Nếu Người Ở Đây

Chương 46




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong lúc ông Đinh nằm viện, Đinh Húc vẫn ở đó chăm sóc ông, hai người cô cũng luân phiên nhau đến thay cho y, thời gian chuyển viện cũng đã hẹn xong rồi.

Ngày Đinh Húc thi nhảy lớp, tinh thần ông Đinh so với trước đó có tốt hơn một chút, bác sĩ cũng nói là ổn định rất nhiều rồi, chuyện này đối với Đinh Húc mà nói là tin tức tốt, tâm tạng y thoải mái chút, lúc thi cử cũng không thấy quá áp lực.

Lần này thi nhảy lớp được giao công văn xuống là thi một mình, tình huống như vậy không có mấy ở trường cấp II tại thành phố L, năm vừa rồi cũng có mấy học sinh, thế nhưng họ đều học thêm một năm cao trung nữa mới tiếp tục nhảy cấp, nhảy hai năm liên tiếp như Đinh Húc vẫn là trường hợp đầu tiên. Đề mục bài thi được tham khảo từ các đề thi qua các năm, độ khó cao hơn so với đề thông thường, thầy cô đến giám thị có khoảng ba người, một cô giáo chừng bốn lăm bốn sáu tuổi và hai thầy giáo trẻ tuổi khác.

Nhà trường hết mực coi trọng cuộc thi lần này, bảo thầy chủ nhiệm dẫn hai thầy khác cố ý chạy đến một chuyến.

Đinh Húc mang theo một túi đồ văn phòng phẩm, cũng không đặc biệt chuẩn bị thêm thứ gì khác, giống hệt như lúc thi hội thi toàn quốc. Lúc đi trên hành lang bên ngoài phòng học, điện thoại reo vài tiếng, Đinh Húc vội vàng lấy ra xem một lượt, bởi do thân thể ông Đinh mà y luôn đem điện thoại di động theo, có chuyện gì thì các cô cũng có thể liên lạc đến.

Lần này không phải là cô hai gọi đến, mà là một dãy số từ tỉnh X, lại là Chung Tiệp. Đinh Húc do dự một chút, khi đang chuẩn bị nhận điện thoại lại nghe thấy một giọng nữ chói tai nói bên cạnh: “Đến để thi mà còn mang điện thoại làm cái gì! Trẻ con bây giờ có còn chút kỷ luật thi cử gì hay không vậy hả!”

Đinh Húc bị người ta đẩy sau lưng vài nhát, sơ ý tiến về phía trước mấy bước, khi quay đầu nhìn lại thì thấy một cô giáo tuổi trung niên lạ mặt đứng sau lưng mình. Tóc búi, bên phải xương mày có một nốt ruồi thịt, khóe miệng rũ xuống, lúc mặt không cảm xúc quả thực giống đang tức giận, bây giờ giận thật bộ dạng trông càng khó trêu vào.

Cô ôm một bì đề thi bằng giấy da bò[0] đã niêm phong, nhìn Đinh Húc đầy vẻ khó chịu, nói: “Nhìn tôi làm gì, tôi nói có sai sao?”

Tiếng chuông điện thoại trong tay ngừng một lát, sau đó lại vang, Đinh Húc nhìn xuống nhưng không nhận, tắt máy, hít một hơi sâu nói với cô: “Thật sự xin lỗi cô, em không biết, bởi vì nhà em có chút chuyện nên mới mang, em tắt ngay đây.”

Bà cô bước lên mấy bước, giọng điệu ngang phè: “Nhà anh có chuyện, thế nhà người khác không có chắc? Cũng không biết là lấy đặc quyền gì, nếu không đã chẳng phải thi trong kỳ nghỉ… thật là…”

Đinh Húc không lên tiếng, theo sau bà cô vào phòng học, y tới trước giờ, cô giáo kia nhìn y, có lẽ nhà cũng có việc muốn đi sớm chút nên cho thi luôn trước giờ nửa tiếng. Sau khi kiểm tra đồ Đinh Húc đem đến xong, hất cằm rồi lại gật với Đinh Húc một cái, nói: “Cũng nộp luôn điện thoại lên đi.”

Đinh Húc lấy điện thoại ra đặt lên bàn, để cùng chỗ với áo khoác và chìa khóa các loại của mình, những thứ này đều không cho y mang trên người.

Bà cô lại nói: “Tháo pin điện thoại xuống đi.” Sau đó còn thầm thì cực nhỏ một câu, thế nhưng cũng đủ khiến ba người ở đây đều nghe thấy: “Ai biết anh mang di động đến là có ý đồ gì, mang tới rồi còn chẳng có thái độ đứng đắn, lát nữa thi nghe môn Anh mà gian lận thì thế nào giờ.”

Một thầy giáo vừa mới tốt nghiệp đại học sư phạm được phân công đến đứng bên cạnh, nghe thấy bà ta nói như vậy thành ra hơi lúng túng, nhỏ giọng giải thích rõ: “Chủ nhiệm Thạch à, di động không gian lận bài thi nghe tiếng Anh được đâu, hơn nữa tắt máy là được rồi không nhất thiết là phải tháo pin…”

Chủ nhiệm Thạch nhìn anh ta một cái, cao giọng nói: “Vậy xảy ra vấn đề gì thì anh phụ trách à? Hả? Anh nhất định không để cậu ta phải tháo pin, có phải muốn giúp cậu ta gian lận hay không thế? Tôi nói anh biết, tôi làm nghề hơn hai mươi năm rồi, hạt cát cũng không qua được mắt tôi đâu, tôi đứng ở cái bục giảng ba thước này thấy rõ những chủ ý quỷ quyệt này của các người lắm!”

Thầy giáo kia giận đến không biết đáp kiểu gì, cũng không dám gây với bà cô thêm nữa, tránh ra xa xa im lặng, sắc mặt hồi lâu vẫn không dịu lại được.

Đinh Húc ngồi đó giải đề, một mình y thi, ba giám thị nhìn chằm chằm, căn bản chẳng cách nào ăn gian được. Mấy cửa trước khá tốt, đến khi thi đại số, cái vị chủ nhiệm Thạch đó cứ đứng nhìn chòng chọc sau lưng y, có người sau lưng khiến Đinh Húc không thoải mái lắm, lúc giải bài hình dùng đến bộ thước, bà giáo kia còn đột nhiên thò tay ra cầm bộ thước đó lên nghiên cứu hết lần này đến lần khác, nhìn rất lâu.

Đinh Húc đã thi liên tục hơn bốn tiếng, trong lòng hơi buồn bực, bấy giờ không nhịn được nhíu mày nói: “Thước này không có vấn đề gì cả, xin cô trả lại cho em, em còn phải tiếp tục làm bài.” Y chỉ còn bài cuối cùng này chưa xong thôi, thi liền mấy môn học cũng không chừa thời gian cho y nghỉ, chiến đấu luân phiên như vậy khiến y quả thực mệt mỏi.

Bà giáo còn không bỏ xuống, vẫn còn cầm xem xét: “Tôi kiểm tra chút…”

ĐInh Húc đứng lên lấy lại cái thước thẳng trong tay bà giáo, bà cô vừa định nổi giận thì lại thấy “cạch” một tiếng, Đinh Húc bẻ luôn cái thước thành hai nửa thả trước mặt bà ta, lạnh lùng nói: “Nhìn rõ chưa, bình thường đúng không.”

Bà giáo bị y dọa hết hồn, lâu lắm rồi bà ta không gặp học sinh nào dám đứng lên tranh luận với mình, nhất thời nổi giận nói: “Anh có biết kỷ luật và quy định của trường thi hay không hả, anh đứng lên như vậy có thể quy là gian lận…” Bà ta nhìn xung quanh một chút, chợt nhớ tới lần này chỉ có mình Đinh Húc thi, cũng không thể định tội được, nhưng vẫn cứng cổ: “Tôi nói cho anh hay, nếu anh còn cái thái độ này tôi sẽ cho anh ra ngoài ngay lập tức, học sinh với thái độ như anh thì làm gì có thành tích tốt được…”

Đinh Húc canh giường ở bệnh viện mười mấy ngày, không thể ngủ ngon, lại bị bà ta dồn thi trước thời hạn, còn trừ vào thời gian vốn là thời gian nghỉ ngơi giữa kỳ thi, bấy giờ chẳng muốn nghe bà ta tiếp tục giáo dục nữa, đứng dậy thu bài thi vào, giao lên bục giảng, cầm đồ của mình thật sự đi khỏi.

Hai thầy giáo trên bục giảng kia trố mắt nhìn nhau, nhưng rất nhanh chóng bỏ bài thi của Đinh Húc vào túi giấy da bò, niêm phong lại.

Mặt bà giáo tràn ngập tức giận, đi tới đưa tay đòi lấy túi giấy da bò nói: “Đưa bài thi của nó cho tôi! Để tôi xem xem một học sinh không tôn trọng thầy cô như vậy thì có thể viết được ra cái gì!”

Thầy giáo bị bà ta vặc lại lúc trước đã dán kĩ thật kĩ cái túi giấy, cũng không có ý định giao ra, ngược lại mặt thầy còn lại có nét cười, thế nhưng nói giọng lạnh nhạt khách sáo: “Chủ nhiệm Thạch, chị cũng không phải là giáo viên chấm thi, chúng tôi đã dán kỹ cả rồi, theo quy định thì không thể tùy tiện lấy ra xem được mà, hơn nữa không phải vừa rồi chị vẫn đứng nhìn chằm chằm hết toàn bộ sau cậu bé hay sao. Chị xem không còn sớm nữa rồi, chi bằng chúng ta về thôi nhỉ?”

Mặt bà giáo mảng thì đỏ mảng thì trắng, hừ một tiếng, cũng không chờ bọn họ đã sải bước ra ngoài.

Hai thầy giáo liếc nhìn nhau, một người cười khổ, một người khác cũng than thở luôn miệng: “Sao lại đụng phải chủ nhiệm Thạch vậy trời, ở trường thì chị ta đốp chát vô lý, bây giờ lại không biết muốn làm khó học sinh kiểu gì…”

“Tôi có nhìn một đề bài của học sinh này, làm rất tốt, chỉ là bài tập lớn đề số học chưa làm xong, đáng tiếc.” Thầy giáo bị vặc lại trước đó có phần tiếc nuối mà nói: “Chị ta còn nói học sinh gì chứ, thầy cô như chị ta làm sao có thể làm lãnh đạo đây.”

“Anh không biết sao? Chủ nhiệm Thạch là nối gót người nhà, tuổi nghề lớn, công tác cho trường nhỏ hơn ba mươi năm rồi. Không bàn nữa, đi thôi, chúng ta đem bài thi về một chuyến, may quá chị ta còn không mở ra được.”

[bổ sung] nối gót người nhà: tựa như kiểu bố mẹ về hưu thì con vào thay hoặc có thể hiểu là truyền thống gia đình, dựa theo ngữ cảnh ở đây thì dùng nghĩa một.

“Chị ta còn dám phá hỏng bài thi ư? Đi tới đi lui, chúng ta đưa về trường một chuyến đi, tôi không tin được.”

Hai thầy vừa nhỏ giọng nói chuyện vừa đi ra ngoài, khép cửa lại, cuộc thi đặc thù rốt cuộc kết thúc một cách tạm được.

Đinh Húc thi xong đi ra, đến phòng vệ sinh dùng nước lạnh rửa mặt mới đè được đám lửa trong lòng xuống, ánh mắt y rất tỉnh táo, đối với chuyện mình vừa làm cũng không hề hối hận dù chỉ một chút. Thời gian này vẫn cứ gặp ác mộng, y chịu kiềm chế trong mộng đủ lắm rồi, quả thực không hiểu tại sao mình cứ phải nhẫn nại mãi vậy.

Sau suy tính ngắn ngủi, Đinh Húc dự định cho mình mấy kế hoạch, nếu như lần này không thi nhảy cấp qua, y cũng sẽ không có ý định tiếp tục học theo khung chương trình bình thường. Trước kia y đi học vì Chung Tiệp, đến phương Bắc là để theo và tẫn hiếu với ông Đinh, bây giờ tình trạng thân thể ông Đinh không tốt, cần phải chuyển đến thủ đô, ý trong lời cô hai cũng không muốn mang y theo cùng, vậy thì y cũng không cần thiết tiếp tục ở lại.

Dù sao cũng phải làm chút hoạch định cho bản thân.

Chờ khi lau sạch mấy giọt nước trên mặt, đã thầm có chủ định. Bình tâm lại kha khá, Đinh Húc lắp pin xong, mở máy xem một chút, phía dưới có mười mấy cuộc gọi nhỡ, tất cả đều đến từ Chung Tiệp.

Gọi lại không lâu sau đã thấy người bắt máy, giọng Chung Tiệp khàn cả đi, gào khóc nói: “Đinh Húc, con về cho mẹ, về ngay lập tức! Về nhà đi!”

Đinh Húc giật nảy mình, vội nói: “Sao vậy ạ? Mẹ không sao chứ, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Giọng nói của Chung Tiệp nghe cảm giác vô cùng không ổn, kêu gào vào điện thoại rất lâu, kêu bảo Đinh Húc quay về, lập tức lên đường. Bà cũng không chịu nói nguyên nhân là gì, chỉ là cứ một mực khóc, nói: “Đời này không biết tôi đã tạo nghiệt gì, tại sao hết lần này đến lần khác tôi đều gặp phải những chuyện này… Đinh Húc, con mau về đi, một mình mẹ sắp không chịu được nữa rồi, nếu như con còn muốn bàn chuyện cái nhà này thì về mau đi!”

Đinh Húc vừa tiếp tục nói chuyện điện thoại khuyên nhủ an ủi bà, vừa đổi hướng làn xe: “Được rồi con biết rồi, vậy con đi mua vé, mẹ đừng hoảng, đợi con về đã.”

Đinh Húc ngồi máy bay bay suốt đêm về, từ thành phố L đi cần bay chuyển tiếp, lúc y phong trần mệt mỏi chạy về đã là hơn mười giờ buổi sáng ngày thứ hai.

Y dựa theo lời Chung Tiệp nói, đến phòng trà bên cạnh biệt thự, khi thấy Chung Tiệp – người phụ nữ mạnh mẽ ngày thường đã thành một người phụ nữ trung niên khóc sưng đỏ cả mắt, mặt mũi tiều tụy, không hề thấy khí chất trong quá khứ đâu nữa, bả vai rúm ró chỉ mãi thút thít, lúc thấy Đinh Húc lại ôm y khóc lóc một hồi.

“Cha con ông ta là đồ chết tiệt, ông ta đem đàn bà về nhà… Tên súc sinh này, cả đời mẹ bận rộn vì ông ta, làm sao ông ta có thể đối xử với mẹ như vậy hả!”

Đinh Húc nghe bà nói như vậy, trong đầu bùm một tiếng, nhất thời không nghe thấy những âm thanh khác. Trong trí nhớ của y cho tới giờ không hề thấy chuyện này phát sinh, kiếp trước của y dù tình cảm cha mẹ lạnh nhạt, nhưng tới giờ chưa từng có chuyện người thứ ba chen chân vào!

Edit by NEY

chương 47

[0] giấy da bò, cái nầy đi thi gặp nhiều rồi nhỉ, với cả giống giấy bọc bánh mì:v

giấy da bò

]