Nếu Người Ở Đây

Chương 50




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phó Đông Ly ở nhà học, hai ngày mà tận ba gia sư tức giận bỏ đi, anh cả hắn tức đến mức tạt đít hắn một trận, đánh cho em út khóc thét lại lôi em hai suốt ngày chơi bời long nhong ở ngoài về, để cái vị công tử nhà giàu này làm thầy cho em trai.

Mấy ngày qua lần đầu tiên sáng sớm cậu hai Phó rời giường trước chín giờ, chẳng có một đêm rượu cồn thôi miên như trước, bấy giờ cũng không tỉnh táo mấy, áo sơ mi tơ tằm lả lơi trên người, bị một chiếc dây lưng da đen hơi hẹp siết một cái, khắp cả người hàm chứa ý vị phong lưu, một mỹ nhân như vậy lại không ở trên giường hoặc là ở trong tửu trì[0], vậy mà sáng sớm đã bị đào lên làm thầy giáo, thật sự là phí của trời.

[0] tửu trì= ao rượu, cái này trong phim truyện tiên giới hay có đó.

Cậu hai Phó dù không vui, cũng phải dạy, anh cả hắn đen mặt lên không nói một lời thì ngay cả hắn anh ấy cũng dám lột quần ra đánh, hắn lớn chừng này rồi, cái gì cũng không sợ, chỉ sợ mất mặt, nên thật sự là không dám phản kháng anh cả.

Phó Đông Ly bị đánh một trận cũng chỉ nghiêm chỉnh được một lúc, ngủ một giấc dậy là lại thành Phó tam công tử da dầy, vất vả lắm mới có kỳ nghỉ thì đời nào hắn chịu ngồi yên, vẫn một lòng muốn tranh thủ học qua loa xong rồi ra ngoài chơi.

Bên này hắn buồn bằn nghĩ vậy, cậu hai Phó dựa nghiêng vào góc bàn bên kia thì bực mình, cầm sách đánh đầu hắn, nói: “Đừng có đùa nha mày, nhanh lên chút, anh cũng sắp thuộc trôi trảy rồi mà sao mày vẫn không nhớ được hả!”

Phó Đông Ly nói: “Đầu anh có giống đầu em đâu!”

Cậu hai Phó híp mắt nhìn hắn, nói: “Cái này thì phải hỏi mẹ chúng ta ấy, có đúng là nhặt được mày hay không, làm sao mà trí tuệ của mày với anh và anh cả không cùng đẳng cấp nhỉ?”

Phó Đông Ly hơi không vui, ném cây bút trong tay đi, buồn bực nói: “Anh hai em chẳng muốn học cái này tẹo nào hết ấy, anh cho em ra ngoài đi, nếu như em ở nhà thì chết ngộp mất.”

Cậu hai Phó ném sách xuống, nói: “Ái chà, cậu chủ nhỏ tức giận rồi, nhưng mà anh mày có cách gì đâu hả, nhốt mày ở đây cũng chẳng phải anh, là anh cả đấy. Ôi ôi, tôi cầu xin anh, có tiền đồ tị đi, viết mấy bài tập như này cho xong, rồi thì anh cả có thể cho tôi nghỉ chút! Vậy là anh mày có thể ra ngoài chơi rồi.”

Phó Đông Ly sáng rực lên, nói: “Anh, anh đi đâu thế, cũng cho em đi chứ.”

Cậu hai Phó nghiêng người tới, nhếch mi cười nói: “Đi cua gái ngoại quốc, mày được không đó? Mày ngoại trừ nói hello với người ta thì còn nói được cái khỉ gì nữa.”

Phó Đông Ly tự chuốc nhục, một lát sau lại hỏi: “Vậy chuyện em nhờ anh trước đó thế nào rồi? Tìm vị luật sư đó đó.”

Cậu hai Phó cố ý giỡn hắn, duỗi người nói: “Chuyện gì nhỉ, tao cũng quên mất.”

Phó Đông Ly sốt ruột, nói: “Anh hai, làm sao anh không vội gì thế! Em muốn tìm một luật sư tên Phương Xuyên, không được thì anh giới thiệu mấy luật sư tốt tốt cho em cũng được mà, em không biết đâu, em đã hứa với Đinh Húc rồi, không thể thất tín, mất mặt lắm đấy.”

Cậu hai Phó lười biếng nói: “Là mày hứa chứ đâu phải anh hứa, anh gấp gì chứ.”

Phó Đông Ly buồn bực nói: “Trong lòng anh chỉ có đàn bà thôi, không có em.”

Cậu hai Phó có trêu chọc hắn thêm nữa, Phó Đông Ly cũng không lên tiếng, hắn không vui lắm, buồn rầu vùi đầu vào làm bài tập.

Phó Đông Ly có tính bướng nhẹ, sau khi lên cơn bướng ngược lại lại ngồi lì trong thư phòng bất di bất dịch một ngày, quả thật là học được khá nhiều. Bình thường cậu hai Phó thích nhất là trêu chọc hắn, nhưng cũng là người xót hắn nhất, thấy Phó Đông Ly không gắng mắng mình té tát mà thật sự bỏ công bỏ sức ra học, lại nhịn không được thấy hơi đau lòng.

Đợi đến khi Phó Đông Ly đuổi kịp khóa bổ túc, cũng đã hết gần một tuần, Phó Đông Triết rốt cuộc cũng thả cho hắn ra cửa.

Cậu hai Phó cho hắn một tệp danh thiếp, chẹp miệng với hắn: “Cho đấy, không tìm được Phương Xuyên, tìm cho mày mấy người khác, tự liên lạc đi.”

Nhìn lướt qua thấy đều là danh thiếp luật sư, Phó Đông Ly lập tức cười liền, bỏ hết vào túi luôn mồm biểu thị lòng trung thành: “Vẫn là anh hai tốt với em nhất!”

Cậu hai Phó cười mắng: “Xéo đi, cái tính chó này của mày, cả ngày chẳng sửa được xíu nào! Trên bản mặt này còn viết hai chữ “thiếu gia” cơ, đáng đời anh đây phục vụ mày có phải không hả.”

Chút giận dỗi của Phó Đông Ly với anh hai hắn đến cũng nhanh đi cũng nhanh, một lúc sau là lại hắn có thể cùng chung một phe với anh ấy.

Hết bị cấm cửa, so với thằng em thì cậu hai Phó càng thêm hứng trí, huýt sáo thay bộ đồ khoa trương mình mới đặt làm, lại vào ga – ra lựa một chiếc xe máy cực kỳ phong cách, nổ máy ầm ầm rồi vụt ra ngoài.

Chính tóc Phó Đông Ly ôm eo hắn cũng bị thổi bay lên, bay sạch kiểu tóc dùng keo vuốt lúc sáng sớm, tạt đến mức sắp rơi nước mắt, nói: “Anh hai, cho em cái mũ bảo hiểm…”

“Cái gì!”



Phó Đông Ly đi tìm Đinh Húc, lúc Đinh Húc thay đổi nơi ở, khi hắn đến anh hai hắn trái lại còn chăm chú quan sát khu vực này thêm mấy lần. Đây là khu thương mại và nhà ở phức hợp, bắt đầu từ tháng tư văn phòng xung quanh đây đã cho thuê với mức giá trên trời, nghe nói là một nhóm người ở nước ngoài đầu tư, đám người ở cục Chiêu Thương [1] thật đúng là tìm đủ mọi cách cũng phải chen vào đây cho bằng được.

[1] Cục Chiêu Thương, tổ chức quản lý công thương nghiệp đầu tiên của Trung Quốc, cục này có vị thế vai trò quan trọng trong thị trường Trung Quốc, có nhiều đóng góp. Tìm hiểu thêm tại đây 

Cậu hai Phó lẩm bẩm một câu: “Quái gì lại có quan hệ với những người này chứ…”

Phó Đông Ly không nghe rõ, vừa dùng sức vuốt xẹp đám tóc chỏng ngược trên đầu mình, vừa nói: “Gì ạ?”

Cậu hai Phó xoa đầu hắn một cái, trông đứa em trai ngơ này cảm thấy vui lắm rồi, híp mắt nói: “Không có gì, đến trường thì sớm chút đi, chơi đã rồi cũng đừng quên về nhà.”

Phó Đông Ly toét miệng cười, nói: “Đây không phải lời anh cả nói với anh sao, anh nói với em làm gì chứ!”

Chút tâm tình cưng chiều của cậu hai Phó nháy mắt mất tích, lười biếng giơ chân đạp Phó Đông Ly một chút, nói: “Xéo đi.” Xe máy Harley phân khối lớn nổ ầm một tiếng, quẹo một vòng vụt xa.

Phó Đông Ly dựa theo địa chỉ Đinh Húc cho nhanh chóng tìm được một phòng trà, khi đi vào đã thấy ngay Đinh Húc, Đinh Húc so với mấy hôm trước thì mệt hơn nhiều, vành mắt đen hiện rõ ràng, hắn vốn trắng hơn người bình thường nhiều, bây giờ nhìn phía dưới hốc mắt xanh đen thì quả thật là trông mà phát hoảng.

Phó Đông Ly sợ hết hồn, đi đến nói: “Đinh Húc à cậu không sao chứ? Sao lại như thế này?” Hắn quan sát cánh tay và cổ Đinh Húc lộ ra ngoài T-shirt, nghiêm túc nói: “Nếu không phải trên người cậu không có vết thương, tôi còn tưởng rằng cậu lại để cho người ta đánh đó.”

Đinh Húc bật cười nói: “Không sao đâu, chỉ là gần đây tôi ngủ không ngon.”

Phó Đông Ly cũng không hiểu biết lắm thứ này, ban ngày chơi một trận bóng rổ dính giường rồi là ngủ liền, lúc đọc sách học thêm thì thậm chí cầm sách giáo khoa cũng có thể ngủ được, hắn ăn được ngủ được, không có kinh nghiệm mất ngủ như vậy, nên cũng không biết phải an ủi Đinh Húc thế nào. Hắn dừng một chút, lại lấy mấy tấm danh thiếp từ trong túi ra đẩy dọc theo bàn tới tay Đinh Húc, nói: “Đúng rồi, tôi không tìm được người tên Phương Xuyên này, có điều tôi tìm giúp cậu mấy luật sư khác, đây là cách thức liên hệ tôi đòi anh hai, cho cậu đấy.”

Đinh Húc nhìn lướt qua, đều là luật sư quyền cao chức trọng đương thời ở tỉnh X, mặc dù y đã tìm được Phương Xuyên, thế nhưng ý tốt của Phó Đông Ly hắn vẫn nhận, nói: “Cảm ơn cậu.”

Phó Đông Ly  lại vui vẻ lên, ngồi đó nhìn Đinh Húc: “Lúc nào cậu rảnh để chúng ta về trường vậy?”

Đinh Húc khẽ sửng sốt, nói: “Cái gì?”

“Về trường ấy, không phải mấy ngày trước chúng ta hẹn cùng về trường gặp thầy một chút rồi sao, sau đó lấy cúp Olympic toán và tiền… Hay là cậu đã đi rồi?” Phó Đông Ly có chút ngại ngùng, “Tôi bị anh cả nhốt mấy ngày rồi, vẫn học thêm suốt, nên làm trễ thời gian đến tìm cậu mất mấy ngày, thực sự xin lỗi.”

Đinh Húc có chút hoảng hốt, dường như nghe hắn nhắc mới nhớ đến chuyện này, vội nói: “Không, tôi vẫn chưa đi mà, mấy ngày này bận một chút nên quên.”

Phó Đông Ly nói: “Vậy hôm nay chúng ta cùng đi được không? Khó khăn lắm tôi mới xin  được anh cả cho nghỉ nửa ngày, đúng dịp thầy chủ nhiệm cũng ở trường nữa.”

ĐInh Húc suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Được, cậu chờ tôi một chút, tôi nói trước với người khác một tiếng.”

Y đứng dậy đi đến một phòng trà khép kín phía bên trong, gõ cửa hai nhát, bên kia cánh cửa nhanh chóng mở ra, một người vóc dáng cao ráo đi ra cúi đầu nói chuyện với Đinh Húc.

Sau khi Đinh Húc đứng dậy, Phó Đông Ly mới thấy hắn thực sự rất gầy, quần áo vốn vừa người trông cũng rộng thùng thình, đến gò má cũng thiên trắng, môi thì chỉ có lúc nhếch lên thật căng mới lộ ra một vệt đỏ vì bị mím chặt.

Đinh Húc vẫn đang nhỏ giọng nói chuyện với người con trai ở kia, đối phương vẫn luôn khom người xuống nghe y, trông rất nghiêm túc.

Phó Đông Ly có chút hiếu kỳ, ngẩng đầu nhìn người con trai kia, nhưng do liên quan đến ánh sáng mà không thấy mặt người đó, chỉ thấy được một phần cánh tay chống trên cửa giấy phòng trà, cánh tay màu lúa mạch, che giấu một tầng bắp thịt mong mỏng, nhìn cực kỳ mạnh mẽ, không dễ trêu vào.

Đinh Húc vẫn chưa từng thân mật như vậy với ai bao giờ, nhưng mà lần này lại đặc biệt kiên nhẫn, thật sự giống như đang xin gì đó với người ta. Phó Đông Ly trông khá hứng thú, hắn nghĩ một vòng, cảm thấy Đinh Húc bây giờ có phần giống mình lúc sáng nay xin anh cả cho ra ngoài.

Một lát sau Đinh Húc và người kia nhất trí xong rồi mới quay về, nói với Phó Đông Ly: “Được rồi, chúng ta qua đó đi.”

Phó Đông Ly tò mò không biết vị nào lại khiến Đinh Húc khách khí như vậy, nhưng mà nếu Đinh Húc không nói y cũng không tiên hỏi, mà vấn đề này cũng nhanh chóng bị một thứ trang sức Đinh Húc đeo trên người hấp dẫn sự chú ý của y, một cái nhẫn đeo ngón út mã não [3].

[3] Nhẫn đeo ngón út bằng mã não: Nhẫn đeo ngón út có một ý nghĩa đặc biệt, đại ý là tình yêu chung thủy.

nhẫn ngón útNhẫn ngón út

Bây giờ học sinh tặng nhẫn cũng không phải ít, mấy anh em tốt của Phó Đông Ly theo đuổi con gái còn tặng cả nhẫn bạc, tặng thứ này vẫn chưa có xong đâu, đối phương còn phải đeo lên tay mới là chịu thừa nhận đoạn tình cảm nho nhỏ thuần khiết này. Phó Đông Ly do dự một chút, hỏi dò: “Đinh Húc, cái cậu đeo này là người khác tặng sao?”

Đinh Húc nhìn sang theo ánh mắt hắn, trên ngón tay là một chiếc nhẫn mã não mà hôm qua Tiêu Lương Văn ép y đeo lên cho bằng được, nói là có thể an thần yên giấc, chỉ là đeo rồi mà không thấy có tác dụng gì. “Ừ, người khác tặng.”

Phó Đông Ly thoáng hoảng hốt nói: “Mẹ cha ơi, chẳng lẽ là cậu ở bên kia… hẹn hò với ai sao?”

Đinh Húc trầm mặc một chút, nói: “Coi là vậy đi.”

Trong lòng Phó Đông Ly buồn phát khiếp một trận, cũng không nói ra được cảm giác gì, chỉ là cảm thấy tựa như nín một hơi, lại ấp úng nói: “Hai người quen nhau bao lâu rồi, rất rất thích nhau… sao?”

Đinh Húc nói: “Rất lâu rồi, tôi rất thích người đó.”

Phó Đông Ly ồ một tiếng, hai tay xỏ túi áo sóng vai đi cùng Đinh Húc, cũng không định đáp lời.

Khi tới được trường đúng lúc là tiết tự học sáng thứ hai, bọn họ chào hỏi thầy cô quen biết, rồi đi thẳng lên phòng làm việc của thầy chủ nhiệm ở lầu ba, lúc Phó Đông Ly tới có làm theo dặn dò của anh hai và đã gọi cho thầy trước, cũng liên lạc xong rồi.

Vừa vào phòng liền nghe thấy giọng nói một thầy giáo liên tiếp răn dạy học sinh: “…Thành tích cậu như vậy, vẫn muốn thi vào trường điểm thành phố ư? Tối nay ở lại, tôi bổ túc cho cậu, thiên vị vậy. Cậu cũng phải tự giành thời gian mà tới, chứ không thể cứ đều để thầy tìm cậu có đúng không nào? Thành tích số học của cậu còn có cơ hội phát  triển tiến bộ, phải tự mình học cách tìm cơ hội.”

Học sinh đang đứng ở kia có bộ dạng trắng nõn nà, trông như vừa nhổ giò, hầu kết cũng nhìn không quá rõ, cậu ta cúi đầu không dám nhìn thầy, dường như có phần không tình nguyện.

Gã thầy giáo lập tức nghiêm khắc hơn, la rầy: “Thành tích cậu thi cử cứ xuống dốc mãi, có muốn bổ túc hay không tự cậu chọn! Tôi chỉ nói đến đây thôi, cậu tự thu xếp cho ổn thỏa!”

Đinh Húc ngước lên liếc gã thầy số học “chính trực” kia, mặt lộ đầy vẻ giễu cợt, dùng sức đẩy cửa phòng làm việc ra, cửa sắt đụng phải tường phát ra một tiếng “phành” lớn thật vang, y cũng mang theo vẻ “đâm thọc”, đứng ở cửa.