Nếu Người Ở Đây

Chương 6




Gã kia bị nện cho mấy quyền, cũng không dám kêu, lúc này mà kêu người tới thì kẻ gặp họa cũng là gã, cho nên cuối cùng chỉ đành nhỏ giọng khóc lóc cầu xin: “Đừng, đừng đánh, tôi không dám nữa…”

Tiêu Lương Văn không nói một lời, lúc trước khi Đinh Húc nói một tiếng hắn vốn chỉ đánh vào sau lưng, lúc này lại chuyên chọn chỗ người ta nhìn thấy mà xuống tay, gã thầy giáo nói một câu hắn nện một gậy, vừa quyết tuyệt vừa mạnh mẽ, đánh mạnh vài cái, tên thầy giáo rên lên một tiếng, chỉ đành ôm đầu không dám xin tha.

Đinh Húc ôm cánh tay đứng lên, nghe thấy tiếng gậy gỗ đập vào thịt, lửa giận trong lòng vơi đi nhiều, gọi người nọ một tiếng: “Được lắm, nhưng đánh nữa thì  sẽ chết người.”

Lúc này Tiêu Lương Văn mới ngừng đánh, đá tên thầy giáo thêm một cước, ném gậy gỗ vào đầu gã, “Nếu để tao nhìn thấy mày một lần nữa, tao bẻ gẫy tay mày!”

“Gã còn bản lĩnh ở lại chỗ này à.” Đinh Húc tiến lên hai bước, hơi mím môi, trong mắt tràn đầy nộ khí, “Mày còn xứng làm thầy giáo?! Tao nói cho mày biết, chuyện hôm nay mày không xong với tao đâu! Mày cũng biết nhà tao làm gì rồi phải không, cứ chờ đấy cho tao!”

Gã thầy giáo nằm đó không bụm mặt không dám nên tiếng, lúc này Tiêu Lương Văn đập gã một gậy cũng khiến hắn tỉnh táo hơn, ý niệm hoang đường trong đầu cũng biến mất tích, trên trán đổ một tầng mồ hôi lạnh. Gã không phải người bản xứ, sau khi tốt nghiệp gặp muôn ngàn khó khăn mới vào được nơi làm việc tốt như thế này, trước kia ra tay với mấy nam sinh khác, nhưng chúng đều sợ gã gây khó dễ ở trường nên không dám nói với người lớn trong nhà, gã nếm được ngon ngọt, mới dám đánh bạo động đến Đinh Húc.

Gã làm sao mà ngờ được nam sinh có bộ dạng trắng nõn gầy yếu kia lại có tính tình bạo phát như vậy?

Lúc này gã nằm ở đó thật sự sống không bằng chết.

Đinh Húc mắng gã mấy câu, bảo Tiêu Lương Văn đẩy xe đạp của mình, khập khiễng rời khỏi chỗ hỗn loạn này. Cánh tay bị đau của y không thể nhấc lên, đành thò tay khác vào trong túi kiểm tra mèo nhỏ, cảm thấy mèo nhỏ động đậy, còn liếm liếm đầu ngón tay mình, mới yên tâm.

Tiêu Lương Văn đẩy xe đi theo Đinh Húc suốt dọc đường, đi được hai bước không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn Đinh Húc: “Em không đi học.”

Đinh Húc không hiểu cho lắm, ngẩng đầu lên nhìn hắn, lông mày Tiêu Lương Văn nhíu chặt như cái móc câu sắt, bàn tay nắm ghi đông xe cũng không tự chủ được siết chặt lại, “Em đưa anh đến cổng trường, sau này chỉ có thể đưa anh đến trường hoặc đón về nhà, ở trong trường thì tự anh phải cẩn thận hơn.”

Đinh Húc cười nói: “Không có nhiều tên bại hoại như vậy! Vừa rồi là ngoại lệ.” Sóng vai đi cùng hắn hai bước, nhấc mèo nhỏ trong túi ra đưa cho hắn: “Đặt trong túi áo, vừa rồi dọa nó, may mắn là không bị thương.”

Mèo nhỏ đột nhiên như muốn chạy đi đâu đó, Tiêu Lương Văn thò tay giữ nó lại, hắn nhận ra chú mèo này, là mèo Đinh Húc nuôi. Ngón tay hắn giữ trên đầu mèo nhỏ, chỗ đó vẫn kịp lưu lại hơi ấm bàn tay của Đinh Húc, suy nghĩ một chút lại nói: “Người anh vừa gọi tên, là ai vậy?”

“Bạn học của tôi.”

Tiêu Lương Văn trầm mặc một lát, lại nói: “Quan hệ hai người rất tốt à, cậu ta thường giúp đỡ anh sao?”

Đinh Húc dùng mũi hừm một tiếng xem như trả lời, ậm ừ cho qua.

Tiêu Lương Văn dừng bước, sắc mặt hơi khó coi: “Lần trước chị Tử Quân giúp anh cũng là loại chuyện như thế này? Anh thường xuyên bị người ta bắt nạt như thế?”

Đinh Húc thiếu chút nữa là cắn phải đầu lưỡi, ngạc nhiên nhìn Tiêu Lương Văn, “hả?”

Bên cạnh có đèn đường, Đinh Húc ngẩng đầu nhìn, ngược lại khiến cho Tiêu Lương Văn nhìn rõ khuôn mặt nhỏ nhắn hơn. Thân hình bọn họ cao xấp xỉ nhau, tay dài chân dài, nhưng da hắn lại hơi ngăm, mím môi không nói lời nào thì bộ dạng giống một kẻ không nên dây vào, nhưng dáng vẻ Đinh Húc lại đẹp đẽ hơn nhiều, da mặt trắng nõn, dáng dấp thanh tú, đến tóc cũng mềm hơn, rủ xuống trán, lúc này mặc đồng phục rộng rãi, bỗng nhiên nhìn một cái, trông lại càng giống một cô gái xinh đẹp.

Đinh Húc sững sờ, nhìn thấy  mắt Tiêu Lương Văn chứa vẻ chất vấn nguyên nhân, mấy hôm nay hắn đi làm ở khu phố cổ đều là vì muốn trả lại tiền cho Đinh Húc, đồng thời cũng suy nghĩ lý do vì sao Đinh Húc giúp hắn, nghĩ rất nhiều điều nhưng lại cảm thấy đều không có khả năng, gặp sự việc tối hôm nay mới biết. Nếu là cướp tiền bình thường, thì chỉ cần nói cảm ơn là xong, cũng chỉ có chuyện như tối hôm nay mới khiến Đinh Húc biết ơn chị Tử Quân đến vậy, thậm chí chủ động mang tiền đến bảo lãnh hắn.

Tiêu Lương Văn nhìn y một cái, cúi đầu nói: “Em hiểu rồi! Chuyện hôm nay sẽ chỉ có hai người chúng ta biết!”

Đinh Húc há miệng một cái, không lên tiếng nữa. Cứ để cho Tiêu Lương Văn hiểu lầm cũng được, y càng đỡ phải giải thích, suy nghĩ một chút lại cảm thấy chuyện hôm nay thật sự mất mặt, xoa xoa chóp mũi, thò chân đá tường một cái, thấp giọng chửi một câu.

Tai Tiêu Lương Văn động một cái, có chút hiếu kỳ nói: “Anh cũng chửi bậy?”

“Thế nào? tôi là Bồ Tát làm bằng tượng đất à, còn không thể nổi giận hả?”

“Có thể.”

Đến chỗ có đèn đường lần nữa, Tiêu Lương Văn nhìn thấy cánh tay Đinh Húc có chút bất thường, mềm nhũn rũ xuống, hắn đưa tay chạm một cái liền nghe thấy Đinh Húc rên một tiếng, càng khẳng định phán đoán của mình chính xác: “Gãy xương rồi, em đưa anh đi bệnh viện.”

Đinh Húc có chút buồn rầu lưỡng lự: “Không gãy xương.”

“Dù sao cũng là bị thương, lên xe, em đưa anh đến bệnh viện, cách đây không xa còn một phòng khám vẫn mở cửa!” Tiêu Lương Văn nhảy lên xe, thúc giục y, Đinh Húc không còn cách nào khác, đành ngồi lên xe, cố gắng giữ thăng bằng, một tay bám vào hắn: “Chạy chậm một chút, ngã lần nữa cánh tay tôi gãy thật sự đấy.”

Tiêu Lương Văn cười một tiếng, đạp một vòng xe đã chạy xa mấy mét,”Không đâu.”

Tác giả có lời muốn nói:

Tiêu Lương Văn:  Sau này anh cũng mặc đồng phục sao? =]] đồng phục???

Đinh Húc: Đúng vậy! Tôi muốn trở thành người như ông nội…

Tiêu Lương Văn: Có thể mặc một lần cho riêng em xem được không?

Đinh Húc: Nằm mơ đi!

Tiêu Lương Văn: Nằm mơ cũng có thể sao?

Đinh Húc: Cút!

Ney: Xét thấy quan hệ của hai người đã tiến thêm một bước, nên Ney quyết định đổi xưng hô. =]]