Hà Trang cứ đi khắp các sảnh không thấy Mạc Thần đâu thì đụng độ với Dung Ân. Dung Ân không quan tâm tiếp tục đi thù Hà Trang không nhịn được kéo tay cô lại.
- Nói chuyện chút đi.
- Chúng ta có chủ đề chung để nói chuyện sao?
Dung Ân giọng nói đầy nhẹ nhàng nhưng vô cùng hờ hững, Hà Trang nghe cứ cảm giác quen thuộc cách nói chuyện này.
- Phải có chủ đề chung sao? Chuyện tôi với cô còn nhiều lắm!
Dung Ân thở nặng người giống như đang cói nhẫn nhịn một thứ gù đó đã bị đè nặng lâu ngày.
- Tôi chỉ biết chuyện của tôi luôn bị cô lôi ra làm chủ đề thôi cả trước kia và bây giờ Hà Trang ạ! Tôi không muốn thừa hơi sức đâu mà nói chuyện với cô. Để mà nói tôi còn nhiều chuyện để nói không phải cùng cô mà là…chủ đề về cô.
Dung Ân nhấn mạnh mấy câu cuối, Hà Trang ánh mắt lúng túng như chột dạ. Dung Ân nói mấy câu đó làm Hà Trang thức tỉnh nhớ về quá khứ. Ánh mắt rối rắm không biết nên nói gì với Dung Ân bị chọc tức vậy đã quá nhục nhã rồi.
- Tôi nói rồi chuyện cô bịa đặt tôi không truy cứu nhưng dừng tại đây. Nếu cậu còn làn nào nữa động đến tôi nói thật cậu cũng biết tôi từng ở bệnh viện tâm thần mà về độ điên thì cậu chưa được thấy đâu.
- Dung Ân cô đừng có lên giọng đừng tưởng giờ có tên Phong Vũ che chở là bắt đầu kiêu ngạo. Loại phụ nữ ham hư vinh bán rẻ bản thân có gì hay ho.
- Hà Trang là cùng phụ nữ với nhau mà cô ăn nói như vậy đấy.
Dung Ân đang cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể với cô ta nhưng có vẻ cô ta không bao giờ giữ nổi bình tĩnh. Phong Vũ từ đâu chạy đến mỉm cười với Dung Ân.
- Anh tưởng em về rồi chứ, nào về thôi!
Hà Trang trừng mắt nhìn hai người họ rời đi không quan tâm đến mình.
Vừa lái xe, Phong Vũ nói chuyện với Dung Ân, từ lúc tìm được cô anh đều nhìn sắc mặt cô muốn hỏi nhưng thôi.
- Anh gặp lại bố chắc vui lắm nhỉ?
- Không.
Dung Ân ngạc nhiên, cô không nghĩ anh trả lời dứt điểm như vậy.
- Sao anh nói vậy, giận bố anh đúng không?
Cô lên nhìn sắc mặt của anh.
- Dung Ân anh xin lỗi vì không nói chuyện ông ta là bố anh. Chả có gì đáng vui mừng, tự hào. Buổi tiệc này coi như là sự ban ơn cho ông ấy.
Dung Ân nhìn anh khó hiểu về mối quan hệ cha con này.
- Bố mẹ là người thân duy nhất của chúng ta và họ yêu chúng ta hơn ai hết. Chắc lúc đó họ có nỗi khổ.
- Chúng ta không nhắc chuyện này nữa. Trần Phương đâu?<code> - Cậu ấy vừa gặp Đằng Phong nên hai người họ đi có chút việc rồi. </code>Dung Ân cũng sẽ không kể chuyện mình vừa gặp Mạc Thần và Hà Trang.Dung Ân, cô gái Hà Trang đó em có quen biết không?Ngày trước là bạn học cùng cấp với em và Trần Phương không có thân lắm. Sao vậy?Không có gì, anh thấy cô ta rất biết giả vờ.Dung Ân thấy Vũ cũng nói đúng. Hà Trang từ khi đi học đã như vậy đến cả cô cùng Trần Phương đều bị cô ta lừa dối.Tí quên mất chúng ta về nhà thổi nến nữa chứ. Em và Phương đã chuẩn bị hết đó.Được chúng ta về thôi.Đến nhà Phong Vũ ngạc nhiên vì sự chuẩn bị này của họ dành cho anh. Ánh đèn lung linh, bên trên là ghi Chúc mừng sinh nhật Phong Vũ. Nhiều bóng bay đầy màu sắc dù đã qua cái tuổi trẻ con nhưng nhìn không khí này anh thấy hạnh phúc lắm.
Trên bàn là ánh nến được thắp, một chai rượu vang cùng ba chiếc cốc để sẵn nhưng có lẽ hôm nay Trần Phương không về. Chiếc bánh kem được làm từ tay hai cô gái mà Vũ trân trọng. Không quá cầu kỳ nhưng đầy tình cảm.Thức ăn cũng được Dung Ân dọn lên đều là những món anh thích cả canh rong biển nữa dù gì anh ấy cũng từng được gia đình người Hàn chăm sóc và lớn lên ở đó.Anh thấy như nào, bánh kem hôm nay anh phải ăn hết nhé. Em với Phương Phương làm đó.Phong Vũ nhìn qua một lượt gật đầu tán thưởng, niềm vui của anh chủ là cần có cô bên cạnh. Nhìn dáng vẻ bộn rộn của cô, dịu dàng đằm thắm nay cô mặc chiếc váy trắng nhẹ nhàng, nền nã vừa đàn cho anh nghe đó là điều anh hạnh phúc ở sinh nhật năm nay.Dung Ân cảm ơn em, đã lâu anh không có sinh nhật vui như này.Dung Ân tò mò.Thật sao?Phong Vũ mỉm cười xoa đầu cô.Chỉ cần em bên cạnh cùng anh đối mặt với cuộc sống này thì mỗi năm sinh nhật đến đều ý nghĩa.Dung Ân biết lời nói của Phong Vũ có bao nhiêu là tình ý nhưng cô muốn né tránh. Lúc đầu cô đã nói với anh rạch ròi rồi nhưng nếu cô thẳng thắn quá anh sẽ ngại, khó xử.Phong Vũ chuyện ở đời không ai nói trước được điều gì. Em cũng đã từng nghĩ mỗi năm được đón sinh nhật cùng gia đình sẽ vui lắm nhưng họ đã mất mà sinh nhật của em mỗi năm vẫn đến.Ăn nói bậy bạ. Nào chúng ta ngồi xuống thổi bánh đi.Để em gọi Phương Phương. Chứ giờ này rồi mà chưa về nhà.Tại cửa khách sạn, Trần Phương và Đằng Phong vui vẻ chào bố mẹ anh.Rảnh đến nhà hai bác chơi nhé!Vâng, cháu sẽ đến ạ!Họ rời đi là lên xe. Trần Phương quay lại nhìn anh.Lần sau anh cho em sự chuẩn bị được không. Anh vội vội vàng vàng như vậy để làm gì chứ.Anh xin lỗi mà, thôi chúng ta đi ăn gì đó đi.Đưa em về nhà.Được được.Đi xe được một lúc thì Đằng Phong nhìn cô.Em không ở nhà bố mẹ hả?Không, em không thích.Đây là nhà em mua sao? Anh không biết đấy.Nhà của anh Phong Vũ.Đằng Phong nghe xong tức giận.Hả, sao em ở chung với anh ta? Khỏi xuống xe, thiếu nhà để ở đâu em không về nhà bố mẹ thù qua nhà anh ở.Trần Phương khó chịu nhìn bạn trai.Có cả Dung Ân mà, nhà anh ấy cho thuê phòng đó lấy rẻ nữa. Em không muốn ở với bố mẹ với lại ở với Dung Ân vui hơn. Dạo này cậu ấy không ổn tí nào thân là bạn bè em phải quan tâm cậu ấy.Em lo gì, Phong Vũ rồi Mạc Thần không thiếu người để lo đâu. Em lo cho anh đây này. Anh ghen đấy!Ơ.Trần Phương ngơ ngác nhìn Đằng Phong tỏ ra tức giận nhưng không đáng kể, bỗng cô thấy nét mặt này thật đáng yêu nên cô muốn chọc tiếp.Anh có vào xem chỗ ở của em không, không thì về đi.Vào chứ, phải vào xem như thế nào.