Nếu Như Anh Muốn...

Chương 67: Tỉnh lại




Tại bệnh viện.

Một nữ y tá đang dọn dẹp phòng bệnh riêng của Dung Ân, Trần Phương và Đằng Phong thì đang quay về nhà lấy đồ thêm để vào bệnh viện chăm sóc cô. Phong Vũ mải nghe điện thoại từ bên khoa.

Dung Ân ngón tay cử động nhẹ và dần dần mở mắt. Y tá thấy vậy vui mừng hớt hải ấn chuông báo hiệu để bác sĩ đi vào. Phong Vũ ở ngoài cửa phòng nói chuyện điện thoại thấy bác sĩ chạy đến phòng bệnh Dung Ân cũng lo lắng tưởng cô xảy ra chuyện gì.

- Bác sĩ cô ấy tỉnh lại rồi!

Phong Vũ và mọi người vui mừng nhưng Dung Ân nhìn mọi thứ với ánh mắt đầy lạ lẫm. Bác sĩ tiến lại hỏi cô.

- Cô có mệt không? Còn thấy đau chỗ nào không?

Vẫn là sự im lặng, cô nằm đó nhìn mọi thứ với ánh mắt xa lạ. Phong Vũ vui mừng nhìn cô anh đã rất hạnh phúc khi cô tỉnh lại.

- Em còn thấy khó chịu ở đâu không? Trần Phương lo cho em lắm đấy!

Dung Ân nghe đến từ Trần Phương lại mỉm cười hồn nhiên bỗng nhớ ra gì đó hốt hoảng gọi tên.

- Mạc Thần, anh Mạc Thần!

Phong Vũ bất ngờ khi cô tỉnh lại gọi cái tên đó.

- Muốn gặp anh Thần!

Dung Ân lo sợ mà nhìn mọi thứ giọng điệu cầu xin muốn gặp người ấy. Phong Vũ bình tĩnh trấn an cô bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu cô.

- Anh sẽ tìm Mạc Thần cho em!

Dung Ân gật đầu ngoan ngoãn như một đứa trẻ. Phong Vũ bảo bác sĩ khám cho cô ấy xem có vấn đề gì không.

- Sao cậu ấy tỉnh lại rồi ạ?

Trần Phương đang ngồi trên xe ô ta bên cạnh là Đằng Phong đang lái. Cô bất ngờ về sự hồi phục của cô bạn của mình cô rất vui nhìn sang Đằng Phong.

- Em với anh Phong đang trên đường đến bệnh viện. Cậu ấy cần ăn gì đó tú bọn em ghé qua đây mua ít thức ăn.

- Anh đã mua rồi. Phương hiện tại anh không biết sao nhưng nãy tỉnh lại anh thấy Dung Ân khác lắm!

Nghe giọng nói của Phong Vũ có vẻ đang lo lắng nên Trần Phương cũng hơi tò mò.

- Bác sĩ có chẩn đoán gì vậy anh?

Phong Vũ lắc đầu mơ hồ.

- Em ấy tỉnh lại đã gọi cái tên Mạc Thần chỉ uốn gặp anh ta.

- Chắc cậu ấy bị ám ảnh cái tên đó thôi anh đừng lo lắng quá. Tí em đến khuyên răn cậu ấy qua từng ấy chuyện chắc chắn không có chuyện cậu ấy có tâm tư gì với anh ta nữa.

Bác sĩ đi ra gặp Phong Vũ nố chuyện.Vũ tôi nố cậu này hiện tại cô ấy tỉnh lại là một điều may mắn nhưng bây giờ chưa có thể kết luận được gì. Cô ấy cứ như một đứa trẻ vậy và cứ gọi cái tên Mạc Thần có lẽ đây là người ám ảnh với cô ấy nhất hoặc là đặc biệt trong kí ức của cô ấy.Vũ nghe xong trong lòng thấy hụt hẫng vô cùng anh quan tâm là cô đã tỉnh lại đó là một kì tích.Tôi nói như này có thể gọi anh ta đến không người mà cô ấy gọi là Mạc Thần ấy, xem cô ấy phản ứng ra saPhong Vũ đắn đo rất lâu im lặng nhìn vào căn phòng của Dung Ân.

Bên Tập đoàn Hoàng thị sau một hồi giải tác cánh phóng viên thì Mạc Thần đã nhanh chóng lên phòng làm việc của mình. Lục Cảnh gấp gáp thông báo.Thưa Chủ tịch các Hội đồng Quản trị muốn anh đến họp.Cảnh lo lắng nhìn vẻ mặt của anh, sáng sớm giải tán đám phóng viên đã đủ mệt rồi thêm mấy ông già bên hội đồng quản lí sơ hở bắt lỗi anh nữa. Mạc Thần tỏ ra sự lạnh lùng cùng tức giận đi ra cửa.Đi thôi!Lục Cảnh mệt mỏi rã rời cả đêm chưa được ngủ thêm việc sáng nay và tí nữa thêm trận chiến nội bộ. Anh đi theo sau vừa lướt điện thoại đi vào đã là các " bô lão " của Tập đoàn có mặt đầy đủ chỉ đợi Mạc Thần đến sau. Mạc Thần đi vào đến vị trí mìn thường ngồi- Vị trí Chủ tịch Tập đoàn Hoàng thị.

Mạc Thần ngồi xuống uy nghiêm ánh mắt cao ngạo nhìn những người anh thấu được trong đầu. Bàn tay gõ nhẹ lên mặt bàn vẫn chủ là sự im lặng rõ ràng mở cuộc họp chưa thông báo gì mà tự tiện mở luôn trong sáng nay hóa ra mấy người này không coi anh là Chủ tịch nữa.Hôm nay mở cuộc họp vội vã như vậy mà không ai nói gì sao?Giọng nói xa lạ mang chút dọa nạt của anh, đánh mắt qua bao nhiêu người.

Một tên Giám đốc lên tiếng, ánh mắt không dám nhìn anh.Từ hôm qua vụ việc của Chủ tịch xảy ra đã làm Tập đoàn rớt giá cổ phiếu nghiêm trọng chúng tôi thân là nhân viên của công ty có ý nhắc nhở anh.Vẫn là tiếng gõ bàn rất nhẹ nhàng.Gì nữa, tôi đang lắng nghe mọi người nói đây!Mấy người trong văn phòng nhìn nhau ra ý. Một hội đồng quản trị đã có tuổi lên tiếng.Cậu Thần suốt thời gian qua các scandal về cậu làm chúng tôi nghi ngờ về lối sống của cậu nó sẽ ảnh hưởng đến hình ảnh Tập đoàn à giờ cái cô gái đó sẽ phải làm sao cậu định làm gì nếu cô ta kiện cậu?Mạc Thần nghe xong bật cười đôi mắt độc đoán nhìn họ.Lối sống gì khi tôi và cô ấy đều độc thân. Còn cổ phiếu rớt giá thì khỏi lo tự khắc sẽ tăng kên. Hôm nay gặp phóng viên dưới sảnh tôi đã nói rõ ràng với họ mà lúc họ không tùm đến tôi cũng sẽ mở họp báo. Vụ việc này trước khi trách cứ tôi thì hãy nghĩ đến hình ảnh Tập đoàn đầu tiên. Cả ngày hôm qua bộ phận Truyền thống của công ty làm việc cả đêm hôm nay còn bị mấy người bắt bẻ cái gì!Mạc Thần gõ mạnh kên bàn họ giật mình nuốt nước miếng.Tôi rất tôn trọng mọi người nhưng có vẻ làm việc với nhau nhiều năm nên các vị vẫn không hiểu cách làm việc của tôi. Tôi se không nể nang ai thân với bố tôi hay mẹ tôi gì đó mà tôi không dám cách chức.Đôi mắt Mạc Thần liếc nhìn người một, đôi mắt đen thẳm tỏa ra sát khí.Ai cũng có chuyện đời tư cá nhân nhưng với người như tôi nó trở thành một chuyện đặc biệt và tôi mong các vị ở đây đừng có nhiều chuyện.Chúng tôi lo cho Tập đoàn này mà thôi. Cô gái nó nếu kiện cậu thì sao dù gì gia đình cậu và cô ta đều có thâm thù với nhau.Lo xa quá rồi đấy! Không phải ai cũng suy nghĩ hèn mọn như các người đâu!Lục Cảnh nghe cuộc gọi từ một trợ lý khác. Nghe xong anh vội vã nói vào tai Mạc Thần.Cậu Thần cô Dung Ân đã tỉnh muốn gặp anh!Mạc Thần nghe xong cứng hết người lại có chút hồi hộp bàn tay nắm lại đứng dậy làm họ thêm giật mình tưởng anh sẽ la mắng mấy tên Hội đồng quản trị.Tan họp!Giọng nói dứt khoát thái độ vội vàng của anh rời đi làm họ hoang mang.