Nếu Như Yêu

Chương 10-4




Sau khi bố và Tử Đông về, tôi gõ cửa phòng đọc sách, Á Âu ra mở cửa. Tôi nói khẽ: “Bố và Tử Đông đã về rồi. Vết thương của anh có cần xử lý không?”

Khóe mắt trái của anh bầm tím và xung huyết nhưng vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh. Anh lắc đầu, nói: “Anh không sao.”

“Một tuần anh chơi đánh tennis ba lần, thể lực và khả năng phản ứng của anh đều rất tốt, rõ ràng có thể tránh được bố.”

Anh không phủ nhận, nói: “Thực ra em không cần thiết bảo anh tránh đi, anh có thể giải thích với bố.”

“Giải thích gì cơ? Nói rằng anh sẽ không ly hôn với tôi ư? Không cần thiết đâu. Bố đến nhà lần này cũng tốt, bây giờ đồng nghiệp của tôi, người thân của tôi đều biết cả rồi, tôi không cần phải giấu giếm điều gì nữa, có thể thẳng thắn đối diện với cuộc sống sau này được rồi.”

Anh nhìn tôi, ánh mắt phức tạp. “Bảy năm đã trôi qua, một lần nữa, em lại đứng che chắn cho anh.”

Tôi ngẩn người.

Nếu anh không nhắc, tôi gần như đã quên rồi. Bảy năm trước, quả thật tôi đã từng bất chấp tất cả đứng chắn cho anh trước ba người khác.

Hồi đó, sau khi hạ quyết tâm ở bên anh, tôi đã hẹn bạn trai ra ngoài nói lời chia tay. Đây là cuộc gặp mặt mà tôi biết trước sẽ không vui vẻ gì. Những điều tôi nói lúc đó là:

“Anh rất tốt, nhưng…”

“Là em không tốt, hãy tha thứ cho em.”

“Xin lỗi, em rất tiếc.”

Bất cứ một người đàn ông nào khi nghe được những câu này đều sẽ thấy phẫn nộ, biết là thế nhưng tôi không thể không nói. Bạn trai lúc đó của tôi thật sự rất phong dộ, chỉ chất vấn tôi vài câu, sau đó im lặng không nói gì.

Tôi vẫn chưa nghĩ ra cách gì để giải thích với bố mẹ, vậy mà Tôn Á Âu lại biến đâu mất.

Tôi gọi điện cho anh, anh không nghe máy, gửi tin nhắn cho anh, anh không nhắn lại. Trong lúc sốt ruột, lo lắng, tôi nghĩ, cho dù lần thứ hai bị rơi xuống cùng một dòng sông, có chết cũng phải chết cho minh bạch. Sau khi tan làm, tôi tìm đến chung cư anh ở. Ngay tầng dưới, tôi trông thấy hai người đàn ông đang đánh đấm anh, còn một người xỏ tay vào túi quần đứng nhìn. Anh bị đánh đến tối tăm mặt mũi, phải dựa người vào tường mới đứng thẳng dậy được, vậy mà hai tên đó vẫn tiếp tục đánh. Tôi bất chấp tất cả lao đến, chắn ở giữa họ, quát to: “Sao các người lại đánh người, mau dừng tay.”

Bọn họ bực bội dừng tay, rồi ngán ngẩm quát lên: “Tránh ra, nếu không bọn tao mặc kệ mày là con gái hay con trai cũng đánh tất.”

Tôn Á Âu đẩy mạnh tôi ra. “Tránh ra đi, ở đây không có việc của em.”

Tôi cố chấp đứng chắn trước mặt anh, hỏi hai tên kia: “Các người là ai, rốt cuộc định làm gì?”

Bọn họ nhìn sang người đứng bên cạnh, tôi cũng nhìn theo, nhận ra ngay đó là con trai cả của sếp cũ. Tôi ngạc nhiên kêu lên: “Tổng giám đốc Tưởng, những khúc mắc giữa Á Âu và công ty các anh đang được pháp luật giải quyết, sao anh lại ra tay như vậy chứ?”

Anh ta nhìn tôi từ đầu đến chân, mỉm cười, nói: “Trông cô quen quen.”

Tôi làm việc ở công ty anh ta ba năm trước, và cũng chỉ là nhân viên quèn, chẳng mấy khi gặp mặt chào hỏi anh ta, không ngờ anh ta lại có ấn tượng về tôi. Tôi không tiếp lời anh ta, chỉ nói: “Tôi là bạn gái của anh ấy. Tổng giám đốc Tưởng, có chuyện gì cũng nên bình tĩnh nói chuyện.”

Anh ta trừng mắt nhìn tôi, lộ vẻ bỡn cợt. “Cô có biết bây giờ anh ta đang trong tình cảnh như thế nào không?”

Tôi cố gắng trấn tĩnh, đáp: “Thất nghiệp, bị tố cáo ra tòa, đắc tội với Tổng giám đốc Tưởng và chủ tịch hội đồng quản trị, đại khái là như vậy.”

Anh ta bật cười ha hả. “Vậy mà cô vẫn muốn đi theo anh ta?”

Tôi vẫn không tiếp lời, nói: “Tổng giám đốc Tưởng, bị tòa án buộc tội đã quá đủ cho anh ấy rồi, hà tất anh phải ra tay như vậy, xin hãy tha cho anh ấy.”

Anh ta thu lại nụ cười, “hừ” một tiếng, rồi không để ý đến tôi, quay sang nói với Tôn Á Âu: “Đến lúc này mà vẫn còn phụ nữ muốn đi theo mày, xem ra mày cũng được đấy. Hôm nay coi như là một bài học dành cho mày, mọi chuyện dừng ở đây. Nếu mày nói ra chuyện này, cho dù là ai chắn trước mặt cũng không cứu nổi mày nữa đâu. Tốt nhất mày nên biết điều.”

Đợi bọn chúng đi rổi, tôi định đỡ Á Âu, nhưng anh chỉ lắc đầu, hất tay tôi ra. “Anh không sao”, rồi cứ thế đi lên nhà.

Đương nhiên tôi biết, anh luôn là người kiêu ngạo, không muốn người khác nhìn thấy mình thảm hại như thế này. Nhưng tôi vẫn chạy đến cửa hàng thuốc, mua thuốc sát trùng, cồn i ốt, bông bang rồi lên gõ cửa căn hộ của anh, một lúc lâu sau anh mới ra mở cửa. Tôi xử lý vết thương cho anh, hỏi anh chuyện gì đã xảy ra, anh chán nản nói: “Anh đã nói rồi, không phải việc của em.”

Trong lúc bối rối, tôi đã thốt ra câu mà bản thân cũng thấy ngốc nghếch: “Á Âu, em chỉ lo lắng cho anh.”

“Nói với em cũng không ích gì.”

“Nhưng nói ra còn tốt hơn để em không biết chuyện gì, lo lắng không đâu.”

Vẻ mặt anh đã dịu lại, thở dài, nói: “Cha con bọn họ gây rắc rối cho anh trên tòa, định dìm chết anh. Thời gian này anh thực sự không chịu nổi nữa, nên đã chuyển lời đến họ là sẽ công bố một chứng cứ mà họ đã vi phạm quy định ủy thác của đối tác, bắt họ bãi bỏ đơn tố tụng anh, sau đó đường ai nấy đi. Bọn họ cuống quá nên tìm đến tận nhà uy hiếp.”

“Anh ta tự lộ diện, nghĩa là chứng cứ đó rất quan trọng với bọn họ. Nếu cố gắng đàm phán, có lẽ đủ để anh giải quyết vấn đề.”

Anh nhìn tôi, lạnh lùng nói: “Ý của em là…”

“Em chỉ nghĩ, tính cách của anh và bọn họ đều cố chấp, nếu anh trực tiếp nói ra, coi như là thông điệp cuối cùng, anh ta đương nhiên sẽ không chấp nhận. Nếu…”

“Nếu em nói thì có thể thỏa hiệp được, đúng không?”

Tôi nghe thấy giọng anh có chút phẫn nộ, nên chỉ biết nói khẽ: “Em chỉ muốn giúp anh thôi.”

Chưa nói dứt lời, anh đã gạt phăng tất cả đồ đạc trên bàn trà. “Hứa Khả, việc của anh, anh sẽ tự giải quyết, không cần em đứng chắn trước mặt anh, càng không cần em thay anh đến chỗ hắn mà vẫy đuôi xin xỏ.”

Tôi ngớ người, một lúc sau mới định thần lại. “Xin lỗi, em không ngờ anh lại nhìn nhận vấn đề như vậy.”

“Vì em căn bản không hiểu anh.”

Lời anh sắc nhọn và chân thực, đúng là tôi không hiểu anh, nhưng tôi lại yêu anh, thật là mâu thuẫn. Con người ta khi đã rơi vào lưới tình, lý trí và tự trọng đều bằng không. Tôi không nói gì nữa, âm thầm dọn dẹp rác bẩn trong nhà, cầm túi xách lên chuẩn bị đi thì anh giữ tay tôi lại.

Tôi cuối đầu nhìn tay anh, rồi lại nhìn anh. Anh thở dài, nói: “Anh không đáng được em đối xử như vậy.”

Ánh mắt anh sâu thẳm, thời khắc đó, tôi đã bị cái nhìn cô độc đến bi thương của anh làm cho cảm động. Tôi nghĩ thầm: Thế giới nội tâm của anh thật phức tạp, mình cần có thời gian mới bước vào bên trong nó được.

Bây giờ nghĩ lại, tôi chỉ biết tự cười nhạo mình: Tình yêu không chỉ làm con người ta mù quáng mà còn khiến người ta muốn hy sinh tất cả, không cần hỏi nguyên do. Thực ra, mày đã yêu anh ấy, yêu đến mức muốn nắm lấy bất cứ lý do nào để được ở bên anh ấy mà chẳng hiểu tí gì về con người anh ấy.

Nhớ lại những việc mình từng làm ngày xưa mới thấy, hồi ức là một thứ thật vô tình.

Tôi chua chát trả lời: “Những việc ngày trước tôi làm vì tôi thấy như thế rất đáng. Còn việc hôm nay, anh đừng nghĩ ngợi nhiều, tôi chỉ sợ làm tổn thương tới bố tôi thôi.”

Tôi quay người định trở về phòng thì nghe Á Âu nói phía sau: “Khả Khả, chúng ta hãy thử bắt đầu lại từ đầu nhé!”

Tôi dừng bước, chậm rãi quay lại nhìn anh, không tin vào tai mình, một lúc lâu sau mới nói: “Tôn Á Âu, anh nghĩ anh thốt ra câu bắt đầu lại đó, tôi có nên cảm ơn anh không?”

“Không, anh biết em sẽ từ chối. Nhưng ít nhất em hãy suy nghĩ về nó, coi như cho anh một cơ hội. Có lẽ anh không xứng đáng để em yêu nữa, nhưng hãy thử duy trì một gia đình hoàn chỉnh, anh biết nó vẫn còn ý nghĩa với em.”

Anh đã từng khoe khoang rằng, chỉ cần anh chuẩn bị đầy đủ điều kiện là có thể thuyết phục được bất cứi a trong cuộc đàm phán. Có lẽ anh cũng coi tôi là đối tượng đàm phán của mình, mà còn tìm đúng điểm khiến tôi dao động nhất.

Gia đình hoàn chỉnh. Đó là thứ mẹ tôi đã cố gắng cả đời để bảo vệ và trao nó cho tôi. Thế nên đối với tôi, đương nhiên rất có ý nghĩa.

Nhưng cuộc sống của tôi đã có quá nhiều thứ không rõ ràng rồi. Tôi cần phải hỏi anh một câu: “Tại sao? Rõ ràng anh không yêu tôi, cũng không yêu con.”

Anh nhìn tôi rất lâu, lúc tôi nghĩ anh không thể trả lời câu hỏi này thì anh mở miệng: “Anh đã nghĩ rất nhiều, anh vẫn không muốn mất em.”