Nếu Như Anh Muốn...

Chương 53: Sự thật




TRong lúc dùng cơm Phong Vũ không nói chuyện gì nhiều đa số là những câu hỏi của Lâm Bình. Một người làm thấy không khí có vẻ không mấy hòa hợp giữa hai cha con thêm vào việc đây là lần đầu tiên cậu ấy đến nên càng chắc chắn Phong Vũ không mến nổi người cha này.

Người làm là một bà cô đã trên năm mươi tuổi nhưng có vẻ vẫn ít tuổi hơn Lâm Bình làm việc ở đây lâu nhất và hiểu rõ Lâm Bình. Bà đi đến rót thêm nước trái cây vào cốc Vũ, ý tứ hỏi.

- Cậu Vũ làm nghề gì vậy, chắc phải bận rộn lắm nay mới đến dùng bữa cùng bố.

- Cháu làm bác sĩ bên khoa ngoại.

- À, chà bác sĩ thế thì rất bận đến cả bố cậu cũng bận nên hai người nay mới có dịp ăn cơm chung cần tận dụng triệt để. Cậu Vũ có bạn gái chưa?

Phong Vũ thấy bà cô này rất thoải mái hỏi han cậu trong khi không người làm nào dám nhiều chuyện như vậy và Lâm Bình cũng không tỏ thái độ gì.

- Cô Lan thằng bé đang ăn đó, đợi ăn xong hẵng hỏi.

- Ồ cái tính tôi nhiều chuyện nhìn mặt thằng bé cứ hao hao mẹ nó làm tôi không nhịn được muốn đến gần vì lúc nhỏ tôi cũng hay bám mẹ nó mà, haha.

Bà ấy rời đi, Phong Vũ tò mò hóa ra vẫn còn người biết tới mẹ anh. Lâm Bình nhìn đứa con trai đúng là có nét giống ông và bà ấy nghĩ vậy ông lại thấy đau lòng.

- Thức ăn không ngon sao?

- Không, tôi đang ăn mà.

- Ăn nhiều vào chút sức khỏe mới là quan trọng.

- Ông cũng nên như vậy!

Lâm Bình thấy ngạc nhiên vì câu nói của con trai. Nay có cậu đếm mà ông thấy bữa cơm ngon hẳn và câu nói nghe có vẻ hững hờ nhưng lại giống giọng điệu nói chuyện của ông sự quan tâm.

Ăn uống xong hai người ngồi trên phòng Lâm Bình, lần đầu được thấy căn phòng của một Chủ tịch đầy giàu có. Một tủ sách với những cuốn sách kinh điển cùng vài quyển của các nhà tỷ phú như Bill Gates được bày biện trong tủ kính. Trên bàn làm việc có vài chiếc bút máy sáng bóng những tập văn kiện dày cộm. Bên cạnh là cái bàn để ngồi tiếp khách có bàn cờ vua bày ra đó.

- Con có thể suy nghĩ lại việc nghỉ ở bệnh viện và về đây tiếp quản Tập đoàn cùng bố.

Phong Vũ ngồi đối diện với Lâm Bình ánh mắt lạnh lùng không quan tâm. Lâm Bình có vẻ không thuyết phục được anh nên biết cần phải hành động gì tiếp theo.

- Bố không biết con yêu con bé đó bằng nào nhưng con bé đó không xứng với con!

Phong Vũ tỏ thái độ nhìn ông.

- Như nào là không xứng? Ông nghĩ việc ông là cha tôi là xứng hay không xứng?

- Hai chuyện đó khác nhau nó là người ngoài còn ta là máu mủ của con. Chuyện năm xưa là khúc mắc con có nghe ta giải thích đâu, ta không niết sự tồn tại của con. Nếu biết thù con đã không phải lưu lạc ở nơi đất khách quê người.

Ông nói với giọng đau buồn rầu, Phong Vũ cảm nhận được nhưng nghĩ đến mẹ anh phải một mình nuôi nấng anh rồi về sau bệnh yếu mà chết nên nghĩ lại vẫn là do ông ta.

- Ông phải nghĩ lí do gì mà mẹ tôi mới giấu diếm chuyện có tôi tồn tại. Hay là ông không hề yêu bà ấy hoặc bà ấy không yêu ông chẳng hạn.

- Ta…

Lâm Bình ngập ngừng phải làm ông suy nghĩ đúng vậy là ông không yêu bà ấy. Lúc đó ông ta mải chìm trong hận thù với nhà họ Lã trong khi bà ấy luôn quan tâm, chăm sóc ông. Ông không bao giờ quay lại nhìn về phía bà ấy một lần. Có lẽ khi biết sự tồn tại của Phong Vũ cũng như cuối đời người ta thường mang tâm trạng cô đơn khi không có người thân khi biết mình có con trai ông vui lắm nhưng không nghĩ về người phụ nữ đã mang thai đứa con của ông.

- Hừ ông thật ích kỉ dù trong sống biệt thự, tài sản không tiêu hết ông cũng cô đơn mà thôi. Ông biết thế nào là yêu thương nên ông luôn cấm cản người khác theo ý muốn của mình. Tôi sống ở Hàn Quốc rất tốt. Tôi ở đây bao lâu nay là vì Dung Ân.

Lâm Bình đập bàn tức giận đến cả trợ lý Ngô ngoài hành lang đang nói chuyện với người làm về an ninh ở Biệt thự cũng phải giật mình nhìn vào căn phòng.

- Con bé đó có gì tốt. Nói cho con biết ông nội nó từng cưỡng hiếp bác gái quá cố của con.

Lâm Bình đi đến ngăn kéo bàn làm việc vứt ra tấm ảnh của chị gái ông thời còn là thiếu nữ vớ nụ cười rạng rỡ trên môi, đứng cạnh là cậu bé đáng yêu chiều cao mới chỉ đến nách chị. Phong Vũ thất thần vì lời nói đột ngột của ông và nhìn tấm hình cũ kĩ đó.

- Cả cái nhà họ Lã kia độc ác, tàn bạo bên ngoài là một gia đĩnh văn minh, mẫu mực nhưng quá quắt không kém. Ta và chị mồ côi phải sống trong cô nhi viện họ giấu diếm và hạn hạ chị gái ta như vậy ta không thể là gì được. Bố con bé đó cũng không kém che giấu chuyện bố mình làm là xấu hay tốt đây?

Phong Vũ im lặng!