Nếu Như Anh Yêu Em

Chương 4




Tôi mở trừng mắt, không dám tin anh ta lại có thể làm như thế,tôi vật lộn cật lực, nhưng anh ta giữ chặt cánh tay tôi, dùng lực ôm tôi thậtchặt.

Nụ hôn cưỡng bức này, nó khiến tôi thấy đau. Môi tôi bị anhta mút chặt, cơ thể bị anh ta siết chặt.

Sao trong thời điểm này, trong giây phút này tôi lại có thểbị anh ta áp bức như vậy được? Tôi dùng hết sức lực của mình, kháng cự lại sứcmạnh của anh ta một cách không tương xứng. Gắng sức vật lộn, ra sức trốn tránhlại chỉ khiến cho hai cơ thể chúng tôi quấn chặt vào nhau hơn, và không ngừng tỏara nhiệt độ của sự ma sát.

Anh ta cưỡng bức tôi, nhưng nụ hôn của anh ta lại rất điệunghệ. Bất luận tôi có trốn tránh thế nào, cách xa thế nào, anh ta đều có thểhôn lên môi tôi một cách rất chuẩn xác.

Đúng lúc tôi chết cũng không phục tùng anh ta, tôi lại chịukhông nổi sự thiếu khí nên không thể không há miệng để thở, anh ta thừa thế đưalưỡi sâu vào trong miệng tôi, tìm mọi cách để chiếm lẫy lãnh thổ cho mình. Đángchết là, dưới sự mơn trớn cuốn hút của môi lưỡi anh ta, trái tim tôi lại từ từđập mạnh mẽ.

Nhớ đến rất nhiều cảnh phim trên tivi, đều là người nam xấuxa lạm dụng vai nữ đến thừa sống thiếu chết, rồi sau đó quay lại để cưỡng hôn ,người nữ đó không thể tìm được phương hướng, không thể giữ được mình đã lại mộtlần nữa dâng hiến trái tim và cơ thể mình.

Tiêu Đồng Đồng tôi, tuyệt đối không thể như thế.

Dù sao cũng không thể phản kháng được, vậy thì….

Tôi dùng móng tay mình cách qua lớp áo của anh ta, ra sức cấuvào. Anh ta đau đớn kêu lên một tiếng, đáy mắt phát ra một tia sáng đầy bithương.

Nhưng sau một chút, anh ta càng như phục thù, đè tôi xuốngghế sofa, khi tôi cảm nhận hoàn toàn sức nặng của cơ thể anh ta trên ngườimình, tôi đã không còn cách nào để khống chế bản thân giống như đang bị một cáilỗ đen nuốt trọn vậy.

Cái cảm giác này, khiến tôi sợ hãi.

Tôi không muốn bị chìm đắm vào đó.

Vì thế tôi bắt đầu hôn anh ta, anh ta hôn tôi sâu bao nhiêu,tôi hôn lại anh ta sâu bấy nhiêu. Anh ta dùng lực mạnh đến đâu, tôi cũng dùng sứclực mạnh như vậy để đáp lại.

Cuối cùng, cơ thể anh ta cũng từ từ nóng lên, động tác trởnên nhẹ nhàng hơn, mềm mại hơn, giữ lấy tay tôi, co người lại dưới cơ thể tôi,vừa hôn tôi, vừa nhẹ nhàng vuốt ve lên gò má tôi. Lưỡi của anh ta cũng co lại,chỉ dùng hai môi, từng chút từng chút mơn man trên môi tôi. Thật mềm mại, thậtthận trọng!

Giống như một làn gió, từ từ thổi vào trong tim tôi, dườngnhư đang muốn tôi rối bời tâm trí, chìm đắm trong mê say vậy.

Tôi đột nhiên giật mình một cái.

Lúc này, anh ta đã hoàn toàn thả lỏng mọi trói buộc đối vớitôi, tất cả mọi cảm giác đều đang lưu luyến trên bờ môi tôi. Không một chút dodự, tôi dùng hết khí lực mạnh nhất của mình, đẩy mạnh anh ta ra. Trong mắt anhta ngập tràn sự bất ngờ không thể tin được. Rất nhanh chóng, ở đó lại lấp đầy cảmgiác phẫn nộ và tổn thương.

Tôi hít một hơi thật sau: “Sở Mộng Hàn…anh không được ép người….quáđáng..” Những từ sau cùng, tôi dường như nghẹn ngào bật ra từng chữ một.

Anh dựa vào cái gì, anh dựa vào cái gì chứ.

Tôi đưa tay ôm lấy mặt, bật khóc nức nở. Cảm nhận thấy tayanh ta chạm vào đầu gối tôi, tôi vừa định trốn tránh, thì nghe thấy tiếng cánhcửa phòng họp bật mở. Tưởng sư phụ chau mày, đứng trơ trơ ở đó, nhìn khuôn mặttôi ngập tràn nước mắt.

Lúc này, tôi và Sở Mộng Hàn cả hai đều áo quần xộc xệch. Cònnhìn Tưởng sư phụ, chỉ thấy ánh mắt ôn hòa hàng ngày của anh, lúc này đã khônggiữ nổi sự phẫn nộ đang tuôn ra.

Trong không khí như có mùi vị của sự thêu đốt.

Tôi đứng dậy, bước đến bên cạh Tưởng sư phụ, giọng nói cóchút run rẩy: “Đưa em đi….”

Tôi không biết, tôi đang sợ điều gì, nhưng vì câu nói này củatôi, tôi nhìn thấy Sở Mộng Hàn đã đứng dậy, ánh mắt như ngưng đọng thành băngtuyết.

“Đồng Đồng?” Tiếng nói của Tưởng sư phụ rất đau khổ, tôinhìn thấy anh đang hằm hằm, ngón tay nắm chặt lại.

Tôi dùng hết sức lực của mình, kéo anh ra khỏi phòng họp.

“Tưởng sư phụ, em…” Trái tim tôi dường như không còn cáchnào để đập nữa.

“Đồng Đồng, anh sẽ không để người nào gây khó cho em đâu!”Tưởng sư phụ nói thêm một câu ở phía sau tôi, giọng nói khàn khàn lại sắc nhưdao chém sắt.

Tôi đi như chạy trốn, tôi không biết nên đối diện với anh ấynhư thế nào, nói với anh ấy tôi là món quà gặp mặt mà công ty tặng cho Sở mưunhân, nói cái người cưỡng bức tôi là chồng cũ của tôi, hay nhắc nhở Tưởng sư phụphải cẩn thận với Sở mưu nhân?

Tôi cũng không muốn để anh bảo vệ tôi, tất cả mọi chuyện, đềusẽ kết thúc bằng việc tôi rời khỏi Hiểu Thiên.

Lần phỏng vấn này, tôi nhất định phải thành công. Thậm chítôi đã nghĩ, chỉ cần duy trì được đời sống của tôi, tôi lập tức sẽ thôi việc.

Nhìn đồng hồ, đã bị người đó quấy rối muộn mất nửa tiếng rồi,tôi chặn một chiếc taxi, vội vàng đến tòa nhà Kim Hoàng, khi đó cũng đã quáthêm mất 15 phút.

Thánh thần của tôi ơi!

Tôi lao vào trong đại sảnh với tốc độ nhanh nhất có thể,nhưng lại bị anh bảo vệ chặn lại: “Cô ơi, cô lên tầng mấy vậy?”

Anh chàng bảo vệ có phải nghĩ tôi là nhân viên tiếp thịkhông?

“Tôi lên tầng 13, phỏng vấn ở công ty Vĩnh Chính.” Bảo vệyêu cầu tôi đăng ký, sau đó mới để tôi đi vào.

Tầng 13, rất nhiều công ty khi thuê tòa nhà văn phòng đềutránh con số 13, cho rằng nó không cát lợi, tôi nghĩ ông chủ chọn tầng này làmvăn phòng công ty, nếu không tham tiền thuê rẻ, thì cũng là người rất có cátính.

“Cô ơi, tôi đến để xin phỏng vấn!” Cánh cửa kính xuyên quaphía sau cô gái ở quầy lễ tân, tôi nhìn thấy văn phòng được trang hoàng rấtphong cách, hơn nữa xem ra, quy mô của công ty cũng không hề nhỏ, mỗi nhân viênđều có dáng vẻ bận rộn.

“Xin hỏi, cô phỏng vấn ở vị trí nào ạ?”

“Nhân viên thiết kế ạ.” Tôi vừa nói, vừa chuyển cho cô ấy bảnsơ yếu lý lịch.

Cô ấy nhìn đồng hồ đeo tay, nói rất khó khăn: “Cô Tiêu, cô đếnmuộn quá, giám đốc bộ phận thiết kế đã gặp mặt xong những người đến trước, bâygiờ đang đi họp rồi.”

Tôi nhìn một lượt những người ngồi trên ghế sofa đối diện,“Đây không phải là đang phỏng vấn sao ạ, tôi xếp hàng sau bọn họ cũng được.”

Tôi thật sự rất lo lắng, trong ngữ khí như đang muốn khẩn cầu.

Cô gái quầy lễ tân cười nhẹ nhàng, dường như rất hiểu đượcmong muốn tìm công việc của tôi, nhẫn nại giải thích cho tôi: “Cô Tiêu ạ, họđang phỏng vấn vị trí khác, người phỏng vấn cũng không phải là một người, tôikhông nghĩ là cô nên chờ đợi nữa.”

Tôi nghe thấy vậy thì thực sự sốt sắng, “Họ đang phỏng vấn vịtrí nào? Tôi có thể thử được không? Tôi không nhất định phải làm thiết kế mà.”

Cô ấy chắc chắn cho rằng tôi đang gây ồn ào vô lý, thái độcó vẻ hơi khó chịu, “Cái cô này, người chúng tôi thông báo gặp mặt phỏng vấn đềuđã có sự chọn lựa trước rồi, không phải cô muốn ứng tuyển vào vị trí nào, thì sẽđể cô phỏng vấn vị trí đó đâu.”

Tôi cũng không hề vì câu nói của cô ấy mà thấy sợ hãi, tôinghĩ mình phải tự mình tạo ra nỗ lực cuối cùng, cơ hội chẳng phải đều do chínhmình tạo ra hay sao?

“Vậy có thể chuyển hồ sơ của tôi cho vị phụ trách tuyển dụngkhông? Bởi vì trước đây tôi vẫn chưa gửi hồ sơ, cho nên không nhất định làkhông phù hợp với yêu cầu của Công ty Vĩnh Chính cô làm ơn đi!”

Thực sự khi tôi mới tốt nghiệp đại học, những kiến thức ít ỏigọi là chuyên ngành đó, cơ bản chẳng có mấy tác dụng trong công việc, hơn nữa,khi tôi đến phòng thiết kế làm việc, cũng chỉ là một nhân viên tạp vụ, tất cả đềulà sau khi vào công ty dần dần học hỏi được.

Tôi nghĩ mình cần dùng dũng khí của năm xưa, tôi có thể làmbất kỳ công việc nào ở bất kỳ vị trí nào.

“Xin lỗi, tôi không có quyền hạn đó.” Cô ấy trả lời tôi rấtlạnh lùng, rồi ngồi xuống ghế, làm tiếp công việc đang dang dở của mình, gầnnhư không quan tâm đến tôi nữa.

“Cô gì ơi, làm ơn có thể cho tôi số điện thoại của phòng quảnlý bộ phận nhân sự, tôi muốn tự mình hỏi có được không?” Cô không có quyền hạn,vậy thì tôi tự mình làm vậy.

Cô gái đó có lẽ thực sự bị tôi làm cho phát bực, đang địnhphát tác thì ánh mắt sững lại hướng về phía sau tôi.

Tôi vừa quay đầu, thì nhìn thấy một người đàn ông, đang nhếchmiệng cười cười, có vẻ rất hứng thú mình tôi.

“Chu Tổng!” Cô gái quầy lễ tân chào hỏi người đàn ông đó vớithái độ nho nhã nhất.

Tôi vừa nhìn đã nhận ra, người đàn ông này chẳng phải là ngườihôm đó ngồi trong quán “Mì California”, cái người “mẫu mới của hoàng đế” đósao?

“Cô gái này đã lỡ thời gian phỏng vấn, bây giờ muốn ứng tuyểnvị trí khác.” Cô ấy giải thích, tuy chủ yếu là vì sợ bị trách tội, nhưng lại tạothêm một cơ hội cho tôi.

“Mời cô ấy vào!” Tôi không biết anh ta đứng sau lưng tôinghe được những gì rồi, mà có thể khiến cho khuôn mặt anh ta xuất hiện cái tháiđộ đó.

Tôi mãn nguyện nhảy lên vì vui sướng, theo anh ta đi xuyênvào trong khu làm việc, đi đến một gian phòng làm việc rất rộng rãi.

“Mời ngồi!” Thái độ của anh ta rất nghiêm túc. Tôi nghĩ chứcvị của anh ta nhất định là rất cao, cái không gian như vậy khiến tôi có chútcăng thẳng.

Anh ta thuận tay lật giở hồ sơ của tôi, thẳng thắn nói: “Vừanãy tôi nghe thấy khi cô nói chuyện với Hiểu Thái, tuy cô vẫn chưa từng làm qualoại công việc này, nhưng tôi cảm thấy cô rất thích hợp với vị trí mà tôi đangmuốn tuyển dụng.”

Tôi biết anh ta, nhưng anh ta lại không hề biết tôi, vừa gặpđã khẳng định tôi thích hợp, khiến tôi có chút nghi hoặc.

Anh ta nhận thấy sự hoài nghi của tôi, “Cô Tiêu biết mìnhđang phỏng vấn ở vị trí nào không?”

Tôi lắc đầu.

Anh ta vừa chân thành vừa nghiêm túc nói: “Cô hiện giờ đangphỏng vấn cho vị trí quan trọng nhất của công ty, tất cả mọi vận hành của côngty đều xoay quanh công việc này.”

Trong lòng tôi có một chút kiêu ngạo, nhưng lại nghe anh tanói: “Vị trí này chính là nhân viên kinh doanh!”

Hả?

Là nhân viên bán hàng sao?

Tôi bặm môi, trong giây phút như biến thành hóa thạch.

Có vài người bạn học của tôi sau khi tốt nghiệp, nghề nghiệpđầu tiên khi bắt đầu chính là sales (bán hàng), bây giờ có người làm quản lýcao trong công ty, có người tự mình lập công ty riêng làm ông chủ. Nhưng đa sốnhững người khác lại chẳng ra sao cả, lãng phí rất nhiều thời gian, lại vì đầuđến cuối không có sở trường gì trong tay, cho nên suốt ngày thay đổi công việc,cho đến giờ vẫn buồn chán trong việc kiếm tiền mưu sinh.

Cái vị trí này tôi còn chưa bao giờ thực sự nghĩ qua. Kinhdoanh thực sự là làm gì, làm như thế nào, đối với tôi mà nói nó rất mơ hồ. Quantrọng hơn cả, cái vị trí đó những bạn học của tôi đã từng làm qua, xưa nay đềuluôn là những thành phần rất năng động trong trường, còn tôi, chỉ là con mọtsách, là những kẻ chỉ say mê sách vở thôi.

Làm kinh doanh chẳng khác gì dòng nước thủy triều, xông lênthì có rất nhiều người, nhưng cuối cùng làm thực sự tốt chỉ là một số rất ít.Tôi nghĩ tôi là người vừa hướng nội vừa nhút nhát, có lẽ không nên lãng phí thờigian.

Nhìn thấy sự lo sợ trên gương mặt tôi, Chu Chính nheo nheomày nhìn tôi. Anh ta khiến tôi có cảm giác căng thẳng mà xưa nay chưa từng có.Tuy chỉ là lần gặp mặt thứ hai, nhưng cái cảm giác đó đã in dấu rất sâu đậmtrong tâm trí tôi. Nhưng lúc này tôi lại nhìn thấy sự cổ vũ trong ánh mắt củaanh ta.

Tôi không biết các vị lãnh đạo cấp cao của Tập đoàn HiểnThiên, hàng ngày cụ thể là bận những gì, như tôi có thể khẳng định, nhân vậtgiám đốc chắc chắn chẳng bao giờ trực tiếp phỏng vấn một nhân viên nghiệp vụ.

Nghĩ đến những điều anh ta vừa nói, tôi đoán, công ty nhất địnhrất coi trọng vị trí của công việc kinh doanh. Nhưng là vì sao chứ? Theo nhưtôi biết, bất luận một công ty nào vị trí kinh doanh cũng có tính lưu động caonhất. Cho nên nó luôn đào thải mạnh mẽ, đúng thành tích để tồn tại, thông thườngông chủ chỉ quan tâm đến những gì là tốt nhất.

“Vậy có thể chuyển hồ sơ của tôi cho vị phụ trách tuyển dụngkhông? Bởi vì trước đây tôi vẫn chưa gửi hồ sơ, cho nên không nhất định làkhông phù hợp với yêu cầu của Công ty Vĩnh Chính cô làm ơn đi!”

Thực sự khi tôi mới tốt nghiệp đại học, những kiến thức ít ỏigọi là chuyên ngành đó, cơ bản chẳng có mấy tác dụng trong công việc, hơn nữa,khi tôi đến phòng thiết kế làm việc, cũng chỉ là một nhân viên tạp vụ, tất cả đềulà sau khi vào công ty dần dần học hỏi được.

Tôi nghĩ mình cần dùng dũng khí của năm xưa, tôi có thể làmbất kỳ công việc nào ở bất kỳ vị trí nào.

“Xin lỗi, tôi không có quyền hạn đó.” Cô ấy trả lời tôi rấtlạnh lùng, rồi ngồi xuống ghế, làm tiếp công việc đang dang dở của mình, gầnnhư không quan tâm đến tôi nữa.

“Cô gì ơi, làm ơn có thể cho tôi số điện thoại của phòng quảnlý bộ phận nhân sự, tôi muốn tự mình hỏi có được không?” Cô không có quyền hạn,vậy thì tôi tự mình làm vậy.

Cô gái đó có lẽ thực sự bị tôi làm cho phát bực, đang địnhphát tác thì ánh mắt sững lại hướng về phía sau tôi.

Tôi vừa quay đầu, thì nhìn thấy một người đàn ông, đang nhếchmiệng cười cười, có vẻ rất hứng thú mình tôi.

“Chu Tổng!” Cô gái quầy lễ tân chào hỏi người đàn ông đó vớithái độ nho nhã nhất.

Tôi vừa nhìn đã nhận ra, người đàn ông này chẳng phải là ngườihôm đó ngồi trong quán “Mì California”, cái người “mẫu mới của hoàng đế” đósao?

“Cô gái này đã lỡ thời gian phỏng vấn, bây giờ muốn ứng tuyểnvị trí khác.” Cô ấy giải thích, tuy chủ yếu là vì sợ bị trách tội, nhưng lại tạothêm một cơ hội cho tôi.

“Mời cô ấy vào!” Tôi không biết anh ta đứng sau lưng tôinghe được những gì rồi, mà có thể khiến cho khuôn mặt anh ta xuất hiện cái tháiđộ đó.

Tôi mãn nguyện nhảy lên vì vui sướng, theo anh ta đi xuyênvào trong khu làm việc, đi đến một gian phòng làm việc rất rộng rãi.

“Mời ngồi!” Thái độ của anh ta rất nghiêm túc. Tôi nghĩ chứcvị của anh ta nhất định là rất cao, cái không gian như vậy khiến tôi có chútcăng thẳng.

Anh ta thuận tay lật giở hồ sơ của tôi, thẳng thắn nói: “Vừanãy tôi nghe thấy khi cô nói chuyện với Hiểu Thái, tuy cô vẫn chưa từng làm qualoại công việc này, nhưng tôi cảm thấy cô rất thích hợp với vị trí mà tôi đangmuốn tuyển dụng.”

Tôi biết anh ta, nhưng anh ta lại không hề biết tôi, vừa gặpđã khẳng định tôi thích hợp, khiến tôi có chút nghi hoặc.

Anh ta nhận thấy sự hoài nghi của tôi, “Cô Tiêu biết mìnhđang phỏng vấn ở vị trí nào không?”

Tôi lắc đầu.

Anh ta vừa chân thành vừa nghiêm túc nói: “Cô hiện giờ đangphỏng vấn cho vị trí quan trọng nhất của công ty, tất cả mọi vận hành của côngty đều xoay quanh công việc này.”

Trong lòng tôi có một chút kiêu ngạo, nhưng lại nghe anh tanói: “Vị trí này chính là nhân viên kinh doanh!”

Hả?

Là nhân viên bán hàng sao?

Tôi bặm môi, trong giây phút như biến thành hóa thạch.

Có vài người bạn học của tôi sau khi tốt nghiệp, nghề nghiệpđầu tiên khi bắt đầu chính là sales (bán hàng), bây giờ có người làm quản lý caotrong công ty, có người tự mình lập công ty riêng làm ông chủ. Nhưng đa số nhữngngười khác lại chẳng ra sao cả, lãng phí rất nhiều thời gian, lại vì đầu đến cuốikhông có sở trường gì trong tay, cho nên suốt ngày thay đổi công việc, cho đếngiờ vẫn buồn chán trong việc kiếm tiền mưu sinh.

Cái vị trí này tôi còn chưa bao giờ thực sự nghĩ qua. Kinhdoanh thực sự là làm gì, làm như thế nào, đối với tôi mà nói nó rất mơ hồ. Quantrọng hơn cả, cái vị trí đó những bạn học của tôi đã từng làm qua, xưa nay đềuluôn là những thành phần rất năng động trong trường, còn tôi, chỉ là con mọtsách, là những kẻ chỉ say mê sách vở thôi.

Làm kinh doanh chẳng khác gì dòng nước thủy triều, xông lênthì có rất nhiều người, nhưng cuối cùng làm thực sự tốt chỉ là một số rất ít.Tôi nghĩ tôi là người vừa hướng nội vừa nhút nhát, có lẽ không nên lãng phí thờigian.

Nhìn thấy sự lo sợ trên gương mặt tôi, Chu Chính nheo nheomày nhìn tôi. Anh ta khiến tôi có cảm giác căng thẳng mà xưa nay chưa từng có.Tuy chỉ là lần gặp mặt thứ hai, nhưng cái cảm giác đó đã in dấu rất sâu đậmtrong tâm trí tôi. Nhưng lúc này tôi lại nhìn thấy sự cổ vũ trong ánh mắt củaanh ta.

Tôi không biết các vị lãnh đạo cấp cao của Tập đoàn HiểnThiên, hàng ngày cụ thể là bận những gì, như tôi có thể khẳng định, nhân vậtgiám đốc chắc chắn chẳng bao giờ trực tiếp phỏng vấn một nhân viên nghiệp vụ.

Nghĩ đến những điều anh ta vừa nói, tôi đoán, công ty nhất địnhrất coi trọng vị trí của công việc kinh doanh. Nhưng là vì sao chứ? Theo nhưtôi biết, bất luận một công ty nào vị trí kinh doanh cũng có tính lưu động caonhất. Cho nên nó luôn đào thải mạnh mẽ, đúng thành tích để tồn tại, thông thườngông chủ chỉ quan tâm đến những gì là tốt nhất.

“Chu Tổng, vì sao anh lại cảm thấy tôi phù hợp? Ban nãy nhìnvào hồ sơ của tôi, anh cũng nói tôi chưa hề làm qua kiểu công việc này.” Tôi làmột người khá lý trí, không phải chỉ vì người khác đột nhiên khen ngợi mình màquên hết mọi thứ xung quanh.

Chu Chính biểu lộ rất nghiêm túc, ngồi trên chiếc ghế củangười quản lý khiến cho người khác càng có cảm giác bị áp lực.

“Cô đang rất cần công việc này, hay nói cách khác, cô đang rấtcần tiền!”

Hả? Trên mặt tôi, chẳng lẽ lại viết những chữ đó rõ ràng vậysao?

“Tôi đã xem mức độ đãi ngộ của Tập đoàn Hiểu Thiên có thểnói là đứng nhất nhì rồi. Dựa vào năng lực và kinh nghiệm của cô, chỉ e làtrong tỉnh A này rất khó tìm được một công ty có mức đãi ngộ tương đương.”

Anh ta nói rất đúng, điểm này từ khi tôi bắt đầu làm bản hồsơ đầu tiên đã chuẩn bị tâm lý rồi.

“Cho nên, nếu cô muốn kiếm được khoản thu nhập như hiện nay,hoặc là cao hơn, làm một nhân viên kinh doanh là một lựa chọn hoàn toàn đúng đắn,nếu làm tốt, mỗi tháng cô có thể nhận gấp mười lần mức lương của mình.”

Mười lần?

Thực sự tôi bị rung động bởi con số này, cũng có thể nói,tôi làm việc trong thời gian một năm, có thể tương đương với thu hoạch mười nămcủa công việc trước đây.

“Kinh doanh, bản chất là một ngành nghề làm giàu cho cuộc sống!”Anh ta nói một cách rất quan trọng, tuy khẩu khí rất giống người kinh doanh đacấp, nhưng thực sự không thể phủ nhận, có sức hấp dẫn rất lớn đối với tôi.

Anh ta nhận rõ thấy sự hứng khởi của tôi, lại tiếp tục nói:“Tôi luôn cho rằng, bộ phận quan trọng nhất của một công ty chính là phòng kinhdoanh, không có đơn đặt hàng, tất cả doanh nghiệp thành số không. Một công tythực sự tốt, mỗi một nhân viên đều phải nhận thức được về kinh doanh, bất luậnlà về sản phẩm của công ty hay danh tiếng của công ty. Thậm chí có lúc, nhânviên của công ty hay danh tiếng của công ty. Thậm chí có lúc, nhân viên kinhdoanh lớn nhất của công ty thường cũng là chính ông chủ của mình. Cho nên, mộtnhân viên kinh doanh xuất sắc đáng để tất cả các nhân viên trong công ty kháctôn trọng.”

Đến phút này tôi thực sự bị anh ta nói cho mê mẩn rồi.

“Khát vọng về tiền, là một trong những nhu cầu cơ bản mà mỗimột nhân viên kinh doanh đều nên có. Thứ đến là một tinh thần kiên trì bền bỉ,không bao giờ chịu từ bỏ. Hai điểm mấu chốt này cô đều có đủ. Đương nhiên, côcòn có những phẩm chất rất tốt đẹp. Ở điểm này có thể quan sát từ thực tế. Nếucô thực sự không có những điểm này, thực tiễn sẽ còn trừng phạt cô tàn nhẫn hơncả công ty”. Nói đến đây, trong mắt anh ta hiện ra một nụ cười khá ranh mãnh.

“Điểm cuối cùng, một nhân viên kinh doanh tốt còn phải có mộtbề ngoài ưa nhìn, tốt nhất có thể khiến cho người khác có cảm giác đáng tin cậy.Tôi nói những điều này, ngoài những phẩm chất mà tôi vẫn chưa thực sự hiểu vềcô, những thứ khác cơ bản cô đều có đủ, cho nên, tôi cho cô cơ hội lần này.”Anh ta nói một cách rất chân thành, mỗi một câu nói đều như đang xoáy sâu vàotâm trí tôi.

“Cảm ơn Chu Tổng đã tạo cho tôi cơ hội lần này, tôi nghĩ tôiluôn sẵn sàng tiếp nhận thử thách.”

Anh ta gọi một cuộc điện thoại, để tôi đi tìm hiểu mức lươngđãi ngộ của bộ phận kinh doanh. Hóa ra, mức lương cơ bản của công việc kinhdoanh vốn rất thấp, cái gọi là thu nhập cao gấp mười lần, tuyệt đại đa số đềulà dùng từ tiền hoa hồng và tiền thưởng năm. Còn lương cơ bản, chỉ đủ tôi trảtiền nhà một tháng.

Tôi đột nhiên cảm thấy một sự sợ hãi mơ hồ.

Nhưng trong giây phút này, trong đầu tôi lại tính toán tỉ mỉ,thẻ tín dụng của tôi, có thể chỉ tiêu cho cuộc sống và các khoản thanh toántrong vòng hai tháng. Cuộc sống luôn luôn cần sự cứng rắn, những người thànhcông, rất nhiều trong số đó mới đầu còn thảm hại hơn tôi, không thử một lần,sao biết mình có thể làm được hay không?

Tiêu Đồng Đồng, phải tiếp nhận thách thức, trở về xin thôiviệc!

Sự kích động sục sôi ở trong Công ty Vĩnh Chính, cũng từ từgiảm xuống. trên đường đi, trong lòng tôi mới cảm thấy thực sự sợ việc rõ ràngđể đổi lại lấy thu nhập.

Các nghề mới này có thích hợp với tôi không?

Ban nãy giám đốc bộ phận kinh doanh có nói với tôi: “Nếu làmcác công việc khác là lãnh đạo yêu cầu cô làm gì, tất cả công việc cô cần làmchỉ xoay quanh một chữ phát triển thị trường, đạt được chỉ tiêu, vậy là ok, nếukhông thể đạt được, thì sẽ bị đào thải.”

Chọn lọc tự nhiên, mạnh thắng yếu loại.

Nghe thật thảm khốc, trong lòng tôi rộn lên một cảm giáckích thích khó tả.

Tiếng còi xe, inh ỏi không ngừng bên tai tôi, mùi hương hoabên đường không che lấp được cái mùi khói xe tức mũi. Đây vốn là một thế giớinóng bỏng. Tôi đứng ở đầu đường của thành phố hối hả, càng cảm thấy một cảmgiác cô đơn tuyệt vọng không có chỗ dựa.

Nhìn đồng hồ, mới biết mình không còn nhiều thời gian nữa,tôi phải trở về công ty ngay. Dù ở hay đi, tôi vẫn luôn là người có đạo đứctrong công việc.

Khi vội vàng về đến công ty, Thẩm Hân Hân gọi điện thoại đến,“Đồng Đồng, cậu đi đâu vậy? Hôm nay Giám đốc Tưởng bị Sở Mộng Hàn gây sự thảm lắm!”

Ngón tay tôi run rẩy, nghĩ lại sự uy hiếp của Sở Mộng Hànchiều nay, tim tôi đập thình thịch, hạ thấp giọng tôi hỏi: “Có chuyện gì vậy, cậunói rõ hơn được không?”

Thẩm Hân Hân ở bên kia hơi im lặng một lát, nói: “Vừa nãytrong văn phòng Trần Tổng đã rất bực tức với Giám đốc Tưởng. Giám đốc Tưởngcũng rất tức giận, hai người cãi nhau rất to tiếng, cuối cùng nghe nói Giám đốcTưởng bị điều chỉnh vị trí đấy”.

Hả? Tay tôi run lên, điện thoại rơi xuống mặt bàn. Nghetrong ống nghe thấy cả tiếng kêu của Thẩm Hân Hân, tất cả đồng nghiệp không aihẹn ai đều quay đầu lại nhìn tôi.

Không thể khiến cho Tưởng sư phụ bị phiền phức thêm nữa. Tôiđi đến phòng làm việc của anh, nhẹ nhàng gõ cửa, trong tay cầm sẵn tờ đơn xinthôi việc đã được đánh máy sẵn.

Nhưng gọi cửa rất lâu, không có ai mở cửa.

Một đồng nghiệp trong cùng bộ phận ở gần phòng của Tưởng sưphụ nhất đứng dậy, đi về phía tôi nói: “Đồng Đồng, Giám đốc Tưởng không có ởvăn phòng, nếu cô có việc gấp, thì gọi di động cho anh ấy”.

Tôi gật gật đầu, anh ấy là cấp trên trực tiếp của tôi, đơnxin thôi việc này của tôi, tôi chỉ có thể đưa cho anh ấy.