01
Vào ngày có thông báo tuyển sinh đại học, thời tiết vẫn còn rất nóng nực
Tôi uống thuốc xong, quay lại nằm lên giường, cố gắng chợp mắt một lát.
Những lời Cung Nhã nói ngày hôm đó ở nghĩa trang cứ quanh quẩn mãi trong tâm trí tôi.
"Nếu cháu không biết lý do để sống, thì thử nghĩ đến người đã khuất xem, nghĩ xem nếu còn sống cậu ấy sẽ sống như thế nào." Bác sĩ Trương nói với tôi.
Câu nói này tôi suy nghĩ rất lâu, liệu có phải ông đang muốn tôi sống phần đời còn lại thay cho cậu ấy?
Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc sống như thế cả. Cánh cửa trái tim đang đóng chặt của tôi dường như khẽ mở ra một khe hở, một luồng sáng theo đó mà rọi nào.
Nếu Cung Húc còn sống, chắc chắn cậu sẽ vào đại học và tiếp tục việc lặn. Một người có trái tim ấm áp như cậu ấy chắc chắn sẽ sống một cuộc sống tươi sáng và rực rỡ mỗi ngày. Cậu ấy thích ngắm nhìn bầu trời, thích nằm ngủ, gió nhẹ thổi bay bay qua mái tóc cậu ấy sẽ chăm chú nhìn tôi, lúc đó nhịp tim của tôi sẽ tăng nhanh bất ngờ.
Tôi đã nghĩ đến việc từ bỏ việc học đại học, nhưng bây giờ tôi lại muốn đến đó hay đúng hơn là tôi phải đến đó.
Tôi nghĩ lời nói của bác sĩ Trương rất có lý, tôi phải thực hiện được ước mơ của Cung Húc. Tôi sẽ vì cậu ấy mà làm tất cả những điều mà cậu ấy chưa làm được.
Tôi nhắm mắt lại, sau khi uống thuốc, đầu óc hưng phấn của tôi dần dần trở nên tĩnh lặng.
Không còn mộng mị, tôi ngủ rất yên bình, thuốc mà bác sĩ Trương kê cho tôi lần này rất hiệu quả.
Tỉnh dậy sau giấc ngủ ngắn, tôi cầm máy ảnh, quyết định về thăm lại trường cấp 3 nơi tôi và Cung Húc đã từng học cùng nhau.
Sau khi Cung Húc qua đời, cũng là một năm trước khi tốt nghiệp, tôi sống như một hồn ma vất vưởng. Thật kỳ lạ rằng, điểm số của tôi trước đây chỉ ở mức trung bình, nhưng trong năm vừa qua, nó đã được cải thiện vượt bậc. Có lẽ là do tôi chẳng làm gì khác ngoài việc học cả. Vì vậy, cuối cùng tôi đã được nhận vào trường đại học mơ ước của Cung Húc.
Tôi muốn nói lời tạm biệt với quá khứ và bắt đầu lại từ đây.
Không biết có phải do tôi đã tìm ra điều mình muốn làm và dự đoán được những gì mình sắp phải đối mặt trong tương lai hay không, tâm trí bối rối của tôi lúc này trở nên vô cùng sáng suốt.
Lần đầu tiên trong năm nay, tôi cảm thấy thư thái, như thể chiếc bao tải nặng trĩu trên vai đã được ai đó nhấc mang đi, bước chân cũng vì thế mà nhanh nhẹn hơn.
Thời gian hiện tại là giữa kỳ nghỉ hè, chỉ những học sinh sắp tốt nghiệp mới được tham gia các lớp học thêm ở trường. Tôi bước qua cổng trường. Mọi thứ vẫn thật quen thuộc, nhưng một năm nay, tôi chưa lần nào thấy thích ngôi trường này cả.
Bóng cây xanh rậm rạp che khuất ánh nắng thiêu đốt của mặt trời. Ánh sáng len lỏi qua những tán lá rơi xuống mặt đất, lốm đốm như bong bóng nổi lên trong bóng râm.
Đi dọc theo cho đến cuối đường, đó là dãy nhà học của chúng tôi. Trước giảng đường có một hàng cây ngân hạnh cao lớn, lá cây xanh rờn, đặc biệt rậm rạp.
Ngày đó, bầu trời trong xanh, mây trắng, không một gợn gió, Cung Húc thích nhất việc ngồi bên cửa sổ ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài.
Tôi ngẩng đầu lên, chụp lại bầu trời xanh bằng máy ảnh của mình. Đây chính là khung cảnh Cung Húc thích nhìn thấy, tôi muốn ghi nhớ nó mãi mãi.
Không gian rất yên tĩnh, trong cái nóng nực của mùa hè, chỉ có âm thanh của ve sầu vang vọng nhiệt tình, sôi nổi không biết mỏi mệt.
Cầu thang dẫn lên tầng 2 được xây rất nhiều năm rồi nên trông thật cũ kỹ, nhiều chỗ tường thạch cao đã lốm đốm vỡ, lộ ra lớp xi măng bên trong.
Lớp học của chúng tôi ở trên tầng 2, từ cầu thang đi lên, rẽ trái, phòng thứ 3.
Cửa lớp không khoá, bằng một cú vặn nhẹ tôi đã mở được nó ra. Kể từ ngày nghỉ hè đã hơn một tháng rồi, bàn ghế sớm bị bao phủ bởi một lớp bụi. Tôi bước đến hàng thứ ba từ dưới lên, đứng bên chiếc ghế cạnh cửa sổ, đặt tay lên bàn, đầu ngón tay xoa xoa mặt bàn, rồi chạm nhẹ vào hai chữ - Cung Húc.
Ngày trước, tôi thích lén lút nhìn cậu, thích cậu đến mức dùng bút lặng lẽ viết tên cậu dưới gầm bàn, phải viết rất nhiều lần, rất lâu mới có thể để lại dấu vết như vậy.
Tôi ngồi xổm xuống và dùng máy ảnh chụp lại hai dòng chữ ẩn giấu dưới gầm bàn. Tôi lau bụi trên ghế rồi ngồi vào chỗ của mình.
Lúc đó tôi thích quay đầu lại nhìn Cung Húc, còn cậu ấy thì luôn ngoảnh mặt nhìn ra ngoài cửa sổ. Tôi thử đứng dậy, đến ngồi vào chỗ của cậu ấy. Mặc dù nơi này rõ ràng không có ai, cũng không ai nhìn thấy tôi cả, nhưng lòng tôi vẫn thấp thỏm lo âu đến mức mồ hôi ứa ra đầy lòng bàn tay.
Tôi quay người nhìn ra ngoài cửa sổ. Cửa sổ mở tung, gió lồng lộng thổi vào khiến tôi choáng váng.
Quầng thâm dưới mắt bất ngờ chuyển sang màu đỏ.
Cung Húc thích nhìn ra ngoài cửa sổ, còn tôi thích nhìn góc nghiêng đẹp trai của cậu ấy.
Tôi đã tưởng rằng cậu ấy đang nhìn mây trời ngoài cửa sổ, tưởng rằng cậu ấy đang thơ thẩn nhìn đây nhìn đó, tôi tưởng... tôi tưởng rằng cậu ấy chỉ đang nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hóa ra cậu ấy không chỉ nhìn lên bầu trời, từ góc độ này cậu ấy còn có thể nhìn thấy hình bóng của tôi phản chiếu lên kính cửa sổ.
Khi tôi nhìn cậu ấy, cậu ấy cũng đang nhìn tôi.
Tại sao đến tận bây giờ tôi mới nhận ra điều này?
Những bí mật ẩn giấu trong thời gian, vào lúc này, bằng cách này bỗng phơi bày ra trước mắt tôi.
Tôi giơ máy ảnh lên chụp lại bầu trời, sau đó chụp lại ảnh bàn ghế phản chiếu qua kính cửa sổ.
Cảm giác thấy thật tuyệt vời khi được ngồi nơi đây!
Cung Húc, tớ đã gặp cậu và yêu cậu, dù hiện tại đau khổ đến thế, tớ cũng không hề hối hận.
Tôi nằm soài lên mặt bàn, lặng lẽ ngắm nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ.
Sẽ tuyệt vời làm sao nếu thời gian có thể nhấn nút tạm dừng, để tôi lưu giữ lại tâm trạng ngay lúc này.
Tôi không biết là do tâm trạng quá thoải mái hay do không gian xung quanh quá yên tĩnh, mà tôi thực sự đã nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Cuối cùng, thứ đánh thức tôi dậy là tiếng gió rít cùng tiếng mưa rào. Những hạt mưa hắt qua cửa sổ, rơi xuống mặt tôi, lạnh lẽo.
Tôi mở mắt ra, nhất thời không phân biệt được ngày hay đêm, dường như tiếng thầy giảng bài vẫn văng vẳng bên tai tôi, tiếng bạn cùng lớp thì thầm to nhỏ với nhau rất rõ ràng. Tuy nhiên, khi định thần lại, mọi thứ giống như một bức ảnh cũ nhanh chóng phai mờ đi, những hình bóng sống động đó hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại bàn ghế sắp xếp gọn gàng, phủ một lớp bụi dày đặc.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, gió càng lúc càng lớn, nước mưa đã hắt ướt nửa người tôi. Tôi toan muốn đóng cửa sổ lại, nhưng vừa quay người, vừa đặt tay lên cửa sổ thì phía đối diện xuất hiện một bàn tay khác đặt lên.
Đó là một bàn tay khỏe mạnh, sạch sẽ với các khớp xương rõ ràng.
"Cung Húc?" Tôi ngẩng đầu lên, đó là một khuôn mặt xa lạ.
Cậu ấy có khuôn mặt tuấn tú, mái tóc đen hơi xoăn tự nhiên, đôi lông mày đẹp và đôi mắt màu hổ phách toát lên vẻ kinh ngạc.
Cậu ấy mặc áo sơ mi trắng và quần đen, quần áo ướt đẫm nước mưa.
Cậu ấy đang đứng bên cửa sổ, một tay giữ cửa sổ và tay kia đặt lên bệ cửa sổ.
Cậu ấy không phải là Cung Húc.
Làm sao cậu ấy có thể là Cung Húc chứ?
Nhìn vào khuôn mặt của cậu ấy, dần dần tôi có cảm giác déjà vu, hình như tôi đã gặp người này ở đâu đó rồi.
"Cậu là Hạ Thập Vũ sao?" Cậu ấy lên tiếng trước, trong khi tôi vẫn đang vắt óc nhớ lại xem mình đã gặp người này ở đâu.
"Cậu là ai?" Tôi vô thức hỏi.
Ánh mắt cậu ấy đột ngột chuyển lạnh. Sau đó, cậu tựa vào bệ cửa sổ, duỗi mạnh hai tay rồi nhảy từ ngoài vào trong. Cậu ấy ngồi lên mặt bàn và nhìn trừng trừng vào tôi, giơ bàn tay còn lại đóng cửa sổ một tiếng "cạch".
Gió rít mưa lạnh bị chặn lại ngoài cửa sổ, những hạt to tròn đập mạnh vào kính phát ra tiếng lộp bộp.
Tôi hoảng sợ trước hành động đột ngột của cậu ấy, cứ thế mà sững người, nhất thời không thể cử động.
"Tôi đã nghe Cung Nhã nói rồi, chính là cậu..." Giọng nói của cậu nhẹ nhàng, nhưng lại xa cách, dễ dàng đẩy người đối diện ra xa ngàn dặm, "Người đã đi lặn cùng Cung Húc."
Tôi nắm chặt tay thành nắm đấm, cúi đầu, mái tóc dài che khuất tầm mắt.
Tôi gật đầu: "Đúng vậy, chính là tôi."
"Thì ra thật sự là cậu!" Cậu cúi người nhìn thẳng mắt tôi, những giọt nước ngưng tụ trên người cậu lặng lẽ rớt xuống.
Tôi cúi đầu nhìn chằm chằm những ngón chân của mình, cuối cùng cũng nhớ ra mình đã gặp người này ở đâu.
Ngày 28 tháng 7, tại nghĩa trang Cung Húc yên nghỉ, cậu ấy đã cúi xuống giúp tôi nhặt một bông hồng trắng.
——oOo——