Nếu Như Anh Yêu Em

Chương 40




“Đồng Đồng, em mãi mãi không thể hiểu cảm giác một người đànông nhìn người phụ nữ mình yêu khóc, bản thân sẽ cảm thấy bất lực thế nào đâu.Vào mỗi đêm sau khi xa em, anh hầu như đều mơ thấy em khóc. Có lúc thật sự hậnem, nhưng nhiều hơn là càng hận bản thân mình.”

“Giai đoạn đó, anh lao mình vào làm việc, dùng công việc đểkhích lệ mình, cũng dùng công việc để làm tê liệt cảm xúc của bản thân. Uyển Uyểnlà nhân viên mới của công ty, được sắp xếp dưới quyền anh. Thực ra anh cũng chỉmới làm được vài tháng, cô ấy cũng không phải cấp dưới gì, sắp xếp như vậy, chỉlà người cũ dẫn dắt người mới trong văn hóa công ty. Rất nhanh sau đó anh pháthiện cô gái này thực ra không thích hợp với công việc sales, lúc cô ấy nói chuyệnvới khách hàng luôn có trở ngại tâm lý, khả năng chịu đựng vô cùng kém. Hoàn cảnhgia đình cô ấy cũng tương đối phức tạp, cần cô ấy mỗi tháng gửi tiền về nhà.Anh cảm thấy cô ấy rất phiền phức, nhưng lại rất đáng thương. Lúc đó công tyđang đối diện với việc cải cách, anh được chọn làm giám đốc nhân sự, tiện đã sắpxếp cô ấy vào vị trí nhân viên văn phòng. Học lực cô ấy không cao, cho nên cô ấyvô cùng trân trọng công việc này, cũng rất cảm kích anh.” Lúc Mộng Hàn nói tớiđây, đột nhiên dừng lại, quay mặt về phía tôi.

Tôi cứng nhắc trùm chăn lên người, trong lòng không kiềm nổicó một chút đắng cay. Nghe thấy chồng mình nói về chuyện cũ với một người đànbà khác, trong lòng khó chịu như bị dầu rán vậy. Có lẽ đàn ông mãi mãi không thểhiểu tâm trạng của người phụ nữ lúc này, giống như anh ấy nói tôi không thể hiểunổi cảm giác của anh ấy bất lực thế nào khi tôi khóc trước mắt anh ấy.

“Uyển Uyển không phải là một cô gái hướng ngoại, thậm chí cóchút hướng nội, tuy nhìn cô ấy làm việc chăm chỉ, song vẫn không đáp ứng yêu cầu.Có lẽ phản ứng của anh quá mẫn cảm rồi, cô ấy đã cảm giác thấy thái độ của anh.Cô ấy rất lo lắng, chạy đến tìm anh, nói anh đừng ghét bỏ cô ấy, cô ấy nhất địnhsẽ hoàn thành tốt công việc. Thực ra lúc đó, anh không có quyền loại bỏ cô ấy,song cô ấy lại đặt tất cả hy vọng gửi thác vào anh. Anh cười gượng, lúc đó ngaycả người phụ nữ anh yêu nhất anh còn không thể làm gì cho cô ấy, sao có thểthành người cứu trợ cho cô gái này chứ? Sau này có một lần anh vội bảo cô ấy sửamột văn bản dùng gấp, cô ấy làm không tốt, anh tức giận đùng đùng chỉ trích cô ấylười biếng. Cũng chính lần đó, anh mới kinh ngạc phát hiện, cô ấy ngay cả các bảngbiểu đơn giản thao tác trên máy tính cũng không thành thạo. Vì tính cách hướngnội, cô ấy không dám đi hỏi người khác, tự mình tải giáo trình trên mạng, tựtìm mệnh lệnh liên quan.”

“Sau khi bị anh phát hiện, cô ấy ngại đỏ mặt, một lần nữaxin anh, nói cô ấy nhất có thể làm tốt, cô ấy không thể mất công việc này. Nghĩtới chúng ta cũng từng đối diện với khó khăn, anh đột nhiên cũng bớt ghét côgái này, cầm văn bản đi tự sửa. Lúc tan ca, cô ấy thẹn thùng hỏi anh có thể dạycô ấy dùng một số phần mềm văn phòng không, cô ấy không muốn để người khác biếtcô ấy ngốc, anh đã nhận lời dạy cô ấy.”

“Có lẽ là tiếp xúc nhiều với cô ấy, anh không biết từ lúcnào, có người nói cô ấy là bạn gái của anh. Không kịp tức giận, cô ấy đã đếntìm anh, hỏi anh có vì tin đồn đấy mà ghét cô ấy không. Lúc đó, anh không cótâm tư và thời gian nghĩ đến những chuyện vô vị đó, chỉ là nghĩ cần duy trì khoảngcách với cô ấy sau này, đừng để thật sự khiến người ta hiểu lầm. Đồng Đồng, bấtluận em có tin không, anh thật sự chưa từng yêu đương gì cô ấy, nhưng anh lạicũng không ngờ tiếp đó lại xảy ra chuyện như vậy.” Giọng nói của Mộng Hàn đãrun rẩy, “mẹ gọi điện gọi anh về làm việc cạnh bà ấy. Anh biết một khi về, cónghĩa là gì. Anh muốn cô gắng phấn đấu, đợi đến lúc có thể dùng thực lực chứngminh tất cả, lại về bên cạnh em. Vì vậy, anh và mẹ không biết đã cãi nhau baonhiêu lần.”

“Mẹ cầu xin khổ sở, ép anh, lúc đó thậm chí anh thực sự muốnquên em, bắt đầu lại. Mỗi lần nghĩ tới em dù cho ngày hay đêm, tâm trạng anh phứctạp hồi lâu mới bình thường lại. Anh tự nói với mình em yêu anh, nhưng em lạikhiến anh thất vọng, vì em chưa từng liên lạc một lần với anh. Anh không biếttình yêu của em rốt cục có thể giữ vững bao lâu, bản thân lại có thể kiên trìbao lâu. Vào lúc đó anh lại nhận được điện thoại của mẹ em.”

“Bà ấy nói em đã có đối tượng rất tốt, bảo anh nhanh chóngly hôn với em, nói em không muốn có bất cứ liên hệ gì với anh nữa, càng khôngmuốn để bạn trai hiện tại hiểu lầm, bảo anh đừng có trì hoãn kéo dài thì còn đểlại thể diện cho anh, nếu không thì đến nước thật sự ra tòa án rồi, thì bọn emcái gì cũng không sợ.”

“Lúc đó, anh chỉ đành dồn hết tâm lực vào công việc để quênđi. Đó là vào mùa đông, anh đổ bệnh trong phòng ký túc riêng ở công ty. Vìtrong thời gian Tết Nguyên đán, đồng nghiệp hầu như đều rời khỏi công ty. Tronghôn mê, lúc tỉnh dậy, anh lại thấy em ngồi cạnh anh, anh không dám chắc chắn cóphải mơ không, song giọng nói cô ấy kéo anh lại hiện thực. Anh nhìn rõ người đókhông phải em, là Uyển Uyển.” Anh ấy dừng lại một lát, thở dài thật sâu. Tráitim tôi bị đau nhói khi nghe những lời anh ấy kể.

“Cô ấy không về nhà, phát hiện cửa phòng ký túc của anh cứkhông mở, cho nên cầu xin trực ban dùng chìa khóa dự trữ để mở xem. Không ngờthấy anh đang đổ bệnh. Đồng Đồng, em hỏi anh có từng yêu Uyển Uyển không, anhcó thể chắc chắn nói với em, anh thật sự không có, nhưng lúc đó nhìn thấy cô ấy,thực sự có cảm động.”

“Anh là người đàn ông nên cũng cảm giác thấy lờ mờ tâm ý củacô gái này với mình, anh nói thẳng với cô ấy anh đã có vợ, không có tiền, vì vấnđề kinh tế đã chia tay vợ, đợi tương lai sự nghiệp có khởi sắc thì sẽ trở vềbên cạnh cô ấy. Uyển Uyển chỉ ờ một tiếng nhẹ nhẹ, không bỏ đi. Một cô gái,không cần báo đáp gì lại hỏi han ân cần với anh, chăm sóc, quan tâm anh lúc anhốm đau, anh nghĩ anh đã vì cảm kích. Nhưng thật sự không yêu.”

“Đi bệnh viện mới biết anh bị viêm phổi mãn tính, vì để quá,cứ kéo dài đến Tết cũng không khỏi. Tết cô ấy không về nhà, gói bánh sủi cảobưng đến ký túc của anh, sau đó cùng đón giao thừa qua mạng, cô ấy bỏ đi… rấtđơn giản, và quan hệ giữa bọn anh lại cũng không còn xa lạ như trước.”

“Điều khiến anh có chút ngạc nhiên là sau Tết anh được thăngchức là phó giám đốc bộ phận sales. Sau khi thăng chức, công việc ập tới càngkhiến anh phải tiếp khách liên miên, đặc biệt là tiếp khách mỗi ngày thành mộttrong những công việc quan trọng nhất. Lúc đó không có nhiều kinh nghiệm, thiếuý thức bảo vệ mình, sức khỏe có ý kiến, công việc thì không thể làm, cứ vòng luẩnquẩn vậy, rất nhanh anh lại bị đổ bệnh lần nữa, lại là Uyển Uyển chăm sóc anh.

“Cô ấy tiến bộ trong công việc rất nhanh, không thể khôngkhiến anh ngạc nhiên, cô gái mà ban đầu ngay cả những bảng biểu cũng không biếtlàm, thì chỉ trong vài tháng ngắn ngủi đã có thể một mình hoàn thành công việc,có thể thấy sự nỗ lực của cô ấy như thế nào. Cho nên anh đã xin tăng lương chocô ấy. Từ lúc đó, trong công ty lời đồn về hai bọn anh càng ngày càng nhiềuhơn.”

“Còn công việc của anh càng vô cùng tiến triển thuận lợi, vìmột hạng mục lớn, anh vinh hạnh tiếp xúc với Chủ tịch Hội đồng Quản trị Công tyTPC. Ông ta công nhận năng lực làm việc của anh, muốn mời anh qua TPC làm. Lúcđó anh rất vui, đây là cơ hội trọng đại đầu tiên của cuộc đời anh. Anh biết nếulàm tốt ở TPC, nó có ý nghĩa gì đối với cuộc đời anh.”

“Anh đưa đơn từ chức lên công ty, trước lúc đi phải bàn giaomột vài công việc. Đêm đó anh bị khách hàng chuốc say, kết thúc hạng mục cuốicùng, tâm trạng vô cùng thoải mái. Hôm đó, trong lòng anh đúng là rất vui, vìanh cảm thấy sự nghiệp của mình cuối cùng cũng có bước nhảy, tất cả đã có hy vọng.”

“Anh nhớ đêm đó, rất lạnh, em xuất hiện bên cạnh anh, đó làlần đầu tiên sau khi xa em anh cảm giác tháy sự ấm áp và hạnh phúc… Nhưng lúcanh tỉnh lại, lại phát hiện bên cạnh mình là Uyển Uyển…”

Tôi nghe thấy giọng nói anh ấy có chút khàn đi, gần như nghẹnngào. Còn khuôn mặt tôi sớm đã lạnh băng.

“Anh không biết cô ấy sao lại xuất hiện trong ký túc củaanh… Anh không thể hiểu. Đồng Đồng, em từng nói với anh, nhất định đừng nói đêmđó anh coi Uyển Uyển là em, như vậy em sẽ coi thường anh. Anh cũng biết nói nhưvậy rất giống nói dối, nhưng anh không thể không nói. Sau hôm đó, thái độ cô ấyhoàn toàn khác trước, nói xưa nay luôn yêu anh, muốn sống cùng anh. Anh đã rấtáy náy với cô ta, không chỉ vì chuyện sau khi say, mà càng vì, lúc đó anh muốnbồi thường cho cô ta nhưng lại không có tiền. Và anh càng biết với tính cách củaem, nếu biết chuyện anh và cô ấy, nhất định khó lòng tha thứ… Anh rời bỏ côngty cũ, đến TPC làm, ban đầu cô ấy thường đến TPC tìm anh. Anh nghĩ nếu cả đờianh thật sự phải nợ một người con gái, thì chính là cô ấy, anh không thể chịutrách nhiệm với cô ấy, không thể quên em. Cho nên đợi khi anh khó khăn tích lũyđược món tiền, đã gửi hết vào tài khoản cô ấy. Cô ấy khóc nói muốn trả anh, anhnói với cô ấy, anh không cho cô ấy được gì cả, chỉ có thể là thứ đó. Lời anhnói lúc đó có chút tuyệt tình, nên sau đó cô ấy đúng là không tới tìm anh nữa.Chỉ là mỗi lần nghĩ tới lúc cô ấy sắp đi nói, sẽ luôn đợi anh, là trong lòngthường thấy áy náy.”

“Cho tới trước đây không lâu, cô ấy lại tìm đến anh, anhkhông ngờ cô ấy mất tích lâu vậy đột nhiên lại dùng cách đoạn tuyệt như vậy. Sựphiền phức chưa từng có khiến anh cảm thấy cô ấy không phải là cô gái anh quen.Đối với sự cự tuyệt của anh, anh có nằm mơ cũng không ngờ cô ấy lại chọn cáchtiếp xúc Uông Tường để trả thù em. Đồng Đồng, chuyện trước đây anh làm, khônghy vọng em rất nhanh có thể tha thứ, nhưng em không thể hoài nghi tình cảm củaanh. Trong ba năm nay, gần như mỗi ngày anh đều nhớ em, nghĩ xem em có thể gọiđiện thoại cho anh không, nghĩ xem em có nhớ anh không. Và không có bất cứ tintức gì của em, anh rất thất vọng, rất đau khổ, cho đến gần đây anh cảm thấy cuộcsống của mình mới được thắp sáng lại. Hôm đó một lần nữa anh đến viện nói rõràng với cô ấy, chuẩn bị tan ca về sẽ nói tất cả với em, không ngờ Chu Chính lạiđã nói hết với em rồi.”

Giọng nói của tôi rất bình tĩnh, có chút khàn khàn: “Dù choanh ngay lúc đầu có nói với tôi, tôi cũng không thể chấp nhận, tôi cũng sẽ tứcgiận, cũng sẽ buồn, nhưng không giống nhau… Chuyện tình cảm giữa nam và nữ thậtkỳ lạ, tôi tin anh yêu tôi, nhưng không tin anh một chút tình cảm với Uyển Uyểncũng không có. Vì sự không thẳng thắn của anh, vì sự lừa gạt trắng trợn củaanh, tôi chỉ có thể nghĩ theo cách tôi không hi vọng, giày vò bản thân. Lẽ nàolúc nào tôi cũng phải mang theo mình cái máy kiểm tra nói dối, xem lời nào củaanh là thật, lời nào là giả?”

Giữa tôi và anh chẳng phải chỉ cách nhau cánh tay, tôi chỉ cầngiơ tay là có thể lao vào lòng anh, ôm chặt lấy anh. Nhưng, tôi lại cảm thấyanh ấy xa xôi không thể chạm tới.

Thật sự mệt rồi, vốn dĩ không còn sức nghĩ chuyện gì nữa,trong đầu óc lại cứ nghĩ đến câu anh vừa nói: Tôi nhìn rõ con người đó không phảilà anh, là Lâm Uyển Uyển… Nghĩ tới cảnh Uyển Uyển chăm sóc anh ấy, tôi lại đố kỵđến phát điên. Phòng ký túc anh ấy ở là phòng dưới hầm, ở đó nhất định vừa lạnhvừa ẩm ướt, nghĩ tới dáng vẻ anh ấy nằm đấy ốm đau không ai quan tâm, lòng tôiđột nhiên nhói đau.

Bên ngoài vọng đến tiếng chuông cửa, tiếp đó chính là giọngnói của Hân hân. Mộng Hàn đi mở cửa, Hân hân xách túi to túi nhỏ đồ vào. MộngHàn đứng sau cô ấy nhìn theo, rất rõ ràng có chút ngạc nhiên.

“Mấy ngày này tôi sẽ ở lại chăm sóc Đồng Đồng!” Nghe Hân Hânnói, Mộng Hàn nhíu mày.

“Tôi nghĩ hai người đầu cần phải bình tĩnh lại, có một vàiviệc, đợi Đồng Đồng ốm khỏi rồi hãy nói, và chúng tôi đều là người nghèo, anh Sởmỗi tối có thể mua cơm đến cho chúng tôi.”

Buổi tối Hân Hân nằm bên cạnh tôi, lải nhải mấy lời nói mê:“Tướng công ngốc, em mệt rồi, đừng ồn nữa.” Khóe miệng nở nụ cười ngọt ngào. Mắttôi đỏ lên, kéo chăn đắp cho cô ấy.

Chuyện gặp phải Uông Tường và Uyển Uyển dưới lầu đã qua mấyngày rồi. Mấy ngày nay tôi tận mắt thấy Hân Hân gọi điện về nhà xử lý việc hủyhôn của mình, kiên quyết gọi điện thông báo cho từng người bạn đã gửi thiếp mời.Nhưng lúc cô ấy nhìn thấy hai người họ, mắt vẫn đỏ lên.

“Đồng Đồng, hôm kia tôi không nói cho cậu, tôi đi gặp mặt rồi,người giới thiệu rõ ràng nói anh ta 32 tuổi chưa kết hôn, lúc gặp mặt mới biết,anh ta không chỉ đã từng kết hôn, mà còn có một đứa con 2 tuổi. Tôi thật sựnghi ngờ anh ấy là đang kiếm vợ, hay là kiếm bảo mẫu đây. 28 tuổi, lẽ nào tìm bạntrai nhất thiết là người đã từng kết hôn sao?” Nhìn thấy bóng dáng Uông Tườngđi xa rồi, Hân Hân kéo tay tôi khóc. Tôi biết cô ấy muốn sống tốt, để Uông Tườngthấy.

“Thà ít mà tốt, trên thế gian này đàn ông tốt thiếu gì, sớmmuộn gì cậu cũng sẽ gặp được. cậu đừng thấy Uông Tường và Uyển Uyển bây giờ ngọtngào vậy, đời người còn dài, tình cảm nóng bỏng chẳng qua chỉ là trong chốc látngắn ngủi. Anh ta và cậu cùng nhau mười mấy năm, mà anh ta còn bỏ rơi cậu dễdàng vậy, cậu cho rằng anh ta và Uyển Uyển có thể duy trì bao lâu?”

“Nhưng họ bây giờ rất hạnh phúc, tôi, chỉ là một người…” HânHân chớp chớp mắt, nước mắt lại lăn dài, cứ thế rơi xuống.

Đang đi về phía trước, đột nhiên nhìn thấy một chiếc xe đỗtrước mặt trông rất quen, thì ra Chu Chính ngồi trong thò đầu ra nói: “Lên xeđi, cùng tới công ty!”

Tôi vội lắc đầu nói: “Không phiền anh.”

Chu Chính nhìn Hân Hân, biết tâm tư tôi, lại nói: “Còn sớm,tôi đưa bạn cô đi trước, rồi đến công ty vẫn kịp!”

Hân Hân cúi đầu nói nhỏ: “Đồng Đồng, đồng nghiệp của cậu xemra đối tốt với cậu thật, xem ra tôi uổng công lo cho cậu rồi!”

Lườm cô ấy một cái, lúc này Chu Chính đã mở cửa xe. Hơi do dự,nhưng tôi và Hân Hân cũng lên xe.

Trên xe không chỉ có Chu Chính, còn có một thanh niên ngồi ởghế phụ.

“Tiêu Đồng Đồng xin chào, tôi là Thôi Duy, nghe danh đãlâu!” Anh ấy nhìn Chu Chính cười xấu một cái.

“Xin chào!”

“Đây là em họ tôi!”

Không ngạc nhiên, trước đây buổi tối nhìn từ xa một lần, hômnay nhìn kỹ, anh ta tuổi không lớn, chỉ là nụ cười đó, vừa nhìn đã biết khôngphải là chàng trai thật thà.

“Đây là Thẩm Hân Hân!” Chu Chính đã quen rồi, tôi chỉ giớithiệu cho Thôi Duy. Hai người chào hỏi đơn giản, Thôi Duy cười nhếch mép, “anhhọ tôi, gần đây ngày ngày đến chỗ tôi, quen anh ấy mấy chục năm rồi, chưa từngthân với tôi như vậy.”

“Thôi Duy, anh bây giờ đang học hay là đi làm rồi?” Tiện hỏimột câu, Thôi Duy cười ha ha: “Đi học! Còn có một năm là tốt nghiệp rồi.”

“Ửa, học ở đâu vậy?”

Chu Chính quay đầu nhìn tôi một cái, thở dài vẻ bó tay: “Cônói xem cô là ấu trĩ hay ngây thơ đây? Lời người ta nói cô đều tin sao, chẳngtrách cô bị lừa?”

“Đều trách tôi trông quá trẻ rồi, cô đoán vậy, cũng rất bìnhthường.” Thôi Duy lấy một tấm danh thiếp trong túi ra đưa cho tôi: “Đây là danhthiếp của tôi.” Tôi cầm lấy xem, mới biết Thôi Duy không chỉ đi làm rồi mà cònlà một kiến trúc sư ở một viện thiết kế kiến trúc.

Đưa cho Hân Hân, cô ấy lướt nhìn qua rồi đưa lại tôi.

“Kiến trúc sư à, thật là giỏi! Lúc thi vào trường đại học,điểm chuyên ngành này đặc biệt cao, rất nhiều người muốn học đều không dám đăngký.”

“Vậy phải xem là học trường gì, cũng không phài điểm ởchuyên ngành kiến trúc trường nào cũng đều cao, tôi học rất kém, chỉ là trônggiống học giỏi mà thôi!” Cuối cùng Hân Hân phì cười một tiếng, tôi cũng vui.

“Đúng rồi, thứ bảy này công viên về chủ đề màu xanh lớn nhấtở thành phố A là công viên Rừng Xanh chính thức mở cửa cho du khách tham quan,nhiều công trình bên trong đều là do viện chúng tôi nhận làm, tôi cũng là mộttrong những nhà thiết kế, có thời gian, thứ bảy tôi là hướng dẫn viên, mọi ngườicùng đi ủng hộ môi trường màu xanh có được không?”

Nhìn thấy Hân Hân bên cạnh tôi, cô ấy không phản ứng gì. Tôinghĩ cũng tốt, nếu không thì thứ bảy ở nhà cũng chỉ đối diện với cái đôi khó chịukia.

“Nghe nói công trình đó rất tuyệt!” Chu Chính lái xe cũng gợiý.

“Được thôi, bảo vệ môi trường màu xanh thì nên ủng hộ mộtchút.” Tôi nói với Hân Hân, cô ấy cũng không phản đối.

Sáng sớm thứ bảy, xe Chu Chính đúng giờ đã đỗ ở dưới lầu.Thôi Duy rất giỏi ăn nói, hứng thú nói về quan niệm thiết kế và ảnh hưởng trongtoàn quốc của công viên này. Rất nhanh, xe đã lái ra khỏi trung tâm thành phố.

Tôi đột nhiên cảm thấy con đường này có chút quen thuộc, hầunhư buột miệng nói ra: “Ở đây chẳng phải có một khu chung cư đang xây sao?”

“Đúng vậy, chính là ở ngoại ô phía Tây, một lát chúng ta sẽđi qua.” Hứng thú của Thôi Duy càng lên cao: “Khu chung cư đó là chỗ đắt nhấttrong thành phố A, sau khi công viên Rừng Xanh xây xong, khu chung cư này báncàng lên giá, song cũng coi là đáng giá. Ngoại ô phía Tây là là phổi màu xanh củathành phố A, công viên Rừng Xanh sau khi xây xong thì diện tích cây xanh chiếmtới 70%, cô xem bên kia…”, nói rồi, Thôi Duy lại chỉ về một công trường trước mặtnói với tôi, “ở đây là trung tâm thương mại thứ nhất của TPC đầu tư tại TrungQuốc, xung quanh đều là tiểu khu cao cấp, ba năm nữa, ở đây chính là khu nhàgiàu xứng danh thực sự của thành phố…”