Nếu Người Ở Đây

Chương 72




Thạch Huy thờ ơ ngồi đó hồi lâu mà không nói gì, thái độ như vậy rõ ràng là từ chối.

Lưu Tử Quân cầu xin hồi lâu, cô tính khí cao ngạo, cho dù là lúc khó khăn nhất cũng chưa từng khom lưng cầu xin một ai như thế, nhất lại là tên chồng cũ đã từng đối xử không tốt với cô.

Mặt Thạch Huy lộ vẻ khó xử, ánh mắt hầu như né tránh, nói: “Đã lâu rồi tôi không đi bệnh viện, thật sự mấy năm nay cơ thể tôi không tốt lắm, bệnh của Đồng Đồng tôi cũng biết một chút, chi bằng… Chi bằng cô tiếp tục tìm những người khác thử chút, rồi lại đến bệnh viện xem sao. Đúng vậy, cô đến bệnh viện mà tìm, tìm được ở đấy là tiện nhất.”

So với lấy tủy, Thạch Huy dường như càng ghét việc đến bệnh viện hơn, Lưu Tử Quân nhạy bén phát hiện điểm này, cô đã sắp phát điên vì con rồi, van nài nói: “Thạch Huy anh yên tâm đi, tôi có thể tìm được bệnh viện an toàn, không tổn hại gì đến cơ thể cả, bác sĩ nói, cái này chỉ như hiến máu thôi không khác nhau gì…”

Thạch Huy vẫn không chịu, Lưu Tử Quân ngồi hồi lâu, gã bắt đầu đứng ngồi không yên, gã liếc thời gian, giữa hàng lông mày mang mấy phần nóng nảy. Lưu Tử Quân còn muốn nói gì nữa, gã đã không nhịn được vội vã đuổi Lưu Tử Quân đi, thái độ trước sau tương phản tương đối lớn.

Lưu Tử Quân bị đẩy ra ngoài cửa, có gõ cửa tiếp cũng không được đáp lại, cô đoán có lẽ vợ Thạch Huy sắp về, cô thoáng thay đổi ý nghĩ rồi đưa Đồng Đồng quay lại xe, dặn dò tài xế, nói: “Mở máy sưởi lên, trông Đồng Đồng giúp tôi một chút, tôi đi một lúc rồi về.”

Tài xế gật đầu đồng ý, thấy cô còn muốn bất chấp gió rét ra ngoài, lại hô to: “Chị Tử Quân chị đi đâu đấy?”

“Tôi đi đợi một người bạn.” Lưu Tử Quân khẽ hôn Đồng Đồng rồi xoay người đi ra ngoài.

Thời tiết giá rét, tuyết trên đường còn chưa tan, Lưu Tử Quân kiên trì đứng đợi trong gió rét một hồi nhưng vẫn không đợi được ai. Cô không chịu từ bỏ, lại tiến lên gõ cửa nhưng Thạch Huy vẫn không chịu mở.

Lưu Tử Quân đỏ mắt xuống lầu, gõ cửa mà tựa như gõ một chút hy vọng cuối cùng, thế nhưng bên trong đến một tiếng trả lời cũng chẳng có. Cô khóc một hồi, mới lau nước mắt quay về xe.

Tài xế ngồi trong xe cho Đồng Đồng chơi một sợi dây đỏ, trẻ con với thế giới này cái gì cũng tò mò, một sợi dây cũng có thể khiến cô bé vui vẻ thật lâu. Lưu Tử Quân thấy vậy cổ họng như bị bóp nghẹt, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nghẹn giọng nói với tài xế: “Lái xe đi.”

Xe khởi động, cô lại dặn dò tài xế: “Chuyện hôm nay, đừng nói với Phương Xuyên.”

Tài xế theo bản năng đụng vào điện thoại trong túi, cười gượng nói: “Được, tôi sẽ không nói, chị Tử Quân cứ yên tâm.”

Lưu Tử Quân lại tới liền mấy ngày, cô đã nhắm Thạch Huy rồi, liền kiên trì muốn cứu con mình một mạng.

Thế nhưng trừ việc thỉnh thoảng gặp phải Thạch Huy đi ra ngoài, lại không thể theo gã vào nhà nói chuyện, cô thậm chí còn ra giá rất cao nhưng Thạch Huy chỉ thoáng do dự rồi biến sắc bỏ đi ngay.

Chừng bảy tám ngày sau, có một người đàn bà chủ động tìm đến Lưu Tử Quân.

Người đàn bà kia ước chừng hơn ba mươi tuổi, có thể nhận ra là loại hình thuở trẻ chú ý chai chuốt, chẳng qua bây giờ gia cảnh sa sút, quần áo đang mặc là kiểu hai năm trước, chị ta giặt đến bạc phếch, sắc mặt thì tái nhợt, đứng chặn Lưu Tử Quân lại, nói: “Cô muốn cứu con gái mình có phải không?”

Lưu Tử Quân sửng sốt một chút, nói: “Cô là…?”

Người đàn bà kia cười nhạt một cái, nói: “Còn chưa giới thiệu với cô, tôi là người vợ hiện tại của Thạch Huy, tên là Từ Mẫn.”

Hai mắt Lưu Tử Quân thoáng sáng lên, nói: “A chào chị, có thể phiền chị khuyên Thạch Huy một chút giùm tôi…”

Từ Mẫn nhìn cô một cái, nói: “Khuyên anh ta cái gì? Khuyên anh ta đi bệnh viện sao, không thể nào, anh ta cho dù có chết cũng không đi bệnh viện đâu. Bệnh của con cô, tôi có thể giúp.”

Lưu Tử Quân sửng sốt một chút, nói: “Cô biết Đồng Đồng cần gì sao?”

Từ Mẫn cắn răng, nói: “Tôi và Thạch Huy có con trai, tôi có thể dẫn nó đến bệnh viện đối chiếu với Đồng Đồng một chút, có lẽ nó thích hợp hơn hẳn so với Thạch Huy và cô…”

Lưu Tử Quân bị chuyện bất ngờ xảy ra này đập cho choáng váng, lắp bắp nói: “Được, được không, con cô bao nhiêu tuổi, cậu bé có thể không, có thể hiến tủy cho Đồng Đồng được sao?”

“Trẻ con mấy tháng còn hiến được, sao nó lại không thể.” Từ Mẫn cau mày, lại nói: “Nhưng tôi không phải hiến không cho cô, tôi cần tiền. Cô chuẩn bị cho tôi 20 vạn tiền mặt, hiến tủy xong tôi phải dẫn con trai rời khỏi Thạch Huy ngay, cái gã điên đó, uống say là đánh người, tôi quả thực không chịu nổi gã!”

Lưu Tử Quân nóng lòng cứu con gái thì làm sao còn màng đến tài sản, chỉ cần cô có là chỉ hận không thể lấy hết ra mà cứu Đồng Đồng, lập tức gật đầu chấp thuận.

Nhìn Lưu Tử Quân đi xa, Từ Mẫn lúc này mới lộ ra một nụ cười lạnh lùng, nhếch miệng lên lầu. Ả vừa mới về đến căn phòng ở với Thạch Huy, vừa bước vào cửa mới chỉ treo khăn quàng cổ lên liền bị chai rượu của Thạch Huy nện xuống cạnh chân, thường ngày có khi còn sợ run bần bật, nhưng có thể hôm nay vớ được một món tiền chỗ Lưu Tử Quân, Từ Mẫn ngoài ý muốn không sợ người đàn ông này nữa.

Dưới chân Thạch Huy đầy vỏ chai rượu bừa bãi, xen lẫn trong đám đó còn có cả kim tiêm, đầu kim cực nhọn hiện lên vẻ lạnh băng đặc thù, thân kim tiêm đã rỗng không. Hai mắt Thạch Huy đỏ lòm, miệng hùng hổ quát tháo gì đó, ngón tay chỉ ra cửa, giống như đang nói chuyện với Từ Mẫn nhưng lại giống như đang nói chuyện với người nào khác vậy.

Từ Mẫn lạnh lùng nhìn những kim tiêm dưới đất, đây mới chính là nguyên nhân cơ bản nhất khiến ả phải chạy khỏi đây.

Thạch Huy đã hoàn toàn điên rồi, nếu như ả còn tiếp tục ở lại đây, vậy thì ả và con trai sớm muộn gì cũng chết trong tay kẻ điên này mất. Ả còn trẻ, còn chưa muốn chôn vùi mình, mà con của ả càng nhỏ cũng càng vô tội, chẳng lẽ cả đời phải hủy trong tay gã này? Từ Mẫn siết chặt chốt cửa trong tay, nắm đến ngón tay trắng bệch, cắn chặt răng, ả tuyệt đối không muốn cứ thế mà hết một đời ở cái chỗ nát như bùn này, tuyệt đối không!

***

Trong những ngày Lưu Tử Quân ở lại thủ đô, Phương Xuyên chỉ vội vã đến thăm cô và Đồng Đồng được hai lần, mà cũng phải là buổi tối mới tới, thời gian ở cũng chỉ bằng một bữa cơm, đã vậy còn nhận điện thoại năm sáu lượt. Thần sắc hắn mệt mỏi, nhưng lúc đối diện với Lưu Tử Quân, vẫn là bộ dạng tích cực nỗ lực như cũ, cười lên một chút đều không giống kiểu người bên ngoài đồn đại, nửa chút tiếu diện hổ cũng không có, thuần túy là một tên ngốc đang yêu.

Lưu Tử Quân hẹn thời gian với Từ mẫn xong xuôi, trước phẫu thuật một ngày, Phương Xuyên lại đến chỗ Lưu Tử Quân.

Vẫn là gần nửa đêm hắn mới tới, Phương Xuyên bưng hai ly sữa bò nóng đến, cùng ngồi trên sô pha tán gẫu với Lưu Tử Quân nói: “Đồng Đồng ở đây có quen không, nếu không tôi đi sắp xếp một chút, hai mẹ con em sang ở chung với tôi nhé? Lâu rồi không gặp con bé, tôi cũng nhớ nó.”

Lưu Tử Quân nói: “Cũng tạm quen, nhưng chỗ này gần bệnh viện, đã hẹn lịch phẫu thuật xong rồi, mấy ngày nữa là có thể tiến hành. Thời gian này thân thể Đồng Đồng rất tốt, bác sĩ nói tỷ lệ thành công rất cao.” Lúc trước bởi vì chuyện của Đồng Đồng đã làm phiền Tiêu Lương Văn và Đinh Húc nhiều, cho nên lần này chỉ nói dối là một cuộc phẫu thuật nhỏ rồi không nói gì tiếp với bọn họ nữa.

“Vậy thì tốt quá.” Phương Xuyên nhìn cô bé đang ngủ, nhỏ giọng trò chuyện với Lưu Tử Quân, cười nói: “Mấy ngày nay tôi đã chuẩn bị xong hết rồi, vụ án kia sắp kết thúc, em dẫn Đồng Đồng tới đi, lâu rồi con bé không được nghe tôi kể chuyện đêm khuya… Tôi thậm chí còn chuẩn bị cả mấy truyện mới đó!”

Phương Xuyên có chút ngại ngùng, xoa chóp mũi một cái, ngẩng đầu từ sau kính mắt nhìn Lưu Tử Quân, lại còn hơi đỏ mặt, thật sự chẳng hề che giấu tâm tư tý nào.

Lưu Tử Quân bị cái kiểu ngốc nghếch của hắn làm cảm động, nghĩ đến chuyện mấy ngày nay mình làm, nhất thời cũng không biết nên mở miệng với hắn thế nào. Trầm mặc một hồi, tựa như hạ quyết tâm mà nói: “Phương Xuyên, chờ Đồng Đồng khỏi bệnh rồi, chúng ta kết hôn đi.”

Phương Xuyên thoáng sửng sốt, tiếp đó là mừng rỡ, thoáng cái ngồi ngay ngắn lại trên sô pha: “Tử Quân, em, em nghiêm túc sao? Vậy chúng ta thống nhất rồi nhé, tôi nhất định sẽ đối xử với em thật tốt, cũng đối tốt với Đồng Đồng nữa, tôi tôi, tôi nhất định chăm sóc hai người cả đời!”

Lưu Tử Quân lập tức chuyển buồn thành vui, nhìn người đàn ông ngốc nghếch trước mặt này, chút băn khoăn trong lòng dần dần biến mất, Phương Xuyên thật sự quan tâm cô, cho nên cô càng không có cách nào để anh phải gánh vác chuyện của mình. Nếu như bệnh của Đồng Đồng bắt đầu chuyển biến tốt, như vậy thì cô sẽ thử tiếp nhận người này, rồi có lẽ cô sẽ có một gia đình hoàn mỹ, lòng cũng có phần mong đợi.