Nếu Một Ngày Không Còn Yêu

Chương 8: Anh à, em muốn ly hôn!




Ngoại hình Hà An Chi rất ngọt ngào, giọng lại mềm mại đáng yêu, nếu là đàn ông thì rất khó cưỡng lại loại phụ nữ như vậy. Con trai của cô ta thì vẫn bám lấy chân Hoàng Cảnh Hiên không chịu buông tay ra, điều này làm Khương Ý thấy khó chịu.

Khi thấy ánh mắt Khương Ý nhìn xuống thằng bé, Hà An Chi lớn tiếng dạy dỗ:

“An Bảo, con làm gì vậy? Buông chú ra đi con!”

An Bảo hơi giật mình, sau đó ngồi bệt ra sàn mà gào khóc:

“Không, ba của con, hu hu… Ba của con mà! Con không chịu đâu!”

Hoàng Cảnh Hiên hơi nhíu mày, thấy Khương Ý lạnh lùng quan sát, hắn dứt khoát đẩy thằng bé ra. Đứa trẻ bám dính quần hắn, nước mắt nước mũi tùm lum. Nó càng rống to hơn vừa rồi, khóc nức nở, đáng thương vô cùng.

Khương Ý bình tĩnh nhìn hết thảy, không nói nửa chữ.

Hà An Chi ôm con trai dỗ dành, Hoàng Cảnh Hiên đứng đó lúng túng, sợ mạnh tay hơn nữa sẽ làm thằng bé bị thương.

Trông bọn họ giống như một gia đình hạnh phúc, còn Khương Ý là mụ phù thủy đang cố gắng phá hoại mái ấm của họ, bắt nạt con nít vậy.

Cô hít sâu mấy hơi, chậm rãi điều chỉnh tâm tình, rốt cuộc cũng đã hiểu tại sao mấy ngày qua cô lại hiểu lầm chồng liên tục. Loại người vô liêm sỉ như Hà An Chi không nhiều, mà Hoàng Cảnh Hiên thì rất tốt bụng, hắn luôn nhiệt tình giúp đỡ người khác nên mới dễ bị lừa.

Khương Ý vươn tay ra nắm lấy tay chồng, trong phút chốc nhìn thấy Hà An Chi thì đã hiểu lý do đằng sau sự mập mờ giữa họ, cô nói với chồng:

“Em sẽ không giận nữa.”

Khuôn mặt tuấn tú của Hoàng Cảnh Hiên thoáng qua sự vui mừng, sau đó lại nghe cô tiếp:

“Chỉ cần anh hứa với em sau này không liên lạc với mẹ con cô ấy nữa, em sẽ xem như chưa có chuyện gì xảy ra.”

Sắc mặt Hà An Chi tái nhợt như tờ giấy trắng, bờ môi run run, sau đó nước mắt nhanh chóng rơi xuống, cùng con trai ấm ức tựa vào nhau. Cô ta lẩm bẩm:

“Xin lỗi, tôi không nghĩ tới chuyện nhờ vả anh ấy đón con trong lúc tôi bận lại khiến cô hiểu sai về tôi như vậy. Tôi sẽ… sẽ không liên lạc với anh ấy nữa đâu.”

Khương Ý siết lấy tay Hoàng Cảnh Hiên, chờ hắn cho một đáp án.

Hoàng Cảnh Hiên hơi tội lỗi với bạn cũ nhưng nếu bắt hắn phải lựa chọn, hắn đương nhiên vẫn sẽ chọn vợ. Hắn ôm vai Khương Ý, khẽ nói:

“Anh hiểu rồi, anh xin lỗi vì chuyện mấy ngày qua.”

Nghe được đáp án mà mình muốn, Khương Ý thở phào nhẹ nhõm.

Tuy rằng hai người họ làm chung một nơi thì kiểu gì cũng đụng mặt, nhưng mà chỉ cần không liên lạc riêng nữa là được.

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Hà An Chi thoáng qua sự tàn độc, sau đó rất nhanh đã biến mất. Cô ta ôm con trai đang khóc đến rệu rã lên, chào một tiếng rồi đi trước.

Khương Ý cũng nằm về trên giường, không còn đòi xuất viện sớm nữa.

Hoàng Cảnh Hiên hôn lên mu bàn tay của cô, miệng liên tục nói xin lỗi. Hắn cảm thấy áy náy vì khiến vợ không có cảm giác an toàn, hứa hẹn lần sau sẽ suy nghĩ cẩn thận hơn.

“Không có lần sau nữa đâu. Nếu anh để em phát hiện chuyện tương tự như vậy, thì anh biết rồi đó.”

Giọng Khương Ý nhẹ bẫng, thế nhưng Hoàng Cảnh Hiên lại nhận ra sự quyết tâm của cô.



Ba ngày sau, Khương Ý rốt cuộc cũng khỏe hơn.

Khi đi từ phòng bệnh ra ngoài, cô loáng thoáng nghe thấy hai y tá đang ở phía trước nói chuyện với nhau.

“An Bảo ngã nặng thật, may mà có bác sĩ Hoàng nhanh tay cứu thằng bé.”

“Tội nghiệp An Chi ghê, tôi nghe nói vợ của Hoàng Cảnh Hiên ấy, cái cô họ Khương xấu tính kia, nặng lời với An Chi và An Bảo lắm.”

“Ừ, chồng người ta đã mất trong vụ tai nạn thì nhờ đồng nghiệp đón con giúp có làm sao đâu chứ? Cô ta lại nhặng xị, xé to mọi chuyện lên.”

Tiếng bước chân lộp cộp xa dần, giọng nói của những người kia cũng ngày càng nhỏ.

Khương Ý không biết nên nói gì, chỉ cười rồi lắc đầu.

Cô do dự một lát, sau đó quyết định đi tìm phòng bệnh của An Bảo nhìn thử. Thân là bác sĩ, nhiệm vụ của Hoàng Cảnh Hiên chăm sóc bệnh nhân, nhưng đề phòng vạn nhất, cô nên im lặng qua đó xem sao.

Lòng vòng hỏi han người quen một chút, chừng mười phút sau, Khương Ý cứng đờ người nhìn cảnh tượng bên trong phòng bệnh.

Bên cạnh giường bệnh của đứa trẻ, Hà An Chi vừa lau nước mắt vừa tựa đầu vào vai Hoàng Cảnh Hiên, hắn đưa tay vỗ nhẹ lưng cô ta rồi nói gì đó giống như an ủi.

Khớp hàm của Khương Ý đã sắp bị cô nghiền nát, toàn thân run lẩy bẩy.

Cô rút điện thoại ra gọi cho Hoàng Cảnh Hiên, khẽ hỏi:

“Em chuẩn bị xuất viện rồi, anh không qua với em một chút được sao?”

“Anh đang có chút việc, em chờ thêm...”

Khương Ý mệt mỏi không chịu nổi, cô nhẹ nhàng nói:

“Anh à, em muốn ly hôn.”