- Đừng uống nữa.
Hạ Y Thuần biết mình không được phép chìm trong vọng tưởng này, người ở cùng cô hôm đó đã được xác nhận rồi mà, cô vẫn nên chấp nhận sự thật đi thôi.
Cô giật mình với suy nghĩ của mình, tại sao cô cứ chờ mong anh là người hôm đó? Trong khi cô rất rõ ràng, người này không dành cho cô; nghĩ như vậy, lòng cô sao lại khó chịu đến thế..
- Đã bảo mặc kệ. - Cô vùng vằng muốn lấy tay ra, anh lại càng nắm chặt.
- Tôi đang quan tâm em với tư cách là bạn bè! - Anh buông lỏng tay, nói.
- Bạn bè? Thế được. - Cô nhún vai. - Tôi dùng tư cách bạn bè nhờ anh mặc kệ tôi.
Dứt lời, cô đưa lên miệng uống một ngụm, vị rượu mạnh cay nồng quanh quẩn trong khoang miệng, cảm giác tê rần chạy thẳng lên não, sảng khoái.
- Chết tiệt. - Anh giật mạnh tay cô, ly rượu liền rơi xuống đất vỡ tan tành.
Lăng Thiên Dụ quăng lên bàn vài tờ tiền mệnh giá lớn rồi không nói hai lời kéo cô ra khỏi quán bar.
- Buông ra, Lăng Thiên Dụ anh buông tôi ra. - Cô vùng vẫy nhưng bất lực.
- Ha.. vẫn còn thấy rõ tôi là ai à. - Anh cười khẩy. - Em điên rồi sao? Một mình vào đó ngồi uống cạn hai ly rượu mạnh? Em không nghĩ đến hậu quả sao?
- Đúng rồi, tôi điên thì sao? Tôi làm sao cũng không liên quan đến anh. - Vì rượu, vì giận, mắt cô đỏ au nhìn anh.
Nghe cô nói, anh nổi đóa, giằng co cùng cô một lúc ngoài cửa quán, thu hút rất nhiều ánh mắt của người đi đường.
- Yên nào, theo tôi về. - Anh chợt dịu giọng, nắm tay cô.
Một cái nắm tay này như liều thuốc mê khiến cô ngây người, cũng không náo loạn nữa, từng bước loạng choạng đi phía sau anh, rồi chợt dừng lại.
- Sao vậy? - Anh quay lại hỏi.
Cô ngước mắt nhìn anh, hình ảnh anh trước mắt cô mơ mơ màng màng như bóng dáng đêm đó, cô không khống chế được lại lần nữa tự hỏi liệu có phải thật sự là anh?
- Anh..
...
Lăng Thiên Dụ đỡ lấy Hạ Y Thuần đã say đến không biết trời đất, loạng choạng mở cửa vào nhà. Lần thứ hai bước vào nhà cô nhưng vẫn là một tình huống đó, anh không biết cảm xúc mình bây giờ là thế nào nữa. Cô gái này suốt ngày gây họa, vậy mà lần nào cũng gặp phải anh là người dọn dẹp cho cô.
Là cô may mắn hay anh may mắn?
Anh đặt cô xuống giường, chỉnh lại vị trí ngay ngắn để cô nằm thoải mái hơn, quay người ra bếp. Anh trở vào phòng với ly nước trên tay, vừa nãy trên đường về cô cứ luôn miệng kêu khát.
Anh đỡ cô ngồi dậy, cô thuận theo mà dựa vào trong lòng anh, cả quá trình anh đều im lặng còn cô dường như đã quá say rồi. Ly nước đưa lên bên miệng cô không có uống, bỗng cô bật dậy, mở hờ đôi mắt nhìn anh, nhìn không rõ, bóng dáng mờ ảo như ngày hôm đó.
- Ọe..
Lăng Thiên Dụ sững người.
Cô nôn lên người anh?! Cô thế mà dám nôn lên người anh! Anh mắng thầm trong lòng, con mẹ nó đúng là làm ơn mắc oán.
Thế nhưng không biết vì sao anh vẫn kiên nhẫn đút cho cô một ngụm nước, vào nhà tắm lấy khăn ướt lau qua giúp cô một lần rồi mới tự vệ sinh bản thân.
Một lúc sau, anh từ nhà tắm đi ra, nửa thân trên để trần vẫn còn vươn lại những hạt nước li ti, hấp dẫn muôn phần.
Lăng Thiên Dụ không hề kiêng dè, đi đến cạnh giường, dở chăn lên nằm vào cạnh cô. Áo anh ướt rồi, không thể về được, là cô hại anh thành thế này anh cũng hết cách.
Một người đàn ông sinh lý bình thường nằm kế một người phụ nữ say, còn là loại chốc chốc sẽ bắt đầu làm loạn, thì sẽ thế nào..?
Đêm hôm đó, cô hết kêu nóng thì lại than lạnh, cô cởi bỏ lớp áo rồi lại giành chăn với anh.
Đêm hôm đó, cô nháo anh, lăn qua lăn lại, vô tình lại lăn đến sát cạnh anh, khoảng cách rất gần, hại anh miệng đắng lưỡi khô.
Đêm hôm đó, cô ngủ không ngon, cô gặp ác mộng cứ mãi trở mình, đầu lông mày chưa lúc nào là buông lỏng.
Đêm hôm đó, anh nhìn cô khó chịu lòng mình cũng ngứa ngáy, anh kéo cô vào lòng, ôm rất chặt. Tận đến giữa đêm rất khuya, cô mới thôi không náo nữa, khuôn mặt thả lỏng, ở trong lòng anh ngủ rất yên tĩnh. Lần đầu tiên, hai con người chưa từng thân thiết, chỉ cách một lớp áo của cô, da thịt tiếp xúc, ấm áp lan tràn.
Đêm đó, là lần đầu tiên anh không thể hiểu nổi lòng mình; cũng là đêm đầu tiên cô ngủ ngon đến vậy từ lúc đến nơi đất khách quê người này.
...
Sáng hôm sau, Hạ Y Thuần tỉnh dậy trong cơn đau đầu lại phát bên cạnh mình đè nặng một dáng người, cánh tay rắn chắc của người nọ còn đang ôm eo cô.
Lại chuyện gì nữa?
Hạ Y Thuần lần này thật sự bàng hoàng, lần này cô lại gây họa với ai? Cô ngồi bật dậy, nhìn rõ gương mặt tuấn tú của người nọ, mọi lời nói đều như nghẹn chặt không thể thốt lên.
Chết rồi, lần này cô chết thật rồi!
Cô ngồi yên đó nhìn anh, vì sao lại là anh? Giữa họ lại xảy ra chuyện gì rồi? Cảm giác lúc này của cô y như ngày đó nhưng lại thêm gì đó sợ hãi, cô rồi sẽ phải đối mặt với anh thế nào đây?
Người trên giường chợt cựa quậy, Lăng Thiên Dụ vừa tỉnh liền đón nhận ánh mắt chăm chú đến thất thần của cô. Nhìn cô có vẻ hoang mang như vậy, anh bỗng nhiên rất muốn trêu chọc cô một chút.
- Sao thế? - Anh ngồi dậy, nhìn cô bằng đôi mắt mơ màng.
- Anh.. anh. - Người cô run lên, lắp bắp không nói thành câu.
- Thế nào? - Anh nhướng mi, cười mị hoặc, càng tiến tới gần cô.
Cô giật mình hoảng sợ lùi về sau, bất ngờ mất đà mà ngã xuống, mắt thấy mình sắp tiếp đất gương mặt của anh bỗng phóng đại trước mắt.
Tim cô nhảy lên, gần quá, họ ở gần nhau quá.
Cô cảm nhận rõ hơi thở của anh nhẹ nhàng đáp trên mặt mình, dưới bàn tay cô là xúc cảm truyền đến từ vòm ngực anh, anh đang ôm cô. Cô khẩn trương đến hơi thở có chút rối, gương mặt anh càng gần, cô càng nhận ra rõ tim mình mất khống chế.
Anh chậm rãi tiến gần, đôi môi nhẹ nhàng lướt qua gò má cô, ở bên tai cô thổi một hơi, giọng nói khàn khàn của buổi sáng.
- Chuyện ngày hôm qua.. em không nhớ sao?
- Nhớ.. nhớ cái gì chứ. Chúng.. chúng ta chẳng có xảy ra chuyện gì. - Chết tiệt, tai cô rất nhạy cảm.
- Ồ? - Anh nhìn cô cười có chút mờ ám. - Thế sao?
Anh lại đến gần nhưng lần này là môi, môi anh dừng trước môi cô một khoảng rất gần, khẽ nhếch môi.
- Là không xảy ra chuyện gì thật sao? - Môi anh mấp máy không biết là vô tình hay cố ý lại chạm nhẹ đến đôi môi hồng hào của cô.
Cả người cô như có một dòng điện chạy qua, run bắn lên, theo bản năng cô đẩy anh ra, vừa ngồi dậy vừa mắng:
- Có mà điên với anh, tôi chẳng cảm thấy gì cả.
- Không cảm thấy gì à? - Anh nắm lấy tay cô. - Không cảm nhận được, hay quên mất rồi? - Anh kéo mạnh, cả hai người đổ nhào xuống giường, anh thuận thế lật người khóa chặt cô trong vòng vây của mình.
- Nếu em quên, tôi không ngại nhắc lại lần nữa. - Dứt lời anh cúi xuống bắt lấy môi cô.
Cô vùng vẫy tay liền bị anh nắm chặt, nụ hôn anh đến nhanh mang theo tất cả dịu dàng và ngọt ngào, anh khiến cô dù muốn cự tuyệt cũng không thể. Anh hôn cô rất lâu, cô không hôn trả nhưng không tiếp tục phản kháng, cô dường như bắt đầu đắm chìm. Mãi đến khi cô tưởng mình sắp mất đi hơi thở anh mới nhẹ nhàng buông cô ra, đặt trán mình lên trán cô, ngắm nhìn đôi mắt đê mê với gò má đã ửng hồng.
Hạ Y Thuần im lặng, hai người nhìn nhau một lúc đến khi hô hấp của cô trở lại bình thường, dần dần tỉnh táo lại. Lúc này, những suy nghĩ chạy ngang qua đầu cô, những thắc mắc rằng vì sao anh lại ở đây? Giữa anh và cô đã xảy ra chuyện gì? Và vì sao anh lại hôn cô, nhìn cô bằng ánh mắt đó?
Cô đột nhiên nhớ ra, giữa họ chẳng có bất kì một mối quan hệ mật thiết nào cả, họ chỉ đơn thuần là quản lí và nhân viên.
Vậy tại sao anh lại hôn cô thế này? Anh rốt cuộc xem cô là gì? Hay phải hỏi là rốt cuộc thì anh đã cùng bao nhiêu cô gái ở trong hoàn cảnh như họ lúc này?
Hạ Y Thuần hốt hoảng nhận ra, mình từ khi nào đã quan tâm đến những mối quan hệ của anh nhiều hơn.. Cô càng không hiểu được vì sao mình lại khó chịu như thế khi nghĩ về chúng, cô vì sao lại trở nên kì lại thế này? Như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, cô đẩy mạnh anh ra chạy về phía nhà tắm.
Lăng Thiên Dụ ngơ ngác nhìn theo, mới nãy còn tốt sao đột nhiên lại nhìn anh giận dữ như thế? Thế nhưng lúc nãy sao anh lại hôn cô thế nhỉ? Ban đầu chỉ là muốn trêu chọc cô một chút, nghịch một tí lại thành thật rồi. Không thể trách anh được, rõ ràng dáng vẻ đó của cô là đang câu dẫn anh!
Một tiếng trôi qua, cô trong phòng tắm vẫn chưa trở ra, anh có chút sốt ruột đi đến gõ cửa.
- Hạ Y Thuần, em không sao chứ?
- ...
- Y Thuần, có nghe không? Em ổn chứ?
- ...
- Hạ..
Tiếng cửa phòng tắm mở, một cái đầu nhỏ ló ra ngoài, cánh cửa che không hết bờ vai trần trắng nõn của cô khiến anh kinh ngạc nhìn.
- Cái đó.. - Mặt cô chợt ửng hồng. - Tôi.. tôi quên cầm quần áo vào rồi nên anh có thể ở bên cái tủ bên kia tùy tiện lấy giúp tôi một bộ không? - Hình như rất xấu hổ nên cô nói nhanh rồi lập tức đóng cửa lại trong khi anh còn chưa bảo sẽ đồng ý.
Lát sau anh cầm theo chiếc đầm ngủ đến gõ cửa, cô hé cửa nhìn ra, anh đưa cho cô nhưng lại quay mặt đi không nhìn, khẽ ho khan vài tiếng.
- Tôi không có lấy giúp em đồ lót, em mặc rồi tự ra lấy.
- Cám.. cám ơn. - Sao anh lại có thể nói ra một cách trắng trợn như thế, xấu hổ chết đi được.
Anh ngồi trên giường thấy cô gấp gáp chạy ra chạy vào phòng tắm với khuôn mặt vẫn chưa hết hồng đó mà khẽ cười, thật đáng yêu.
Hạ Y Thuần lúc đi ra vẫn thấy anh để nửa thân trần ngồi trên giường nhìn cô, vừa mới trấn định được mình lúc này lại lần nữa ngại ngùng.
- Anh không đi sao?
- Đi. - Anh đứng dậy.
Cô thở phào, nhưng anh đi về phía phòng tắm làm gì, anh không phải đi về sao?
- Anh vào đó làm gì?
- Thế nào? Em định bảo tôi mặc thế này ra ngoài sao? - Anh hỏi ngược lại, cô im bặt.
Khi anh quần áo chỉnh tề bước ra, cô đã ngồi chờ sẵn trên ghế.
- Chúng ta nói chuyện đi. - Giọng cô bỗng nghiêm túc.
- Thế nào? - Anh ngồi xuống đối diện cô, vẫn bộ dáng đùa cợt.
- Chuyện hôm qua, tôi mặc kệ có xảy ra hay không xảy ra cái gì, chúng ta cứ xem như là chưa có chuyện gì đi.
- Chỉ bằng em? - Anh nhíu mày. - Em nói cho qua là cho qua?
- Tôi biết rõ giữa chúng ta chẳng có gì xảy ra cả, vậy thì không có gì phải dây dưa. - Cô kiên quyết rồi lầm bầm. - Dù sao anh cũng chả phải người đầu tiên cùng tôi trải qua việc này.
- Em nói gì? - Anh nghe cô nói loáng thoáng, câu nói đó thật sự chọc giận anh.
- Anh quan tâm làm gì. - Cô rũ mắt.
- Em đừng nghĩ dễ dàng rũ bỏ trách nhiệm như vậy. - Anh không hiểu vì sao mình lại tức giận với cô.
- Trách nhiệm gì chứ, đã có gì xảy ra đâu. - Mẹ nó, cô thật sự muốn chửi thề. - Chẳng có gì khác lạ so với lần trước cả. - Cô lỡ miệng nói ra.
- Em nói lần trước? - Anh nhanh chóng bắt được trong lời nói cô.
- Vài hôm trước Louis đã đưa tôi về, cũng là tình huống dở khóc dở cười như thế, nhưng không có gì. - Cô thở dài nghĩ giải thích rồi anh sẽ hiểu.
- Vài hôm trước? Là lúc nào? - Anh phát hiện ra gì đó.
- Khoảng hai ngày trước.
Anh nhíu mày, hai ngày trước? Hai ngày trước cô say đến trời đất quay cuồng, anh chịu hành hạ đưa cô về đến tận nhà, lúc này cô bảo người đó là Louis?
- Em chắc chắn đó là Louis? Em tỉnh dậy bên cạnh cậu ta sao? - Giọng anh rõ ràng khó chịu.
- Không có. - Cô suy nghĩ. - Tôi đã gọi cho Thượng Thủy, hôm đó anh ấy cũng ở đó bảo rằng chính Louis đã đưa tôi về.
- Hạ! Y! Thuần!
Anh nghiến răng gọi tên cô, anh thật sự tức giận.
- Em nghe rõ cho tôi, ngày hôm đó là tôi cực khổ mới đưa được em về nhà, em cứ nháo mãi, hôm đó đưa em về đúng là mất hết mặt mũi, vào nhà em còn than nóng rồi tự mình cởi quần áo, em ở trước mặt tôi làm như vậy cùng dụ dỗ tôi chẳng có gì khác biệt, tôi là đàn ông với sinh lý bình thường.
Anh càng nói, mặt cô càng đỏ.
- Em nghĩ tôi là Liễu Hạ Huệ sao? Em có biết đối mặt với con mèo say khướt dính người như vậy là một sự hành hạ với tôi thế nào không? Em không nghĩ đến khi em tỉnh dậy cảm thấy mọi thứ đều ổn thì đó là nỗi khổ cả đêm của tôi sao? Em sao có thể khẳng định như vậy khi bản thân rõ ràng không chắc chắn chứ? Rõ là ngốc nghếch.
Hạ Y Thuần bị những lời nói của anh hung hăng đánh tỉnh, người nọ không phải Louis mà là Lăng Thiên Dụ, chả trách tối qua lúc say nhìn thấy anh có vẻ quen thuộc như vậy.
Cô lại chọc giận anh rồi, nhưng trong lòng âm thầm thở phào. Anh nhìn cô co gối ngồi trên ghế, im lặng nhìn sàn nhà chẳng nói gì, lửa giận anh thật sự bốc lên cao.
- Như em muốn, cả ngày hôm đó và ngày hôm qua xem như chưa có gì xảy ra. Em bây giờ nhớ rõ, chúng ta là quan hệ quản lí và nhân viên, không hơn không kém.
Lăng Thiên Dụ đứng dậy, bỏ ra ngoài, tiếng sập cửa rất lớn đủ biết anh giận đến nhường nào, tiếng sập cửa cũng lần nữa đánh tỉnh cô gái nhỏ đang mơ mộng.
Câu cuối cùng anh nói cứ quên đi, họ không có quan hệ gì vượt quá hai chữ đồng nghiệp. Cô muốn thế, cô luôn muốn thế, từ hôm đó cô đã luôn muốn làm rõ việc này và đây chính là kết quả cô mong muốn.
Cuối cùng vì sao đối mặt với đối tượng là anh, cô lại có chút đau lòng thế này. Nếu người hôm đó không phải anh, người hôm qua cũng không phải anh chắc là cô sẽ rất hài lòng với kết quả này đúng không? Vậy tại sao chỉ có với anh là cô không vui?
Cô không hề vui vẻ.
Thật phiền lòng.
Tâm trí cô đã bị nụ hôn lúc sáng của anh nhiễu loạn.
Hay.. có lẽ là vì tất cả những gì xảy ra giữa họ.