Nếu Người Ở Đây

Chương 39




Sắc mặt Hà Thành khó coi, hạ giọng mắng một câu, xoay mình dẫn người bỏ đi. Bình thường thì gã không hề sợ Đổng Phi, chẳng qua là xuất thân từ một nhà Tham mưu trưởng thôi, nhưng mà bây giờ ở căn cứ, sau lưng Đổng Phi lại có Bạch Bân mà người như Bạch Bân gã không trêu vào nổi.

Mấy người sau lưng Hà Thành đều đi xuống theo, chỉ có người vốn phối hợp với Hà Thành đã mặc đồ bảo hộ xong xuôi thì lại không rõ nội tình. Người nọ là một kẻ cao lớn thô kệch ngoại viện[0], là người viện trợ được tìm đến từ câu lạc bộ quyền anh ở bên ngoài, đúng lúc này Hà Thành bỏ đi, hắn ta cũng ngơ ngác đi theo, nhỏ giọng hỏi: “Cậu Hà, vậy là không đánh hả?”

[0] ngoại viện: sự trợ giúp từ bên ngoài, người khác. 

Hà Thành trừng hắn ta, quát lên: “Đánh đấm cái gì, đi!” Gã nhìn chòng chọc Đổng Phi đang đi về phía đài thi đấu mà nhịn không được nhỏ giọng chửi một câu: “Hừ, chẳng phải là một con chó Bạch Bân nuôi à…”

Mắng như thế, nhưng đến cùng gã cũng không dám to tiếng để Đổng Phi nghe thấy.

Tên lâu la bên cạnh vẫn có phần không phục, đảo tròng mắt một cái, ghé vào tai Hà Thành mà nói: “Trong căn cứ chúng ta không thịt được nó, vậy chờ ra ngoài có lẽ có thể…”

Nói mấy câu, sắc mặt Hà Thành cũng xuôi xuôi, cười lạnh mà nói: “Cứ làm như mày nói đi, trông trừng thật kĩ cho tao, có gan thì đừng có mà rơi vào tay tao, để xem tao có dạy dỗ nó không!” Ánh mắt gã đảo qua đảo lại giữa hai người trên đài thi đấu, nhìn một hồi, tầm mắt dừng lại trên người Tiêu Lương Văn tựa như một con rắn độc.

Đổng Phi không thèm phản ứng lại mấy người đó, đặt hết sự chú ý lên người Tiêu Lương Văn, khách khí mời người lên đài thi đấu.

Từ lời của mấy huấn luyện viên kia, sau khi Đổng Phi biết được rằng người này cũng không phải là binh lính thuộc căn cứ mà là một học sinh đến học đặc huấn huấn luyện ngắn hạn như bọn họ, lại luôn dõi theo người này. Cậu cảm thấy bản thân cũng khá được, nhưng nếu so với người này thì dường như vẫn còn cách một khoảng.

Nghĩ như vậy, Đổng Phi lại không nhịn được muốn thử một chút thân thủ của cậu ta.

Trong căn cứ huấn luyện đều biết rằng, Tiêu Lương Văn này vốn lăng đầu thanh[1], mặc kệ anh có lai lịch gì, dám lên đài thì thật sự dám hạ thủ đánh người. Nhưng mà trong đó không bao gồm Đổng Phi đang kích động muốn thử, cậu triển khai một tư thế, mắt sáng ngời nhìn Tiêu Lương Văn: “Lên!”

[1]Lăng đầu thanh: ở đây chỉ một mực giữ ý nghĩ của mình, từa tựa với cố chấp, kiên quyết giữ vưng quan điểm.

Tiêu Lương Văn không nói nhiều đi lên lập tức nện thẳng một quyền!

Đổng Phi chắn hai tay cố gắng bảo vệ mặt nhưng đều bị đánh cho phải lùi lại vài bước, còn chưa kịp đứng vững, lập tức lại đến quyền thứ hai, cú sau lại ác liệt hơn cú trước!

Đổng Phi bị khống chế, dính đánh chẹt ngay từ đầu thì về sau sẽ khó tìm lại được nhịp độ, mười mấy phút sau cũng không còn thể lực gì nữa, cậu còn muốn kiên trì nhưng chân lại lảo đảo bước quẩn một cái, Tiêu Lương Văn ở phía đối diện lập tức dừng lại.

Huấn luyện viên bên ngoài cũng thổi còi, vẫy tay tỏ ý đã rõ kết quả: “Tiêu Lương Văn, thắng!”

“Cậu chờ một lát, mới vừa rồi tôi không phản ứng kịp, chúng ta so một trận nữa đi, không nhất thiết là phải đấu quyền, leo núi hoặc chướng ngại phụ trọng…” Đổng Phi bước lên phía trước mấy bước ngăn không cho Tiêu Lương Văn đi, còn muốn nói tiếp nữa, lại thấy Tiêu Lương Văn ở đối diện đột nhiên hành động. Mới vừa rồi so quyền cước cũng không thấy cậu ta vội vã như vậy, đúng lúc này chỉ liếc cửa một cái là lập tức đến bên cạnh đài thi đấu lục tìm dụng cụ bảo hộ, nhanh chóng đeo lên đầu gối của mình, xong lại bắt đầu đeo bảo hộ cho hai cùi chỏ.

Từ ngoài cửa có người đang tiến về phía này, Tiêu Lương Văn không kịp mặc toàn bộ đồ bảo hộ, giương mắt nhìn chút, ánh mắt hoảng loạn hiếm thấy, thuận theo miếng bảo hộ không buộc chắc làm một tư thế tháo nó ra, động tác nhuần nhuyễn, tựa như đã luyện tập rất nhiều lần vậy, hắn cúi đầu chăm chú thao tác.

Đổng Phi không biết Tiêu Lương Văn có ý định gì, khó hiểu mà nhìn hắn: “Buổi chiều cậu còn huấn luyện nhỉ, chúng ta có thể cùng một tổ… Tiêu Lương Văn?”

Hai người đến bên cạnh đài thi đấu, một người là Bạch Bân, một là thiếu niên trắng trẻo có dáng vẻ học sinh, đeo đôi mắt kính khung kim loại, chính là Đinh Húc. Đinh Húc đứng ghé lên trên dây thừng gần bên cạnh Tiêu Lương Văn nhìn thoáng qua, nói: “Quyền anh à?”

Cơ thể Tiêu Lương Văn cứng lại, nói: “Ừm.”

Đinh Húc đưa tay chạm đồ bảo hộ của Tiêu Lương Văn, hàm chứa ý khen ngợi: “Tốt, lần này chịu nhớ kĩ rồi.”

Tiêu Lương Văn thuận thế tháo đồ bảo hộ xuống, thả lỏng cổ tay, liếc nhìn Đinh Húc: “Em đánh thắng.”

Đinh Húc không phản ứng gì, gật đầu một cái: “Biết rồi, cậu đến đây một lát, tôi có lời muốn nói với cậu.”

Tiêu Lương Văn lưu loát xoay người nhảy xuống khỏi đài thi đấu, bỏ lại Đổng Phi mà đi cùng Đinh Húc.

Đổng Phi đứng đó vịn dây thừng vẫn không cam lòng, lại gọi Tiêu Lương Văn hai tiếng, người nọ cũng không thèm để ý.

Bạch Bân đưa cho y chai nước, cười nói: “Như thế này là làm sao, thua không chịu nổi?”

Đổng Phi hơi ảo não, siết chai nước nói: “Cũng không phải, chỉ là có chút không cam lòng, nếu vừa rồi không phải tôi không chuẩn bị tốt thì không chừng…”

Bạch Bân lắc lắc đầu, nói: “Không phải cậu không chuẩn bị tốt, mà là cậu ta càng chuẩn bị tốt hơn so với cậu. Từ ngay khi lên, cậu không đón được quyền của cậu ta thì cậu thua rồi.”

Sắc mặt Đổng Phi nháy mắt trắng bệch, cúi đầu không lên tiếng.

Bạch Bân nhìn Đổng Phi một cái, nói: “Đi xử lý vết thương trên mặt chút đi.”

Đổng Phi lúc này mới phát giác khóe miệng và gương mặt mình có phần đau đớn, hiển nhiên là vừa rồi đánh quá hăng, nên bị bầm tím. Tuy rằng cậu phòng được nắm đấm đầu tiên của Tiêu Lương Văn, thế nhưng với cường độ như vậy thì mặt vẫn gặp phải lực dư chấn, nếu không phải cậu lùi một bước, phỏng chừng xương mũi đã gãy luôn rồi. Đổng Phi cười xong, nhếch miệng nói: “Quả thật hơi đau, luyện quyền với người này rất thú vị.”

Bạch Bân nói: “Tôi cũng lưu ý cậu ta lâu rồi, bình thường cậu ta không hay dùng tay trái, thế nhưng thấy được sức lực của tay trái lớn hơn chút. Lần sau có cơ hội, tôi cũng muốn thử mấy chiêu với cậu ta.”

Đổng Phi có chút căng thẳng, cười gượng mà nói: “Thế này thì không cần thiết lắm đâu, cậu đến đây cũng không phải chỉ vì đối chiến với người khác, mấy thứ đánh cận chiến này…”

Bạch Bân nhìn Đổng Phi một cái, nói: “Làm sao thế, sợ tôi thua à?”

Đổng Phi vội lắc đầu: “Không phải!”

Bạch Bân vỗ bả vai Đổng Phi, nói: Thôi được rồi, đi nào, đi bôi thuốc trước, bằng không buổi tối Hạo Hạo nhìn thấy lại bắt đầu muốn suy xét xem một thân vết thương này của cậu từ đâu mà đến đấy.” Nói xong lại tự mình cười trước.

Tâm trạng Đổng Phi cũng thư thái lên chút, cười nói: “Hẳn là nên mang Đinh Hạo đến đây học giáo dục một chút, giáo dục tư tưởng cũng được, hiện giờ cậu ta quá an nhàn rồi.”

Bạch Bân lãnh đạm từ chối, nói: “Được rồi, cậu ấy ở nhà là được.”

Đổng Phi biết Bạch Bân xót Đinh Hạo đến đây phải chịu khổ, tâm tư cậu linh hoạt, đương nhiên cũng biết rõ tại sao như vậy, thế nhưng Bạch Bân không nói toạc ra thì cậu cũng đoán chắc mà giả bộ hồ đồ. Ông của cậu trước kia là phó quan của ông Bạch Bân, cậu và Bạch Bân lớn lên cùng nhau từ nhỏ, Đổng Phi cũng coi chính bản thân là phụ tá đắc lực cho Bạch Bân, nghe thấy Bạch Bân nói như vậy cũng phụ họa theo: “Cũng phải, ở nhà đã đủ ầm ĩ rồi, mang đến đây không biết còn muốn náo loạn thành cái dạng gì nữa.”

Hai người vừa nói vừa đi ra ngoài, tự Bạch Bân có đem theo ít thuốc để trên xe ở ngoài nên muốn đi lấy, đương nhiên Đổng Phi cũng đi cùng qua đó. Hai người đi qua đường tắt, đi một đoạn Bạch Bân chợt dừng bước, quay đầu sang nói với Đổng Phi: “Tôi quên lấy mấy quyển sách ở phòng thiết bị trên tầng hai xuống rồi, cậu đi thay tôi một chuyến nhé, đúng lúc giờ học sẩm tối phải dùng, lái xe cùng đem về thể.”

Đổng Phi cũng không hỏi nhiều, gật đầu đồng ý về lấy thay Bạch Bân.

Bạch Bân đứng cách đó không xa, tay xỏ túi mà nhìn thoáng qua xung quanh, đưa lưng về phía hẻm nhó đằng sau sân huấn luyện nơi có hai bóng người chồng lên nhau, thứ mà nếu như không nhìn kĩ thì cũng không phát hiện được. Bạch Bân quan sát luôn luôn tinh tế tỉ mỉ, vóc dáng người bị che khuất kia hơi nhỏ gầy chút, quần áo trên người lại không phải đồ rằn ri, tuy rằng chỉ lộ ra một phần nhỏ góc áo thế nhưng Bạch Bân cũng nhận ra đó là… Đinh Húc – người vừa mới vào căn cứ cùng hắn.

Gần đó không có người, địa điểm cũng khá kín đáo, nếu không phải hắn đột nhiên đi tắt lối này với Đổng Phi, có thể cũng sẽ không bắt gặp.

Bạch Bân đi về phía trước một đoạn ngắn, dịch xa bọn họ, tìm chỗ có bóng mát che đứng đợi Đổng Phi, cũng không đổi chỗ, ít nhiều có ý canh chừng giúp bọn họ.

Bạch Bân và Đinh Húc đi vào cùng nhau, ấn tượng đầu tiên đối với Đinh Húc chính là có đủ lý trí, thế nhưng chỉ là không hề nghĩ đến cậu ta lại hôn Tiêu Lương Văn – kẻ vừa rồi mới ra đòn cực hung kia. Ngón tay Bạch Bân chạm lên môi dưới mình, khẽ gõ hai lần, bỗng nhiên lắc đầu cười, quả là có chút thú vị.

Đinh Hạo cầm chắc vị học sinh giỏi này làm bạn bè, thế thì Bạch Bân hắn cũng bán cho người ta một mối nhân tình đẹp vậy.

Thính lực của Tiêu Lương Văn tốt hơn Đinh Húc, ngay lúc có người đi ngang đã bảo vệ Đinh Húc trong ngực, xoay người che chắn y, chỉ để lộ ra một phần góc áo nhỏ và đôi tay đang ôm chặt cổ mình của Đinh Húc.

Mãi cho đến khi người đi rồi Tiêu Lương Văn mới thả lỏng cảnh giác một chút, Đinh Húc ở trong lòng hắn vẫn không phát hiện ra, bị hôn đến hai mắt dường như mang sương mù, kính mắt đều đã bị đẩy đến dưới sống mũi, tựa như rơi xuống đến nơi rồi vậy.

Đinh Húc tháo mắt kính, đẩy Tiêu Lương Văn ra, nói bằng giọng khàn khàn: “Cũng được lắm rồi, về đi.”

Tiêu Lương Văn có phần không tình nguyện, vừa rồi hắn không tập trung được, thế nhưng lại không thể nói cho Đinh Húc biết điều đó, chỉ đành hỏi Đinh Húc: “Anh thì sao?”

Đinh Húc lau mắt kính xong, đeo lại, sửa sang cổ áo xong xuôi đã khôi phục lại vẻ cẩn thận tỉ mỉ và sạch sẽ trước đó, trừ việc hơi thở có chút không ổn thì đã không phát hiện ra gì bất thường. Y liếc nhìn Tiêu Lương Văn, nói: “Tôi quay lại đưa bài phụ đạo cuối cùng cho mấy huấn luyện viên, lần trước để lại một vài cụm từ và câu thông dụng.”

Tiêu Lương Văn không tình nguyện nữa thì cũng chỉ có thể đuổi theo, cùng đi ra ngoài.

Trong khoảng thời gian này, người học khóa học của Đinh Húc bắt đầu tăng nhiều, không ít người phải đi Tây Phi chấp hành nhiệm vụ, cũng học hai khóa tiếng Pháp. Đinh Húc đổi sang một văn phòng lớn hơn, cửa sổ sát đất trong suốt được lau sạch bóng, y chỉ cần ngước mắt là có thể nhìn thấy sân huấn luyện và đài thi đấu ở lầu một. Tiêu Lương Văn lại đang hòa trong một đám lính mặc đồ rằn ri ở đó để huấn luyện, Đinh Húc nhìn thấy bộ dạng này của Tiêu Lương Văn mà đột nhiên có chút hoảng hốt, kiếp trước Tiêu Lương Văn không có cơ hội đi trên con đường này, không biết đây liệu có phải duyên kỳ ngộ hay không…

Mấy huấn luyện viên học tiếng Pháp cùng Đinh Húc thấy y nhón trang sách nửa ngày không lật, còn tưởng mình đọc sai ở đâu, dè dặt hỏi: “Hay là chúng tôi đọc lại lần nữa, được không?”

Đinh Húc cúi đầu nhìn lướt qua trọng điểm được mô tả, lắc đầu nói: “Không cần, trên cơ bản không có sai sót gì cả, xong chương này thì có thể kết thúc rồi.”

Mấy huấn luyện lập tức hồ hởi, quyển sách mỏng này còn học mấy chương cuối nữa là xong rồi, về sau khỏi cần động tới nữa! Tâm trạng tốt, vừa đi lên châm trà cho Đinh Húc vừa cười ha hả nói chuyện với hắn: “Thầy giáo nhỏ, cậu chắc là người phương Nam nhỉ, gần đây thời tiết hanh khô thì nên mua chút son dưỡng môi về mà dùng.”

Đinh Húc sửng sốt “Sao?”

Huấn luyện viên chỉ chỉ môi Đinh Húc, lại khoa tay múa chân ngoài miệng mình một chút: “Chỗ này, rách da rồi.”

Đinh Húc liếm chỗ da môi bị rách, khó xử một cách hiếm thấy, gật đầu nói: “Tôi sẽ chú ý.”

Ney: Chỗ đi Tây Phi nhưng học tiếng Pháp hơi lạ, nhưng mà raw nó thế thật. 

Cập nhật: Theo bạn pé péo thì khu Tây Phi từng là thuộc địa Pháp nên là họ dùng tiếng Pháp. Cuối cùng cũng có người thỏa mãn được thắc mắc của tui moahaha…