Nếu Người Ở Đây

Chương 25




Lần đầu tiên bọn họ gặp mặt nhau, Đinh Húc đang cùng đi với cha hắn, cách song sắt nhìn thấy ánh mắt sắc bén của một thiếu niên, nhưng ấn tượng của hắn về Tiêu Lương Văn cũng không sâu sắc, ngược lại về sau có mấy lần gặp mặt, thậm chí vài ngày bị buộc chặt bên người kia, mới làm cho hắn khắc sâu.

Năm hắn mười tám tuổi đó, cha mẹ bị cách chức điều tra, tai họa ngồi tù mấy chục năm khiến hai người họ dường như già đi chỉ sau một đêm, mà toàn bộ danh dự của ông Đinh ở phương Bắc xa xôi cũng bị hủy hoại, vì áy náy mà chủ động rút lui, không lâu sau cũng buồn rầu qua đời.

Mọi kế hoạch trên con đường tương lai của hắn bị xáo trộn, người mẹ vừa thích mắng chửi vừa cuồng điên khiến hắn chút nữa đã không chống đỡ được…Mà trừ những việc đó ra, hắn còn phải nhận thêm, một phong thư nghỉ học đầy ngôn từ chính nghĩa của nhà trường.

Đối với một con chó rơi xuống nước, mọi người ai cũng chỉ hận một nỗi không thể ra sức đánh thêm cho một trận, dường như chỉ thế mới có thể trút hết nỗi oán hận ngày thường của họ ra vậy. Những lời lẽ sắc cạnh, những nắm đấm xúc phạm, chuyện này dạy cho Đinh Húc một bài học tự vệ, ít nhất, sau này khi đánh nhau việc quan trọng đầu tiên chính là phải bảo vệ cổ họng của mình…

Nhưng nói thế nào đi chăng nữa, là người ai chẳng muốn sống tiếp.

Một mình một người ngồi hơn 40 tiếng xe lửa đến phương Bắc, hắn đã không còn là thiên chi kiêu tử (con cưng của trời), thậm chí còn không được tính như một người bình thường.

Hắn như trôi nổi giữa không trung chứng kiến cái quá khứ kia của chính mình, nhìn thấy tấm lưng chật vật thẳng tắp của mình đi xuyên qua toa xe lửa, đến gần lối đi tối như mực kia, cũng nhìn thấy người khoác túi du lịch, thoáng đi qua mình…

Âm thanh trên xe lửa ầm ĩ, thế nhưng âm thanh cứ như vọng qua một tầng nước vậy, một câu Đinh Húc cũng không nghe rõ, chỉ cảm thấy được bản thân mình bị người đáng ghét kia mạnh mẽ kéo lại, ôm vào ngực.

Ngước kia ôm cực kỳ chặt, lồng ngực nóng như lò sưởi, từ lúc bắt được mình vẫn không chịu buông tay một khắc.

Dường như nhận được ảnh hưởng từ trong mộng, Đinh Húc không kiên nhẫn nhíu mày kéo banh cổ áo ra, hắn cảm thấy bực mình, sắp không hô hấp được nữa rồi.

Có người nào đó đang nói chuyện bên tai, “…Đúng, nửa đêm bỗng nhiên sốt cao…Cấp cứu…Tiêm…”

Đinh Húc ôm lấy người kia, hắn cảm thấy khó chịu, thế nhưng trừ tên của người đó thì không kêu nổi một cái tên nào nữa, “Tiêu Lương Văn…” Cánh tay đang ôm mình siết chặt hơn nữa, giọng nói trầm thấp bên tai nhẹ nhàng vang lên, “Đinh Húc?”

Đinh Húc? Người trong mộng cũng gọi tên hắn như vậy, đứng ở phía sau đưa một ví tiền cho hắn, vẫn là một mái tóc dựng đứng, nhìn đã có cảm giác dặm tay. Người thanh niên da ngăm đen kia nhét ví tiền vào tay hắn, kể cả chứng minh thư đã rơi ra ngoài. Thì ra ví tiền của hắn bị trộm. Đám trộm dùng quen kỹ xảo trên xe lửa, khiến người khác khó lòng phòng bị.

Đinh Húc muốn rút bàn tay đang nắm ví tiền về, muốn nói cảm ơn đối phương, lại không cách nào thoát khỏi bàn tay hắn. Người thanh niên da ngăm đen đó dựa lại gần, dồn hắn vào góc xe, trong nháy mắt xe lửa tiến vào đường hầm, xung quanh tối mờ mịt nên không thể nhìn thấy vẻ mặt của hắn, bên cạnh tiếng động cơ của xe lửa xình xịch còn có một giọng nói—-

Đinh Húc.

Giọng nói trầm thấp gọi tên hắn, hơi thở thổi vào tai hắn lan tràn luôn cả xung quanh, khiến hắn không thể không né tránh ra.

…Tôi muốn em!

Xe lửa chạy ra khỏi đường hầm lúc tiếng nổ chợt vang, ngọn đèn ven đường chợt lóe, ánh sáng dừng trên mặt người dùng cánh tay vây mình lại. Không biết vì sao mặt Tiêu Lương Văn đã giống như khi hắn trưởng thành, tóc hơi dựng, tóc cứng đâm dặm tay, khuôn mặt có vài phần tàn nhẫn. Hắn bỗng nhiên cười, cùng ánh mắt hiếm thấy ôn hòa, như một loài dã thú.

Ai bảo em cứ dây dưa không rõ với tôi? Chúng ta ở bên nhau đi!

Người kia tuyên bố. Đinh Húc tức giận, dốc hết sức lực trong cơ thể ra đánh người đó, hắn đã thảm như vậy, đã cái gì cũng không còn, vì sao! Vì sao muốn vũ nhục hắn như vậy?! Nhà của hắn, sự nghiệp của hắn, việc học của hắn, người thân…Đều không có nữa rồi, vì sao còn không bỏ qua cho hắn?

Trong nháy mắt khó phân chia được những kí ức cuồn cuộn ập về, não Đinh Húc dường như bị mấy thứ kia làm cho đau đớn, rất nhiều sỉ nhục đã quên lần nữa tái hiện, khiến hắn lại trải qua loại đau khổ đó một lần nữa, khiền hắn không thể không roi nước mắt. Cho dù là cha mẹ tự sát trong tù, ông nội lại bị bệnh qua đời, cho dù hắn bị đuổi ra khỏi nhà không một xu dính túi, sống một mình cô độc…Hắn sống, hắn thề với bản thân mình, nhất định phải sống càng tốt hơn người khác! Càng có khí thế!

Nhưng mà, Tiêu Lương Văn, vì sao lại là cậu?

Vì sao cậu luôn không ngừng xuất hiện trong sinh mệnh của tôi? Từ tỉnh X đến phương Bắc rét lạnh xa xôi, vì sao luôn cố tình gặp phải cậu? Lần lượt gặp nhau, chú ý, lơ đãng, đến sau này dây dưa không dứt, Tiêu Lương Văn, vì sao cậu muốn phá cuộc sống bình thường của tôi? Tôi rất vất vả, rất vất vả mới có thể sống qua ngày như một người bình thường mà…

“Đinh Húc, đừng đau khổ…” Giọng nói bên tai vẫn nói, cũng thử cẩn thận dụt dè hôn khóe mắt hắn.

Nước mắt không vì được hôn lên mà ngừng, ngược lại càng chảy nhiều hơn. Khốn kiếp! làm sao cậu biết tôi khổ sở? Cậu dựa vào đâu nói tôi đang khổ sở?!

Người sinh bệnh nức nở ra tiếng, cắn môi, phát ra âm thanh rất nhỏ.

Người bên cạnh hắn sửng sốt một chút, lại cúi xuống hôn đôi môi bị cắn đến trắng bệch kia, không đành lòng liếm nhẹ, chảy máu rồi. Tựa như cảm nhận được đầu lưỡi mềm mại, người bị bệnh đến hồ đồ kia theo bản năng há miệng, quấn quít cùng nó…

Hình ảnh trong mộng lại thay đổi, có vẻ như hắn đang ngồi trên ghế phụ cãi vã với Tiêu Lương Văn, tuyết bên ngoài rất lớn, cần gạt nước không ngừng đong đưa nhưng vẫn chỉ có thể giúp người ta nhìn được ở một cự ly rất gần.

Sắc mặt Tiêu Lương Văn cũng không tốt, thấp giọng nói câu gì đó, khiến hắn đột nhiên giận dữ, thò tay tháo dây an toàn, một tay Tiêu Lương Văn giữ vô lăng, một tay còn lại muốn túm lấy hắn, mà lúc này đột nhiên có ánh đèn pha chói mắt chiếu đến, khiến xe hai người không kịp phòng bị. Phản ứng duy nhất Đinh Húc có thể làm chính là theo bản năng bổ nhào đến trước người Tiêu Lương Văn, che chở cho hắn…

Có vẻ như đã qua rất lâu sau, hắn có thể thấy bản thân mình lãng du trong không trung, nhìn người đang nằm trên giường bệnh và người đàn ông cao lớn ở bên cạnh. Người đàn ông gắt gao nắm chặt đôi bàn tay cắm đầy những thứ ống tiêm khác nhau, đôi tay kia đã gầy yếu rất nhiều, có thể nói giống như da bọc xương vậy.

Đinh Húc  nhìn ‘bản thân’ tái nhợt, trong đầu chợt có suy nghĩ nếu không phải còn có máy hô hấp nhân tạo, có lẽ bản thân mình đã tan biến rồi. Người nằm trên giường bệnh ba tháng chưa từng mở mắt, từ đầu đến cuối không có một chút phản ứng nhỏ nhoi nào, đến ngày hôm nay thì ngay cả dịch dinh dưỡng cũng không hấp thụ nữa, chỉ có thể từng ngày suy nhược, cái chết đến rất nhanh chóng.

Người đàn ông cao lớn cầm lấy bàn tay mềm yếu vô lực đó cọ cọ vào mu bàn tay, như là nỉ non với tình nhân: “Đinh Húc, sao bọn họ lại có thể đối xử với em như vậy? Em không thích mình bị người khác xem thường, thương hại, lại càng không thích bị người khác trêu đùa tôn nghiêm cái chết của em đúng không?”

Đinh Húc trôi nổi giữa không trung lặng lẽ nhìn hắn, nhìn nguồi đàn ông nhẹ nhàng hôn, lại tiện đà xé áo bệnh nhân của “mình” một cách thô lỗ, xé bỏ quần áo bệnh nhân đơn bạc, lưu lại ấn ký trên lồng ngực trắng bệch, hận không thể yêu cuồng nhiệt mà khảm hắn vào trong máu thịt của mình, tựa như một loài dã thú.

Đinh Húc, em sống lại có được hay không? Tôi báo thù cho em, ngay cả chuyện diệt hết bọn họ tôi cũng có thể…

Rõ ràng nửa người dưới làm loại động tác thô lỗ nhưnng lời người đàn ông ấy nói ra lại rất nhẹ nhàng, dường như sợ làm hắn hoảng hốt.

Em không thích tôi đánh nhau, không thích tôi nổ súng, nhưng chuyện gì tôi cũng làm, làm sao đây? Nếu em không tỉnh lại, tôi sẽ giết người…Em nhìn tôi sắp vào tù rồi mà cũng không chịu quản lý hay sao?

Chảy máu, bình thường chỉ cần sưng đỏ người này cũng sẽ nhíu mày kêu đau, lần này ngay cả mí mắt cũng không chuyển động.

Đinh Húc, tôi sẽ không để em phải chịu loại khổ đau này nữa.

Người đàn ông nói như vậy, đưa tay dứt đứt cái dây thiết bị cắm chằng chịt trên mu bàn tay hắn, chất lỏng trong suốt chảy đầy đất, mảnh tơ nhện trói buộc kia cuối cũng cũng bị buông ra.

Sau cơn mơ, như đã qua một đời người, hắn không có khả năng thay đổi cha mẹ, thứ có thể thay đổi chỉ có bản thân mình, cùng với Tiêu Lương Văn- người hắn đón ở trại giam về.

Vẫn là cái đầu đinh như cũ, vẫn là tên trộm đồ, nhìn chằm chằm hai mắt mình.

Nếu đời trước là vô tình mà bước vào lãnh thổ của Tiêu Lương Văn, vậy thì lần này, hắn muốn chọn cách chủ động đi vào.

Hắn cũng được, Tiêu Lương Văn cũng được, đều cùng nhau bắt đầu một lần nữa. Hắn sẽ không học ở viện kiểm sát, Tiêu Lương Văn cũng không cần dùng nắm đấm liều mạng  để sinh tồn nữa, có lẽ hắn chỉ có thể thay đổi một phần quỹ đạo, thế nhưng hắn tình nguyện cố gắng. Dù cho chỉ là thay đổi cuộc đời Tiêu Lương Văn.

Chúng ta bình bình an an cùng nhau sống, được hay không?

Đương nhiên là ‘Được’, bời vì–

Bởi vì cậu nên tôi mới chết nha, đây là cậu nợ tôi, cho nên Tiêu Lương Văn à, theo lý thì cậu phải càng yêu tôi hơn nữa đấy…

Tiêu lương Văn…

“Tiêu Lương Văn?” Người rạng sáng mới tỉnh dậy nhỏ giọng gọi, thiếu niên da ngăm nâu lập tức ngồi dậy, ghé sát vào tai hắn nói, “Uống nước…”

Chỉ chốc lát sau, một ly nước ấm được đưa qua cẩn thận, cốc giấy chứa đầy một nửa nước kề sát miệng hắn, “Đinh Húc, nước này.” Tựa như cảm thấy hắn nằm trên giường sẽ khó uống nước, hắn do dự mọt chút, bèn dùng miệng ngậm nước bón cho Đinh Húc.

Nước xuống, khiến yết hầu Đinh Húc dễ chịu hơn nhiều.

Tiêu Lương Văn lưu luyến mãi không rời đi, ngay sau đó lại bón tiếp một ngụm nữa, Đinh Húc nhíu mày, hắn cảm thấy có xíu không thích hợp. Bón xong nước mà đầu lưỡi còn không chịu rời đi, ý đồ muốn theo đuổi dây dưa với thứ mềm mại trong miêng Đinh Húc, thử né hai cái, người nọ lập tức hưng phấn dốc sức cuốn liếm, đối đãi như với đồ ăn vậy, hơi hơi mang theo chút cắn xé.

Đinh Húc thấy đau, hắn bị bệnh không có sức, thế nhưng không có nghĩa là cả sức cắn người cũng không có, xem xét đúng thời cơ, cắn mạnh kẻ xâm lược không biết thỏa mãn kia một nhát!

“Ưm–!”

Tiêu lương Văn ngẩng đầu lên, mày nhăn lại, khẩn trương lắp bắp, “Em sợ nước rơi ra ngoài, thật đấy, mới bón anh uống nước…” Hắn quan sát phản ứng của Đinh Húc thật tỉ mỉ, không biết là vừa tỉnh hay là không ghét hắn làm thế, không tỏ ra biểu hiện ghê tởm gì, nhất thời cảm xúc thả lỏng hơn nhiều, nhìn hắn một cái, nhỏ giọng nói: “Đau.”

Đinh Húc bị hắn ép cho tỉnh táo, oán hận trừng mắt nhìn hắn một cái, “Đáng đời!” Chỉ chỉ vào giường bệnh đối diện, nhìn chằm chằm cái người có ý đồ che giấu chuyện mình  đã làm, “Qua bên kia, cách xa tôi ra một chút!”

Tiêu Lương Văn nghe lời đi qua đó, ngồi ở phía đối diện giường bệnh tiếp tục nhìn Đinh Húc. Hắn cảm giác dù cho Đinh Húc có nổi giận cũng rất ưa nhìn, không, phải nói là lúc nào cũng ưa nhìn, trừ thời điểm vừa rồi bệnh không thể trả lời hắn, khiến hắn thấy hoảng hốt vô cùng.

“Đinh Húc?”

“Ừ?”

“Đừng bị bệnh nữa nhé.”

“…Ngu ngốc.”

Tác giả có lời muốn nói:

Tiêu Lương Văn: Đinh Húc, em có thể hôn anh không?

Đinh Húc…Cậu đừng có mà hôn xong rồi mới hỏi như thế!

Chuyện xưng hô của Đinh Húc và Lương Văn trong phần nhớ lại quá khứ mình để là tôi em vì trong kiếp trước thì Tiêu Lương Văn có lừa anh Húc là hơn anh ấy ba tuổi, với cả tính cách anh Văn lúc đấy cũng kiểu bá đạo nữa, nên để vậy nhe.