Hơn mười năm qua, người thân duy nhất trong cuộc sống của tôi là Hà Nguyên Bình.
Tuy nhiên, ông lại là bố của người khác, con gái ruột của ông xinh đẹp, chín chắn, tính tình nhu mì, ôn hòa, được dạy dỗ rất tốt, hoàn toàn không giống tôi.
Hà Từ Hàng
Type: Trần Uyên
1
Hứa Khả giới thiệu với tôi: “Đây là em trai chị, Hứa Tử Đông, cậu ấy là bác sĩ nội khoa”, rồi quay sang giới thiệu tôi: “Đây là cô bé chị nhắc đến trong điện thoại, tên là Hà Từ Hàng.”
Hứa Tử Đông là chàng trai khá gầy, đeo đôi kính có gọng viền đen nhỏ, khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, không có dáng vẻ đẹp trai “quên chết” như chồng chị Hứa Khả. Anh chàng Hứa Tử Đông này tuy ngoại hình, cách ăn mặc không bắt mắt, nhưng ngũ quan tuấn tú, trông rất tri thức, thông minh. Tôi thầm ngưỡng mộ, cả gia đình này, ít nhất là ở bề ngoài, mỗi người đều có vẻ xuất sắc riêng.
Anh ta đối xử với tôi lạnh nhạt hơn chị Hứa Khả nhiều, tức là chỉ khẽ gật đầu với tôi. Tôi đoán chắc anh ta không tán thành kế hoạch của chị mình, nhưng lại không thể ngăn cản được. Anh ta dẫn chúng tôi đến phòng xét nghiệm của bệnh viện, sắp xếp cho tôi lấy mẫu máu. Lúc tôi bước ra, anh ta nhìn tôi, nói: “Cô Hà, tôi không biết chị tôi thuyết phục cô như thế nào, nhưng tôi hy vọng là cô biết, đây chỉ là phòng xét nghiệm có khả năng giám định gen, chứ không thể làm giám định tư pháp, kết quả xét nghiệm không có hiệu lực trước pháp luật.”
Tôi cười. “Anh không cần phải lo lắng khi không nảy nòi ra một cô em gái không cùng máu mủ trực hệ như tôi. Tôi quen với việc mình là con gái duy nhất của bố tôi rồi, không giống chị anh đi khắp nơi nhận người thân đâu.”
Nghe tôi nói cay nghiệt như thế, anh ta không những không phản bác lại, mà mặt còn đỏ lên, có vẻ thấy ngượng ngùng. Chứng tỏ hai chị em họ đều thuộc tuýp người “da mặt mỏng”, tôi nhớ hình như mình rất ít khi nói năng thẳng thừng như vậy.
Chu Nhuệ kiên quyết muốn đi cùng tôi, từ nãy cậu ta vẫn đợi bên ngoài, thấy chúng tôi bước ra, cậu ta lập tức kéo tôi sang một bên. “Cậu bị bệnh gì à?”
Tôi dở khóc dở cười, đáp: “Cậu bị bệnh thì có!”
“Thế thì đang yên đang lành chạy đến đây làm gì?”
Tôi không thể trả lời cậu ta, vì tôi cũng không biết mình rốt cuộc đang làm cái gì nữa. Chị Hứa Khả tin chắc bố tôi là bố chị ấy và muốn chứng thực điều này. Còn tôi thì sao? Lòng tôi càng lúc càng cảm thấy lạnh giá, nặng nề.
Chu Nhuệ nắm lấy tay tôi, nói: “Cậu thấy lạnh à? Sao tay lạnh thế?”
Tôi lắc đầu. “Bọn mình đi chơi đi. Đi dạo phố, đi quán bar, đi xem phim nhé!”
Cậu ta nghe thấy tôi nói thế thì vui mừng hớn hở, lập tức gạt hết các chuyện khác sang một bên. Lúc tôi chào chị Hứa Khả, chị ngạc nhiên, nói: “Hai em đều không quen phố xá ở đây, muốn đi chơi đâu thì để chị dẫn đi.”
Hứa Tử Đông bật cười, nói: “Chị, bọn họ từng này tuổi rồi, không cần bảo mẫu đi theo đâu.”
Hứa Khả vẫn không yên tâm, đưa cho tôi địa chỉ nhà và số điện thoại của chị. “Buổi tối ở nhà chị cho an toàn, có đủ chỗ cho bọn em ngủ.” Chúng tôi mới đi được vài bước, chị lại đuổi theo dặn dò: “Nhớ là muộn thế nào cũng phải về đấy!”.
Thành phố đương nhiên tấp nập, phồn hoa hơn rất nhiều thị trấn nhỏ vô vị của chúng tôi. Kể ra tôi đã ở đây cả một học kỳ, nhưng không giống những bạn bè khác, tôi nhập học mà trong lòng chất chứa bao tâm sự, thực sự không có lòng dạ nào để tìm hiểu, làm quen với thành phố xa lạ này. Đa số thời gian, tôi hay ngồi thẫn thờ trong ký túc xá, rất ít khi đi dạo phố. Còn Chu Nhuệ thường xuyên lên thành phố, nên cũng khá thông thuộc đường xá.
Không tìm được bộ phim nào hay, chúng tôi đi trượt băng, sau đó ăn cơm, chơi điện tử, rồi đến một quán bar. Lần đầu tiên tôi đến nơi này nên cái gì cũng thấy lạ, đành để Chu Nhuệ rót rượu cho. Cậu ta rót cho tôi loại rượu ngọt, tôi bưng lên uống một ngụm, cảm giác không ngon như rượu mai (*) bố tôi tự nấu. Nhưng thực ra tôi cũng không mấy chú ý đến vị rượu, chẳng bao lâu đã uống hết hơn nửa cốc.
(*) Rượu mai: Một loại rượu làm từ quả mai.
“Này này, không phải cậu chất chứa tâm sự, mượn cớ uống thật say rồi bắt nạt tôi đấy chứ? Tôi nói cho cậu hay, con người tôi đây có giới hạn đấy nhé, những lúc uống rượu vào thì không biết thế nào đâu.”
Tôi cười, giơ tay bẹo má cậu ta. “Tôi muốn bắt nạt cậu mà phải mượn rượu để lấy can đảm sao?”
Cậu ta không nhịn được bật cười, hất tay tôi ra. “Đừng làm loạn nữa, cậu còn làm loạn là tôi sẽ coi là thật đấy. Cậu có nhớ cái lần đó không…”
Tôi trừng mắt lên khiến cậu ta im bặt.
Cái lần mà cậu ta nhắc đến đó cũng là sau khi uống say xong. Trước hôm cậu ta đi Anh, buổi tối, chúng tôi đã mua bia đến cái xưởng bỏ hoang của nhà cậu ta để nói chuyện và tạm biệt nhau. Sau khi uống xong hai lon bia, người đã hơi bung biêng, cậu ta đột nhiên ôm chầm lấy tôi, cười hỏi tôi đã thử mùi vị của nụ hôn bao giờ chưa, tôi liền lắc đầu. “Chắc cậu chưa có thằng nào theo đuổi chứ gì, để tôi cứu cậu một bàn thua nhé!” Cậu ta nói bông đùa một câu rồi gí sát mặt lại, môi dính vào môi tôi. Đôi môi mềm mềm, ấm áp, lại mang hơi men nóng bỏng, xa lạ, nhưng không đáng ghét, trái lại rất kỳ lạ… Cả khu nhà xưởng mênh mông, ngọn gió đêm nóng nực từ trên cao thổi qua khung cửa sổ rách khiến tôi cảm thấy choáng váng, không biết là vì uống bia, hay vì cơ thể tiếp nhận một phản ứng lạ. Dường như cậu ta muốn tiến thêm nữa, nhưng bị tôi đẩy ra, cả hai chúng tôi đều cảm thấy ngại ngùng, không dám nhìn đối phương thêm lần nào nữa. Đó là lần chúng tôi thân thiết với nhau nhất. Nhưng sau khi cậu ta sang Anh và sắp xếp mọi thứ ổn thỏa ở đó xong, vào mạng nói chuyện với tôi, cả hai đều không nhắc lại chuyện này thêm lần nào nữa.
Trong quán bar lúc này, chỗ nào không khí cũng nhộn nhịp, sôi động với mọi âm thanh, đủ loại người, không thiếu những cô gái trang điểm và ăn mặc rất mốt liếc nhìn chúng tôi rồi bước qua. Tôi liền hỏi Chu Nhuệ: “Trông tôi quê lắm à?”
Cậu ta nhìn tôi, nói thẳng: “Có muốn tôi nói sự thật không?”
Tôi tức xì khói, hất tay. “Thôi khỏi, đã từng có một cô gái thành phố bảo tôi đúng kiểu một cô gái thị trấn, nhưng lại chẳng có vẻ mộc mạc như con gái nhà nông thuần túy, từ cách ăn mặc đến kiểu tóc của tôi đều mang đậm khí chất nửa quê mùa nửa tỉnh, có trang điểm chỉ càng làm người ta thêm ghét.”
“Có phải vì bị tổn thương lòng tự trọng nên cậu không muốn đến lớp không?”
Tôi ngẩn người một lát, rồi cười bò ra bàn. “Tôi mà mẫn cảm như thế thì đã không sống nổi từ lâu rồi.”
“Ừ, cũng phải. Nhưng ai lại nói năng quá đáng thế, là bạn cậu à?”
“Là bạn gái của Triệu Thủ Khác.”
“Ặc ặc, một con mọt sách như anh ta mà cũng có bạn gái ác độc thế à? Mau nói cho tớ biết, cậu đã đáp trả thế nào, chắc phải đặc sắc lắm đây!”
Tôi đã làm cậu ta thất vọng rồi, vì lúc ấy đầu óc tôi cứ để đâu đâu, dù rằng cũng hiểu cô ta thay mặt Triệu Thủ Khác đến quản chuyện tôi không đi học, nhưng lại mượn cớ ghen tuông vô lý nên tôi cũng không buồn đốp chát lại. Tuy nhiên một đứa bạn học cùng với tôi, cũng đến từ thị trấn nghe được câu đó thì nổi đóa lên. Bọn họ cãi nhau một hồi, còn tôi chỉ nằm trên giường nhìn trời nhìn đất nghĩ ngợi mông lung.
“Ngày mai tôi dẫn cậu đi cắt tóc, mua quần áo, đảm bảo cậu sẽ lột xác hoàn toàn. Này, cậu sao thế?”
Chỉ là tôi không biết mình đang khóc từ lúc nào. Không hiểu vì sao, nỗi buồn từ đáy lòng cứ thế trào ra, không thể nào kìm nén được, lúc đầu còn chảy nước mắt, sau đó thì thút thít, sụt sịt, muốn dừng mà không dừng lại được. Chu Nhuệ không biết làm thế nào đành phải kéo tôi ra khỏi quán bar.
“Cậu đúng là chẳng ra làm sao, lần sau tôi không dám dẫn cậu đi uống rượu nữa.”
Gió rét thổi khiến má tôi lạnh ngắt, tôi lấy ống tay áo quệt nước mắt đang không ngừng chảy, sụt sịt nói: “Xin lỗi, lúc nhỏ thường thấy ông Trương uống rượu xong vỗ tay ca hát, vô cùng hứng khởi, cứ nghĩ uống say là một chuyện rất vui vẻ.”
“Cậu không giống ông Trương hòa thượng nhà cậu, mà giống ông Ba nhà tôi. Ông Ba cứ uống say là khóc lóc kêu gào, có vẻ đau lòng lắm, làm như bao nhiêu năm nay mọi người đều có lỗi với ông ấy vậy, mà người có lỗi với ông luôn là bố tôi, theo cách nói của ông thì bố tôi là một người giàu có nhưng vênh váo đắc ý, vong ơn bội nghĩa.”
“Thế ông Ba đó có công ơn gì đối với bố cậu?”
Cậu ta gãi đầu. “Hình như là rất lâu rồi, ông nội tôi làm ăn thất bại, khiến cả nhà gặp khó khăn, bố tôi đã phải ăn nhờ ở đậu nhà ông Ba.”
Tôi ngồi sụp xuống, cười ha hả. “Hóa ra nhà cậu có truyền thống ăn nhờ ở đậu.”
“Không chỉ có thế, còn có truyền thống làm ăn thất bại nữa chứ. Bố tôi đó, không chừng có ngày lại làm ăn thua lỗ, không còn đồng xu nào ấy chứ. Này, cậu vừa khóc vừa cười, định làm loạn đến mức nào đây?”
Tôi cũng không biết nữa.
2
Chu Nhuệ đưa tôi về nhà chị Hứa Khả, nhưng cậu ta không muốn ở lại. “Tôi đi thuê phòng ở cái khách sạn đối diện với chung cư này thì tiện hơn.”
Chị Hứa Khả dìu tôi, đưa tôi vào phòng khách, còn chỉ cho tôi nhà vệ sinh và bảo đi tắm rồi hãy ngủ.
Tôi bước vào nhà tắm, bên trong được trang bị rất tiện nghi, nền nhà lát gạch men màu xanh lam thẫm, trần quét sơn trắng, trước phòng tắm còn trải thảm trắng muốt, trên giá đặt một chồng khăn tắm trắng và to, sau cánh cửa treo áo tắm, trên bồn rửa để sữa tắm, dầu gội, chỗ nào cũng sạch sẽ, không một hạt bụi. Tôi chỉ biết thán phục, đúng là chất lượng sống của chị ấy hoàn toàn không giống với tưởng tượng của một đứa con gái sống ở thị trấn như tôi.
Tắm xong, hơi nước bốc lên nóng hầm hập, tôi cảm thấy đầu nặng trịch, chân nhẹ bẫng, rồi cứ thế lảo đảo bước về phòng, nằm nhoài ra giường và ngủ không còn biết trời đất gì.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, tôi mơ hồ nhìn căn phòng xa lạ, phải mất một lúc lâu mới nhớ ra mình đang ở đâu. Tôi không tìm thấy quần áo của mình, đành quấn khăn tắm to quanh người đi vào nhà tắm vệ sinh răng miệng.
Bước từ nhà tắm ra, tôi đụng ngay phải một người đàn ông trong bộ trang phục lịch sự quần âu, áo trắng. Đờ đẫn một lúc, tôi mới ý thức được là trong nhà này còn có đàn ông. Anh ta mỉm cười, nói: “Chào cô Từ Hàng, chúng ta từng gặp nhau rồi. Tôi là chồng của Hứa Khả, Tôn Á Âu.”
“Chị Hứa đâu rồi ạ?”
“Cô ấy đến công ty xử lý một số việc, chắc sẽ nhanh về thôi.”
“Em... em không tìm thấy quần áo của mình đâu, rõ ràng hôm qua em cởi ra để ở trong phòng.”
Khóe miệng anh ta cong lên. “Tối qua cô từ nhà vệ sinh bước ra là vào phòng ngủ của chúng tôi, phòng dành cho khách ở phía bên phải cơ, quần áo chắc là Hứa Khả giặt giúp cô rồi, đã sấy khô và đặt ở nhà tắm trong phòng ngủ ấy.”
Mặt tôi bỗng nóng ran, vội vàng chạy về phòng ngủ, đi qua phòng quần áo, bên trong đúng là còn có một nhà tắm, quần áo của tôi quả nhiên đã được gấp gọn gàng và để ở đó. Tôi nhanh chóng mặc xong quần áo nhưng không còn mặt mũi nào bước ra, đành đứng dựa người vào thành giường cắn móng tay, không biết làm thế nào mới hết ngại.
Một lát sau, anh ta gõ cửa gọi tôi: “Từ Hàng, cô ra ngoài ăn sáng đi.”
“Em không đói ạ.”
“Hứa Khả đã chuẩn bị xong hết rồi, trước khi đi dặn tôi phải bảo cô ăn sáng.”
Gặp phải chủ nhà lịch sự, chu đáo như vậy, tôi chẳng biết làm thế nào, đành phải bước ra. Anh ta cười, nói: “Thực ra, tôi mới là người cảm thấy ngại. Hôm qua phải tiếp khách, có uống chút rượu, lúc về cũng khá muộn, đi luôn vào phòng ngủ, may mà Hứa Khả chạy ra kịp thời giữ tôi lại, nếu không...”
Tôi cố gắng lấy bình tĩnh, ngắt lời anh ta: “Anh không phải đi làm ạ?”
“Hôm nay tôi đi công tác, mười một giờ lên máy bay,” anh ta giơ tay nhìn đồng hồ, “thế nên cô chỉ phải chịu đựng khoảng hai mươi phút nữa thôi.”
Anh ta làm như không có chuyện gì xảy ra, hoàn toàn không coi tôi là động vật khác giống, nếu tôi cứ ngại ngùng, chỉ khiến mình càng có vẻ trẻ con mà thôi. Sau khi mỉm cười khổ sở, tôi ngồi xuống ăn sáng, có bánh mì, mứt quả và sữa. Còn anh ta bước ra phòng khách, tiếp tục ngồi trước máy tính xách tay xử lý công việc.
Tôi ăn sáng trong trạng thái bồn chồn bất an, đột nhiên hỏi anh ta: “Anh nghĩ gì về việc làm của vợ anh?”
Anh ta hỏi lại: “Ý cô là việc cô ấy cố chấp đi tìm bố à?”
“Anh không để ý chuyện chị ấy nhận một ông bố kỳ quặc, một cô em gái kỳ quái ư? Em trai chị ấy lại rất cảnh giác đấy.”
Anh ta cười, lắc đầu. “Đối với tôi, cho dù cha cô ấy là ai, cô ấy vẫn là chính mình. Cho dù có những người thân kỳ quái, nói thẳng nhé, nhà tôi cũng không ít người như vậy, tôi sớm đã quen và không để ý đến chuyện như vậy rồi.”
Tôi cũng cười. “Đúng là em tự chuốc lấy nhục rồi.”
“Từ Hàng, tôi không có ý sỉ nhục cô. Ngoài chuyện uống rượu say xong không nhớ phương hướng thì cho đến giờ phút này, cô chẳng có điểm nào là kỳ quái cả. Khả Khả rất cố chấp muốn làm rõ thân phận của cô ấy, cô muốn giúp cô ấy, rõ ràng đó là một hành động rất lương thiện.”
Tôi nhún vai. “Em cứ luôn nghĩ rằng với độ tuổi của chị Hứa, chị ấy sẽ nghĩ thoáng và tỏ ra dửng dưng với tất cả mọi chuyện mới phải chứ?”
Đôi môi mỏng của anh ta nở một nụ cười rất đẹp, bỗng nhiên tôi thấy khó thở. Haizz, tôi luôn vênh vang đắc ý tự cho mình còn trẻ, có biết đâu đứng trước cái đẹp, tôi cũng chỉ là trang giấy trắng, mà anh ta lại đúng là một người đàn ông đẹp trai phong độ mới chết chứ.
“Tôi quên là các bạn trẻ mười tám tuổi và chúng tôi có khoảng cách thế hệ rất lớn. Điều không may là, chúng tôi vẫn chưa đến độ tuổi dửng dưng với mọi thứ và cũng chưa chắc có đủ trí tuệ để nghĩ thông thoáng mọi chuyện. Trong nhiều vấn đề, chúng tôi thậm chí còn để tâm hơn, ngoài ra còn phải cộng thêm cả tính cách của Hứa Khả nữa.” Anh ta mỉm cười tư lự rồi nói tiếp: “Chuyện gì cô ấy cũng muốn hoàn hảo, không cho phép trong cuộc sống của mình có bất cứ việc gì lờ mờ, không rõ ràng. Xin cô hãy hiểu cho cô ấy.”
“Em sẽ cố gắng.”
Đợi Tôn Á Âu đến giờ xách va li rời đi, tôi liền đi khắp các phòng, thỏa mãn cái tật tò mò muốn ngắm nghía trộm của mình.
Đây là một căn hộ chung cư cao cấp rộng rãi, thoáng mát, cách bài trí đơn giản nhưng rất phong cách, đồ đạc thể hiện rõ khí chất của chủ nhà.
Tối qua, tôi bước nhầm phòng ngủ chính, phòng này rất rộng, ngoài phòng để quần áo và nhà tắm, còn có một ban công hình vòm cung nhỏ, tường sơn màu trắng, chiếc giường rộng được trải ga với màu sắc hoa văn phức tạp, cuối giường đặt một chiếc ghế dài bọc vải mềm. Bàn trang điểm màu trắng rất sạch sẽ, nhưng không có bất cứ mỹ phẩm nào. Trên chiếc tủ đặt đầu giường có một cuốn sách rất dày, tôi cầm lên xem, đó là cuốn sách nói về vấn đề quản lý.
Trong phòng ngủ dành cho khách vốn định sắp xếp cho tôi ở, tất cả chăn ga gối đều có màu xanh lam thẫm, không có bất cứ đồ trang trí nào nên trông khá nam tính.
Trong phòng sách, có một tủ sách kê sát tường, trên giá để đồ có đặt nhiều khung ảnh, tôi cầm lên xem một bức trong số đó. Đó là tấm ảnh chụp chung chị Hứa Khả, Hứa Tử Đông và một đôi trung niên nam nữ, tôi đoán đó là bố mẹ của họ. Người đàn ông trung niên đó có ánh mắt rất nghiêm khắc, hơi béo, tướng mạo bình thường, không có bất cứ điểm gì nổi bật. Còn người mẹ ngồi nghiêng, dáng người thẳng tắp, tóc xoăn, miệng hơi mỉm cười, ánh mắt nghiêm trang, chắc chắn lúc còn trẻ bà ấy là một phụ nữ rất đẹp. Có lẽ, không một cô con gái nào không muốn có một người mẹ trông nho nhã, trí thức như vậy. Bà ấy với bố tôi năm đó có quan hệ gì? Tôi không thể tưởng tượng ra nổi.
“Chị có vẻ giống mẹ hơn, đúng không?”
Tôi không biết chị Hứa Khả về nhà từ lúc nào, đang đứng trước cửa phòng sách lên tiếng hỏi tôi. Đặt khung ảnh xuống, tôi ấp úng: “Vâng, đôi mắt rất giống.”
“Chị nhớ mẹ chị lắm, Từ Hàng ạ.”
Đó là lẽ đương nhiên.
“Nói ra cũng thật kỳ quặc, lúc còn sống, mẹ chẳng bao giờ gần gũi với chị. Bà không phải kiểu người mẹ thích ôm hôn con, hát ru kể chuyện cho con nghe. Giữa hai mẹ con chị rất ít khi thì thầm tâm sự.” Chị nghiêng đầu, dường như đang để kỷ niệm ùa về. “Tất cả mọi thứ mẹ chị đều sắp xếp hợp lý, không bao giờ cáu gắt. Bà đối xử với chị và em trai chị không giống như một người mẹ, mà là một người luôn cố gắng làm tròn trách nhiệm của mình. Có lúc, chị chỉ ước mẹ hãy sống đúng với con người của mình, nhưng bây giờ nghĩ lại chị mới thấy, lúc còn sống, mẹ đã nói dối về thân phận của chị thì làm sao để cho chị thấy con người thật của mẹ được.”
“Em không biết một người mẹ thật sự là như thế nào.”
Chị ấy đột nhiên cảm thấy áy náy. “Xin lỗi, Từ Hàng, chị không nên nhắc đến chuyện này.”
“Không sao đâu, em không mẫn cảm đến thế, cũng chẳng vì thế mà buồn đâu. À, em tùy tiện đi lại trong nhà chị, chị đừng giận nhé!”
“Không sao, hôm đó ở nhà em, chị cũng xem ảnh ông em, và cũng muốn tìm một điểm giống nhau nào đó.”
Tôi phì cười. “Nếu chị mà giống ông thì phiền to, chắc chắn sẽ không được xinh đẹp như bây giờ đâu.”
“Chị không quan tâm đến cái đẹp hình thức.”
“Đó là vì chị đã xinh đẹp rồi.” Cảm thấy hơi chán ngán, tôi nói thêm: “Chị Hứa, nếu chị cũng giống em thì sẽ không nói như vậy đâu.”
“Chị lại không thấy em xấu, trông em rất đặc biệt.”
“Em phải làm một cuộc điều tra mới được, xem bọn con gái thích “trông đặc biệt” hay thích “trông đặc biệt xinh đẹp”.”
Chị bị tôi chọc cho cười. “Không, em không cần điều tra đâu, em có khí chất rất đặc biệt, khiến người khác không thể quên được, cứ tin chị đi.”
Tôi biết mình từ nhỏ đã khá “khác người”, đương nhiên nếu nói lịch sự một chút thì là “đặc biệt”, có điều tôi không muốn nói tiếp chủ đề này nữa.
“Ảnh chụp ở đâu vậy ạ?” Tôi cầm một tấm ảnh lên, hai vợ chồng họ đều mặc quần áo lặn, đứng bên nhau trên một bãi biển nông, bốn bề là nước biển trong xanh như ngọc bích. Những chú cá sặc sỡ đang bơi lội xung quanh họ.
“Đó là đảo Saipan, anh chị đi du lịch năm kia.”
“Còn đây là ở đâu?”
“Đấy là thành phố Queenstown thuộc đất nước New Zealand, anh chị tự mua vé máy bay đến đó hai ngày.”
Các bức ảnh khác đều được chụp ở những nơi du lịch khác nhau, đúng là cặp vợ chồng khiến người ta ngưỡng mộ. Dường như chị nhìn thấu tâm tư của tôi nên mỉm cười. “Bọn chị chưa có con, không cần phải để dành tiền nuôi con cái ăn học nên cũng hay đầu tư vào khoản chơi bời, du lịch.”
“Thế thì càng củng cố thêm quyết tâm sau này không có con của em.”
“Ôi, chị không muốn ảnh hưởng đến em như vậy đâu. Thực ra con cái cũng đem lại những niềm vui khác nhau mà...”
Tôi cười hì hì. “Em đã có suy nghĩ đó từ lâu rồi, không phải vì thấy mấy tấm ảnh này mà bị ảnh hưởng đâu ạ. Với kiểu người ích kỷ như em, chắc chắn không thích hợp để làm mẹ.”
Chị cười khổ, rồi đột nhiên bảo tôi: “Đúng rồi, Từ Hàng, chị muốn em nói thật với chị một chuyện, lần trước chị đã lấy ở nhà em cái này.”
Chị chỉ một khung ảnh mới làm trên giá sách, tôi bước lại gần xem, trong khung là nét chữ đều đặn, quen thuộc:
“Thương yêu cùng tụ hội
Do nhân duyên hợp thành
Sống tràn ngập âu lo
Mạng như sương trên cỏ
Vì yêu nên lo
Vì yêu nên sợ
Nếu không có yêu thương
Thì không còn lo sợ.”
Tôi không nhịn được bật cười. “Ôi, chị Hứa, chị nói gì nặng nề thế làm em sợ giật cả mình. Đó chẳng phải là trang giấy bố em luyện chữ hay sao? Bố không phải là thư pháp gia, các chữ đó cũng chẳng đáng tiền, thế nên tùy tiện viết thì cũng có thể tùy tiện vứt đi được.”
“Đây đúng là đầu tiên chị không khảo mà xưng như vậy đấy, thực ra sau khi xem xong chị rất xúc động nên mới tự ý đem về nhà.”
“Bố em đã từng nói, kinh kệ nhà Phật hay dùng từ ngữ sâu sắc, ta càng nghĩ nhiều sẽ càng thấy có ý nghĩa thâm sâu, nếu chưa thật sự giác ngộ thì sẽ không tránh khỏi cảm giác phiền não. Chị Hứa, em ra ngoài đi chơi với Chu Nhuệ nên không ăn cơm tối ở nhà đâu.”
Chị ấy dặn tôi chú ý an toàn và không nên về nhà quá muộn, giọng nghiêm khắc như một bà mẹ thật sự. Tôi chỉ trả lời qua quýt và nghĩ thầm, chị ấy và tôi đã sống trong những môi trường khác hẳn nhau, nên có sự khác biệt rất lớn.
3
Ngoài mùi thuốc sát trùng ở khắp nơi trong không khí thì bệnh viện cũng chẳng khác trường học là bao. Tôi không biết người đang ngồi chờ ngoài phòng thí nghiệm có cảm thấy bất an như mình không, nhưng tôi vẫn phải cố gắng trấn tĩnh.
Hứa Tử Đông cuối cùng cũng cầm kết quả bước ra, đưa cho chị Hứa Khả. Sau khi xem xong, sắc mặt chị trắng bệt, ngón tay run run. “Xin lỗi em, Từ Hàng, chị nhầm rồi.”
Tôi im lặng không nói câu nào.
Chị lẩm bẩm nói: “Nhưng sao lại như thế được? Rõ ràng hồi đó mẹ và chú ấy... không thể nào có người khác.”
Hứa Tử Đông đỡ chị và nói: “Chị, không nên băn khoăn mãi vấn đề này nữa. Dù gì chúng ta vẫn là chị em mà.”
Chị ấy lắc đầu đau khổ. “Em không hiểu đâu, Tử Đông.”
Tôi hỏi chị: “Tại sao chị nhất định muốn nhận bố?”
Chị ấy kinh ngạc nhìn tôi, tôi liền nói tiếp: “Nói thẳng ra, chị có một cuộc sống đầy đủ, giàu có, có chồng, em trai, lại có cả dì ruột, bao nhiêu người thân như vậy cũng chưa đủ sao? Chị cứ muốn nhận một người xa lạ làm bố làm gì cơ chứ?”
“Chị nghĩ tất cả mọi người đều mong được biết nguồn gốc lai lịch của mình.”
Đột nhiên tôi chẳng thể nói được gì.
“Cứ nghĩ đến việc bản thân mãi mãi không biết được đáp án là chị lại cảm thấy tuyệt vọng.” Chị lắc đầu, cố gắng bình tĩnh nói: “Xin lỗi em, Từ Hàng, cảm ơn em đã lên thành phố, ít nhất cũng giúp chị cắt đứt cái suy nghĩ ngốc nghếch và thôi làm phiền người nhà em.”
Đây dường như là kết quả mà tôi mong muốn, đáng lẽ tôi phải thở phào sung sướng, nhưng trong lòng như có một tiếng nói vang lên: “Hà Từ Hàng, mày thật là một đứa ích kỷ, vô liêm sỉ.”
Tôi bị chính “lương tâm mình” xỉ vả nên cười ảm đạm, nói với chị: “Người nên nói xin lỗi phải là em mới đúng. Chị Hứa, chị vẫn có thể là con gái của bố. Kết quả kiểm tra hôm nay chỉ chứng thực một điều, em thực sự chỉ là con nuôi của bố thôi.”
Cả hai chị em họ kinh ngạc nhìn tôi, tôi xua tay, nói: “Bố luôn một mực phủ nhận, em mới cố gắng tin ông, nhưng có những việc mà bản thân không thể tự lừa gạt mình mãi. Không giống chị, em là người đã biết đáp án, chỉ là không dám đối diện. Theo chị lên thành phố kiểm tra, trong đầu em có rất nhiều suy nghĩ, mà ảo tưởng lớn nhất của em là kết quả kiểm tra sẽ chứng minh chúng ta có cùng quan hệ huyết thống. Nếu được như vậy, cho dù em không biết mẹ mình là ai cũng không quan trọng, ít nhất em biết mình không phải là một đứa trẻ bị bỏ rơi được người ta nhặt về. Thấy kết quả như vậy, nếu đúng như tính toán ban đầu, em chỉ muốn chị từ bỏ việc nhận bố.”
“Nhưng...”
“Nhưng em đã đánh giá quá cao về bản thân, em không thể làm được cái việc cướp mất cơ hội nhận bố con của hai người, điều quan trọng là em không thể có lỗi với bố. Nếu chị muốn làm xét nghiệm, hãy cố gắng thuyết phục ông ấy. Thực ra, trái tim bố rất mềm yếu, chỉ cần chị kiên trì, chắc chắn bố sẽ đồng ý. Bây giờ em đi trước đây.”
“Từ Hàng, em đi đâu?”
“Về nhà. Em hẹn Chu Nhuệ ở bến xe khách rồi.”
Tôi từ chối không để chị Hứa Khả tiễn, vẫy xe taxi, nhưng tôi không đến bến xe khách mà đi được nửa đường thì xuống xe, cứ thế một mình bước lang thang trên con phố xa lạ.
Thành phố lúc này không có tuyết rơi, nhưng bầu trời u ám, dưới đường, dòng xe cộ qua lại hối hả, tấp nập, dường như ai cũng có đích đến của mình.
Điện thoại reo, tôi bấm máy nghe, là bố gọi tới nói rằng vẫn đang ở chỗ tang lễ, ngày kia mới có thể về nhà, sau đó thở dài, nói: “Người xấu số này còn rất trẻ, chết vì tai nạn giao thông, người thân của anh ta vẫn không thể chấp nhận sự thực đó. Nếu được chọn, bố muốn được lo hậu sự cho những người già cả, đến độ tuổi nhất định, ra đi là một lẽ đương nhiên, mọi người coi đó là chuyện bình thường, cho dù có đau buồn nhưng cũng rất vừa phải.”
“Con không cho phép bố chết đâu.”
Bố tôi cười. “Con bé ngốc nghếch này, trong tháng Chạp mà nói với người ta câu này là bị ăn mắng đấy, may mà bố không phải là người mê tín.”
“Rõ ràng bố toàn làm chuyện mê tín, dựa vào mê tín kiếm miếng cơm, đúng là nói một đằng làm một nẻo.”
“Lại bắt đầu hạ thấp nhân cách bố mày rồi đấy.”
“Con không biết, dù sao thì bố cũng không được phép ra đi.”
“Bố có thể đi đâu được? Ở nhà nhớ phải ngoan ngoãn đấy, rồi bảo thằng Chu Nhuệ về nhà đi, cũng sắp đến Tết rồi, nó cứ lang thang bên ngoài như vậy đâu có được.”
“Vâng.”
Ngắt điện thoại, tôi bước đến một đại lý chuyên bán tour du lịch bên đường, trên tường treo một bức tranh cổ động. Tây Âu, Bắc Âu, Trung Đông, Mỹ, Canada, Nhật Bản, Thái Lan... cả thế giới hình như đang vẫy tay với tôi. Một cô gái bán hàng bước đến, tươi cười hỏi tôi muốn đi đâu, tôi hỏi lại: “Tôi có ba nghìn tệ, sẽ lên đường vào hôm nay, vậy nơi nào có thể tắm nắng được?”
Hai tiếng sau, tôi đã đứng ở cửa kiểm tra an ninh sân bay. Trưởng đoàn du lịch phát cho tôi một chiếc mũ đỏ, tôi nhìn xung quanh, thấy có khoảng ba mươi ông bà, cô bác, chú thím cũng đang đội cái mũ giống hệt cười nói ồn ào, náo nhiệt.
Tôi gửi một tin nhắn cho Chu Nhuệ, bảo cậu ta về nhà nói với bố tôi rằng tôi đi tắm nắng mấy hôm rồi sẽ về, không cần lo lắng, sau đó tắt điện thoại.
Lên máy bay, cả đoàn tỏ ra hào hứng phấn khích, khó khăn lắm mới ổn định được chỗ ngồi, tiếp đó là nói chuyện hỏi han nhau, chốc chốc lại chuyển cho nhau đồ ăn vặt các loại, rồi động một tí là gọi nữ tiếp viên hàng không, yêu cầu nước uống, chăn đắp, nói chung là rất nhiều thứ...
Tôi ngồi đờ đẫn giữa bọn họ, coi như mắt điếc tai ngơ không nói một câu nào.
4
Ánh nắng mặt trời đúng là có thể xua tan đi bóng mây xám xịt trong lòng.
Bầu trời của Tam Á xanh ngắt một màu, từng đám mây trắng bồng bềnh trôi, cảm giác như giơ tay ra là có thể với tới được, không khí mát mẻ, sạch sẽ như không có một hạt bụi, những tia nắng chói chang chiếu xuống làm tôi không thể mở mắt nổi. Đứng dưới bầu trời như vậy, nếu vẫn còn giữ tâm trạng bực bội u uất thì quả là chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Buổi tối đầu tiên sau khi xuống máy bay, hướng dẫn viên du lịch đã tập trung chúng tôi lại và hướng dẫn cả đoàn lên một chiếc xe du lịch rất to, rồi dẫn chúng tôi đến một khách sạn hẻo lánh, phát thẻ nhận phòng. Tôi được ghép chung với một bà cụ, một số người khác thì đang vây quanh hướng dẫn viên, phàn nàn rằng họ bị lừa, họ nghe nói sẽ được ở một khách sạn bốn bề là biển cả, sao lại phải ở chỗ hẻo lánh, phía trước là đường, phía sau là công trường, cách biển hàng mấy trạm xe thế. Tôi chẳng tham gia, lặng lẽ về phòng nằm, căn bản là không muốn để ý đến bất cứ chuyện gì. Bà cụ bước vào sau trò chuyện với tôi, tôi cũng chỉ “vâng, vâng, dạ dạ” cho xong.
Chiếc áo khoác dày khốn khổ bị tôi cởi ra rồi lại mặc vào. Tôi còn ngoan ngoãn theo đoàn du lịch đi đến mọi địa điểm, nào là công viên cây xanh, nào là vườn thực vật, bờ biển, đảo Ngô Chi Châu, Thiên Nhai Hải Giác (hay còn gọi là Chân trời góc bể)... Người khác thì mải mê chụp ảnh, còn tôi nghe hướng dẫn viên thuyết minh, giới thiệu như vịt nghe sấm, sau đó ngắm hoa, nhặt vỏ ốc, mệt thì nằm lăn ra bãi biển phơi nắng và tập hợp đúng giờ, không kén chọn món ăn... Người khác hỏi tôi cái gì, tôi đều “vâng dạ” cho xong, tỏ ra là một khách du lịch gương mẫu.
Anh hướng dẫn viên du lịch Tiểu Trương là người miền Nam, mặt lúc nào cũng nở nụ cười rạng rỡ. Trong mấy ngày, anh ta đều nhiệt tình phục vụ, chăm sóc chu đáo những vị khách khó tính. Điều duy nhất chắc anh ta không hài lòng với tôi là đưa đến bất cứ khách sạn nào, tôi cũng quyết không “tiêu pha” gì. Tôi còn nói: “Giống như anh, tôi chỉ muốn hít gió biển!”
Có điều, tôi cũng móc túi áo trắng trơn cho anh ta xem, anh ta cười, nói: “Em gái à, đúng là em nghèo đến nỗi “viêm màng túi” rồi.” Sau đó, anh ta nhìn tôi nghi hoặc. “Này, có phải em bị thất tình, đến đây chơi một lần rồi sau đó định nghĩ quẩn chứ gì, đừng có gây thêm rắc rối cho tôi đấy!”
Tôi buồn cười quá, vỗ mạnh vào vai anh ta. “Trí tưởng tượng của ông anh phong phú thật đấy, có thể thử làm đạo diễn được, chứ chỉ làm hướng dẫn viên du lịch thì tiếc quá!”
Anh ta nghiêm túc nói: “Không nói dối cô, ngày trước tôi cũng đã gặp chuyện này rồi. Trong đoàn du lịch của tôi có một cô gái trông rất xinh xắn, ngày đầu tiên đã thấy buồn rầu ủ rũ, trèo lên mỏm đá ở bờ biển đảo Ngô Chi Châu, ném tất cả tiền xuống biển, rồi hét ầm lên là không muốn sống nữa. Tôi sợ đến nỗi đứng ở bên dưới nghĩ thầm, nếu phải quỳ xuống lạy cô ta được thì tôi cũng quỳ, sau đó tôi phải báo cảnh sát đến mới kéo được cô ta xuống.”
“Anh có tin tôi không, nếu có tiền, tôi sẽ vào cửa hàng mua thật nhiều đồ ủng hộ anh, không tiêu lung tung bừa bãi đâu.”
Anh ta cười ha hả, đoán chừng mặc dù điệu bộ của tôi kỳ quái không giống khách du lịch nhưng cũng không buồn đến mức chán đời. Thế nên anh ta có vẻ yên tâm, nói: “Một lát nữa đi Nam Sơn, cô có thể nhìn thấy tên cô được viết trên bảng hiệu, trông hơi bị oách đấy nhé!”
Đến Nam Sơn, tôi mới biết cái bảng hiệu mà anh Tiểu Trương đó nói đến ở trong một khu vườn, có tên “Từ Hàng Phổ Độ Viên”.
Tôi há hốc miệng ngạc nhiên, nghĩ đến câu tôi nói với chị Hứa Khả cách đây mấy ngày: “Biển khổ vô biên, lấy đâu ra từ hàng phổ độ?”, cho dù cái biển đó được treo rất bắt mắt, vậy mà tôi cũng nghĩ nó thật hư ảo.
Bố tôi là đồ đệ của một hòa thượng hoàn tục giữa chừng, nghề nghiệp ông làm cũng ảnh hưởng nặng nề nghi thức “siêu độ chúng sinh”, thế nên ông đặt tên cho tôi cũng thấm đượm màu sắc Phật giáo, nhưng ông lại luôn bảo là mình không mê tín. Có lẽ bất cứ cái gì bố cũng chỉ nghe cho vui, nói cho vui vậy.
Tôi chạy đến một nơi thật xa như Thiên Nhai Hải Giác mà vẫn không tìm ra cách nào giúp mình vượt qua được “cửa ải” này.
Khu du lịch ở Nam Sơn rất lớn, chân tôi cứ bước không mục đích và rồi đến bờ biển lúc nào không hay. Phía trước là một pho tượng Quan Âm cao hơn trăm mét. Đứng từ xa nhìn, pho tượng trông vô cùng trang nghiêm, phía sau pho tượng là cảnh biển yên bình, gió thổi mây bay, sóng gợn lăn tăn. Nếu ai thực sự muốn chuộc tội, đương nhiên sẽ rất thích hợp khi xuất hiện ở nơi phong cảnh như mơ thế này.
Các khách thập phương tấp nập chấp tay cầu khẩn, còn tôi không biết bản thân mình muốn cầu xin điều gì.
Có lẽ cha con họ đã nhận nhau, nắm tay mừng mừng tủi tủi, thậm chí ôm nhau khóc lóc. Nghe nói máu mủ là mắt xích bền chặt nhất trong mối quan hệ giữa con người với con người. Cho dù hơn ba mươi năm họ chưa từng gặp mặt, cũng không thể thay đổi được điều gì, chị ấy vẫn tìm được bố đẻ của mình đấy thôi.
Chẳng lẽ tôi nên cầu xin cho người có cùng quan hệ máu mủ với tôi mau mau xuất hiện?
Ý nghĩ này lóe lên trong đầu là tôi đã rùng mình. Thật là nực cười, tôi tự nhắc nhở bản thân: “Mày là đứa con “được nhặt về”, năm đó mày chỉ giống như túi rác hay con chó què chân bị người ta tiện tay vứt bỏ, họ sẽ không bao giờ đi tìm mày đâu.” Thêm nữa, tại sao tôi lại có thể mong chờ một người xa lạ chạy đến trước mặt mình nhận là người thân chứ?
Hơn mười năm qua, người thân duy nhất trong cuộc sống của tôi là Hà Nguyên Bình. Tuy nhiên, ông lại là bố của người khác, con gái ruột của ông xinh đẹp, chín chắn, tính tình nhu mì, ôn hòa, được dạy dỗ rất tốt, hoàn toàn không giống tôi. Chỉ cần tôi không thọc gậy bánh xe, việc nhận cha con của họ sẽ không gặp bất cứ trở ngại gì.
Một người bên cạnh khẽ đụng vào khuỷu tay tôi, tôi ngoảnh đầu lại, thì ra đó là một bà cụ gầy gò nhỏ thó với khuôn mặt nhăn nheo, phúc hậu đang đeo một túi hương. Bà đưa cho tôi cái khăn giấy, tôi biết mình lại khóc rồi.
Dạo gần đây có vẻ tần suất khóc của tôi khá cao, lúc nào cũng có thể chảy nước mắt được. Đêm qua bỗng nhiên tỉnh dậy trong giấc mơ, tôi cũng thấy chiếc gối mình nằm ướt đẫm nước mắt.
Tôi cảm ơn bà cụ, vội vàng cầm khăn lau nước mắt và chỉ muốn gào lên thật to trong lòng: “Hà Từ Hàng, đủ rồi đấy!”
Đương nhiên là không đủ cũng phải đủ, vì Nam Sơn là chặng hành trình cuối cùng của tôi, chuyến đi thế là kết thúc!
5
Lúc xuống máy bay thì đã gần mười giờ đêm, tôi lạnh đến nỗi run cầm cập, hơn nữa thê thảm đến mức chỉ còn vài xu, không có đủ tiền bắt xe khách về nhà.
Tôi đứng ngẩn ra một hồi lâu, sau đó mở máy, gọi điện cho anh Triệu Thủ Khác đến cứu.
“Em chạy đi đâu đấy? Con người em đúng là không tim không phổi, buông thả hết thuốc chữa. Em có biết bố em đi tìm em khắp nơi không? Sao em không trưởng thành hơn, có trách nhiệm hơn một chút?”
Đang ở hoàn cảnh và thân phận “người nghèo chí ngắn”, tôi đành yên lặng lắng nghe, rồi bỗng nhiên hiểu ra Chu Nhuệ chắc chắn đã phải “giả chết” ở nhà tôi như thế nào. Anh ấy mắng xong mới bảo tôi lên xe taxi, dặn họ đưa thẳng đến chỗ anh, lúc đấy cái điện thoại trong tay tôi cũng đã nóng sực lên.
Từ sân bay đến chỗ anh hết gần một trăm tệ, Triệu Thủ Khác đang đứng đợi tôi ở cổng trường, trả tiền xong, anh sa sầm nét mặt, sau đó liếc tôi một cái và kinh ngạc kêu lên: “Sao em lại biến thành con ma đói như thế này hả?”
Ở Tam Á vài hôm, đi đâu tôi cũng không đội mũ, không thoa kem chống nắng, lại cứ thế phơi nắng gắt mấy ngày, da tôi đen gần bằng lúa mạch, cộng thêm thức ăn ở đó không ngon lành gì nên tôi gầy đi trông thấy. Lúc xuống sân bay, chạy vào phòng vệ sinh mặc thêm áo, soi vào gương, chính bản thân tôi còn thấy mình như người xa lạ, chẳng trách anh ấy có phản ứng như thế. Tôi không thèm để ý đến lời anh, vội vàng nói: “Quán mì Lan Châu đối diện vẫn chưa đóng cửa, em đói gần chết đây này!”
Anh ấy trừng mắt nhìn tôi, còn tôi chìa tay ra. “Cho em ít tiền, sau này trả anh cả tiền taxi luôn thể.”
Anh tỏ ra vô cùng bực bội nhưng vẫn cố nín nhịn không phát tác, không nói một lời, anh kéo tôi sang quán mì đối diện. Tôi gọi một bát mì thịt bò, thêm một ít bánh bao rán, nghĩ ngợi một lúc, rồi gọi thêm một cốc chè đậu đỏ. Sau khi mọi thứ được bày cả lên bàn, tôi vùi đầu ăn ngấu nghiến.
Niềm an ủi cơ bản nhất trong cuộc đời con người quả nhiên là chuyện ăn uống, đói khát vì tình yêu có thể khó giải quyết, nhưng đói khát vì cái dạ dày lại dễ dàng được lấp đầy.
Tôi ăn uống no say liền hỏi Triệu Thủ Khác: “Bố em giận lắm phải không?”
Anh không thèm để ý đến tôi, tôi bèn tự hỏi tự trả lời: “Chắc không đến nỗi thế đâu, em đã bảo Chu Nhuệ nhắn lại cho bố rồi, em chỉ đi chơi có mấy ngày thôi mà. Theo lý mà nói, ngày trước em còn bướng bỉnh hơn, bố cũng có nói gì đâu.”
“Hai bố con nhà em không phải có sở trường coi mọi chuyện như không có gì hay sao? Em trở về thế này, có lẽ bố em cũng coi như chẳng có gì xảy ra thật, lấy đâu ra giận với dỗi”
“Anh mắng em cũng được, sao lại mắng cả bố em?”
“Nếu bố em không quá nuông chiều em thì sao em lại sống buông thả thế này?”
“Nếu em không sống buông thả, bao nhiêu năm nay anh tìm đâu ra người để mắng cho sướng miệng chứ?”
Lời tôi nói làm anh há hốc miệng không nói được câu nào.
“Được rồi, em biết anh đang nghĩ là lần đầu tiên em phạm lỗi, đáng lẽ bố em phải đánh cho em một trận nên thân, để em nhớ đời mới phải. Nhưng biết làm sao được khi ông ấy luôn tôn thờ chủ nghĩa không bạo lực. Hơn nữa…” Hơn nữa em có phải là con đẻ của ông đâu, ông chẳng thể nào giống như các bậc cha mẹ khác là “đánh mày để tốt cho mày”, chẳng thể có lỹ lẽ hùng hồn như thế được. Tôi cười khổ, rồi nhún vai. “Anh không thể trách em, hay đổ hết lỗi lên đầu bố em vì em không phù hợp với nguyên tắc sống của anh được.”
“Nhưng Từ Hàng à, năm nay em đã mười tám tuổi rồi, coi như đã là người lớn, chúng ta không thể dùng cách cư xử như người lớn để sống ư?”
“Được, thế anh dạy em đi, người lớn cần phải làm gì?”
“Đầu tiên, chúng ta làm bất cứ việc gì cũng đều phải có lý do chính đáng. Thứ hai, chúng ta phải để ý cảm nhận của người khác.”
“Chắc là còn có cái thứ ba nữa, đúng không?”
Anh không để ý đến lời châm chọc của tôi, nói tiếp: “Thứ ba, suy nghĩ đến tương lai của bản thân, em đã vào đại học rồi, cần phải học hành chăm chỉ. Cho dù bố có đối xử tốt với em như thế nào thì ông ấy có thể nuôi em cả đời được không?”
Tôi thừa nhận, giống như lúc tôi học tiểu học, anh cũng đã từng nhắc nhở tôi không làm bài tập sẽ bị cô giáo phạt đứng. Lúc tôi học cấp hai, anh phê bình tôi học hành chểnh mảng sẽ không theo kịp các bạn, lúc đó chỉ có mất mặt khi bị loại ra khỏi lớp chuyên. Mọi cái anh nói đều đúng. Sau đó tôi đã cố gắng hoàn thành bài tập đúng hạn, và trải qua vài cuộc thi để được trở lại lớp chuyên. Nhưng hiện tại tôi không muốn kể với anh tất cả mọi chuyện. Tôi chỉ im lặng không nói câu nào.
“Cuối cùng, cái thôi không nói năng gì đã bỏ đi cũng nên sửa đi là vừa.”
“Em đã nhờ Chu Nhuệ nhắn lại rồi mà, đấy cũng coi như là có nói chứ sao!”
“Chỉ nhắn lại có mấy chữ vớ va vớ vẩn: “Mình muốn đi tắm nắng mấy hôm.” Cái kiểu nhắn nhủ đó với không nói năng gì đã bỏ đi cũng chẳng có gì khác cả. Anh đã nói rồi, em đừng chơi với hạng người tùy tiện, ham chơi như Chu Nhuệ, nó chỉ ảnh hưởng xấu đến em thôi.”
Chu Nhuệ đáng thương đúng là đang bị oan. Nhưng giống như việc cậu ta chẳng ưa gì Triệu Thủ Khác, thì từ lâu cái anh Triệu Thủ Khác này cũng ghét cậu ta thậm tệ. Tôi chẳng dại gì phí sức bênh vực cho cậu ta, thế là tôi bèn che miệng ngáp một cái rõ to, hai con mắt trống rỗng, đờ đẫn nhìn về phía trước. Triệu Thủ Khác nhìn tôi, chắc chắn anh ấy hận đến mức không thể dùng lời gì để miêu tả, đành đứng dậy trả tiền, rồi nói với tôi bằng giọng không hề khách sáo: “Đi thôi!”
6
Từ học kỳ trước, Triệu Thủ Khác đã bắt đầu toàn tâm toàn lực ôn thi cao học. Anh bảo ở ký túc xá ồn ào, thế nên chuyển ra ngoài, thuê một căn phòng nhỏ không xa trường để ở một mình. Sắp xếp cho tôi chỗ ngủ xong, anh quay về ký túc xá trường. Sau khi tắm rửa vệ sinh sạch sẽ, tôi lên giường nằm. Mặc dù suốt mấy ngày đi du lịch ở Hải Nam đều ngủ không ngon nhưng bây giờ tôi vẫn trằn trọc, lật qua lật lại, mãi sau nửa đêm mới mơ màng thiếp đi.
Tôi chợt bừng tỉnh vì tiếng gõ cửa. Mở mắt ra, tôi ngỡ ngàng không nhớ mình đang ở đâu, phải mất một lúc sau mới định thần lại. Tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục vang lên, gấp gáp và thô bạo. Tôi bực bội khoác thêm áo ra mở cửa. Người đứng ngoài cửa là bạn gái của Triệu Thủ Khác, Đồng Nhã Minh. Chị ta là một nữ sinh có gương mặt thanh tú, xinh xắn, nhưng lúc này đang có vẻ khá bực bội. Chị ta đẩy tôi ra và bước vội vào phòng. Căn phòng quá nhỏ, chỉ nhìn thoáng qua là biết ngay. Tôi co chiếc áo lông sát người, cảm thấy rất hứng thú khi nhìn ngắm bộ dạng của chị ta.
Chị ta quay lại nhìn tôi, hỏi: “Anh Triệu Thủ Khác đâu rồi?”
“Nghe tiếng chị đạp cửa, anh ấy trốn dưới gầm giường rồi.”
Đương nhiên chị ta không ngốc đến nỗi cúi người xuống kiểm tra gầm giường mà chỉ trừng trừng nhìn tôi. “Tại sao cô lại ở đây?”
“Trời lạnh quá, không có chuyện gì thì chị về cho, tôi còn muốn ngủ tiếp.”
Đôi mắt của chị ta nhìn tôi như muốn tóe lửa, đúng lúc đó thì Triệu Thủ Khác đến, nhìn thấy chị ta thì sững người ngạc nhiên. “Sao em lại ở đây?”
Chị ta nhìn chằm chằm vào túi đồ anh đang xách. “Đây là đồ ăn sáng anh mua cho cô ta đấy hả?”
Triệu Thủ Khác có chút ngại ngùng, nhưng cũng không phủ nhận.
“Tối qua có người nói với tôi rằng anh dẫn cô ta về nhà, nhưng tôi không tin, tôi nghĩ mình nên tin tưởng anh. Không ngờ đến đây thì nhìn thấy...”
Đồng Nhã Minh tức đến run cả người, không nói tiếp được. Còn Triệu Thủ Khác cũng bực tức nói: “Em đang nghĩ linh tinh gì thế?”
“Anh không biết xấu hổ, còn bảo tôi nói linh tinh?”
Lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, Đồng Nhã Minh đã cười nhạo tôi là đồ con gái quê mùa nửa tỉnh. Tôi thừa nhận chị ta biết cách trang điểm, ăn mặc, so với chị ta, tôi đúng là “quê kệch” hơn rất nhiều. Nhưng khi nhìn thấy cách ăn mặc của chị Hứa Khả, tôi biết phong cách của chị ta chẳng qua cũng chỉ học theo các thiếu nữ Nhật Bản, Hàn Quốc trên mấy tạp chí thời trang mà thôi. Kiểu như váy dáng xòe, kết hợp với áo rộng, đeo khăn quàng có gắn logo, thêm đôi giày thể thao, đeo túi da màu sắc rực rỡ treo tòn teng một dây đeo quả cầu bằng lông. Còn tôi chẳng để ý gì đến ăn mặc, thường chỉ mặc chiếc áo rộng thùng thình có hình nhân vật hoạt hình với một chiếc quần bò rách giá chỉ từ năm mươi đến một trăm tệ là cùng, làm sao có cảm giác mình là người “thành phố” được. Nghĩ đến đây, tôi bất giác cảm thấy thật buồn cười. Cô ta nhìn vẻ mặt của tôi, càng tỏ ra tức tối, chỉ thẳng vào tôi, nói: “Chưa từng thấy ai mặt dày, vô liêm sỉ như cô!”
Cái cô nàng này hình như không mắng người té tát thì chết sợ sẽ không được siêu thoát hay sao ấy, thế nên tôi cảm thấy vô cùng chán nản, nhưng cũng không định làm cho hai người bọn họ đến mức trở mặt với nhau. Tôi ngắt lời chị ta: “Đồng Nhã Minh, chị hiểu lầm rồi, ký túc xá của tôi dang kỳ nghỉ nên đóng cửa, không tìm được chỗ ở, anh ấy nể tình chúng tôi là hàng xóm nên cho tôi ngủ nhờ một đêm. Nếu chị không tin, có thể đi hỏi bạn ký túc của anh ấy, tối qua anh ấy ngủ với bạn ở trường mà.”
Chị ta im lặng, nhận thấy tôi không nói dối, nhưng cũng không muốn mất mặt, chỉ bực tức nói: “Cô là con gái thì nên có lòng tự trọng, sao có thể tùy tiện ngủ ở phòng của nam giới như thế được?”
“Tôi chẳng còn tiền để thuê nhà nghỉ, chẳng lẽ ngủ ngoài đường sao?”
“Lần trước bảo cô giỏi giả bộ, già mồm, đúng là còn khách sáo, càng ngày cô càng chẳng ra làm sao cả, đang yên đang lành ở nhà nghỉ Tết, cô chạy lên đây làm gì?”
“Không liên quan đến chị.”
“Cô làm phiền bạn trai của tôi, đương nhiên là liên quan đến tôi rồi.”
Triệu Thủ Khác kéo cánh tay chị ta, chị ta liền hất ra, nói: “Tôi nói cho anh hay, Triệu Thủ Khác, nếu là anh chị em ruột thì không nói làm gì, nhưng tôi không ngây thơ để cho hai người chơi trò anh trai, em gái ám muội như vậy đâu.”
“Này”, tôi kêu lên, “cơn ghen của chị thật là đáng sợ đấy. Nếu chị đã là bạn gái của anh ấy, vậy ít nhất cũng phải tin tưởng anh ấy chứ. Tôi nói cho chị biết, trong mắt tôi và anh Triệu Thủ Khác, cả hai chúng tôi đều không coi nhau là người khác giới. Nếu không, chúng tôi ở cạnh nhà nhau bao nhiêu năm như vậy, muốn làm gì đã làm từ lâu rồi, đâu đến lượt chị”
Triệu Thủ Khác bực bội quát lên với tôi: “Làm cái gì mà làm, Hà Từ Hàng, em ăn nói cho cẩn thận chút!”
Tình thế đang loạn cào cào lên như vậy thì bỗng có tiếng gõ cửa, chị Hứa Khả xuất hiện, ngạc nhiên nhìn chúng tôi, không hiểu đang có chuyện gì xảy ra.
Triệu Thủ Khác kéo tay Đồng Nhã Minh. “Có chuyện gì chúng ta ra ngoài nói.” Sau đó, anh nói với chị Hứa Khả: “Tôi vừa gọi điện cho chú Hà, chú ấy cũng đang trên đường tới đây, có lẽ cũng sắp tới rồi. Phiền chị trông chừng cô ấy giúp, đừng để cô ấy chạy đi đâu nữa.”
Thế rồi bọn họ vội vã đi ra, tôi không biết nên cười hay nên khóc, không ngờ trong mắt của Triệu Thủ Khác, tôi lại không đáng tin đến mức ấy. “Sao chị lại quen anh ấy?”
“Hôm đó, Chu Nhuệ chạy đến nhà chị, chị mới biết em không về nhà, khi cậu ấy bảo phải về nhà để nói chuyện với chú Hà đã cho chị số điện thoại của Tiểu Triệu, bảo chị liên lạc với Tiểu Triệu, xem cậu ấy có biết em đi đâu không. Tối qua em về, cậu ấy đã gọi cho chị.”
“Xin lỗi, em chỉ muốn yên tĩnh một mình, không ngờ lại khiến mọi chuyện trở nên phiền phức thế này.”
“Chị có thể hiểu được tâm trạng của em.”
“Hôm đó, em trả lại chị tiền thuê phòng mà chị không nhận, bây giờ thì chẳng có cách nào trả lại chị được nữa, chuyến đi Hải Nam đó em đã tiêu hết sạch rồi. Đợi sau này em sẽ trả chị dần dần vậy.”
“Không sao, em không phải bận tâm đến chuyện đó.”
Tôi ngập ngừng, nhưng cuối cùng vẫn hỏi: “Hai người, ý em muốn nói chị và bố, đã nhận nhau chưa?”
“Đúng là chị nên xin lỗi em, chị chỉ theo đuổi ý nghĩ của bản thân, không nghĩ đến cảm nhận của em, cũng hoàn toàn không nghĩ đến chuyện này sẽ làm đảo lộn cuộc sống của em. Từ Hàng, hãy tin chị, chị thực sự không muốn cướp bố của em đâu.”
“Hai người là máu mủ ruột rà, sao có thể dùng từ “cướp” được.”
“Chú ấy rất giận chị vì việc em bỏ nhà ra đi, kiên quyết không nhận chị, còn bảo chị nhận nhầm.” Chị tha thiết nói: “Từ Hàng, chú ấy rất yêu em, đừng vì sự xuất hiện của chị mà nghi ngờ điều này.”
Cánh cửa một lần nữa vang lên tiếng gõ, chị Hứa Khả đứng cách đó không xa nên giơ tay ra mở cửa. Bố tôi đứng bên ngoài, nhìn thấy chị ấy thì ngẩn người, nhưng ngay lập tức tỏ ra lạnh nhạt và khách sáo, nói: “Cô Hứa, cô đừng bao giờ nói với Tiểu Hàng chuyện này nữa.”
Như người bị đánh một cú trúng đầu, khuôn mặt xinh đẹp của chị Hứa Khả ánh lên sự đau khổ, nhưng vẫn mỉm cười. “Chú yên tâm, cháu đã giải thích với Từ Hàng rồi, cháu không có ác ý gì cả. Sau này cháu sẽ cố gắng không làm phiền hai người nữa.”
Chị ấy được giáo dục tốt đến mức này làm tôi có cảm giác không chân thực.
“Được rồi, mời cô về cho.”
“Để cháu lái xe đưa hai người về ạ.”
“Cảm ơn cô, đi xe khách sẽ tiện hơn, không cần phải phiền cô như vậy.”
Chị ấy gật đầu, nói: “Vậy cháu đi đây, tạm biệt.”
Hai người đi lướt qua nhau, bố tôi bước vào, nhìn thấy tôi, tôi đợi bố trách mắng nhưng ông chỉ lắc đầu, bảo: “Con gái con lứa, tắm nắng kiểu gì mà không thành nâu cũng chẳng thành vàng. Có thấy vui không hả?”
Tôi vui được mới lạ. Tôi chỉ muốn khóc thật to, muốn được chùi hết nước mắt, nước mũi của mình vào áo bố như trước đây. Nhưng mắt tôi khô khốc, chỉ thẫn thờ đứng đó, chẳng biết làm gì.
“Ngày mai là Giao thừa rồi, về nhà đón Tết với bố!”
Triệu Thủ Khác nói đúng, quả thực bố rất có tài coi mọi chuyện như chẳng có gì xảy ra. Lòng tôi tràn ngập một cảm giác xót xa.
Từ góc độ khách quan, Đồng Nhã Minh bảo tôi là biết “giả vờ”, “làm nũng”, có thể coi đó là lời buộc tội “vô căn cứ”, nhưng hóa ra lại rất đúng. Ngoài việc giày vò bản thân, tôi còn làm khổ bố và chị Hứa Khả. Tuy nhiên, tôi không thể cất lời xin lỗi, trong lòng tôi vẫn đầy ứ cảm giác buồn phiền không tên.