Nếu Một Ngày Không Còn Yêu

Chương 26: Em nên làm quen với việc này




Gần cuối năm.

Công ty tổ chức khá nhiều hoạt động để tăng thưởng cho nhân viên. Mọi người đều lựa chọn tăng ca kiếm thêm chút đỉnh, mà Khương Ý cũng đang cần tiền nên đương nhiên càng nỗ lực hơn.

Cô lựa chọn dựa vào Tần Thanh Tiêu không đồng nghĩa với việc có thể ăn rồi ngồi yên chờ người ta cho tiền, tương lai không biết còn bao nhiêu chuyện bất ngờ sẽ dồn đến, giống như những gì vừa xảy ra trong một tháng qua vậy.

Cô cần chuẩn bị thật tốt mọi thứ, đặc biệt là tài chính.

Đang miệt mài làm việc, cửa đột nhiên vang lên tiếng lạch cạch làm Khương Ý sợ hết hồn. Cô giật mình quay đầu sang, bóng người cao lớn trong bộ tây trang tối màu quen thuộc đứng đó, chỉ cách cô chừng ba mét.

Người đàn ông sắc mặt không vui, mu bàn tay gõ nhẹ lên cửa rồi nói:

“Lại đây.”

“Tôi đang tăng ca.”

“Không cần làm nữa, đến đây, tôi sẽ trả tiền tăng ca riêng cho em.”

Cơ thể Khương Ý lập tức cứng đờ, nếu biết người đàn ông này cũng sẽ ở công ty đến tối muộn thì cô đã về cùng đồng nghiệp rồi.

Mọi chuyện diễn ra giống như một giấc mộng, bọn họ mới gặp nhau lần đầu khoảng một tháng trước, số lần chạm mặt cũng không nhiều, vậy mà bây giờ đã có mối quan hệ bạn trai - bạn gái.

Nghĩ tới chuyện có thể xảy ra sắp tới, Khương Ý cực kỳ mất tự nhiên, không tình nguyện mà dọn dẹp vật dụng trên bàn.

Khương Ý yêu cầu làm bạn gái của Tần Thanh Tiêu nhưng trong thâm tâm cô lại rất sợ bị những người trong công ty phát hiện. Lần đó sau khi biết chồng cô đi cùng người phụ nữ khác, cô đã ngất xỉu do bị ngừng tim, có thể thấy tâm lý của cô không vững chút nào.

Nếu vẫn chỉ là cấp trên cấp dưới bình thường thì cô chắc chắn không sợ Tần Thanh Tiêu, thế nhưng từ hôm qua đến giờ, cô cứ bồn chồn lo lắng, tim đập rất nhanh mỗi khi trông thấy anh.

Tần Thanh Tiêu mất kiên nhẫn, lại gọi một tiếng:

“Ý Ý, lại đây.”

Ngoại từ Hoàng Cảnh Hiên và mẹ ra, hắn là người thứ ba gọi cô là Ý Ý. Cô mím môi, đưa tay tắt máy tính rồi chậm rì rì đi về phía hắn.

Khương Ý ăn mặc rất giản dị, bên trên là áo len cổ lọ màu trắng, váy dài chữ A không kiểu cọ gì, cuối cùng khoác thêm áo măng tô dày bên ngoài. Trong công ty mọi người đều bảo cô ăn mặc bảo thủ, nhưng cô sợ lạnh, sẽ không vì thời trang mà khiến bản thân khó chịu.

Ánh mắt Tần Thanh Tiêu quét qua quét lại trên mặt Khương Ý, mái tóc màu nâu nhạt tự nhiên của cô được cột gọn sau đầu, trước trán có vài sợi tóc con hơi rối làm khuôn mặt nhỏ càng trở nên đáng yêu, gần gũi.

Khương Ý vừa đến gần, Tần Thanh Tiêu liền nắm lấy cổ tay cô kéo về phía thang máy.

Trong công ty giờ này chỉ còn lác đác vài người nhưng cô vẫn thấy kỳ cục mà rút tay về, lại bị anh nắm chặt.

“Nắm tay cũng không được?”

“Ở đây có người…” Giọng Khương Ý nhỏ như muỗi kêu.

Tần Thanh Tiêu quét mắt về phía trước, không thấy có ai, trực tiếp kéo cô vào thang máy cùng mình.

Chân của anh dài, lúc bước đi cũng nhanh, Khương Ý mang giày đế bệt mà vẫn bị tốc độ của anh làm lảo đảo một chút.

Cửa thang máy vừa đóng, cô đã cảm giác được mùi hương của anh rõ ràng xông vào mũi. Người đàn ông ôm cô vào lòng, một tay kéo lấy dây buộc tóc của cô.

Mái tóc mềm mượt xõa bung ra sau lưng cô, Tần Thanh Tiêu chỉnh những sợi tóc bị rối của cô, ánh mắt sâu như biển hồ, nhìn từ góc độ này cô thật sự không biết anh đang nghĩ gì.

“Từ ngày mai đi làm đừng buộc tóc nữa, để như vậy đi.”

Khương Ý ngượng ngùng đưa tay lên sờ tóc, nói:

“Xõa ra bất tiện lắm.”

Mùa lạnh tóc dễ bết, tích điện, nếu không cẩn thận thì còn bị giật nhẹ nữa.

Hơi thở của Tần Thanh Tiêu gần trong gang tấc:

“Em vẫn chưa học được cách chiều bạn trai nhỉ?”

Phải, dù cô đồng ý giao dịch nhưng vẫn không xem người đàn ông này là bạn trai của mình. Cô không thích Tần Thanh Tiêu theo kiểu nam nữ, chỉ vì anh hứa hẹn sẽ giúp mẹ cô vượt qua được căn bệnh ung thư kia nên cô mới theo anh.

Cô siết chặt nắm tay, biết anh đang nhắc nhở cô phải nghe lời liền đáp:

“Tôi biết rồi.”

Người đàn ông ép cô vào vách tường thang máy, trái tim cô đập mỗi lúc một nhanh. Môi bị ngón tay anh sờ qua sờ lại, cô nhắm tịt mắt chịu đựng, biểu cảm như sắp ra chiến trường.

Tần Thanh Tiêu dừng động tác.

“Tôi đáng sợ vậy à?”

“Không, không có…” Khương Ý nói lắp.

“Khương Ý, em nên làm quen với việc này.”

Nói rồi hắn cúi xuống, áp hai cánh môi mỏng lên môi cô. Mùi hương nam tính xa lạ cùng xúc cảm mềm mại truyền tới khiến cô khó chịu khẽ “ưm” một tiếng.