05
Mẹ Hạ kể lại với bác sĩ Trương về tình hình gần đây của Hạ Thập Vũ. Giống như bác sĩ Trương, bà cũng hoàn toàn tin tưởng rằng Hạ Thập Vũ đang phục hồi tốt đẹp. Đặc biệt là gần đây tâm trạng của cô ấy rất tốt, tinh thần có sức sống hơn, cũng hiếm khi tỏ ra buồn bã. Bà cho rằng đó là những tín hiệu tích cực, bản thân không khỏi mong chờ đến ngày nhìn thấy ánh sáng trong đường hầm tăm tối, đến ngày con gái bà, Hạ Thập Vũ của trước đây quay trở lại.
Tuy nhiên, khi bà nhìn thấy Hạ Thập Vũ trở về nhà trong bộ dạng kia, tách trà bà đang cầm trên tay bỗng rơi xuống đất, vỡ tan tành thành vô vàn mảnh sứ.
Suy nghĩ của mẹ Hạ lúc này không hẹn mà trùng với bác sĩ Trương, rằng bất cứ điều gì cho thấy Hạ Thập Vũ trở nên tốt hơn, vui vẻ hơn hay tràn đầy sức sống mà họ cảm nhận được chỉ là ảo tưởng của họ. Hai người họ đã tạo ra cho bản thân niềm hy vọng viển vông, hão huyền, rồi cuối cùng cũng đến lúc ảo tưởng xa hoa, đẹp đẽ đó bị hiện thực đập nát một cách phũ phàng.
Hạ Thập Vũ vẫn chưa khá hơn, cô ấy chưa bao giờ khá hơn cả!
"Hôm nay đã xảy ra chuyện gì sao?" Bác sĩ Trương vẻ mặt có chút nghiêm trọng, "Nhất định phải có nguyên nhân gì đó, con bé gặp phải ai sao, có phải nó bị kích động không?"
"Hôm nay con bé chỉ đến trường thôi." Mẹ Hạ khẽ lắc đầu, "Nó nói muốn chụp lại khung cảnh đẹp đẽ của trường cũ trước khi vào đại học, tôi cũng không rõ sau đó đã xảy ra chuyện gì nữa."
"Cháu biết nguyên nhân." Lúc này, ngoài cửa truyền đến giọng nói của một chàng thiếu niên.
Mẹ Hạ và bác sĩ Trương đồng thời quay ra cửa, nhìn thấy một chàng thiếu niên áo quần ướt sũng đang đứng đó. Cậu ấy mặc áo sơ mi trắng và quần đen, mái tóc ngắn xoăn tự nhiên đang nhỏ từng giọt nước. Chàng trai ấy dường như vừa mới chạy tới đây, hơi thở vẫn còn hổn hển. Cậu ấy trông rối bời, đôi mắt màu hổ phách phảng phất sự hối hận và tự trách.
"Cháu là..." Mẹ Hạ khẽ cau mày. Trực giác của bà cảm nhận được rằng Hạ Thập Vũ trở nên như vậy nhất định có liên quan tới cậu thiếu niên này. Vậy nên ngay lúc này, tuy vừa mới gặp nhưng bà đã có ấn tượng không mấy tốt đẹp với cậu.
"Tên cháu là Mộc Tư Nam, cháu là bạn của Cung Húc. Chiều hôm nay, cháu cũng đến trường đó." Mộc Tư Nam giải thích, "Thực sự xin lỗi, bản thân cháu đã quá lời với cô ấy."
"Ví dụ như...?" Bác sĩ Trương khoanh trước ngực, nghiêm túc nhìn chằm chằm cậu.
Mộc Tư Nam cẩn thận giải thích với bác sĩ Trương về phản ứng mãnh liệt và sự thay đổi tình tính của Hạ Thập Vũ qua mỗi lần cậu ấy gặp cô.
Nghe xong những lời này, vẻ mặt của bác sĩ Trương đột ngột trở nên rất trầm trọng, sự tĩnh lặng bao trùm lấy cả căn phòng.
Edit tại wattpad @sereveur.
Mộc Tư Nam quay sang quan sát Hạ Thập Vũ đang ngồi bên cạnh cậu. Trông cô ấy giống như một con rối bất động, ánh mắt lờ đờ vô thần. Từ đầu đến cuối, cô ấy dường như hồn lìa khỏi xác, như thể bất cứ chuyện gì đang ra đều không liên quan tới, cô không biết, không nghe, không thấy gì hết.
"Thật sự xin lỗi, tất cả là do cháu." Mộc Tư Nam càng ngày càng tự trách bản thân. Nhìn Hạ Thập Vũ như vậy, cho dù tâm cậu có cứng rắn hết sức đi nữa, cũng không khỏi cảm thấy thương xót cô ấy.
"Cám ơn cậu, những gì cậu nói rất có ích." Bác sĩ Trương nói: "Ở đây tạm thời không còn chuyện gì nữa, Thập Vũ bây giờ cần phải nhập viện để theo dõi."
"Bác sĩ Trương, Thập Vũ như thế này là..." Mẹ Hạ trong mắt hiện lên vẻ lo lắng.
"Tôi cần phải xác nhận lại một lần nữa." Bác sĩ Trương có vẻ hối lỗi, "Xin lỗi chị, có lẽ tôi đã chẩn đoán sai rồi."
"Ông nói sao?" Mẹ Hạ kinh ngạc nhìn bác sĩ Trương, "Chẩn đoán sai? Bệnh của Thập Vũ..."
"Cô ấy bị bệnh sao?" Mộc Tư Nam sững sờ, "Thập Vũ, cô ấy..."
"Đúng vậy." Bác sĩ Trương nói: "Mẹ Hạ, chị đi làm thủ tục nhập viện đi. Thập Vũ cần phải nhập viện để theo dõi thêm, vết thương trên đầu con bé cũng cần được chữa trị ngay."
"Được rồi, tôi đi ngay đây." Mẹ Hạ đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Nhất thời, trong phòng chỉ còn lại Mộc Tư Nam, bác sĩ Trương và con rối Hạ Thập Vũ.
"Cô ấy bị bệnh có phải... do cái chết của Cung Húc không ạ?" Mộc Tư Nam do dự một hồi mới nhẹ giọng hỏi. Cậu nghĩ đến Hạ Thập Vũ gầy gò hốc hác trong đám tang của Cung Húc, chẳng lẽ lúc đó cô trở nên như vậy là do đã phát bệnh sao?
Căn bệnh đó khủng khiếp đến vậy ư?
Có thể một người trở thành một người hoàn toàn khác?
"Đúng vậy, nhưng đó chỉ là một phần thôi. Điều khiến cô ấy trở nên như vậy không chỉ do mỗi cái chết của Cung Húc, mà còn là ánh mắt phán xét và thờ ơ của mọi người." Bác sĩ Trương nhẹ nhàng nói: "Sự hận thù và hối lỗi đè nặng lên vai cô ấy đã vượt quá sức chịu đựng của một con người, cô ấy không thể chịu nổi nữa dẫn tới phát bệnh".
"Vậy chuyện chẩn đoán sai mà bác vừa nói là sao?" Mộc Tư Nam hỏi.
Bác sĩ Trương nhẹ nhàng lắc đầu: "Tôi vẫn chưa chắc chắn. Chẩn đoán trước đây của tôi là PTSD, mọi người thường gọi là rối loạn căng thẳng sau chấn thương. Nhưng dựa trên triệu chứng hiện tại của con bé và dựa trên những gì cậu kể lại, nó giống như rối loạn cảm xúc đa nhân cách vậy. Tuy nhiên, điều này phải làm một số xét nghiệm thì mới có thể chẩn đoán chính xác được."
"Đó là bệnh gì vậy ạ?" Mộ Tư Nam từ trước đến nay không có hứng thú với y học, nghe được bác sĩ Trương nói, cậu không hiểu nổi.
"Đó là bệnh mà chúng ta thường gọi là "rối loạn lưỡng cực". Đây là một loại rối loạn cảm xúc, dùng để chỉ một loại bệnh lý hưng - trầm cảm. Theo dữ liệu từ NAMI (Hiệp hội Quốc gia về Bệnh Tâm thần), trên toàn cầu hơn 100 triệu người mắc chứng rối loạn lưỡng cực. Tuy nhiên, Hạ Thập Vũ hiện tại vẫn đang trong diện nghi ngờ mắc phải thôi."
* Rối loạn lưỡng cực là một rối loạn của não bộ gây ra những biến đổi bất thường về cảm xúc, sinh lực. Các triệu chứng của rối loạn lưỡng cực rất nặng nề, có thể làm hủy hoại các mối quan hệ, giảm khả năng làm việc hay học tập và thậm chí dẫn đến tự sát.
Sau đó, bác sĩ Trương không nói gì với Mộc Tư Nam nữa và bắt đầu cố gắng giao tiếp cùng Hạ Thập Vũ.
Mộc Tư Nam cảm thấy mình ở đây không còn tác dụng gì nữa, chỉ làm cản trở việc bác sĩ Trương kiểm tra Hạ Thập Vũ, vì vậy cậu đưa mắt nhìn Hạ Thập Vũ lần nữa, rồi đứng dậy và rời đi.
Cậu cảm thấy mù mịt, đủ loại cảm xúc hoà trộn lẫn nhau, cậu không thể phân biệt được chúng là gì nữa.
Sau khi trở về nhà, cậu lên mạng tra cứu về chứng rối loạn lưỡng cực theo những gì bác sĩ Trương nói.
Mặc dù ông ấy nói rằng chưa có kết luận về bệnh của Hạ Thập Vũ, nhưng Mộc Tư Nam cảm thấy sự nghi ngờ của bác sĩ Trương là hoàn toàn có căn cứ.
Sau cái chết của Cung Húc, cậu đã gặp Hạ Thập Vũ tổng cộng ba lần, trạng thái của cô mỗi lần đều rất khác nhau. Lần đầu tiên cô ấy hành động như một người điên; lần thứ hai ở nghĩa trang cô buồn bã, u sầu; và lần thứ ba, ở trường học, cô cảm thấy lo âu và hoảng sợ.
Mộc Tư Nam vô thức siết chặt tay thành nắm đấm.
Nói thật là, cậu đã từng rất oán hận Hạ Thập Vũ, nếu cô ấy kiểm tra thiết bị một cách kĩ lưỡng thì Cung Húc có lẽ đã không chết.
Nhưng bây giờ, cậu tận mắt chứng kiến Hạ Thập Vũ biến thành bộ dạng như thế này, có muốn hận, cậu cũng không thể.
Người sống sót mới là người đau khổ nhất, vì nếu chết đi, bản thân họ sẽ được giải thoát. Họ sẽ không còn cảm thấy đau đớn hay bị người đời làm tổn thương nữa, nhưng thay vào đó, họ cũng sẽ không còn tương lai.
Còn Hạ Thập Vũ thì sao?
Cô ấy thực sự đang sống, nhưng sống sót mà cũng chẳng có tương lai.
Mộc Tư Nam đóng trang web, tìm một bài hát nhẹ nhàng để nghe nhưng tâm trạng vẫn không khỏi cáu kỉnh. Cậu mở cửa và quyết định để ra ngoài đi dạo.
Lúc này trong bệnh viện, Hạ Thập Vũ đang dựa vào giường bệnh mà nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mưa đã tạnh từ lâu, bầu trời đêm rất trong xanh, vô số vì sao mơ hồ, lấp lánh như những suy nghĩ thoát ẩn thoát hiện trong lòng cô gái nhỏ.
Cậu là ngôi sao nào vậy, Cung Húc?
Đôi mắt của cô ấy rất sạch sẽ, giống như ô cửa kính được gột rửa sau cơn mưa, trong vắt và không hằn chút vết bẩn.
Cô nhắm mắt lại, dựa lưng vào ghế, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Cô nghĩ rằng ngày mai khi cô mở mắt ra, đó sẽ là một thế giới khác ấm áp hơn.
Mẹ Hạ nhẹ nhàng đóng cửa phòng bệnh lại, nụ cười trên mặt bà cuối cùng cũng hoàn toàn bị dập tắt. Bà dựa lưng vào cửa, cơ thể buông thõng từ từ trượt xuống nền đất. Bà đưa hai bàn tay lên bịt kín miệng, cố nén những tiếng nức nở đang bật ra từ kẽ các ngón tay.
Bà hiện tại thật sự không biết phải làm gì.
...
Năm ngày sau, Hạ Thập Vũ được xuất viện. Mẹ Hạ hoàn tất thủ tục rồi đưa cô về nhà.
Đó là một ngày nắng, không khí vẫn rất khô nóng.
Đầu Hạ Thập Vũ vẫn phải băng bó. Tuy vết thương trên đầu chưa lành, nhưng tinh thần cô ấy rất tốt.
Cô ấy trông rất năng động và "bình thường" đến mức bất cứ ai nhìn vào, đều có thể thấy cô rất khoẻ mạnh và tràn đấy sức sống.
Hạ Thập Vũ bước xuống xe trước nên không nhìn biểu tình của mẹ Hạ đằng sau, nụ cười trên mặt bà đã tắt ngúm từ lâu. Bà ấy đang khóc.