành hạ rồi giờ mà biết điểm yếu của cô nữa thì… cô chết chắc.
Cô tự nhủ tài ngoại giao của mẹ mình rất tốt. Dù là người lạ, chưa gặp hay nói chuyện bao giờ cũng có thể quàng vai bá cổ như lâu ngày không gặp. Đã vậy lại còn gần gũi được với tổng giám đốc hắc ám, lạnh lùng bậc nhất là Mạnh Nguyên nữa. Cô thật phục mẹ cô sát đất.
Nhìn cảnh tượng thì thào ấy cô lại ngao ngán lắc đầu. Toan quay người bỏ đi lên nhà, mặc kệ cho hai người đó thích làm gì thì làm thì cô bị giữ lại.
- Đi đâu đó, ở lại nói chuyện với sếp con đi chứ?
- Muộn rồi sếp về đi.- Vũ Hân nhìn mẹ rồi nhìn Mạnh Nguyên lạnh nhạt nói.
Mạnh Nguyên lắc đầu nhưng anh không hề có ý định muốn ở lại nói chuyện thêm với cô. Anh quay sang bà Bích rồi cười hiền.
- Vậy thôi cháu về đây ạ!
Bà Bích lừ mắt nhìn Vũ Hân rồi nhìn Mạnh Nguyên âu yếm.
- Vậy con về nhé! Rảnh thì qua chơi với bác.
- Không phải mẹ ở lại chơi vài ngày rồi về sao?- Vũ Hân kinh ngạc rồi bất giác lên tiếng.
- Mày tính đuổi mẹ về để tự tung tự tác à? Quên đi con.
- Vâng, cháu nhất định sẽ qua! Chào bác cháu về!
Nếu có một cuộc thi lấy lòng phụ huynh của nhân viên thì Mạnh Nguyên nhất định sẽ giật giải quán quân. Giờ thì cô hiểu tại sao nhân viên của Red Ocean lại luôn ngoan ngoan nghe sự chỉ đạo dù vô lý của anh như thế. Là vì anh nhờ các bà mẹ mà biết được điểm yếu của nhân viên rồi đem điểm yếu đó ra dọa họ khiến họ lùi bước. Vũ Hân chẳng phải sắp “được” như vậy rồi sao?
- Mày làm cái gì vậy?- Bà Bích ẩn Vũ Hân khi chiếc xe của Mạnh Nguyên đi khỏi.
- Con mới phải nói câu đó chứ.
Vũ Hân nhăn nhó nhìn bà Bích, lúc nào cô cũng bị bà đưa vào tình huống dở khóc dở cười. Không biết Mạnh Nguyên có nghĩ linh tinh gì không nữa. Vũ Hân muốn đào cái hố rồi chui xuống quá. Cô thà ở dưới cái hố sâu ấy còn hơn là ở đây nghe mẹ mình lẩm bẩm, khen ngợi Mạnh Nguyên.
- Tóm lại, mẹ chấm thằng nhóc đó.
- Thằng nhóc? Sếp hơn con gần chục tuổi mà mệ kêu sếp là nhóc sao?
- Chậc kệ đi. Mẹ thấy nó cũng thích con đó, con giữ cho chắc vào. Để tuột mất thì không dễ kiếm được người thứ hai đâu.
- Giời ơi mẹ ơi, sếp con không phải như mẹ thấy đâu. Kính thưa với mẹ đó là một tổng giám đốc hắc ám đó. Mà mẹ nói cái gì với sếp về con thế?
- À, tất nhiên là điểm yếu rồi.
- MẸ…
- Mày không giữ nó, nó sẽ giữ mày thôi. Cứ chờ đó đi.